“Vừa nãy lúc cô nhấc nắp quan tài đỏ lên đã ngất xỉu.” Lạc Hoành Ngạn thấy tôi chỉ về phía quan tài đỏ, gãi gãi đầu nói.
“Chị nhìn thấy cái gì?” Lạc Uyển Thiên hỏi.
Tôi lắc đầu, đang định lên tiếng nhưng lại nhìn thấy quan tài màu đỏ từ từ chuyển động.
Lạc Hoành Ngạn vốn vẫn đang ngồi xổm bên cạnh quan tài màu đỏ lập tức nhảy dựng lên, chỉ về phía đó, lắp bắp nói: “Quan tài…. quan tài màu đỏ chuyển động kìa!”
“Lắm lời, nhìn thấy rồi!” Lạc Uyển Thiên tức giận nói.
Quan tài màu đỏ chầm chậm mở ra, để lộ một một đường hầm hình chữ nhật, tối đen như mực ở bên trong, sâu không thấy đáy.
“Chẳng lẽ đây là lối thoát sao?” Lạc Hoành Ngạn kinh ngạc chạy đến nhìn: “Nhưng sao đột nhiên nó lại mở ra vậy?”
“Hẳn là vậy rồi! Có lẽ do máu của Tiểu Luy bắn lên quan tài màu đỏ, mới mở ra được con đường này.” Lạc Uyển Thiên khó khăn đứng dậy, xoay người nhìn tôi hỏi: “Chị dâu có thể cử động được không?”
Tôi nhìn thấy được sự lo lắng trong mắt của Lạc Uyển Thiên, tôi gật đầu với cậu ấy, ý bảo mình vẫn còn gắng được. Bây giờ không phải là lúc rối rắm, rời khỏi nơi này mới là chuyện quan trọng nhất.
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng hỗn loạn của lũ Huyết Thiền Trùng kia, chúng tôi cùng đồng loạt nhìn về hướng đó.
“Xem ra cuối cùng lũ Huyết Thiền Trùng này không nhịn nổi được rồi.” Lạc Uyển Thiên vội vàng nói: “Mau thu dọn đồ đạc, chúng ta rời khỏi đây trước đã!”
Tôi và Lạc Hoành Ngạn nhanh chóng thu dọn balo, tiếng của Huyết Thiền Trùng nghe càng ngày càng nóng vội, ngay cả đài thờ muốn ngăn bọn chúng lại cũng ngăn không nổi.
Lũ Huyết Thiền Trùng này bị nhốt ở trong mộ cổ cả ngàn năm, cũng không biết sống dựa vào cái gì, bây giờ những người sống như bọn tôi vào đây, bọn chúng nhất định sẽ không bỏ qua món ăn ngon dâng đến tận miệng này, cho nên bọn chúng mới đuổi theo bọn tôi đến cùng, ngay đến cả đài thờ của chủ nhân ngôi mộ cũng không thể giữ chân bọn chúng.
Lạc Hoành Ngạn chạy đến lối đi ở bên dưới quan tài màu đỏ, gãi đầu, bất đắc dĩ nói: “Ti quá, không nhìn thấy gì cả.”
Lạc Uyển Thiên nói: “Đây có lẽ là lối thoát hiểm mà người xây mộ để lại.”
“Lối thoát hiểm?” Tôi ngạc nhiên, cũng nhìn vào thử.
Lúc trước tôi cứ hỏi mãi Lạc Hồng Nghiệp lối ra nằm ở đâu, nhưng cậu ta lại chẳng nói gì. Bây giờ nghĩ lại, không phải là cậu ta không nói với tôi, mà ngay cả cậu ta cũng không biết lối đi này. Cậu ta là người đứng ra xây dựng ngôi mộ này, đương nhiên sẽ không để lại lối thoát hiểm, mà lối đi này thật sự là mấy thợ xây mộ để lại.
“Đừng nhìn nữa, rời khỏi đây đi rồi nói tiếp.” Lạc Uyển Thiên thúc giục, giọng nói của cậu ấy rất yếu ớt, xem ra vết thương của cậu ấy rất nặng.
“Tiểu Thiên, có nặng lắm không, còn kiên trì được chứ?” Tôi vội vàng đến dìu Lạc Uyển Thiên.
“Em không sao!” Lạc Uyển Thiên lắc đầu.
Lạc Hoành Ngạn bước đến, cõng Lạc Uyển Thiên trên vai nói: “Tiểu Luy, cô đi trước đi, chúng tôi sẽ theo sau.”
Tôi gật đầu, sau khi giúp anh ấy dìu Lạc Uyển Thiên lên lưng, lập tức đi xuống con đường đó trước. Lúc này, cũng không phải là lúc để khách sáo, hay khiêm nhường.
Khi chân vừa mới đặt xuống bậc thang, một cảm giác ớn lạnh kéo tới, dưới chân tôi có cảm giác se se lạnh.
Chết tiệt, lại có âm khí!
Tôi không để ý nhiều, cố gắng chống lại sự khó chịu của cơ thể, cất bước đi. Các bậc đá hướng xuống, kéo dài vô tận. Sau khi tôi đi xuống, Lạc Hoành Ngạn cõng Lạc Uyển Thiên trên lưng cũng xuống theo.
Chúng tôi bước xuống từng bậc từng bậc, lối đi tối đen, không thể nhìn thấy rõ năm ngón tay. Dụng cụ chiếu sáng của chúng tôi đã bị mất, đừng nói là ánh sáng của đèn pin, ngay đến cả bó đuốc đơn giản cũng mất luôn rồi. Mặc dù con đường này có những bậc thang dài đằng đẵng, nhưng hai bên lại có tay vịn nên mang lại cảm giác rất an toàn.
Lúc đó tôi mãi gọi tên Lạc Hồng Nghiệp ở trong đầu, nhưng dường như cậu ta đã biến đâu mất, không quan tâm dù tôi có gọi như thế nào đi nữa cũng không trả lời. Chẳng lẽ tên nhóc này im lặng bỏ đi rồi sao? Nếu như là thật, thế cũng tốt! Đỡ phải mất công đi tìm Lạc Xảo Vũ đuổi tàn hồn của cậu ta ra khỏi người tôi, huống chi cũng chưa chắc Lạc Xảo Vũ đã có cách.
Tôi đang miên man suy nghĩ, bỗng dưới chân trống rỗng, bước hụt chân làm cả người tôi rơi nhào xuống: “tõm tõm” nghe như tiếng nước, tôi kinh sợ thốt ra thành tiếng, trong miệng lập tức tràn vào không ít nước.
Lạc Hoành Ngạn dừng bước, vội vàng hỏi tôi xảy ra chuyện gì vậy.
“Ở dưới này có một hố nước!” Tôi hoảng sợ, lấy lại thăng bằng cho cơ thể, thò đầu ra nhắc nhở đám người Lạc Hoành Ngạn: “Hai người cẩn thận, đừng để bị hụt chân!”
“Có thể đây là lối thông với Ám Hà ở bên ngoài!” Lạc Uyển Thiên lên tiếng.
“Kéo Tiểu Luy lên trước đã rồi nói!” Lạc Hoành Ngạn nói.
“Ngu ngốc, nếu Ám Hà thông với bên ngoài, thì kéo chị ấy lên làm gì! Chúng ta cũng xuống luôn đi, từ đây đi ra.” Lạc Uyển Thiên nói.
“Đúng rồi ha, thế chúng ta cũng đi xuống!” Lạc Hoành Ngạn bỗng nhiên hiểu ra: “Cậu có chịu nổi không, có thể bơi ra ngoài không?”
“Không thể cũng phải bơi, bây giờ là lúc phải cố gắng để chạy thoát thân, bất cứ lúc nào lũ Huyết Thiền Trùng bên ngoài cũng có thể xông vào tấn công!” Lạc Uyển Thiên nói.
“Thế thì cậu cẩn thận một chút! Tôi giúp cậu xuông nước!” Lạc Hoành Ngạn nói xong để Lạc Uyển Thiên xuống.
“Yên tâm đi, ở dưới nước rất an toàn!” Tôi cũng nói.
Lúc này tôi ngâm mình trong nước, không cảm thấy có nguy hiểm gì cả, chỉ là nước khiến cơ thể càng ngày càng lạnh, may mắn thay kỹ năng bơi lội của tôi cũng ổn.
Lúc còn nhỏ, tôi thường theo anh Tiểu Nghĩa và Hùng béo ngâm mình ở con suối trong rừng, luyện tập khả năng bơi lội. Sau này lớn lên vì là con gái nên không dám ngâm mình dưới nước suối nữa, nhưng khả năng bơi lội cũng không hề mất đi.
“Tõm tõm”: “tõm tõm” hai tiếng, hai người Lạc Hoành Ngạn và Lạc Uyển Thiên cũng lần lượt xuống nước, tôi lo lắng cho vết thương của Lạc Uyển Thiên, liền hỏi cậu ấy có chịu nổi không.
“Không sao, tôi đưa cậu đi!” Lạc Hoành Ngạn trả lời thay cho cậu ấy.
“Mau đi thôi!” Lạc Uyển Thiên thúc giục: “Nước ở đây chưa chắc đã an toàn, thuận theo dòng nước mà bơi, nhất định sẽ tìm thấy lối ra.”
Tôi vừa mới phát hiện ra dòng nước vẫn đang chảy, ngâm mình trong nước có thể cảm nhận được dòng chảy của nó. Tôi vui mừng khôn xiết, xem ra chúng tôi có thể ra ngoài rồi. Chỉ có điều lúc này, thể lực của chúng tôi đã bị tiêu hao khá nhiều, không biết sông Ám Hà này dài bao nhiêu. Tôi lần mò đến gần với đám người Lạc Hoành Ngạn, thầm nghĩ ba người cùng ở dưới nước vẫn tốt hơn, lỡ như thật sự có nguy hiểm cũng dễ dàng chú ý nhau hơn.
Ba người cùng bơi về phía trước, lúc này chúng tôi rất nóng lòng muốn thoát khỏi đây, mặc dù bây giờ bọn tôi đã sức cùng lực kiệt, nhưng vì muốn thấy lại ánh mắt trời một lần nữa, mà cắn răng cố gắng kiên trì.
Không biết đã bơi bao lâu, thể lực của tôi càng lúc càng không thể chống đỡ nổi, cả người cũng ngày càng trở nên lạnh lẽo, hơi lạnh trong nước không ngừng gặm nhấm lấy cơ thể tôi. Ý thức của tôi bắt đầu mơ hồ, động tác của tay chân cũng chậm hơn.
“Tiểu Luy, cố gắng lên!” Giọng của Lạc Hoành Ngạn vang lên bên tai tôi, anh ấy vươn tay vỗ vỗ vào mặt tôi, muốn cho tôi tỉnh táo lại.
“Tôi, tôi không sao!” Tôi gắng sức, muốn ra ngoài, không thể vì tôi mà khiến cho cả ba người đều bị mắc kẹt lại đây.
“Mau nhìn xem, phía trước có ánh sáng!” Lạc Uyển Thiên vui mừng nói.
Lúc này đôi mắt của chúng tôi đã thích nghi được với bóng tối, tôi ngẩng đầu lên nhìn phía mà cậu ấy chỉ, quả nhiên thấy được một tia sáng nhỏ xuất hiện ở phía trước.
“Qúa tốt rồi, chúng ta được cứu rồi, xem ra Ám Hà này thông với bên ngoài!” Tôi mừng rỡ nói, lập tức cả người như được tiếp thêm sức mạnh.



