“Đợi mọi người nghỉ ngơi đủ đi rồi nói sau!” Lạc Hồng Huyên ôm lấy tôi, cũng để ngồi dựa vào người anh ấy.
Mặc dù tư thế có chút mờ ám, nhưng sức khỏe của tôi cũng đã cạn kiệt, bây giờ có anh ấy ở đây, trong lòng cảm thấy an toàn hơn, người cũng thả lỏng hơn.
“Không cần đâu, ra ngoài trước đã!” Lạc Uyển Thiên ngọ ngoạy muốn ngồi dậy: “Vẫn nên sớm tìm thấy Qủy Đan, sớm rời khỏi cái nơi quỷ quái này rồi hẵng nói tiếp!”
“Thế để tôi cõng cậu!” Lạc Hoành Ngạn nhận thấy rất rõ lúc mình rơi từ trên kia xuống đã đụng trúng Lạc Uyển Thiên, khiến cậu ấy càng bị thương nặng hơn, nên lúc này biểu hiện của Lạc Hoành Ngạn giống như một nàng dâu nhỏ.
Lạc Uyển Thiên cũng không khách sáo, nhìn Lạc Hoành Ngạn quỳ gối xuống muốn cõng, liền thuận theo nhoài lên người anh ấy.
Lạc Hồng Huyên cúi đầu nhìn tôi, trong ánh mắt ngập tràn sự lo lắng, dường như đang hỏi tôi có ổn hay không, tôi gật đầu, mỉm cười đồng ý với anh.
Lúc này, đột nhiên lại nghe thấy tiếng “rắc rắc” vang lên, mặc dù âm thanh này rất yếu ớt, nhưng trong cái động yên tĩnh này nó lại vang lên một cách rất rõ ràng. Lập tức chúng tôi trở nên căng thẳng, vội vàng nhìn xung quanh kiểm tra. Ánh sáng từ chiếc đèn pin chiếu ra, chỉ nhìn thấy mấy bộ xương khô bắt đầu di chuyển, từng bộ xương giống như sống lại phát ra tiếng “rắc rắc”, thậm chí có cái đã đứng dậy.
“Mọi người mau rời khỏi đây! Theo lối bên này!” Lạc Hồng Huyên lần tìm trên bức tường đá, một mặt của bức tường chầm chậm chuyển động, mở ra một lối đi, thì ra sau bức tường này là một cánh cửa ngầm.
Lạc Hồng Huyên đẩy tôi vào trong, che chắn cho tôi ở phía sau.
Lạc Hoành Ngạn không nói nhiều lời, cõng Lạc Uyển Thiên chạy, lúc đi ngang qua tôi còn không quên kéo tay tôi vào.
Nhưng làm sao tôi đành lòng cứ như thế mà chạy được, vội vàng muốn kéo theo Lạc Hồng Huyên: “Hồng Huyên, anh đi cùng bọn em!”
Lạc Hồng Huyên lại kéo tay tôi ra, nói: “Yên tâm, bọn em cứ đi trước đi, anh đã cắt đuôi, đợi lát nữa sẽ đuổi kịp!”
“Chị dâu, đi mau, Lạc Hồng Huyên tự có cách thoát thân, chị đi cùng bọn em trước đã, chị ở đây sẽ khiến anh ấy bị phân tâm!” Lạc Uyển Thiên nói với tôi.
Tôi thấy cậu ấy nói như vậy, ngay lập tức hiểu rằng lúc này không phải là lúc để mình tùy hứng, liếc nhìn Lạc Hồng Huyên một cái, không yên tâm, căn dặn anh: “Thế anh nhất định phải nhanh tìm thấy bọn em nhé!”
Nói xong mới cùng đám người Lạc Hoành Ngạn chạy đi, trong tay nắm chặt tráp Tử Ngọc, cứ đi trước đã đợi lát nữa nếu như Lạc Hồng Huyên không quay lại, tôi có thể thử dùng chiếc hộp này để gọi anh ấy trở về.
Lạc Hoành Ngạn cõng Lạc Uyển Thiên chạy phía trước, trong bóng đêm chỉ nghe thấy tiếng bước chân nặng nề của Lạc Hoành Ngạn và tiếng thở gấp của anh ấy. Lúc tôi chạy được vài bước rồi tranh thủ quay đầu lại nhìn Lạc Hồng Huyên, liền bị dọa cho nhảy dựng, chỉ nhìn thấy mấy bộ xương kia đồng loạt đứng dậy, đánh về phía Lạc Hồng Huyên.
Tôi nhìn thấy trên đầu của mấy bộ xương khô kia có ngọn lửa xanh rờn phát ra trong bóng tối, vô cùng dọa người.
Chỉ nhìn thoáng qua, tôi đã sợ đến toát mồ hôi lạnh. Đó là thứ gì vậy? Linh hồn u hỏa sao? Nó giống như ma trơi ở mấy ngôi mộ, không biết có phải có thứ gì đó đang điều khiển mấy bộ xương không?
Những bộ xương lao về phía Lạc Hồng Huyên, nhưng Lạc Hồng Huyên lại không hề hiếu chiến, thoáng qua một cái người anh đã vụt vào bên trong lối đi, đột nhiên vỗ vỗ hai cái, chỉ thấy một luồng khí lạnh ập đến, lập tức xông lên phía trước mặt mấy bộ xương, mấy thứ này lập tức tản ra.
Đợi đến lúc muốn đứng dậy, lại thấy đã tạo thành một làn sương mù. Tôi choáng váng trước cảnh tượng này, không thể di chuyển thêm một bước nào nữa. Lạc Hồng Huyên từ lúc nào mà anh trở nên tài giỏi như vậy!
“Hơi thở của quỷ lạnh như băng. Chết tiệt, mau ngăn anh ấy lại!” Đột nhiên trong đầu tôi lại vang lên tiếng thở hổn hển cả Lạc Hồng Nghiệp.
“Thế nào hơi thở của quỷ lạnh như băng?” Tôi kinh ngạc hỏi.
“Đó là một loại ma thuật mạnh mẽ nhất mà anh tôi dùng để đốt cháy linh hồn của chính mình, với trình độ của anh ấy bây giờ không thể khống chế nổi, đồ thứ đàn bà ngu ngốc, cô mau chóng gọi anh ấy về đi!” Lời nói của Lạc Hồng Nghiệp vô cùng khẩn cấp.
“Đừng!” Tôi lại kiên quyết từ chối.
“Đồ ngốc, chị muốn để linh hồn của anh ấy tiêu tan đi sao?” Lạc Hồng Nghiệp vội vàng nói.
Tôi không nghe cậu ta nói mà quay người chạy, gấp gáp đuổi kịp đám người Lạc Hoành Ngạn.
“Đồ thứ đàn bà ngu ngốc, chị thật sự muốn để cho anh trai tôi chết sao?” Lạc Hồng Nghiệp lại hỏi tiếp.
Nhưng tôi lại không quan tâm đến, thật ra trong lòng tôi không phải không sốt ruột, lo lắng cho Lạc Hồng Huyên, nhưng bây giờ anh ấy đang dốc hết sức lực chống cự lại mấy bộ xương kia, tôi tin anh ấy biết mình đang làm gì. Vì để chúng tôi có đủ thời gian để chạy trốn nên mới liều lĩnh như thế. Nếu bây giờ tôi gọi anh ấy về, sẽ khiến bao nhiêu công sức của anh ấy trở nên vô ích, đợi chúng tôi chạy được một khoảng cách an toàn mới không phụ là tâm sức vất vả của anh ấy.
“Dừng lại, nhanh dừng lại! Cái thứ đàn bà ngu ngốc này, mau dùng tráp Tử Ngọc triệu hồn anh tôi về đi!” Lạc Hồng Nghiệp không ngừng hét lên trong đầu tôi, dĩ nhiên cậu ta đã mất bình tĩnh hơn trước kia.
Tôi cố gắng chạy thêm vài bước nữa rồi mới quay đầu lại nhìn, cuối cùng vẫn không thể nhìn thấy u linh phát ra ánh sáng màu xanh, lúc này mới ngừng đọc chú gọi hồn.
Sau khi đọc hồn chú xong, một hơi thở lạnh lẽo liền quay trở lại, lập tức cất giấu vào trong tráp Tử Ngọc. Cuối cùng tôi mới thở phào nhẹ nhõm, coi như là vẫn còn kịp.
“Mau, nhỏ máu vào đi!” Lạc Hồng Nghiệp thúc giục.
Không cần cậu ta nói, tôi cũng đã cắn ngón tay thêm máu vào cho Lạc Hồng Huyên, sau khi làm xong tôi mới đặt mông ngồi xuống đất. Lúc này, tôi nghe thấy tiếng chân của Lạc Hoành Ngạn. Anh ấy đến trước mặt tôi, vội vàng hỏi làm sao thế.
Tôi thở phì phò, lắc đầu, ý bảo không sao.
“Gọi Lạc Hồng Huyên về rồi sao?” Lạc Uyển Thiên lại hỏi, thì ra cậu ấy được Lạc Hoành Ngạn cõng trên lưng, trong tay cầm đèn pin soi vào chiếc tráp trong tay.
Tôi gật đầu: “Thu về rồi, không sao!”
“Đàn bà chết tiệt, suýt chút nữa là hại chết anh rồi!” Lạc Hồng Nghiệp lại lên miếng mắng chửi.
“Hừ, đây chẳng phải là tác phẩm của cậu sao?” Tôi thầm trả lời lại cậu ta.
“Cái gì mà tác phẩm của tôi?” Lạc Hồng Nghiệp phản bác.
“Cậu bảo bọn tôi vào ngôi mộ cổ này tim Qủy Đan, Qủy Đan đâu không thấy toàn là gặp phải nguy hiểm, chẳng phải cậu muốn chúng tôi chết ở đây sao, thật ra ở đây vốn dĩ không có Qủy Đan phải không?” Tôi tức giận hỏi.
“Sao lại không có Qủy Đan, Qủy Đan đang ở trong ngôi mộ cổ này, là do mấy người ngu ngốc quá thôi, mãi vẫn chưa đến được mộ thất! Huống chi lúc trước tôi cũng đã nói có nguy hiểm rồi mà!” Lạc Hồng Nghiệp thanh minh.
“Thế thì cậu dẫn chúng tôi đến mộ thất đi!” Tôi thấy cậu ta nói như vậy, cơn tức giận cũng dịu lại.
“Cô nói đi liền đi được hả!” Lạc Hồng Nghiệp không hề quan tâm đến đề nghị của tôi.
“Không đi cũng không sao, thế để tôi gọi Lạc Hồng Huyên ra tìm, hình như anh ấy rất quen thuộc tình hình ở đây!” Tôi đe dọa.
“Ngu ngốc! Anh tôi vừa mới đốt cháy quỷ lực, để anh ấy ra nữa thật sự hồn phi phách tán đó!” Lạc Hồng Nghiệp lo lắng.
“Thế thì được, cậu dẫn chúng tôi đi, tôi sẽ không gọi anh ấy ra nữa” Tôi phát hiện nhược điểm thực sự của cậu ta để uy hiếp, lúc trước đã từng sử dụng qua một lần: “Cậu cũng không muốn chúng ta cứ tìm mãi không thấy Qủy Đan đúng không, ở đây có rất nhiều cơ quan, đâu đâu cũng toàn mấy cái trò hại người, nếu tôi chết ở đây thì tôi tin rằng Lạc Hồng Huyên cũng sẽ rất đau khổ vì tôi.” Tôi lại khuyên bảo hết nước hết cái cậu ta.



