Tôi biết mặc dù có thể lấy Lạc Hồng Huyên ra uy hiếp Lạc Hồng Nghiệp, nhưng nếu như ép cậu ta như thế, có lẽ sẽ khiến cho tôi và cả cậu ta mất cả chì lẫn chài. Lạc Hông Nghiệp có lẽ rất hiểu ngôi mộ cổ này, từ lúc cậu ta bắt đầu nói cho chúng tôi biết Qủy Đan đang ở đây, và lúc trước chính cậu ta cũng đã nói cho chúng tôi biết cơ quan, khiến chúng tôi rơi xuống hố toàn xương cốt này, đều chứng tỏ rằng cậu ta rất hiểu ngôi mộ cổ này, còn nữa Lạc Hồng Huyên cũng rất quen thuộc ngôi mộ này, bất cứ lúc nào anh ấy cũng có thể tìm thấy lối ra.
Chẳng lẽ anh em bọn họ biết được tình hình của ngôi mộ cổ này?
Bây giờ Lạc Hồng Huyên đang ngủ mê mệt, cũng chỉ có thể tìm Lạc Hồng Nghiệp dẫn đường.
“Thế nào? Cậu dẫn chúng tôi đi tránh đỡ phải lạc đường, hoặc cậu có thể nói cho chúng tôi biết ở đâu có cơ quan, chúng tôi tự mình đi tìm?” Tôi lại hỏi.
“Tôi không biết!” Lạc Hồng Nghiệp ăn nói ngang ngạnh.
Tôi lập tức tức giận, đưa ngón tay lên miệng, làm động tác muốn lấy máu. Lạc Hồng Nghiệp vẫn im lặng, dường như cậu ta đã bắt đầu bình tĩnh trở lại.
Tôi thấy cậu ta không lên tiếng, máu thật sự đã nhỏ vào chiếc hộp ngọc, thầm nghĩ: “Dù sao Lạc Hồng Huyên cũng đang ngủ say, anh ấy cũng không thể cưỡng lại máu của mình, vừa hay để cho anh ấy trị thương luôn.”
Lúc này, Lạc Hoành Ngạn cõng Lạc Uyển Thiên sau lưng cũng đã chạy đến phía trước, còn tôi cứ mãi rớt lại phía sau. Lạc Uyển Thiên thấy tôi không hé một lời, liên quay đầu lại lo lắng nhìn tôi, hỏi: “Chị dâu, sao chị lại nhỏ máu cho Lạc Hồng Huyên, cẩn thận chị mất máu quá nhiều đó!”
“A, không có gì, tôi làm thế này còn không phải là vị Lạc Hồng Huyên bị thương quá nặng sao, cho anh ấy thêm chút máu của tôi sẽ khiến anh ấy khỏe nhanh hơn!” Tôi vội vàng giải thích nói: “Hơn nữa, Tiểu Thiên, cậu đừng khách sáo với tôi như thế, chúng ta sống chết có nhau mà!’
“Đúng vậy, chúng ta là người có học, Tiểu Thiên, cậu đừng không được tự nhiên như vậy nữa, tôi khó chịu thay cậu!” Lạc Hoành Ngạn tiếp lời.
Lạc Uyển Thiên cốc một cái lên đầu Lạc Hoành Ngạn: “Anh thì hiểu cái gì, chị ấy là vợ của Lạc Hồng Huyên, đương nhiên là chị dâu của chúng ta, không thể vô lễ được, biết chưa!”
“Tiểu Thiên, thôi bỏ đi! Sau này tôi gọi cậu là Tiểu Thiên, hai người gọi tôi là Bán Luy hoặc Tiểu Luy cũng được!” Tôi thấy ở đây khá an toàn nên bắt đầu rối rắm vấn đề xưng hô.
“Đúng vậy, thế bọn tôi gọi cô là Tiểu Luy nhé!” Lạc Hoành Ngạn tiếp lời.
“Tôi thấy thứ như anh đã muốn gọi như thế từ lâu rồi!” Lạc Uyển Thiên lấy tay chỉ chỉ lên đầu anh ấy.
Lạc Hoành Ngạn cười hi hi: “Chẳng phải Tiểu Luy nhỏ tuổi hơn chúng ta sao, lớn thế mà cứ gọi chị dâu mãi có vẻ không được tự nhiên cho lắm.”
“Đã gọi biết bao nhiêu năm rồi còn ngượng miệng cái gì nữa, sao không sớm nói thế đi!” Lạc Uyển Thiên khinh bỉ nói.
“Ha ha, sau này cứ gọi tên là được rồi!” Tôi đáp.
“Hừ, mấy người nói chuyện trông vui vẻ nhỉ!” Tiếng của Lạc Hồng Nghiệp lại vang lên trong đầu tôi.
“Thế này không phải là đang cho cậu thời gian suy nghĩ sao, cậu suy nghĩ thế nào rồi, nếu không tôi mời Lạc Hồng Huyên ra nhé!” Tôi vội vàng trả lời lại.
“Cô dám!” Giọng điệu của Lạc Hồng Nghiệp trở nên tức giận.
“Vì sao lại không dám!” Tôi không sợ trả lời lại cậu ta.
Nói xong, liền định mở miệng đọc thần chú, Lạc Hồng Nghiệp nghe thấy tôi niệm chú, lập tức nói: “Được rồi, tôi đưa các người đi!”
“Nói sớm không phải tốt sao!” Tôi vui mừng lập tức dừng lại.
“Đi về phía trước ba trăm mét, bức tường đá!” Lạc Hồng Nghiệp nói.
Tôi nghe thấy liền vui mừng, vội gọi Lạc Hoành Ngạn nói cho anh ấy đường đi.
Lạc Uyển Thiên cảm thấy rất kỳ lạ, hỏi làm sao tôi biết, tôi lại không muốn nói cho cậu ấy biết hồn của Lạc Hồng Nghiệp đang ở trên người tôi, nói ra chuyện này sẽ khiến bọn họ phiền não hơn, đợi sau khi ra ngoài tìm được Lạc Xảo Vũ rồi tống cổ cậu ta đi, nếu Lạc Hồng Huyên không bị thương thì tôi sẽ thương lượng với anh ấy rồi.
Vì thế, tôi nói rằng Lạc Hồng Huyên đã nói với tôi, nghe có vẻ cũng hợp lý.
Lạc Hoành Ngạn vô cùng tin tưởng lời nói của Lạc Hồng Huyên, chỉ là Lạc Uyển Thiên vẫn giữ thái độ hoài nghi, cậu ấy nhìn tôi với ánh mắt đầy nghi ngờ.
Tôi nghĩ thầm, Lạc Uyển Thiên thông minh như vậy chắc chắn sẽ không lừa được cậu ấy, nhưng chỉ cần tôi không nói, cứ để cậu ấy nghi ngờ, dù sao đợi đến khi ra khỏi ngôi mộ này sẽ giải quyết mọi chuyện.
Lúc này lại đổi thành tôi là người dẫn đường, với sự hướng dẫn của Lạc Hồng Nghiệp, dù ở đây có nhiều cơ quan nhưng vẫn không cần phải sợ hãi. Tuy rằng không biết rốt cuộc Lạc Hồng Nghiệp là quỷ hay là tiên, nhưng cậu ta giỏi như thế nhất định sẽ không sợ cơ quan ở trong ngôi mộ này.
Chỉ cần cậu ta không làm hại chúng tôi, hơn nữa bây giờ tôi đang ôm trong tay linh hồn của anh cậu ta, người mà cậu ta quan tâm nhất! A, đem Lạc Hồng Huyên ra uy hiếp, có phải thật có lỗi với Lạc Hồng Huyên không? Thôi bỏ đi, không nghĩ nữa, tìm được Qủy Đan quan trọng hơn.
Chuyện tiếp theo, chúng tôi đi rất suôn sẻ, chỉ thấy Lạc Hồng Nghiệp dẫn chúng tôi đi vòng quanh ngôi mộ, mặc dù giữa đường cũng gặp phải mấy cơ quan có tảng đá lớn hoặc là mũi tên các thứ, nhưng có Lạc Hồng Nghiệp chỉ điểm, chúng tôi không phải đụng chạm cơ quan nào cả, vượt qua rất thuận lợi.
Không lâu sau chúng tôi đã đến được lối vào mộ thất, Lạc Hồng Nghiệp bảo tôi nhỏ ba giọt máu lên cánh cửa đá được điêu khắc chạm nổi hình ác quỷ kia, tôi nghi ngờ làm theo. Sau đó, cánh cửa liền mở ra!
Ba người chúng tôi lập tức há hốc mồm, vì sao dùng máu của tôi lại có thể mở được cánh cửa đá này? Tôi lập tức thầm hỏi Lạc Hồng Nghiệp.
Lạc Hồng Nghiệp lại nói vì máu của tôi là máu cực âm, ác quỷ thích âm, đương nhiên là thích máu của tôi, bất kể thế nào tôi cũng thấy như anh ta đang lừa dối mình.
Lúc tôi hỏi lại lần cuối, Lạc Hồng Nghiệp cuối cùng cũng không thèm để ý đến câu hỏi của tôi, hỏi tôi có muốn vào hay không.
Tôi không còn sự lựa chọn nào khác, ngoài việc nén sự tò mò trong lòng của mình lại trước.
Lạc Hoành Ngạn cõng Lạc Uyển Thiên đi vào, tôi cũng vào theo. Bên trong là một lăng mộ vô cùng trống trải, xung quanh được đốt đèn sáng rực rỡ, toàn bộ lăng mộ sáng như ban ngày.
Đây là một cung điện rộng lớn bằng đá, chính giữa chánh điện có đặt một bàn thờ và cổ quan tài bằng đá rất lớn, xung quanh có bức tranh bích họa, bên trên đó cũng có hình ảnh của vị tướng quân kia.
Tất cả các dụng cụ sinh hoạt hàng ngày được đặt xung quanh, từ binh khí, ngựa cho đến ấm trà, có thể nói là đầy đủ mọi thứ, tôi nghĩ chúng được đặt ở trong ngôi mộ này theo thói quen sinh hoạt. Chủ nhân của ngôi mộ khi còn sống là một người rất biết hưởng thụ có cuộc sống giàu sang. Chỉ cần nhìn mấy vật chôn theo này, bọn tôi hoàn toàn cảm thấy có chút hứng thú.
“Cô cầm lấy chiếc hộp nhỏ trên bàn dài đi, đừng động vào những thứ khác!” Lạc Hồng Nghiệp nhắc nhở tôi.
Lúc này tôi mới chú ý đến, phía trước bàn thờ có một cái bàn dài, chỉ có duy nhất một chiếc hộp, không còn thứ gì khác.
Thoạt nhìn chiếc hộp nhỏ đó được làm bằng đồng, nhỏ nhắn, vô cùng tinh xảo.
Chẳng lẽ bên trong chiếc hộp đó là Qủy Đan mà mình đã dày công tìm kiếm?
Tôi mừng rỡ, vội vàng đến trước cái hộp, nhưng lại bị Lạc Uyển Thiên kéo lại.
“Cẩn thận, xem qua một lượt, lỡ như động vào khởi động cơ quan nào đó coi như xong luôn!” Cậu nhắc nhở.
Nói cũng đúng, nếu đã là đồ để ở nơi quan trọng đương nhiên sẽ được bố trí cơ quan nào đó, tôi vội vàng thầm hỏi Lạc Hồng Nghiệp.
Lạc Hồng Nghiệp lại nói: “Đàn bà ngu ngốc, tôi đã nói lấy thì lấy đi! Tôi đã nói với cô là chủ nhân ngôi mộ này đã đi chầu Diêm Vương rồi, nếu như ông ta có ở đây, thì cô đừng nói là Qủy Đan, ngay cả cánh cửa này có muốn vào cũng không thể!”
Sau khi nghe những gì anh ta nói, tôi lập tức cảm thấy có chút bảo đảm, vì vậy tôi hoàn toàn tin tưởng, nói với Lạc Uyển Thiên không sao cả, rồi tiến lên phía trước lấy chiếc hộp.



