“Vào xem chẳng phải sẽ biết sao!” Lạc Uyển Thiên dứt khoát nói.
Lúc này, ánh sáng trên tay cậu ấy hơi mờ đi, xem ra đèn pin dùng lâu như thế, chắc pin cũng sắp hết rồi. Lạc Uyển Thiên lấy pin dự phòng ra thay, chúng tôi liền theo chỉ dẫn của bức tranh bước vào lối đi dẫn đến mộ thất.
Đi không được bao lâu, bọn tôi đã tìm thấy được cánh cửa đá trong bức tranh, cánh cửa đá được vẽ giống y như đúc trong bức tranh, thật ra lúc trước chúng tôi đã từng thấy qua cánh cửa này, chỉ là lúc trước đằng sau cánh cửa đá này ẩn giấu một nữ quỷ, lúc này lại là một chiếc túi lớn. Không biết rốt cuộc bên trong chiếc túi đó là thứ gì? Trên bức tranh có hình một cái đầu lâu, chắc chắn là trò hay.
“Mọi người cẩn thận! Qua khỏi cánh cửa đá này có thể sẽ đến được mộ thất!” Lạc Uyển Thiên dừng lại bên cánh cửa đá.
“Để tôi mở ra!” Lạc Hoành Ngạn tiến phía trước hai bước, định mở cửa.
“Cẩn thận một chút!” Lạc Uyển Thiên nhắc nhở.
Lạc Hoành Ngạn tiến lên phía trước, vươn tay định đẩy cửa ra, nhưng đẩy một chút, cánh cửa không hề nhúc nhích, Lạc Hoành Ngạn dùng hai tay nhưng vẫn không động đậy tí nào. Lúc này, Lạc Uyển Thiên cũng đến phía trước kiểm tra, nhưng cánh cửa đá không hề nhúc nhích.
“Có lẽ bên trong cánh cửa đá này có cơ quan nào đó?” Tôi nói: “Chúng ta đi tìm xem thử, có thể mở ra được không!”
Cả hai người cùng đồng ý gật đầu, bắt đầu đi tìm bên hông cánh cửa. Lúc này, chúng tôi đều lấy đèn pin ra, tìm xung quanh, nhưng, ngoại trừ cánh cửa đá vẫn đóng chặt thì không phát hiện được gì cả.
Cuối cùng, lúc chúng tôi mất kiên nhẫn, ánh mắt sắc bén của Lạc Uyển Thiên lại tìm được một rãnh nhỏ bên cạnh cửa, cái rãnh này chỉ nhỏ bằng tay trẻ con, nếu không nhìn kỹ chắc có lẽ sẽ tìm không ra. Chỉ thấy Lạc Uyển Thiên dùng ngón tay giữ cái rãnh đó, cố gắng di chuyển trái phải, sau đó nghe thấy tiếng “crắc crắc” vang lên, cánh cửa đá từ từ mở ra.
Chúng tôi thấy vậy vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng, quả nhiên ở đây có cơ quan. Thế nhưng, chúng tôi đã vui mừng quá sớm, chỉ thấy cánh cửa đá lộ ra một khe hở, bên trong xuất hiện một túi to, sau đó chúng tôi nghe thấy tiếng của côn trùng vang lên, nó giống như là tiếng ve sầu mùa thu.
Âm thanh rất nhỏ, nhưng bên trong ngôi mộ cổ đóng chặt này…, ba người chúng tôi cùng nín thở tập trung hết sức, tiếng côn trùng kêu vang rất nhỏ vang lên một cách lạ thường. Mặc dù chúng tôi đã rất cảnh giác, nhưng vẫn bị bất ngờ.
“Hai người có nghe thấy gì không?” Cả ba người cùng nhìn nhau với ánh mắt đầy nghi ngờ.
Tiếng ve sầu càng ngày càng vang.
“Sao ở đây là lại có ve sầu?” Lạc Hoành Ngạn gãi đầu, nghi hoặc ngó xung quanh.
Tôi nhìn về phía cánh cửa đá đang ngày càng mở rộng, chỉ nhìn thấy một chiếc túi lớn đang nhẹ nhàng lắc lư, như thể có thứ gì đó sắp tung ra khỏi túi.
“Chạy mau!” Đột nhiên Lạc Uyển Thiên kéo người tôi chạy đi.
Mặc dù Lạc Hoành Ngạn không rõ ở bên trong, nhưng cậu vẫn vô cùng tin tưởng Lạc Uyển Thiên, vừa nghe thấy liền vội vàng chạy đi, cũng không hỏi nguyên nhân là gì mà quay người chạy.
Tôi bị kéo đi, cuống quít hỏi: “Sao thế, rốt cuộc trong cái túi đó là thứ gì?”
“Là Huyết Thiền Trùng!” Lạc Uyển Thiên vừa chạy, vừa soi đèn pin về phía sau.
Tôi cũng nhìn theo ánh sáng của đèn pin, chỉ nhìn thấy một khoảng đen kịt, giống như một đám sương mù màu đen nhanh như gió đuổi theo ba người chúng tôi. Vốn dĩ chỉ là tiếng ve sầu khẽ vang lên, nhưng bây giờ lại giống như tiếng máy bay thả bom, lượn quanh trong ngôi mộ cổ.
“Huyết Thiền Trùng là gì?” Tôi vừa chạy vừa hỏi Lạc Uyển Thiên,
“Huyết Thiền Trùng có vẻ bề ngoài trông cũng không khác ve sầu mấy, nhưng cái đầu lại to gấp mấy lần ve sầu, chỉ cần bám được vào bất cứ động vật nào nó sẽ điên cuồng hút máu, nếu gặp phải số lượng lớn chỉ trong chớp mắt sẽ biến một người sống thành một cái xác khô.” Lạc Uyển Thiên giải thích với tôi.
“Lợi hại như thế sao!” Tôi thổn thức, tôi chưa bao giờ nghe qua cái thứ này.
Khi còn nhỏ, tôi thường theo anh Tiểu Nghĩa và Hùng béo cùng bọn bọ vào sau rừng bắt ve, chỉ cảm thấy con vật nhỏ này rất thú vị, làm gì có thể nghĩ được con vật nhỏ như thế này có thể hút máu người.
“Làm sao cậu biết những chuyện này?” Mặc dù đang chạy trối chết, nhưng tôi vẫn rất tò mò.
“Trước đây chúng tôi đã vô tình nhìn thấy ở một ngôi mộ lớn!” Lạc Hoành Ngạn trả lời tôi, vốn dĩ anh ấy đã chạy đến phía trước, nhưng nhìn thấy tôi và Lạc Uyển Thiên bị bỏ lại phía sau, thì quay đầu lại kéo tôi cùng chạy.
Chúng tôi chạy như điên, mặc dù tốc độ rất nhanh, nhưng bọn Huyết Thiền Trùng đuổi theo chúng tôi có thể bay, âm thanh phía sau càng ngày càng gần. Không lâu sau, tôi đã chạy đến đứt hơi.
“Không được, hai người chạy nhanh đi, tôi không chạy được nữa!” Tôi thở hổn hển, tốc độ càng lúc càng chậm lại.
“Thế sao được, chạy mau, để bọn chúng đuổi kịp sẽ bị hút khô máu đó!” Lạc Hoành Ngạn gần như đã dìu tôi chạy.
Tôi cảm thấy mình đúng là gánh nặng, lần nào cũng liên lụy đến người khác. Lúc này tôi thật sự không muốn liên lụy đến Lạc Hoành Ngạn và Lạc Uyển Thiên. Tôi dừng bước, vung tay bọn họ ra: “Hai người mau chạy đi!”
Hai người bọn họ cũng dừng lại, đột nhiên Lạc Uyển Thiên tháo túi xuống, tìm kiếm thứ gì đó.
“Hoành Ngạn, anh đưa chị dâu chạy trước đi, tôi sẽ ở đây cắt đuôi bọn chúng!” Lạc Uyển Thiên không quay đầu lại nói với Lạc Hoành Ngạn.
Lạc Hoành Ngạn không nói gì, ngồi xổm xuống bế tôi lên, làm sao tôi có thể đồng ý, tôi lắc đầu nguầy nguậy, nhìn Lạc Uyển Thiên: “Uyển Thiên, hai người chạy mau đi thì tốt hơn!”
“Chị dâu, chạy mau, em có cách đối phó với mấy thứ này, bọn chúng sợ nhất là lửa!” Cuối cùng Lạc Uyển Thiên cũng tìm được thứ gì đó.
Cậu ấy lấy ra một bó đuốc thô sơ, cởi quần áo ra bọc lại, rồi lấy rượu ra tưới lên, châm lửa, lập tức bốc cháy. Động tác của cậu rất nhanh nhẹn, gọn gàng, đợi đến khi cậu ấy làm xong thì đám Huyết Thiền Trùng kia cũng đuổi gần đến. Cậu ấy quơ bó đuốc chặn đám côn trùng đang vọt tới kia.
Theo động tác quơ tay của cậu ấy, hàng loạt hàng loạt mấy con Huyết Thiền Trùng rớt xuống ào ào, nhưng lũ Huyết Thiền Trùng này ập đến càng nhiều. Lạc Uyển Thiên quơ tay múa chân, một bức tường lớn được dựng lên trước mặt cậu, mặc dù chặn được số lượng lớn Huyết Thiền Trùng, nhưng bọn chúng thực sự quá nhiều.
Chỉ lát sau, trên người Lạc Uyển Thiên đã dính rất nhiều Huyết Thiền Trùng, tôi thấy vậy vội vàng giũ chúng xuống, nhưng mấy thứ này đã dán chặt lên da thịt mà hút máu, cho dù có phủi nó cũng không thể rơi ra.
Lúc này Lạc Hoành Ngạn cũng cởi áo đã châm lửa ra nhào đến, anh ấy lấy ngọn lửa giúp Lạc Uyển Thiên giũ mấy con đó xuống. Mặc dù Lạc Hoành Ngạn đã rất nhanh tay, nhưng số lượng Huyết Thiền Trùng bám lên người Lạc Uyển Thiên cũng không ít, động tác của cậu bắt đầu chậm chạp, cả người từ từ lung lay như sắp đổ.
Tôi nhào về phía Uyển Thiên cướp lấy ngọn đuốc, đẩy cậu ấy ra: “Tiểu Thiên, mau nghỉ ngơi đi, để tôi đối phó.”
Tôi thấy tình trạng bi thảm của Lạc Uyển Thiên, không biết lấy đâu ra dũng khí, trở nên liều mạng. Lúc này đám Huyết Thiền Trùng càng ngày càng nhiều, ba chúng tôi không thể nào thoát được nữa, thay vì bị bọn chúng hút khô máu, thì thà rằng chiến đấu đến chết còn hơn.
Con người đứng bên bờ vực của sự sống và cái chết sẽ phát ra khả năng vô hạn, cả ba người cùng liều lĩnh đánh chết bầy Huyết Thiền Trùng này.



