Skip to main content

Trang chủ Luôn Có Người Muốn Lợi Dụng Linh Khí Của Tôi Chương 25: 25

Chương 25: 25

12:35 chiều – 11/08/2025

Sau khi thấy cáo trắng đã ăn no, Thẩm Thiên Mặc mang nó về phòng ngủ, đóng cửa lại rồi cùng với Thẩm Thiên Tầm rời đi.
Theo bản năng Phong Lạc Lạc nhìn về phía chiếc tủ âm tường, tối hôm qua cô liếc mắt nhìn thấy Thẩm Thiên Mặc lắp đặt camera ở đây, vậy mà bây giờ lại không nhìn thấy cái đồ vật màu đen kia đâu nữa.
Cô lại nhảy lên tủ âm tường xác nhận, quả thật đã bị tháo ra.
Vậy nên nửa đêm hôm qua anh rời khỏi giường lại là để hủy nó đi sao?
Cô suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng không biết anh có ý gì.
Cô liếc nhìn thời gian, vẫn còn khá sớm, vì thế cũng không hoang mang chút nào nhảy lên giường.
Hôm nay cô đã đồng ý giao dịch đá năng lượng với “Đại hiệp”.
Cô không biết người khác giao dịch như thế nào, nhưng mà cô cho người đó một địa chỉ giao dịch, hai người sẽ giao dịch ở tại chỗ đó, bọn họ đều chịu rủi ro giống nhau, vậy là đủ công bằng rồi.
——
Mười giờ đúng, bên trong quán bar Ngư Long hỗn loạn, Phong Lạc Lạc đeo khẩu trang màu đen, linh hoạt xuyên qua đám người.
Đây là lần đầu tiên cô đến quán bar, mùi rượu có phần hơi sặc người, hơn nữa còn cực kỳ ầm ĩ.
Cô liếc nhìn về hướng góc quầy bar, quả nhiên nhìn thấy một người đàn ông đội mũ lưỡi trai màu đen, anh ta gọi một ly rượu, còn có một cái hộp màu bạc được đặt ở bên cạnh.
Cô chọn địa điểm giao dịch ở quán bar là vì cảm thấy có chút tò mò về nơi này.
Nhưng bây giờ nhìn lại, ngoại trừ nam nữ đến tìm thú vui là rượu và âm nhạc thì nơi này vô vị.
Cô gọi một người phục vụ, vươn tay lên vẫy vẫy mê hoặc anh ta.
Nhìn thấy đôi mắt của anh ta đã mất đi tiêu điểm, cô nhét một cái hộp vào trong rồi ghé tai nói nhỏ một câu với anh ta.
Sau đó người phục vụ cũng đi về phía người đàn ông ở trong góc tối của quầy bar.
Lúc Phong Lạc Lạc nhìn thấy gương mặt của người đàn ông, cô hốt hoảng nhảy xuống từ trên ghế!
Khương Diệc Thân!
Người của bé con mặt đơ.
Giao dịch rất thuận lợi, người phục vụ cầm cái hộp màu bạc đi vào trong đám người ầm ĩ, lúc này Khương Diệc Thân cầm lấy cái hộp cũng có chút nghi ngờ.
Người bán này có chút kỳ lạ, chọn địa điểm giao dịch như vậy thì cũng thôi đi, hơn nữa còn để cho người phục vụ làm giúp, cầm tiền cũng không kiểm tra chút nào, chẳng lẽ không sợ là tiền giả sao?
Cái này thương gia có điểm lạ, chọn như thế cái địa phương giao dịch thì thôi, hơn nữa còn khiến cho người phục vụ làm giúp, cầm tiền cũng không kiểm tra một chút, chẳng lẽ không sợ là giả. Tiền giấy?
Chỉ có điều, anh ta không biết là vốn dĩ Phong Lạc Lạc còn không biết có chuyện tiền giả.
Phong Lạc Lạc cũng chen vào trong đoàn người, lúc cô đi đến chỗ người phục vụ bị cô khống chế thì bàn tay đã chạm vào một chiếc hộp.
Trong sự ầm ĩ tăm tối cũng không có ai phát hiện ra chiếc hộp đã biến mất không còn chút tăm hơi nào cả.
Cô đi thẳng ra khỏi quán bar, đưa tay lên mũi ngửi thử, toàn bộ đều là mùi rượu.
——
Tổng cụ quản lý người dị năng.
Khương Diệc Thân cầm viên đá năng lượng ở trong tay đưa cho Thẩm Thiên Mặc, anh ta kích động nói: “Lão đại, cái này mua được từ cái tên gọi là Cửu Trùng Thiên đó.”
Thẩm Thiên Mặc nhận lấy đá năng lượng, anh nhìn thoáng qua, sau đó hỏi lại: “Không phải nói điểm thuộc tính là 9999 sao?”
Viên đá năng lượng này nhìn thế nào cũng phải có hai mươi nghìn điểm thuộc tính.
Khương Diệc Thân cũng khó hiểu: “Có thể là một người bình thường, không rõ ràng về mấy thứ này, phương thức giao dịch cũng rất… ngu ngốc.”
Nếu như là người có tâm tư nham hiểm thì có thể anh ta sẽ đi theo người phục vụ bắt người đó lại.
Thẩm Thiên Mặc ném viên đá năng lượng cho Khương Diệc Thân rồi hỏi tiếp: “Anh ta còn hàng không?”
Khương Diệc Thân vừa nghe thấy anh hỏi như vậy thì vội vàng lấy điện thoại di động ra.
Anh ta xem một chút rồi mới đáp lại: “Tạm thời không còn.”
Lúc đầu anh ta chỉ muốn thử một chút mà thôi, không ngờ đúng thật là đã mua được, hơn nữa còn là đồ vật có giá trị vượt quá mong đợi.”
“Có hàng cái thì nhắc tôi ngay.” Thẩm Thiên Mặc lại nói.
“Lão đại, hiện tại có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào anh ta, hơn nữa vừa rồi anh ta còn đưa ra một thông báo đặc biệt ghi rõ là sẽ chọn người để bán, vậy nên lần sau còn chưa chắc có thể đặt được đơn đâu…” Khương Diệc Thân chậc chậc nói.
Thẩm Thiên Mặc cầm lấy điện thoại di động của anh ta, liếc nhìn thông báo có chút kiêu ngạo ở phía trên.
Liếc mắt một cái anh cũng có thể khẳng định được, cái người tên là “Cửu Trùng Thiên” này chắc chắn vẫn còn đá năng lượng, chỉ là chưa đưa ra thôi.
“Lão đại muốn mua cho Thiên Tầm sao? Cậu ta thật sự thăng cấp thành công rồi sao?” Khương Diệc Thân tới gần nhiều chuyện.
“Ừm.” Thẩm Thiên Mặc trả lời một tiếng rồi trả lại điện thoại di động.
“Vậy chuyện này sẽ báo cáo lên trên hả?” Mấy lão già ở cục quốc phòng vẫn luôn gây sự với bọn họ, nếu như bị bọn họ phát hiện ra thì sẽ lại bắt người dị năng bọn họ giải phẫu,””
Thẩm Thiên Mặc lắc đầu: “Việc này chỉ có bốn người chúng ta biết.”
Khương Diệc Thân gật đầu, trịnh trọng nói: “Vâng, lão đại, tôi sẽ không nói ra ngoài.”
——
Đến buổi chiều, Thẩm Thiên Tầm trở về nhà một mình, hiếm khí thấy trên mặt cậu ta nở một nụ cười rạng rỡ như vậy.
Cậu ta ôm lấy Phong Lạc Lạc, vừa ôm vừa hôn rồi lại nâng lên cao, chùm tóc trên đỉnh đầu dựng thẳng đứng lên.
Phong Lạc Lạc bị cậu ta túm đến mức có hơi đau một chút, cô giận dữ dặt móng vuốt bốp bốp lên sợi tóc của cậu ta: “Ô oa.”
Cậu ta cũng không thèm để ý, để cô sang một bên rồi lại hùng hục chạy về phòng.
Cậu ta không phải người ngủ!
Dị năng của cậu ta lên đến cấp C rồi!
Phong Lạc Lạc lắc đầu một cái rồi đi đến phòng sách, lấy điện thoại di động ra tiếp tục giao dịch qua mạng.
Hở?
Vẫn còn có người nhắn tin riêng cho cô.
Lão đại: Còn đá năng lượng chứ? Tôi bằng lòng mua lại với giá cao.
Cô nhìn lướt qua thông tin của người kia.
Lão đại, giới tính là nữ, những cái còn lại đều trống không, đến cả ảnhđại diện cũng là mặc định, còn chưa đăng ký được tới một ngày.
Vậy nên người này đặc biệt tìm đến cô.
Phong Lạc Lạc ấn mấy lần lên màn hình.
Cửu trùng thiên: Chưa có.
Lão đại: Nếu có thì hãy lập tức liên lạc với tôi, mặc kệ giá cả như thế nào tôi cũng muốn.
Đôi mắt của Phong Lạc Lạc khẽ sáng lên, ô oa, khẩu khí của người này lớn quá.
Đương nhiên, cũng có thể cô ta là một kẻ lừa gạt muốn hãm hại cô cũng nên.
Cửu trùng thiên: Được.
Cô gõ chữ trả lời, sau đó đăng xuất.
——
Đêm đó, thời tiết thay đổi đột ngột, mưa to, sấm sét ầm ầm, có phần làm cho người ra hoảng sợ.
Trong phòng sách, Phong Lạc Lạc nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ rồi đi tới trước cái đệm mềm mại.
Trời đã khuya thì Thẩm Thiên Mặc mới trở về, nhưng mà cho dù như thế, anh vẫn đi tới phòng sách và bế Phong Lạc Lạc co rút thành một vòng vào trong lồng ngực mình.
Thẩm Thiên Tầm vẫn còn chưa ngủ, qua cánh cửa cũng có thể nghe thấy tiếng cậu ta đang gào thét chém giết khắp nơi ở trong trò chơi.
Có lẽ là nghe thấy có động tĩnh ở bên ngoài, cậu ta mở cửa thò người ra ngoài: “Anh, sao anh về muộn thế?”
Thẩm Thiên Mặc khẽ nhíu mày: “Đừng thức khuya, đi ngủ sớm một chút.”
Giọng nói đó, biểu hiện đó, cảm giác quen thuộc như thầy chủ nhiệm.
Khóe miệng Thẩm Thiên Tầm co giật, cậu ta tiếp tục nói: “Thời gian nghỉ hè tốt đẹp, thức đêm cũng là một loại vui chơi hết mình, anh, anh không hiểu đâu.”
Người anh trai này của cậu ta, ngoại trừ công việc, bình thường ngay cả một hoạt động giải trí cũng không có.
A…
Ánh mắt của cậu ta rơi lên trên người cáo trắng nhỏ ở trong lồng ngực của Thẩm Thiên Mặc, cậu ta thầm nghĩ, mắng Tiểu Bạch, cái này miễn cưỡng coi là một cái.
Thẩm Thiên Mặc cũng không giáo huấn cậu ta mà nói tiếp: “Anh sắp đến nội thành ba ngày, em trông chừng Tiểu Bạch.”
Thẩm Thiên Tầm vừa nghe thấy vậy thì có chút kỳ cục nhìn anh: “Không có chuyện gì lớn chứ?”
Nội thành nằm ở vùng đất trung tâm của khu A, là trung tâ, chính trị của Trung Quốc.
Đi ba ngày thì chắc chắn có chuyện gì quan trọng rồi nhỉ?
“Việc nhỏ thôi.” Vẻ mặt của Thẩm Thiên Mặc nhạt nhẽo, làm cho người ta không thể nhìn rõ được tâm tư của anh.
Thẩm Thiên Tầm cong khóe miệng, cũng không truy hỏi anh nữa, so với cậu ta anh có tiền đồ hơn nhiều.
“Vâng, em sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Bạch!” Cậu ta đảm bảo.
“Ô oa.” Phong Lạc Lạc cảm thấy cô phải chăm sóc cho cậu ta thật tốt mới đúng ấy.
Hơn nữa, cô cảm thấy rất có hứng thú với nội thành ở khu A, rất muốn đến xem cùng với bé con mặt đơ.
Nhưng mà cô biết chắc chắn sẽ không thể được.
——
Ngày hôm sau, Thẩm Thiên Mặc rời đi.
Mà Thẩm Thiên Tầm… Bởi vì chuyện dị năng thăng cấp đã sắp vui mừng đến phát điên rồi, làm gì còn trông coi Phong Lạc Lạc nữa.
Bên ngoài trời vẫn còn đang đổ mưa to, bầu trời u ám, mây đen vô cùng khủng khiếp như muốn đè xuống vậy.
Phong Lạc Lạc cũng nhàm chán, vậy nên cô đăng v-blog, tuyên bố chính thức khôi phục livestream.
Cô liếc nhìn chàng trai trẻ mê muội trò chơi, cuối cùng đi tới phòng sách cách xa phòng cậu ta nhất.
Nội dung livestream hôm nay là tu luyện ngồi thiền.
Chỉ cách có hai ngày thôi mà fans hâm mộ của cô lại cảm thấy như đã trả qua mấy kiếp rồi.
Từng người từng người đang spam quà tặng, Phong Lạc Lạc nhìn đến hoa cả mắt.
“Bà ngoại, nhớ cô!”
“Bà ngoại! Cô cùng cô cũng xuất hiện rồi!”
“Đi làm lười biếng một cái đã gặp được bà ngoại rồi này… Bà ngoại vẫn xinh đẹp như vậy!”
“Lần này bà ngoại không ở bên ngoài, yên tâm rồi!”
“Bà ngoại, muốn gặp người đàn ông ba mươi tuổi kia!”

“Tại sao mọi người lại kích động như vậy chứ?” Phong Lạc Lạc dựng xong điện thoại thì tùy ý trả lời một câu.
Sau đó cô nhìn thấy khu bình luận trên màn hình đồng loạt xuất hiện một hàng “Nhớ cô”.
Phong Lạc Lạc cảm thấy buồn cười, thấy có người hỏi livestream gì đó, cô suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Hôm nay bên ngoài trời mưa, tôi livestream trong nhàlà được rồi.”
Sau đó, cô lại hỏi một câu: “Mọi người đã từng nhìn thấy người khác tu luyện chưa?”
Khu bình luận trên màn hình lại thành thật trả lời “Chưa từng.”
“Vậy thì thật tốt, đây chính là nội dung livestream hôm nay.” Phong Lạc Lạc nghiêm trang nói xong thì ngồi khoanh chân ở trên đệm.
Một phút đồng hồ trôi qua, mười phút đồng hồ trôi qua, nửa tiếng trôi qua…
Người con gái vẫn ngồi thiền không hề nhúc nhích, đôi mắt khẽ nhắm lại, hàng lông mi dày dặc cong veo rủ xuống nhu lông quạ, đôi môi hồng khẽ mím lại, gương mặt tinh xảo trắng nõn giống như đang tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Thời gian trôi qua từng chút, hình ảnh trên màn hình không có chút thay đổi nào, nhìn qua giống như một bức tranh mỹ nhân sơ sài nhưng lại trong trẻo đến rung động lòng người vậy.
Khán giả vừa mới bước vào đều có vẻ mặt đứng hình.
“Tại sao lại là một bức tranh?”
“Không phải bức tranh… Đó là bà ngoại đang ngồi thiền!”
“. . . Bà ngoại thắng rồi!”
“Bà ngoại thực sự có suy nghĩ khác người, đáng yêu ~~(*▽*)”
Một đám fans hâm mộ tự làm ra vẻ dễ thương trong livestream, nhưng không cẩn thận đã có người phá hủy.
“Ôi, người chủ trì này rất đẹp, cứ ngồi lên bắp đùi như vậy cũng có thể kiếm được tiền mà không cần khoa trương.”
“Không phải nói là sự cố thể chất sao? Sẽ không chờ đến lúc tòa nhà sụp xuống chứ? Tự mình đập chết chủ trì cũng không được!”
“Không phải chỉ là nhìn xinh xắn một chút thôi sao, đám đàn ông các người chưa từng nhìn thấy phụ nữ như vậy ha, ha ha.”
“Quản trị viên có thể nắm mấy cái chuột nhắt lầu trên ra ngoài được không?”
“Cái này là thủy quân người khác mời tới hả?”
“Bà ngoại nhà chúng tôi đẹp đến mức người người oán trách, tâm địa lương thiện mà bản lĩnh cũng tốt! Tôi Tôi thật sự chưa từng thấy!”

“Ném ra ngoài rồi.” Đây là một câu mà Tiểu quái thú gia tộc Táng Ái đáp lại, anh ta là một trong ba quản trị viên trong phòng livestream của Phong Lạc Lạc.
Livestream của Phong Lạc Lạc livestream luôn rất hài hòa, bởi vì có khá nhiều fan trung thành, thỉnh thoảng có một số người tới phá đi sự hài hòa đều bị quản trị viên ném ra ngoài.
Hai quản trị viên còn lại, một người là Miên Miên với cái tên “Cục cưng bé nhỏ của chị Lạc Lạc”, còn có một người là “Biệu hiệu”, mỗi lần rắc rối đều là do bọn họ mạnh mẽ trấn áp.
Hôm nay “Biệt hiệu” không có ở đây, nhưng hai người còn đều ở đây.
Vậy nên vừa này mấy người kia vừa nói xong một phát đã bị đá đi.
Phong Lạc Lạc không hề biết gì về cuộc bão táp ở trong phòng livestream.
Hơn hai tiếng sau, Phong Lạc Lạc mới chậm rãi mở mắt ra, cảm thấy toàn thân vô cùng thoải mái.
Cô nhớ ra mình vẫn còn đang livestream, sau đó cô bước đến phía trước ống kính hỏi: “Có chán không?”
“Bà ngoại! Cuối cùng cô cũng mở mắt ra rồi! Suýt chút nữa chúng tôi đã đi báo cảnh sát!”
“Bà ngoại, cô biết không, cô đã ngồi thiền mất hai tiếng ba mươi phút ba mươi bốn giây!”
“Bà ngoại! Cô ngồi thiền dọa cho nhiều người sợ hãi như vậy! Chẳng trách cứ có livestream là có nguy hiểm!”
“Bà ngoại, làn da của cô đẹp quá, cần thông tin mỹ phẩm dưỡng da!”
“Muốn chấm nốt ruồi đỏ giống như của bà ngoại!”

Phong Lạc Lạc muốn nói mình không sử dụng mỹ phẩm dưỡng da, nhưng mà ở thời hiện đại có ai mà không cần chứ, vì thế cô nói đến nhãn hiệu mà Miên Miên mua cho cô.
Một dãy tất cả bình luận trên màn hình đều nói muốn mua.
Sau khi Phong Lạc Lạc tắt livestream, cô biến về nguyên hình đi vào trong phòng Thẩm Thiên Tầm.
Sau khi cậu ta thức thâu đêm suốt sáng thì bây giờ đang gục đầu ngủ bù.
Cô liếc nhìn điều hòa đang chạy mười sáu độ ở trong phòng, trong lòng thở dài một tiếng rồi chạy đến trước cái điều khiển, móng vuốt cô nhấn vào hai tám độ.
Cô cảm thấy cái nhiệt độ này là tốt nhất.
——
Thẩm Thiên Mặc rời đi ngày đầu tiên, Phong Lạc Lạc cứ thế chiếm đoạt phòng của anh.
Mãi cho đến rạng sáng ngày hôm sau mưa to mới ngừng lại, mây đen tản đi, ánh mắt trời nhuốm máu.
Phong Lạc Lạc nhìn bồn tắm lớn ở trong phòng tắm, tâm huyết dâng trào muốn ngâm trong bồn tắm.
Cô xoay người đóng cửa lại, loay hoay vặn vòi nước một hồi, rất lâu sau mới xả được nước nóng.
Phong Lạc Lạc rất thích ngâm trong bồn tắm như vậy, nhiều bong bóng thơm phức.
Khoảng chừng nửa giờ sau cô mới bước ra khỏi bồn tắm lớn, chỉ dùng một cái khăn tắm rộng quấn lấy cơ thể rồi đi ra khỏi phòng tắm.
Cô phát hiện mình không có cái gọi là áo ngủ, vì thế cô chạy đến tủ quần áo của Thẩm Thiên Mặc, sau khi tìm kiếm một hồi thì lấy ra một cái áo sơ mi màu trắng rộng rãi.
Vốn dĩ còn muốn mặc một cái quần, nhưng mà cô thử vào thì nó quá dài, còn không bằng không mặc, vì thế cô lại ném sang một bên.
Nhìn tủ quần áo có chút lộn xộn, Phong Lạc Lạc hơi chột dạ, sau đó cô lại nghĩ dù sao còn hai ngày nữa anh mới trở về, đến lúc đó cô sắp xếp lại cho anh là được rồi.
Cô nằm ở trên giường lớn, không nhịn được lăn qua lăn lại mấy lần, quả nhiên vẫn là làm người thoải mái.
Mái tóc có hơi ướt nên làm ướt cả gối, cô liếc nhìn cái máy sấy tóc ở bên cạnh, lại muốn nghịch một chút, vì thế cô cầm lên rồi cắm điện.
Âm thanh ù ù vang lên, gió dịu dàng phe phẩy thôi qua những sợi tóc, thật sự rất thoải mái.
Lúc này ở tầng một của biệt thự.
Thẩm Thiên Mặc bước vào hành lang của phòng khách, anh phát hiện trong nhà vô cùng yên tĩnh, đoán được có thể là sau khi Thiên Tầm thức suốt cả đêm thì bây giờ vẫn còn đang ngủ bù.
Anh nhẹ nhàng bước lên trên tầng.