Skip to main content

Trang chủ Luôn Có Người Muốn Lợi Dụng Linh Khí Của Tôi Chương 24: 24

Chương 24: 24

12:34 chiều – 11/08/2025

Phong Lạc Lạc nhảy lên trên bàn máy tính gặm khoai chiên.
Một lát sau, Thẩm Thiên Tầm đi ra khỏi phòng vệ sinh, cậu ta vuốt cái bụng nằm lên trên giường, gương mặt đẹp trai trắng nõn vẫn ngơ ngác đối diện với trần nhà.
“Xảy ra chuyện gì…” Cậu ta lẩm bà lẩm bẩm.
Phong Lạc Lạc liếc mắt nhìn cậu ta, cô lại nhảy xuống bàn, đi tới bên cạnh cậu ta.
“Ô oa.” Vừa nãy cô phát hiện có lẽ cậu ta đã từng luyện tâm pháp tẩy tủy, nhưng mà không tin vào thứ này, không thể tiếp tục kiên trì.
Tố chất cơ thể của cậu ta vẫn còn tốt, hơn nữa đôi khi cô cũng tu luyện ở trong phòng cậu ta, có thể cũng có ảnh hưởng tới cậu ta.
Bây giờ hình như cậu ta sắp thăng cấp, nên ngồi xuống cố gắng dẫn dắt năng lượng ở bên trong cơ thể.
Đáng tiếc, cô chỉ có thể giấu những câu nói này ở trong bụng.
Bé con nhỏ chỉ có thể cảm ngộ dựa vào chính bản thân mình.
Một lúc lâu sau, Phong Lạc Lạc nhìn thấy Thẩm Thiên Tầm bỗng nhiên ngồi dậy từ trên giường sau đó cậu ta ngồi khoanh chân, nghiêm túc nhắm mắt.
“Ô oa.”
Cô hài lòng kêu lên một tiếng, sau đó cũng nhoài người về phía trước, ở bên cạnh tập trung tư tưởng tu luyện.
Cũng không lâu lắm, bên ngoài phòng lại truyền đến mấy tiếng bước chân gấp gáp.
Phong Lạc Lạc mở mắt ra nhảy xuống khỏi giường, cô thấy cửa phòng được mở ra.
Người đi tới rõ ràng là Thẩm Thiên Mặc, đằng sau anh còn hai người đàn ông đi theo, trước đó Phong Lạc Lạc đều đã từng gặp bọn họ ở trong khu rừng thú vật.
“Lão đại, em trai của anh đang tu luyện…” Trâu Vũ ngạc nhiên đến cực điểm, hạ thấp giọng nói xuống: “Vậy mà cậu ta lại không phải là… người ngủ sao?”
Gần đây bọn họ vẫn luôn quan tâm đến khu vực nhà lão đại, quả thật vừa nãy đã phát hiện đá năng lượng lúc ẩn lúc hiện, vậy nên bọn họ mới chạy tới đây để xem rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, không ngờ lại thấy được cảnh này.
Khương Diệc Thân cũng tiếp lời: “Nhưng mà nhìn dáng vẻ của cậu ta hình như sắp đột phá cấp D.”
“Không thế nào…” Vẻ mặt của Trâu Vũ không thể nào tin nổi, ánh mắt anh ta quét một vòng quanh căn phòng.
Lúc anh ta nhìn thấy một con cáo trắng nhỏ đang ngoan ngoãn ngồi ở chân giường thì lại càng ngạc nhiên hơn.
Ồ, nó vẫn còn ở trong nhà lão đại, hình như anh ta nhớ lão đại nói muốn ném nó đi mà.
Còn Phong Lạc Lạc nghe xong cuộc đối thoại của hai người, trong lòng cô lại có chút sục sôi, vừa nãy cô… Hình như cô đã quên thiếp lập kết giới rồi, vậy nên mới làm kinh động đến bọn họ.
Cô liếc nhìn Thẩm Thiên Mặc vẫn không hề lên tiếng, nhìn thấy vẻ mặt đông cứng của anh, rõ ràng cũng bị cảnh tượng trước mặt làm cho giật mình rồi.
Nhưng mà cô cũng không lo mình sẽ bị nghi ngờ.
Mặc dù ở trên thế giới này có người thú, nhưng mà chỉ giới hạn ở thú dữ, cáo trắng nhỏ giống như cô đều được coi là thú cưng mà nuôi dưỡng.
Người nào sẽ tin cô lại là một Tiểu Hồ Tiên chứ?
Thẩm Thiên Mặc nhìn thấy dáng vẻ của Thẩm Thiên Tầm như vậy, anh mím chặt môi, bước vài bước tới trước mặt cậu ta.
Anh không dám mở miệng gọi cậu ta, anh có thể cảm nhận được dị năng không ổn định ở trong cơ thể cậu ta, giống như ngàn vạn tia năng lượng yếu kém dần quấn lấy ngưng tụ vào cùng một chỗ…
Cậu ta thực sự sắp thăng cấp.
Thẩm Thiên Mặc nhìn lướt xung quanh cậu ta, sau đó anh nói với hai người ở phía sau: “Đi xem thử camera.”
Khương Diệc Thân và Trâu Vũ đáp lại rồi rời đi.
Lúc này Thẩm Thiên Mặc mới vươn tay về phía Phong Lạc Lạc, ra hiệu cho cô đi tới.
Phong Lạc Lạc chậm rãi chạy tới, cô nhảy vào trong lồng ngực của anh, được anh đón lấy một cách vững vàng.
“Ô oa.”
“Đáng tiếc ngươi không thể nói chuyện.” Thẩm Thiên Mặc hạ mắt liếc nhìn cô, anh xoay người đi đến phòng ngủ của mình.
“Ô oa.” Có thể nói.
“Quỷ nhỏ thông minh.” Anh đáp lại rồi đẩy cửa phòng ra.
Phong Lạc Lạc thấy anh đi tới bên cạnh cái tủ âm tường ấn xuống một cái, bỗng nhiên một cái hốc tối xuất hiện ở trên vách tường.
“Ô oa.” Thì ra bé con mặt đơ còn giấu đồ tốt ở đây.
Thẩm Thiên Mặc một tay ôm cô, một tay lấy ra một cái hộp từ hốc tối.
Lúc rời khỏi phòng ngủ, bỗng dưng anh quay đầu lại nhìn vào cái giường lớn, đôi mắt đen lộ ra một tia sáng sắc bén.
Anh đi tới cạnh giường, khẽ cúi người xuống, chìa tay ra nhặt lên một sợi tóc rất dài ở trên gối.
Phong Lạc Lạc chớp mắt, cơ thể khẽ cứng đờ.
Vừa nãy cô lăn lộn một vòng ở trên giường anh, tóc của cô mà…
“Ô oa.” Cô kêu lên một tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
Thẩm Thiên Mặc nhẹ nhàng vuốt ve trên người cô, đáy mắt vẫn ngưng tụ một tầng ngờ vực, nhưng cũng không kịp suy nghĩ nhiều, anh lại xoay người đi ra ngoài.
Anh đang cầm một viên đá năng lượng, lúc đầu cũng là đưa cho Thiên Tầm, nhưng mà cậu ta từ chối, nói rằng không muốn lãng phí.
Bây giờ cậu ta có thể sẽ cần dùng đến nó.
——
Khương Diệc Thân và Trâu Vũ xem camera rất lâu mà vẫn không thể tìm ra được nguyên nhân, mà hiện tại Thẩm Thiên Tầm đang ở trong thời điểm quan trọng, cũng không thể cho bọn họ một câu trả lời.
Vậy nên Thẩm Thiên Mặc bảo bọn họ đi về trước.
Ban đêm, Phong Lạc Lạc không đi quấy rầy Thẩm Thiên Tầm mà chui vào trong phòng sách, cô nghiên cứu sách lịch sử Trung Quốc, sau đó lấy điện thoại ra trả lời một vài tin nhắn.
Mỗi ngày Miên Miên đều gửi rất nhiều tin nhắn cho cô, đôi khi còn có giọng điệu than vãn của Tiểu Thiên Mạch, cô đều chỉ trả lời mỗi khi rảnh rỗi nhưng mà sự nhiệt tình của bọn họ vẫn không hề giảm đi một chút nào.
Cô đăng nhập vào v-blog, phát hiện fans hâm mộ đã tăng lên hơn một triệu rồi.
Một dãy fans hâm mộ đang spam, nói rằng muốn tiếp tục sự kiện dỗ dành người đàn ông ngày hôm qua.
Phong Lạc Lạc suy nghĩ một chút rồi đăng một v-blog.
Bà ngoại Hồ tiên: Không có gì, tự anh ta ổn rồi.
Thẩm Thiên Mặc đã chủ động ôm cô, vậy nên có lẽ chuyện đó đã trôi qua rồi đúng không?
Cô vẫn còn muốn xem tin nhắn trả lời lại, nhưng mà Thẩm Thiên Mặc đã bước đến.
Cô vèo một cái thu hồi điện thoại và sách xuống dưới móng vuốt rồi nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ.
Thẩm Thiên Mặc liếc nhìn về phía cô rồi bước tới.
Anh ôm lấy cô, bàn tay cọ cọ sát vào lỗ tai xù lông của cô: “Ngươi lại thích phòng sách này.”
“Ô oa.” Phong Lạc Lạc cọ cọ vào cơ ngực rắn chắc dưới lớp áo ngủ mỏng của anh, cô so sánh một chút, quản nhiên vẫn thích bé con mặt đơ ôm ấp hơn.
Cô chìa móng vuốt ra, chọc chọc, chọc chọc…
Thẩm Thiên Mặc cảm nhận được móng vuốt của cáo trắng nhỏ vẫn luôn đè lên trên ngực mình, anh cúi đầu ấn móng vuốt của nó xuống: “Tiểu Bạch, ngươi đúng là đồ tiểu yêu háo sắc.”
“. . . Ô oa.” Cô không phải.
Phong Lạc Lạc nhìn hai ngón tay to lớn của người đàn ông đang túm lấy móng vuốt của mình, giãy giụa rất lâu cũng không thoát ra được.
Vốn dĩ cô chẳng muốn so đo với anh, vậy nên cũng nép vào trước ngực anh không lộn xộn nữa.
Thẩm Thiên Mặc cứ thế ôm cô quay về phòng ngủ, đương nhiên vẫn còn giữ móng vuốt của cô, không cho cô lộn xộn.
Nhìn thấy cái vẻ mặt đề phòng kia, cô cảm thấy vừa bực mình lại vừa buồn cười.
Cô không phải yêu ma háo sắc!
Lúc đi qua phòng của Thẩm Thiên Tầm, Thẩm Thiên Mặc lại đẩy cửa liếc vào xem tình hình của cậu ta.
Rất rõ ràng, những viên đá năng lượng cậu ta hấp thu trước đây lúc này cũng bắt đầu phát huy tác dụng.
Phong Lạc Lạc thò đầu vào nhìn lướt qua, vầng trán Thẩm Thiên Tầm lấm tấm mồ hôi, trước mặt là một viên đá năng lượng tỏa ra ánh màu xanh mãnh liệt.
Những đốm nhỏ ánh sáng xanh đang trôi về phía cậu ta từng chút một, hòa vào trong cơ thể của cậu ta.
Hóa ra là hấp thu như vậy…
Vừa rồi cô còn nghe thấy bọn họ nói chuyện, đã bật thiết bị đề phòng bị dò tìm ở trong biệt thự, không cần lo lắng sẽ có người tới cướp đá năng lượng.
Vậy nên mỗi lần người dị năng thăng cấp đều phải ẩn nấp sao?
“Ô oa.”
Trong giây lát, cô lại không hứng thú lắm mà co rụt về.
Sau khi trở về phòng ngủ của Thẩm Thiên Mặc, Phong Lạc Lạc được đặt lên trên giường.
Thẩm Thiên Mặc cúi đầu chăm chú nhìn vào chiếc gối bị làm cho lộn xộn, còn có dấu vết rõ ràng bị người ta đè lên ở trên chăn, trong lòng anh có một cảm giác kỳ quái, vẫn rối loạn không thể nào hiểu nổi.
Thậm chí anh ta có thể tưởng tượng ra dáng vẻ cô gái dựa vào gối của anh, thoải mái lăn lộn trên giường anh.
Trong chốc lát, dường như toàn bộ không gian đều lưu lại hơi thở tràn ngập vui tươi của con gái.
Thẩm Thiên Mặc lập tức cảm thấy máu thịt trong cơ thể mình có chút sôi trào, mãi đến khi nhìn thấy cáo trắng nhỏ nằm xuống gối thì anh mới đi tới.
Ánh cầm lấy chiếc điện thoại ở tủ đầu giường, rồi tựa vào đầu giường, cánh tay dài ôm cáo trắng nhỏ vào trong lồng ngực.
Không biết vì sao, bỗng nhiên anh có cảm giác trên người cáo trắng nhỏ có một mùi thơm.
Anh vuốt ve một cái, hương thơm mềm mại vẫn khiến cho anh yêu thích không thể buông tay.
Lại bị trở thành gối ôm, gối Phong Lạc Lạc tự động tìm tư thế thoải mái ở trong lồng ngực anh, hai chân trước đặt lên cánh tay mạnh mẽ của anh, đầu gối lên trên móng vuốt của mình, thoải mái híp đôi mắt màu lam băng lại.
“Ô oa. . .”
“Nhóc con.” Lòng bàn tay của Thẩm Thiên Mặc vuốt ve trên bộ lông mềm mại của cô, giọng nói vô cùng trầm thấp, còn kèm theo từng chút cưng chiều.
Cô ngước đầu liếc mắt nhìn anh, thấy đôi môi mỏng của anh khẽ cong lên thì lại càng vui vẻ hơn.
Có điều rất nhanh sau đó, độ cong nhẹ nhàng lại biến mất, thậm chí còn có thêm một tia bất mãn.
Theo tầm mắt của anh, cô cũng nhìn vào màn hình di động của anh.
Hả, bà ngoài Hồ tiên?
Không phải là v-blog vừa mới đăng sao?
Phong Lạc Lạc giống như phát hiện ra chuyện gì đó mới mẻ, thì ra anh cũng chơi cái này sao?
Nhưng mà anh xem tin nhắn cô gửi lên làm gì?
Lúc cô vẫn còn đang ngờ vực, bỗng nhiên Thẩm Thiên Mặc đặt cô sang một bên, anh đứng dậy đi đến phía trước tủ âm tường ở cách đó không xa.
Cô vội vã nhảy xuống sàn nhà, đi tới bên cạnh chân anh.
Ngẩng đầu nhìn thấy anh đặt một vật màu đen bằng cúc áo ở phía trên một quyển sách.
Anh đang lắp camera giám sát sao?
Phong Lạc Lạc yên lặng nhảy về lại giường.
Trong chốc lát, Thẩm Thiên Mặc lắp xong camera thì cũng quay về giường, anh ôm cáo trắng nhỏ rồi lạch cạch tắt đèn.
Cô luôn có thể né tránh camera và đến phòng anh, anh không tin cô chỉ là một người bình thường.
Phong Lạc Lạc thò đầu ra khỏi ngực của người đàn ông, cô liếc nhìn về chiếc tủ âm tường suy nghĩ một lát, chờ đến sáng mai cô kiếm lời được một khoản tiền lời thì sẽ đi mua nhà cho mình trước đã.
Cô nghiêng đầu tựa vào cánh tay của Thẩm Thiên Mặc, móng vuốt của cô đặt lên ngực anh rồi nhắm hai mắt lại.
Cũng không biết qua bao lâu sau, lúc cô đang ngủ mơ màng thì bỗng nhiên cô Thẩm Thiên Mặc lại bật đèn đứng dậy.
Cô lảo đảo đứng dậy thì nhìn thấy bóng dáng anh đứng ở phía trước tủ âm tường.
“Ô oa. . .” Rốt cuộc bé con mặt đơ đang làm gì? Có còn muốn đi ngủ không đây?
Cô nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh một lát, cuối cùng vẫn không chịu nổi cơn buồn ngủ nên gục xuống ngủ trước.
Thẩm Thiên Mặc nhìn thấy camera loại nhỏ bị mình tháo ra một lần nữa, không thể hiểu nổi thở dài một hơi.
Vừa nãy trong đầu anh chỉ có ngập tràn một suy nghĩ, nếu như vì cô phát hiện có camera mà không tiếp tục xuất hiện nữa thì phải làm sao?
Vậy nên vẫn là hủy nó đi.
Chỉ cần cô lại xuất hiện thì dù sao anh cũng sẽ có cách bắt được cô.
——
Bởi vì có một viên đá năng lượng gia trì, vậy nên sáng ngày thứ hai lúc Thẩm Thiên Tầm bước ra khỏi phòng, dị năng đã tăng từ cấp D lên cấp C.
Ngay cả chính bản thân cậu ta cũng một mực không thể tin được sự thật này.
Hàng trăm ngàn năm qua, Trung Quốc không có một người ngủ nào có thể thăng cấp được cả!
Vậy nên cho đến bây giờ cậu ta là người đầu tiên!
Người cậu ta đầy mồ hôi khó ngửi, nhưng lại cảm thấy tinh lực dồi dào, cậu ta hùng hục chạy tới trước mặt Thẩm Thiên Mặc: “Anh cả, em thăng cấp rồi!”
Đáy mắt của Thẩm Thiên Mặc lộ ra vẻ xúc động, nhưng anh chỉ đáp lại một tiếng: “Ừm.”
Nhưng mà rất nhanh sau đó Thẩm Thiên Tầm lại ỉu xìu ủ rũ, mặc dù thăng cấp nhưng mà dị năng của cậu ta rất vô bổ.
Sức cuốn hút.
Một chút tính chất tấn công cũng không có!
“Việc này trước tiên đừng nói ra bên ngoài!” Thẩm Thiên Mặc lại dặn dò một câu.
Thẩm Thiên Tầm gật đầu.
Sau đó lại nghe thấy Thẩm Thiên Mặc nói: “Tại sao đột nhiên em lại thăng cấp?”
Thẩm Thiên Tầm sờ ra sau gáy: “Em cũng không biết, dù sao thì chính là… đã cảm nhận được…”
“Đã có ai đến?” Ngoại trừ cậu ta thì không nhìn thấy ai trong camera, nhưng mà anh có thể khẳng định cô gái kia đã tới.
“Không có, chỉ có em và Tiểu Bạch ở đây thôi.” Thẩm Thiên Tầm lắc đầu, sau đó lại nói tiếp: “Em xin đảm bảo với anh, trên người em không hề có đá năng lượng được.”
Thẩm Thiên Mặc thu lại tầm mắt, anh mím môi không nói thêm gì nữa, có lẽ cậu ta cũng chẳng biết gì cả.
“Đi nghỉ ngơi một chút đi, một lát nữa đến căn cứ với anh.”
“Em không cần nghỉ ngơi, bây giờ có thể đi ngay!”
Thẩm Thiên Mặc thấy tinh thần phấn chấn của cậu ta thì cũng không nói gì mà chỉ gật đầu.
“Có phải đưa Tiểu Bạch theo không?” Thẩm Thiên Tầm lại hỏi.
“Không được dẫn theo.” Thẩm Thiên Mặc cúi đầu nhìn cáo trắng nhỏ đang chăm chú gặm đùi gà ở bên cạnh, nói ra bốn chữ.
Anh còn phải bận rộn những chuyện khác, chỉ sợ một mình Thiên Tầm sẽ không thể trông chừng được tên nhóc đó.
“Hả, vậy em để lại một chút đồ ăn cho nó rồi nhốt nó lại.” Thẩm Thiên Tầm nói.
Phong Lạc Lạc liếc hai người một cái rồi lại cúi đầu gặm đùi gà.
Đúng lúc cô cũng có việc cần phải làm, bọn họ không có ở nhà là tốt nhất.