Lúc đầu hội nghị phải kéo dài ba ngày, nhưng mà quả thực Thẩm Thiên Mặc không ở lại được.
Anh không có một chút hứng thú nào đối với những vấn đề như làm thế nào để phát huy tác dụng lớn nhất của người dị năng, bảo vệ an toàn của quốc gia và người dân của nhóm quan chức cao cấp tụ hội lại bàn bạc đó.
Ở trong mắt anh, người dị năng không phải là vũ khí, cũng có thể bị thương và chết đi, Trung Quốc không thể chỉ dựa vào người dị năng chỉ chiếm mười phần trăm tổng dân số được.
Thẩm Thiên Mặc vừa kéo cái cà vạt khiến cho anh khó chịu vừa bước về phía phòng ngũ, gương mặt lạnh lùng kiên cường lộ ra một chút buồn bực.
Còn chưa kịp mở cửa thì anh đã mơ hồ nghe thấy âm thanh của máy sấy tóc ở trong phòng, anh chỉ cho rằng Thiên Tầm ở trong phòng của anh nên cũng không suy nghĩ nhiều.
Anh vươn tay đẩy cửa ra, đi vào một bước…
Sau đó là một cảnh tượng khiến cho anh khó mà có thể tin nổi, nhưng trong nháy mắt đã đập vào tầm mắt của anh.
Con gái, áo sơ mi của anh, dép của anh, đôi chân thon dài trắng trẻo, ánh đèn vàng hắt qua cửa sổ…
Bỗng nhiên anh nhớ tới lời những lời dự đoán mà Chu Du Sâm ghé vào anh lải nhải không ngừng.
Lúc này, rõ ràng anh đã nhìn thấy cảnh tượng này, trong phút chốc nhịp tim của anh tăng nhanh, đôi mắt màu đen cũng mờ ảo run lên.
Cô gái khẽ cúi đầu, dường như đang nghiên cứu máy sấy tóc, bàn tay nhỏ vẫn luôn nắm ở đuôi tóc đang tung bay.
Áo sơ mi của anh quá rộng, tay áo cũng dài, đã được cô gấp lên một đoạn dài, lộ ra cổ tay trắng nõn mảnh mai.
Trên áo sơ mi có mấy nếp nhăn rõ ràng, có lẽ là lúc cô gái mặc nó lúc đang lăn lộn ở trên giường.
Năng chiều chiếu vào từ sau lưng cô, soi rõ toàn bộ thân hình của cô dưới chiếc áo sơ mi, vòng eo nhỏ nhắn… Thật sự giống như trong giấc mơ của anh vậy.
Yết hầu của anh không nhịn được dịch chuyển lên xuống, bàn tay nắm chặt đặt sẵn ở tay nắm cửa.
Sau giây lát anh mới bước vào.
Hả? Có người sao? Lúc đầu Phong Lạc Lạc còn tưởng rằng mình bị ảo giác, nhưng khi cô lạch cạch tắt máy sấy tóc, quay đầu nhìn vào người đàn ông đứng ở cửa ra vào thì sợ đến mức bàn tay cô run lên.
Tại sao Thẩm Thiên Mặc lại về sớm như vậy chứ?
Không, không phải ngày mai anh mới về sao?
Khóe miệng cô cứng đờ giật giật, liếc nhìn khắp căn phòng.
Cô làm loạn giường, tủ quần áo, vệt nước đầy trên đất, còn cả phòng tắm loạn xạ…
Cô gặp rắc rối rồi!
“Anh, anh quay về rồi sao?” Giọng nói của cô nhỏ như tiếng muỗi vo ve, nắm chắc chiếc máy sấy ở trong tay.
Đều do cái máy sấy tóc này, âm thanh của nó quá lớn, làm cho cô không phát hiện ra một chút động tĩnh nào cả!
Vốn dĩ cô cho rằng bé con mặt đơ sẽ nổi trận lôi đình, thậm chí còn đánh cô, nhưng mà lúc này vẻ mặt của anh lại vô cùng bình tĩnh.
Thẩm Thiên Mặc nhìn gương mặt nhỏ nhắn cứng đờ của cô gái, còn cả đôi mắt trong veo đang chớp chớp hoang mang, trong lòng anh đột nhiên mềm nhũn.
Anh đóng cửa lại rồi mới bước về phía cô, từ đầu đến cuối gương mặt đẹp trai không hề lộ ra một chút tức giận nào cả.
“Không mang quần áo sao?” Anh đi tới trước mặt cô, giọng điệu có chút tùy ý.
Phong Lạc Lạc khẽ chột dạ, cô giật giật vạt áo sơ mi gật đầu: “Không có quần áo ngủ.”
Lúc này trên người cô vẫn còn mặc quần áo của anh, cô luôn cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Nếu như cô muốn rời khỏi đây cũng không phải là không có cách, nhưng có thể sẽ phơi bày sự thật bản thân cô không phải là người bình thường.
Cô suy nghĩ hay là thôi đi, cứ xem tình hình trước đã rồi nói sau…
Thẩm Thiên Mặc nghe thấy vậy, ánh mắt anh khẽ liếc nhìn lên giường mình.
Chăn xộc xệch, một cái gối bị ném xuống chân giường, giống như bị ai coi thành gối ôm vậy.
Anh lại ghé mắt nhìn lướt vào phòng tắm bên cạnh, vệt nước đầy trên đất, trong bồn tắm còn tràn ngập bọt bong bóng.
Một ngọn lửa bùng cháy ở trong đáy mắt anh đã bị đèn nén xuống trong nháy mắt, anh cúi đầu nhìn sang cô gái có gương mặt tinh xảo, thấp giọng hỏi: “Vào đây bằng cách nào?”
Bây giờ Phong Lạc Lạc đã bình tĩnh hơn nhiều, vô chìa ra một ngón tay chỉ về phía cửa phòng.
Thẩm Thiên Mặc chỉ suy đoán là cô đang bịa chuyện, anh cũng không thèm để ý tới, bỗng nhiên cầm lấy chiếc máy sấy tóc ở trong tay cô.
Anh nói với giọng khàn khàn: “Không phải sấy như vậy.”
Anh cao hơn cô rất nhiều, đôi mắt cô nhìn thẳng cũng chỉ có thể nhìn được cúc áo thứ ba ở trước ngực anh.
Lúc này cô mới phát hiện hôm nay anh cũng mặc áo sơ mi trắng.
Bình thường anh đều mặc đồng phục hoặc là áo sơ mi đen.
Phong Lạc Lạc ngơ ngác ngẩng đầu, hai má ửng hồng dịu dàng, đôi mắt lộ ra một tia mê hoặc, nhìn theo những sợi tóc mềm mại của mình đang bị anh cầm ở trong lòng bàn tay.
Không những anh không nổi giận mà ngược lại còn sấy tóc cho cô?
Thẩm Thiên Mặc bật máy sấy tóc lên, anh điều chỉnh gió ấm áp xong, những sợi tóc mềm mại quấn quanh giữa ngón tay anh, cảm giác khi chạm vào rất tốt.
Ngón tay thon dài của anh lên trên theo hướng đuôi tóc rơi lên đầu cô, làn gió ấm áp nhẹ nhàng thổi ở phía trên, bàn tay anh khẽ vuốt ve, giống như đang sờ lên đỉnh đầu của cô vậy.
Hắn đã sớm muốn làm như vậy rồi.
“Cô sống ở đâu?” Anh cất tiếng hỏi, giọng điệu mơ hồ có chút run run.
Đây không phải là lần đầu tiên Thẩm Thiên Mặc hỏi vấn đề này.
Phong Lạc Lạc rủ đôi mắt xuống, trả lời với giọng mũi hạ xuống tháp: “Tôi không có nhà.”
Cô rất thích nhà ở gần nhà họ Thẩm, nhưng mà cô đi thăm dò giá cả thì vẫn còn chưa mua nổi.
Cô còn phải tiếp tục kiếm tiền.
Thẩm Thiên Mặc nghe cô nói xong thì bàn tay có hơi ngừng lại, ánh mắt anh dịch chuyển từ mái tóc của cô xuống gương mặt nhỏ nhắn.
Không có nhà, vậy nên tới chỗ này của anh ở chực?
Anh tắt máy sấy đi, ngón tay khẽ vuốt ve đuôi tóc của cô, thấp giọng nói: “Được rồi.”
Phong Lạc Lạc sờ lên mái tóc của mình, đã khô rồi, còn mang theo nhiệt độ ấm áp nữa.
“Cảm ơn anh.” Cô vui vẻ nói lời cảm ơn.
Thẩm Thiên Mặc bỏ máy sấy qua một bên, Phong Lạc Lạc vội vã đi vào trong phòng tắm, khóa chặt cửa.
Cô cởi chiếc áo sơ mi trên người để sang một bên, sau đó thay một bộ váy mới, cúi đầu nhìn đôi dép đàn ông ở trên chân mình, cuối cùng vẫn đổi nó.
Cô làm thuật sạch sẽ, phòng tắm cũng rực rỡ hẳn lên.
Cô vừa mở cửa ra thì lập tức nhìn thấy Thẩm Thiên Mặc đang ở bên ngoài phòng tắm, xem ra bất cứ lúc nào cũng có thể đạp cửa xông vào.
“Tôi tưởng rằng cô sẽ bỏ chạy.” Anh hàm ý không nói rõ ra, âm thanh rất nhỏ.
So với sự mềm mỏng và tùy ý lúc này, bây giờ quanh người anh đều lộ ra một dòng áp lực vô hình.
Anh đã quên liếc nhìn phòng tắm, sạch sẽ, áo sơ mi của anh cũng đã được thay ra treo ở trên vách tường, người con gái trước mặt đã đổi về quần áo của cô ấy.
Động tác của cô thật ra rất nhanh.
Không hiểu sao đột nhiên anh lại cảm thấy có một chút mất mát.
Phong Lạc Lạc nghe anh nói xong thì lẩm bẩm: “Tôi không chạy đâu.”
Thẩm Thiên Mặc nghe thấy vậy, hơi thở lạnh lùng xung quanh cơ thể anh mới dần thu lại.
Bỗng nhiên anh ngồi xổm xuống, nắm lấy đôi chân nhỏ của cô mà hỏi: “Vết thương trên chân đã khỏi chưa?”
Vừa nãy anh thấy cô đi lại nhanh nhẹn như vậy, xem ra có lẽ đã không còn đáng ngại nữa rồi.
Phong Lạc Lạc giãy dụa một lúc vẫn không thoát ra được, cũng xem cùng với anh, còn trả lời một câu: “Ừm, ổn rồi.”
Thẩm Thiên Mặc nhìn thấy vết sẹo nhạt màu trên chân cô, ánh mắt anh lại có chút sâu thẳm.
Vết thương của người bình thường không thể khỏi nhanh như vậy được.
Nhưng mà anh cũng không truy hỏi đến cùng.
Thẩm Thiên Mặc đứng dậy, vẻ mặt anh đã trở nên bình tĩnh đến mức không còn chút gợn sóng nói, anh còn tùy ý hỏi: “Có đói bụng không?”
Thực ra trước khi Phong Lạc Lạc ngâm ở trong bồn tắm thì đã lấp đầy cái bụng rồi, nhưng mà cô nhìn vẻ mặt của người đàn ông đối diện có chút cô độc thì vẫn gật đầu.
Coi như là ăn cùng với anh đi, dù sao bây giờ cô cũng đã bị bắt lại rồi, cũng không vội đi.
——
Trên bàn ăn, bốn món ăn và một bát canh đã được đưa lên chỉ trong hai mươi phút.
Phong Lạc Lạc nhìn thấy trên bàn ăn không có đùi gà thì có hơi thất vọng, hai tay cô chống cằm, không nhúc nhích đôi đũa một chút nào.
Ánh mắt của Thẩm Thiên Mặc vô cùng khôn khéo, sau khi anh để ý tới biểu cảm của cô thì cất tiếng hỏi: “Cô muốn ăn gì?”
“Gà…” Phong Lạc Lạc ngây người nuốt ngược lại chữ “đùi” vào trong bụng, không thể phô bày ra quá rõ ràng được.
Thẩm Thiên Mặc không nhận ra được sự khác thường của cô, anh chỉ bảo đầu bếp hấp nguyên một con gà.
Không biết vì sao, anh cảm thấy cô sẽ thích ăn vị nguyên bản hơn.
Quả thực Phong Lạc Lạc cũng ăn rất vui vẻ, nhìn thấy thỉnh thoảng Thẩm Thiên Mặc nhìn mình chằm chằm, cô cảm thấy có chút sợ hãi, vì thế cô dịch chuyển bát cơm vào trong lòng mình, nhân tiện gắp cái đùi gà cuối cùng vào trong bát của mình.
Trong mắt của Thẩm Thiên Mặc, cái đó chẳng khác nào đang lén lút bảo vệ đồ ăn, trong lòng anh lại giống như bị ai đó nhẹ nhàng cào xe, có chút ngứa ngáy khó mà chịu nổi.
Anh nhìn gương mặt nhỏ vừa nghiêm túc lại vừa thỏa mãn của cô, vẫn luôn không dời ánh mắt đi, ngón trỏ và ngón cái không nhịn được khẽ vuốt ve một chút, hơi nhớ về cảm giác giúp cô sấy tóc vừa rồi.
Phong Lạc Lạc đã ăn xong hai ba bữa rồi, cô chờ sau khi Thẩm Thiên Mặc cũng ăn xong thì mới lên tiếng: “Tôi phải về rồi.”
“Không phải cô nói cô không có chỗ ở sao?” Thẩm Thiên Mặc hỏi lại với vẻ mặt không chút biến sắc.
Mặc dù gương mặt không hề có cảm xúc, nhưng cũng không làm cho người ta có cảm giác hùng hổ dọa người.
Phong Lạc Lạc chớp mắt, cô đáp lại: “Tôi không có nhà của riêng mình, nhưng có chỗ ở.”
Nói xong, cô xoay người đi ra ngoài: “Tôi đi trước!”
Cô suy nghĩ lại chuyện vừa nãy thì cảm thấy thái độ của bé con mặt đơ có chút kỳ lạ.
Thẩm Thiên Mặc tiếp lời: “Tôi tiễn cô.”
“Không cần, tôi còn có việc phải làm.” Trên gương mặt của cô gái nhỏ ngập tràn sự nghiêm túc, đôi mắt trong veo cũng trực tiếp viết hai chữ từ chối.
Ánh mắt của Thẩm Thiên Mặc u ám tối tăm, anh bình tĩnh nhìn cô trong giây lát, sau đó đôi môi mới nhả ra một chữ: “Được.”
——
Phong Lạc Lạc đi ra khỏi nhà họ Thẩm, đi chưa được bao xa, cô phát hiện có người đi theo mình.
Có lẽ là Thẩm Thiên Mặc rồi.
Không phải anh vẫn rất tò mò cô sống ở đâu sao?
Màn đêm giữa bầu trời đã bị đè nén xuống, hàng vạn ngọn đèn sáng lên trong thành phố, Phong Lạc Lạc chọn nơi nhiều người đi lại này, trong chốc lát đã ném Thẩm Thiên Mặc đi rồi.
Ngoại trừ việc livestream thì cô rất ít khi đi lại ở ngoài vào ban đêm, lúc này cô mới phát hiện, thì ra người và xe qua lại đông đúc dưới màn đêm lại là cảnh tượng phồn hoa náo nhiệt như vậy.
Cô ngồi ở ven đường quan sát rất lâu, đến mức cô đã quên mất mình có một thân phận khác.
Hơn mười giờ đêm, trời lại đổ mưa một lần nữa, lúc này Phong Lạc Lạc mới vội vã quay về nhà họ Thẩm vội vã.
Lúc cô quay trở lại phòng khách thì lông tơ màu trắng trên người đã dính một chút nước mưa, nhưng mà cô không lau khô, cứ như vậy bước lên sàn nhà sạch sẽ sáng bóng.
“Lạch cạch”
Lúc cô đi qua cửa phòng của Thẩm Thiên Mặc thì anh mở cửa ra.
Phong Lạc Lạc ngẩng đầu ngoan ngoãn nhìn anh, cô phát hiện vẻ mặt anh có chút lo lắng, cô cũng biết rõ nguyên nhân là do mình đã về muộn rồi.
“Ô oa.” Cô kêu lên một tiếng rồi giũ nước mưa ở trên người, trông cô có chút đáng thương.
Đôi môi mỏng của Thẩm Thiên Mặc nhếch lên thành một đường bằng phẳng và lạnh lùng, anh khom người xuống bế cô lên.
Cũng không ghét bỏ lông tơ trên người cô vẫn còn ẩm ướt.
Sau khi đóng cửa lại, Thẩm Thiên Mặc bế cô đi tới phòng tắm.
Hình như tâm trạng của anh rất tốt, không nổi giận vì cô đi ra ngoài giống như ngày thường.
“Nhóc con, đợi đến ngày nhốt ngươi vào trong lồng tre.” Anh nhỏ giọng uy hiếp.
“Ô oa!” Anh dám!
Phong Lạc Lạc trừng đôi mắt màu lam băng về nhìn anh, còn lộ ra móng vuốt sắc nhọn về phía anh.
Đóng cửa phòng thì còn có thể, nhưng đóng lồng sắt ảnh hưởng nghiêm trọng đến tôn nghiêm của cô, tuyệt đối không được.
Nét mặc Thẩm Thiên Mặc không thay đổi cụp mắt liếc nhìn cô, anh duỗi tay nắm lấy móng vuốt của cô, đôi môi mỏng phát ra tiếng: “Dữ dằn, ai dám nuôi ngươi chứ?”
“Ô oa.” Tôi tự nuôi tôi.
Phong Lạc Lạc dùng lực muốn rút móng vuốt về, nhưng mà nhiều lần đều bị thất bại, vì thế cô lại chìa một cái móng vuốt ra vung vẩy trước mặt anh, chuẩn bị cho anh một bài học.
Nhưng mà trong nháy mắt anh buông cô ra, bỏ cô vào trong bồn tắm.
Phong Lạc Lạc thấy anh mở vòi nước, xả một chút nước ấm vào trong bồn tắm.
Nước dần dần tràn lên tới đôi chân của cáo trắng nhỏ, bỗng nhiên Thẩm Thiên Mặc lại bế nó lên, sau đó bỏ vào trong bồn rửa mặt.
“Đừng nhúc nhích.” Anh để lại hai chữ, sau đó lại xoay người đi đến phía trước bồn tắm, yên lặng xả nước ra xong, nhân tiện còn lau chùi kỳ cọ.
Từ trước đến nay anh không dùng bồn tắm lớn, trước đó cũng chỉ cho Tiểu Bạch dùng có một lần.
Nhưng mà xế chiều hôm nay, hình như cô đã dùng.
Một lúc lâu sau, Thẩm Thiên Mặc mới quay trở lại phía trước bồn rửa mặt, chặn lại miệng thoát nước rồi sau đó mới xả nước.
“Ô oa. . .” Vẻ mặt của Phong Lạc Lạc đứng hình, không phải bé con mặt đơ muốn cho cô ngâm mình ở đây đấy chứ?
Quá đáng, cô muốn bồn tắm lớn!
Cô liếc mắt nhìn về phía bồn tắm lớn rồi kêu lên.
“Ô oa.” Bồn tắm lớn.
Thẩm Thiên Mặc giống như không nghe thấy, anh vươn tay xoa nắn bộ lông mềm mại ẩm ướt trên người cô.
“Ô oa.” Cô tiếp tục kháng nghị, móng vuốt đặt lên trên mu bàn tay anh.
Thẩm Thiên Mặc nắm lấy móng vuốt của cô thả vào trong nước rồi lại nói: “Đừng lộn xộn, ngoan.”
Âm thanh chữ cuối cùng của anh hơi khàn, nghe có chút hàm ý, Phong Lạc Lạc cảm thấy lỗ tai hơi ngứa ngáy, vì thế cũng không lộn xộn nữa.
Nghĩ đến việc anh ân cần tắm rửa cho cô như vậy, cô lập tức ngoan ngoãn để mặc anh xoa lông giúp cô, dù sao thì cô cũng rất thích ngâm nước.
Chỉ là tủi thân một chút thôi.
Sau gần mười phút, Thẩm Thiên Mặc lấy chiếc khăn lông lớn quấn cáo trắng nhỏ vào rồi mang theo ra ngoài.
Theo lẽ thường thì anh sẽ sấy khô lông cho nó.
Không hiểu sao anh lại nhớ tới chiều nay, khi anh sấy tóc cho cô gái đó, cô cũng không hề nhúc nhích, chỉ thỉnh thoảng chớp chớp mắt.
Vẫn rất ngoan ngoãn.
Nhưng mà cáo trắng nhỏ…
Đôi mắt màu lam băng đã không khống chế được nữa khép lại.
Thẩm Thiên Mặc nhéo lỗ tai tai, cũng không thấy nó mở mắt la hét ô oa với anh, xem ra đã chơi mệt rồi.
Phong Lạc Lạc cảm giác được ngón tay của người đàn ông nhéo lỗ tai mình một cái, nhưng mà không gào thét với anh, bởi vì rất thoải mái, cô không khống chế được cơn buồn ngủ của mình.
Không chờ cho bộ lông của mình được sấy khô thì cũng đã ngủ thiếp đi.
Thẩm Thiên Mặc kiên nhẫn sấy khô bộ lông ở trên người cáo trắng nhỏ rồi đặt nó lên trên giường.
Anh liếc nhìn cái tủ quần áo lộn xộn một cái, hiếm khi anh không cảm thấy khó chịu như này, vẫn không dọn dẹp lại.
Một lúc lâu sau anh mới xoay người đi vào phòng tắm, thay một bộ quần áo ngủ nằm lên trên giường, ôm cáo trắng nhỏ đang mơ màng vào trong ngực.
Một tay anh tìm kiếm điện thoại di động, rất nhanh chóng đã tìm được video livestream hai ngày nay của cô.
Bối cảnh là vách tường màu trắng, không có gì quá đặc biệt, nhưng mà sàn nhà giống hệt phòng của anh.
Cô đã ở trong phòng của anh hai ngày.
Nhưng mà anh đã xem qua camera, không hề có một chút dấu vết nào cả.
Cô thật sự có năng lực trốn tránh camera.
Ánh mắt của Thẩm Thiên Mặc khẽ u ám không rõ ràng, anh bỏ điện thoại di động qua một bên.
——
Ngày hôm sau, Thẩm Thiên Mặc vừa mới bước chân ra khỏi cửa thì Phong Lạc Lạc cũng biến thành người, thu dọn sạch sẽ tủ quần áo ngày hôm qua cô làm bừa bộn.
Sau đó cô hài lòng vỗ tay một cái rồi rời đi.
Cô đi tới căn hộ của Mộc Miên Miên, ngày hôm qua đã đồng ý đến thăm Tiểu Thiên Mạch.
Tiểu Thiên Mạch vừa nhìn thấy cô tới thì kêu lên một tiếng: “Bà ngoại!”
Không biết vì sao, Phong Lạc Lạc sửng sốt nghe thấy được một chút ý tứ tội nghiệp, mái tóc đen xoăn của cậu ta rối xù, giống như đã bị ai chà đạp vậy.
Cô nhìn sang Mộc Miên Miên ở phía bên cạnh, khó hiểu hỏi cô ấy: “Tiểu Miên miên, Tiểu Thiên Mạch đây là bị sao thế?”
Mà Mộc Miên Miên chắp tay trước ngực, cô ấy đang cắn môi nhìn Tiểu Thiên Mạch với vẻ mặt si mê: “Chị Lạc Lạc, Tiểu Thiên Mạch thật sự rất rất đáng yêu…”
Giọng điệu mềm mại nhẹ nhàng, đôi mắt mờ sương, giống như một em bé búp bê vậy! Cô ấy rất thích!
Tiểu Thiên Mạch vừa nhìn thấy Mộc Miên Miên thì bất chợt ôm lấy Phong Lạc Lạc ra bên ngoài cửa nói chuyện, cái miệng nhỏ có hơi méo xếch: “Bà ngoại đi rồi, Miên Miên rất xấu xa!”
“Lúc Tiểu Thiên Mạch gọi em là Miên Miên cũng rất đáng yêu! Muốn xoa đầu một cái!” Mộc Miên Miên bước tới với ánh mắt hình ngôi sao.
“…” Phong Lạc Lạc nhìn hai người, cảm thấy có phải mình đã bỏ qua gì đó rồi hay không.
Vào lúc này, trong bụng cô truyền đến một tràng những tiếng vang rõ ràng: “Ục ục ục.”
Cô xoa bụng, tha thiết mong chờ nhìn về phía Mộc Miên Miên: “Miên Miên, bà ngoại đói bụng…”
Sự chú ý của Mộc Miên Miên lại chuyển từ Tiểu Thiên Mạch lên gương mặt của Phong Lạc Lạc, trong nháy mắt đã bị ánh mắt mờ mịt đó nhìn cho đến mức mềm nhũn, cô nuốt nước bọt một cái rồi nói: “Em, em lập tức bảo dì nấu cơm!”
Trời ạ, thật là hạnh phúc, chị Lạc Lạc và Tiểu Thiên Mạch đều rất đáng yêu!
Rãnh máu sắp trống không rồi!
Sau khi Phong Lạc Lạc nghe thấy vậy, cô cong đôi mắt cười lên, trông như có hoa đào tỏa ra theo đó vậy, làm cho người ta không thể nào dời mắt nổi.
Mộc Miên Miên lại nhìn chăm chú, khóe miệng của Tiểu Thiên Mạch ở bên cạnh đang méo xệch, cậu ta chắn ở trước mặt Phong Lạc Lạc: “Miên Miên, không được có ý đồ với bà ngoại.”
Mộc Miên Miên cười như một con sói xám to lớn vươn móng vuốt: “Ôi chao, Tiểu Thiên Mạch, em đã học được những lời nói như vậy rồi…”
Tiểu Thiên Mạch vừa nhìn thấy cô ấy thì xoay người lại nhào vào trong lồng ngực của Phong Lạc Lạc, xem ra có chút giận dỗi rồi: “Bà ngoại, chúng ta đi!”
Mộc Miên Miên lập tức chống nạnh cười to: “Ha ha ha, Tiểu Thiên Mạch thật đáng yêu!”
Phong Lạc Lạc: “…” Không hiểu nổi suy nghĩ của Miên Miên.
Rất nhanh bảo mẫu đã chuẩn bị xong cơm nước, nhưng mà cũng không hợp khẩu vị của Phong Lạc Lạc.
Phong Lạc Lạc vẫn ngồi xuống trước bàn ăn, lúc đầu Tiểu Thiên Mạch muốn ngồi ở bên cạnh cô, nhưng mà bị Mộc Miên Miên chen mất rồi, còn mạnh mẽ đặt cậu ta ngồi ở phía bên kia của cô.
“Chị Chị Lạc Lạc, chị biết không, mỹ phẩm dưỡng da của Lord gần như sắp được bán hết rồi.” Mộc Miên Miên nói: “Bọn họ không tìm chị làm người phát ngôn thực sự là lãng phí.”
Phong Lạc Lạc có chút xoi mói nhìn bát canh ở trước mặt, thuận miệng tiếp lời: “Người phát ngôn là gì?”
“Chị Lạc Lạc, chị không biết sao? Không phải hôm đó lúc livestream chị đã đề cửa mỹ phẩm dưỡng da của hãng bọn họ sao, dựa vào thống kê chính thức, lượng tiêu thụ hai ngày nay đều đã vượt qua số lượng của hai tháng trước, chị nói xem sức ảnh hưởng của chị lớn đến mức nào chứ.”
Cô ấy vừa nói như thế thì Phong Lạc Lạc cũng nhớ ra: “À, hình như có người tìm chị thông qua v-blog, bảo chị làm đại diện phát ngôn, chị không để ý tới.”
“Cái gì?” Mộc Miên Miên ngạc nhiên nhìn cô: “Chị Lạc Lạc, chị bỏ qua một cơ hội nổi tiếng rồi! Hãng Lord là thương hiệu lớn, nếu như chị làm người phát ngôn thì cũng sẽ hoàn toàn thoát khỏi danh hiệu nổi tiếng trên mạng, từ đó đi vào hãng ngũ đại minh tinh rồi.”
“Không phải em nói làm minh tinh rất mệt mỏi sao?”
“Vừa đau khổ mà cũng vừa sung sướng nha.” Mộc Miên Miên đàng hoàng trịnh trọng nói.
Phong Lạc Lạc lắc đầu, cô cũng nghiêm túc đáp lại: “Chị không thích.”
Cô thích được tự do.
Thực ra cũng không phải Mộc Miên Miên muốn thuyết phục cô đi làm minh tinh, chẳng qua chỉ cảm thấy khuôn mặt này mà không để cho nhiều người biết đến hơn thì đúng là quá phung phí của trời.
Sau khi thấy cô không có hứng thú cô ấy cũng không cảm thấy thất vọng mà chỉ tiến sát vào hỏi, trong mắt cô ấy lập lánh ánh sáng gian xảo: “Chị Lạc Lạc, nhóc con ba mươi tuổi đó là ai vậy?”
Phong Lạc Lạc có chút mơ màng quay đầu lại nhìn cô ấy: “Sao em lại tò mò?”
Trên livestream và v-blog đều có rất nhiều người hỏi.
Nhưng mà cô không thể nói là Thẩm Thiên Mặc, thân phận của anh ở cái thế giới này cũng được coi là nhạy cảm.
Cô còn đặc biệt điều tra ở trên mạng, lão đại của tổng cục người dị năng là một sự tồn tại thần bí, ngay cả gương mặt của anh người ở bên ngoài đều chưa từng nhìn thấy, thậm chí cũng không biết dị năng của anh là cái gì, và dựa vào bản lĩnh gì mà có thể ngồi được lên vị trí này.
Dù sao thì đúng đấy, cực kỳ đáng gờm.
“Em chỉ tò mò người đàn ông bên cạnh chị sẽ có dáng vẻ như thế nào? Tò mò anh ta có phải là bạn trai… gì đó của chị hay không.” Mộc Miên Miên hào hứng nói.
Phong Lạc Lạc gật đầu rõ ràng, sau đó cô mới nói một câu nước đôi muốn hiểu thế nào cũng được: “Em cũng đã từng gặp rồi.”
Mộc Miên Miên kích động, cô ấy nhảy lên hét to: “Tô Minh Đường đúng không? Em biết là anh ta mà! Ha ha ha!”
“…” Phong Lạc Lạc thả cái đùi gà ở trong tay xuống, cô nhìn cô ấy, cũng không sửa lại.
Tiểu Thiên Mạch thấy cô ấy nhảy lên thì lập tức di chuyển ngồi xuống vị trí của cô ấy, cậu ta bước tới trước mặt Phong Lạc Lạc, nở một nụ cười ngọt ngào: “Bà ngoại.”
Mộc Miên Miên thấy vậy thì nhào tới cứ thế treo ở trên lưng cậu ta: “Tiểu Thiên Mạch, em làm cái gì đấy?”
“Buông tay.” Cái cổ của Tiểu Thiên Mạch bị cô quấn vào không thoải mái, gương mặt nhỏ có hơi đỏ lên.
Phong Lạc Lạc sợ hai người đùa giỡn sẽ làm ụp bát cơm của cô, vì thế cô lặng lẽ cầm bát cơm lên đi đến bên đó ngồi xuống.
Hai đứa nhóc con này, thực sự không để cho người ta bớt lo lắng mà…
Nhưng mà để cho Tiểu Thiên Mạch đi theo Miên Miên cũng tốt, cậu ta chuyển hóa quá sớm, có rất nhiều chuyện cũng chưa hiểu, đi theo Miên Miên còn có thể học tập một chút.
——
Đi ra khỏi chỗ của Mộc Miên Miên, Phong Lạc Lạc dự định sẽ livestream ở bên ngoài xong sẽ quay về, vì thế cô lại chạy đến núi Dương Sơn.
Nhưng mà lúc cô livestream được một nửa, bỗng nhiên trời đổ mưa to, cô vừa định tìm một chỗ tránh mưa thì nhìn thấy Tiểu Thiên Mạch và Miên Miên vội vàng cầm ô chạy tới.
“Bà ngoại.” Tiểu Thiên Mạch nhào vào trong lồng ngực của Phong Lạc Lạc cọ cọ một chút.
Mộc Miên Miên chật vật che ô: “Chị Lạc Lạc!”
“Sao hai đứa lại theo tới đây rồi?” Phong Lạc Lạc có chút ngạc nhiên, cô tách Tiểu Thiên Mạch ra khỏi lồng ngực của mình rồi nắm chặt tay.
Tiểu Thiên Mạch cũng không hề bất mãn, cậu ta dùng sức nắm chặt lấy tay cô, bộ dạng vô cùng dính người.
Mộc Miên Miên xoay chiếc ô lớn ở trong tay, đắc ý mở miệng: “Tiểu Thiên Mạch rất quen thuộc đối với chỗ này, không cẩn thận nhìn thấy chị livestream nên nhất định phải kéo em tới đây, sao nào, có phải bọn em tới quá đúng lúc rồi hay không?”
Phong Lạc Lạc ngẩng đầu ngây ngốc nhìn cái ô bảy màu đó, đáp lại một tiếng: “Ừm.”
Ô ở thế giới này thật sự rất đẹp.
Ba người đi vào trong một cái đình tránh mưa, khán giả Tường Liệt trong livestream yêu cầu Phong Lạc Lạc cho Tiểu Thiên Mạch xuất hiện, nhưng mà cô không đồng ý.
Nhưng Mộc Miên Miên lại rất quen thuộc, nhờ vào cái miệng khéo léo kia của cô, còn có khuôn mặt nhỏ vui vẻ chiều theo lòng người đó vẫn còn rất được hoan nghênh ở trong livestream.
Lúc này, Tiểu Thiên Mạch bỗng nhiên có chút bất an, cậu ta vẫn luôn siết chặt tay của Phong Lạc Lạc mà nói: “Bà ngoại, về thôi.”
Phong Lạc Lạc thấy cơn mưa lớn không có ý định ngừng lại thì cũng gật đầu nói: “Được.”
Ba người đi ra khỏi đình, đi một đoạn đường thì tới chỗ một chiếc xe.
Tài xế của nhà Mộc Miên Miên đã đợi sẵn.
Sau khi lên xe, Phong Lạc Lạc mới nhớ ra bản thân mình vẫn còn đang livestream.
Khán giả bị lơ là đã lâu cũng đã tự tán gẫu với nhau rồi, nhìn thấy gương mặt của Phong Lạc Lạc bỗng nhiên xuất hiện ở trên màn hình, bọn họ xôn xao kích động nhắn lại.
“Bà ngoại! Cô phải có có người thú nhỏ nên quên bọn tôi rồi hay không?”
“Cô gái nhỏ xinh đẹp đó có phỉ là chủ trì Miên Miên rất nổi tiếng không?”
“Bà ngoại, muốn gặp người thú nhỏ!”
“Vừa nãy nhận được tin tức cảnh báo nói rằng có đất đá trôi ở gần núi Dương Sơn, chủ trì cẩn thận.”
…
Phong Lạc Lạc vừa mới nhìn thấy cái bình luận mới nhất ở trên màn hình, bỗng nhiên cô cảm giác được có tiếng ầm ầm mơ hồ, hình như là tiếng động của cái gì đó đang sụp đổ.
Đất đá trôi?
Không giống lắm…
Nhìn thấy chiếc xe cũng sắp đi vào một đường hầm, bỗng nhiên cô mở miệng nói: “Dừng xe.”
“Sao thế? Chị Lạc Lạc?” Mộc Miên Miên khó hiểu hỏi lại.
Phía trước chính là đường hầm, còn có mấy chiếc xe đi theo ở phía sau, bọn họ dừng lại chắc chắn là không ổn lắm.
“Dừng xe.” Phong Lạc Lạc nói lại một lần nữa, thái độ nghiêm túc của cô làm cho chú tài xế phải đạp phanh xe.
Tiếng bíp liên tục vang lên ở phía sau, có một chiếc xe nhìn thấy ở phía đối diện không đi, lại không có camera, vậy nên đã lướt qua vạch liền trên mặt đường để vượt.
Lúc đi ngang qua xe của đám Phong Lạc Lạc, người đàn ông ngồi bên cạnh tài xế còn mở cửa kính xe xuống mắng chửi hung hăng một tiếng, sau đó nhanh chóng lái đi.
Phong Lạc Lạc cau mày nhìn chiếc xe kia rời đi, cô lại vểnh tai lắng nghe, nghĩ rằng có lên tiếng cũng muộn rồi.
“Chị Lạc Lạc, sao thế? Tại sao bỗng nhiên lại không đi nữa?” Mộc Miên Miên lại hỏi.
“Hình như đường hầm sập rồi.” Cô mơ hồ nghe thấy âm thanh ầm ầm, nhưng mà đường hầm này rất dài, cô cũng không thể nào xác nhận được.
Ngay khi giọng nói của Phong Lạc Lạc vừa mới rơi xuống, bọn họ cũng cảm nhận được đột nhiên thân xe rung chuyển một cái, theo sau đó còn có tiếng nổ vang.
Bây giờ rõ ràng có thể nhìn thấy được lối vào đường hầm có chút biến dạng, chắc chắn là sập rồi!
“Đường hầm sập sao? Vừa nãy chiếc xe kia…” Trong nháy mắt Mộc Miên Miên ngơ ngác nhìn đường hầm tối om một vùng ở trước mặt, nhất thời không nói lên lời.
“Xuống xe xem thử.” Phong Lạc Lạc nhíu mày nói.
“Chúng ta vẫn nên lùi lại phía sau trước đã, chỗ này quá nguy hiểm.” Chú tài xế vội vàng lên tiếng.
“Không sao đây chú Lý, chúng ta cũng xem thử.” Mộc Miên Miên mở miệng.
Chú tài xế không còn cách nào, đành phải đỗ xe sang một bên.
“Ngại quá, livestream phải tạm ngừng một chút.” Phong Lạc Lạc nói xong thì cũng tắt livestream bước xuống xe.
Hai chiếc xe vừa rồi mới bị chặn lại đã xôn xao lùi về phía sau, chỉ sợ còn có điều bất trắc gì nữa,
Lúc này nhìn thấy đám người Phong Lạc Lạc xuống xe thì bọn họ mới dừng xe ở cách đó không xa, nhưng mà không dám qua đây xem thử mà chỉ chụp ảnh từ xa.
“Chị Lạc Lạc, em đã báo cảnh sát, nhưng mà chúng ta phải làm thế nào đây?” Mộc Miên Miên có chút sợ lại có chút kích động nắm lấy tay của Phong Lạc Lạc.
Vốn dĩ Phong Lạc Lạc muốn đi vào trong đường hầm xem thử, ít nhất cũng nhìn xem người ở trong chiếc xe vừa mới đi vào trong có sao không.
Nhưng mà Tiểu Thiên Mạch vẫn luôn kéo tay của cô, cứ thế không chịu buông ra: “Bà ngoại, đừng đi.”
Phong Lạc Lạc dở khóc dở cười, chỉ có thể trấn an cậu ta: “Tiểu Thiên Mạch, chị phải đi xem thử, có lẽ sẽ không sập nữa đâu.”
Cho dù có sập thì có lẽ cô vẫn còn có thể đối phó được một chút, nhưng mà Tiểu Thiên Mạch và Miên Miên không thể đi theo vào được.
——
Thẩm Thiên Mặc lái xe phi như bay ở trên đường, cần gạt nước vung lên liên tiếp, nhưng mà tầm nhìn vẫn không được cao.
May là có khá ít xe ở trên đường nên suốt chặng đường anh vẫn tương đối thuận lợi.
Lúc này đột nhiên nhìn thấy livestream bị tối đen, Thẩm Thiên Mặc khẽ nhíu mày, sự tối tăm trong đáy mắt lại càng nồng đậm hơn, anh lái xe chạy về hướng núi Dương Sơn.
Ở phía trước đường hầm bị sập xuống cũng không có nhiều người, cảnh sát cũng chưa kịp tới.
Bầu trời vẫn đổ mưa to như cũ, tất cả mọi người đều đang núp ở trong xe, nhìn xa xa về phía đường hầm.
Lúc này Phong Lạc Lạc đang ở bên trong đường hầm, vừa nãy chiếc xe màu đen kia đi được nửa đường thì bị những tảng đá và bùn đất đè bẹp xuống.
Hai người ở ghế trước đã không còn thở nữa, nhưng mà hình như hai người ở chỗ ngồi phía sau vẫn còn sống.
Cô dùng sức giật cửa xe xuống, tạo ra một cái miệng lớn, đưa cô gái trẻ tuổi bị thương nặng đang hôn mê ra bên ngoài.
Còn có một người đàn ông đang hôn mê, nhưng mà hình như đôi chân của anh ta bị đè nặng…
Cô vừa mới muốn sử dụng linh lực đưa anh ta ra ngoài, đột nhiên lại phát hiện toàn bộ thế giới đều yên lặng, vừa nãy phía trên đường hầm vẫn còn rãnh nước nhỏ giọt, lúc này ngay cả đến âm thanh cũng không còn, trong nháy mắt âm thanh bên ngoài đại sảnh cũng dừng lại.
Chuyện gì đang xảy ra?
Cô quay đầu nhìn lại, một vài giọt nước đã đóng băng ở trên không trung, không hề nhúc nhích.
Thật kỳ lạ…
Cảnh tượng này hình như cô đã từng gặp một lần trước đó, là dị năng của Thẩm Thiên Mặc.
Nhưng mà cho đến bây giờ cô vẫn còn chưa biết dị năng của anh là cái gì.
Là khống chế thời gian sao?
Nếu không tại sao cô lại có cảm giác, dường như thời gian đang dừng lại?
Cô ở lại một lúc, sau đó nghe thấy tiếng bước chân vững vàng truyền đến.
Tiếng động lách cách vô cùng rõ ràng bên trong đường hầm trống không.
Phong Lạc Lạc quay đầu nhìn sang, đôi mắt cô sáng lên.
Quả nhiên là anh.
“Thẩm Thiên Mặc.” Phong Lạc Lạc kêu lên một tiếng.
Thẩm Thiên Mặc đi tới trước mặt cô, ánh sáng có chút không rõ ràng, anh không nhìn rõ được cô có bị thương hay không, nhưng nghe thấy giọng nói tràn ngập sức sống của cô thì anh cũng có chút nhẹ nhõm.
“Đây là dị năng của anh sao?” Phong Lạc Lạc tò mò chìa tay chạm vào một giọng nước đang ngưng đọng ở trên không trung.
Điều kỳ lạ là, đầu ngón tay của cô chạm vào giọt nước, nhưng mà chỉ dịch chuyển theo một chút, đợi đến khi tay cô rời đi thì giọt nước vẫn cứ duy trì hình dạng lưỡi liềm như vậy, không dịch chuyển nữa.
“Ừm.” Thẩm Thiên Mặc nhìn vào gò má sống động của cô mà đáp một tiếng.
“Là khống chế thời gian sao?” Cô lại hỏi.
“Ừm.”
“Rất lợi hại.” Phong Lạc Lạc khen ngợi không tiếc lời.
Anh có dị năng như vậy, nếu như có thêm một chút dã tâm thì có thể thống trị được thiên hạ rồi nhỉ?
Chẳng trách người khác đều không biết dị năng của anh, bởi vì quá đi ngược lại ý trời rồi, nói ra có thể sẽ hơi hù dọa người khác.
Ai biết được sau khi anh ngừng thời gian lại thì đã làm những gì chứ?
Đôi mắt Thẩm Thiên Mặc khẽ cụp xuống liếc nhìn cô không lên tiếng.
Dị năng của anh rất lợi hại, nhưng không hề có tác dụng gì đối với cô.
Với sự giúp đỡ của Thẩm Thiên Mặc, người đàn ông bị đè nặng ở trong xe cũng đã được cứu ra.
Đúng vào lúc này, thời gian được khôi phục lại bình thường.
Nước ở trên đỉnh đầu vẫn còn chảy xuống, bên tai cũng tiếp tục truyền đến tiếng mưa rào ở bên ngoài.
Phong Lạc Lạc lại cảm khái ở trong lòng một lần nữa.
Thẩm Thiên Mặc khom người xem xét vết thương của người đàn ông, anh ta chỉ bị thương ở trên đùi, còn người phụ nữ thì bị thương ngoài da, có lẽ bị dọa cho sỡ sợ hãi quá nên đã hôn mê.
Thẩm Thiên Mặc vác người đàn ông, vừa định nói với cô anh sẽ đưa người đàn ông ra ngoài trước, nhưng một giây sau anh lại thấy cô học theo dáng vẻ khom lưng của anh rồi vác người phụ nữ lên.
Nhìn nhìn người phụ nữ đầy đặn đó được vác trên bờ vai gầy mảnh khảnh của cô, anh nhếch môi một cái, nhíu mày nói: “Đưa cô ấy cho tôi.”
“Không cần, để tôi vác cô ấy là được rồi.” Thực ra là Phong Lạc Lạc dùng linh lực làm bừa, nếu không với khả năng của cô thì đúng là không thể vác nổi.
Thẩm Thiên Mặc thấy cô đi trước dẫn đầu, thân hình mảnh mai bị một người phụ nữ còn nặng hơn cả cô đè nặng lên…
Dáng vẻ đó rất đáng yêu.
Chẳng trách fans hâm mộ của cô gọi cô là bà ngoại quái lực.
Nhân viên y tế và cảnh sát vẫn còn chưa tới, người ở bên ngoài vừa nhìn thấy hai người khiêng người bị thương ra ngoài thì đều ngẩn ngơ cả người.
Cuối cùng có một người xung phong nhận việc lái xe đưa hai người bị thương đến bệnh viện.
Mộc Miên Miên và Tiểu Thiên Mạch cầm ô lao vọt tới, nhìn thấy cả người Phong Lạc Lạc chỉ dính một ít nước bùn và vệt máu chứ không hề bị thương thì mới yên tâm.
“Tiểu Thiên Mạch, chị không sao, em mau buông tay ra.” Phong Lạc Lạc bất đắc dĩ vỗ nhẹ vào sau gáy cậu ta rồi nói.
Nghe thấy một tiếng “Tiểu Thiên Mạch” đó của cô, thân hình của Thẩm Thiên Mặc có chút đông cứng lại, sau đó anh nhìn về phía Tiểu Thiên Mạch với ánh mắt nặng nề, kèm theo một tia sắc bén.
Tiểu Thiên Mạch cảm nhận được gì đó, cậu ta ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh, sau đó lại nhanh chóng vùi đầu vào trong người Phong Lạc Lạc, cọ cọ giống như làm nũng: “Bà ngoại, chúng ta về thôi.”
“…” Thẩm Thiên Mặc cảm thấy cái tên người thú nhỏ kia cực kỳ chướng mắt.
“Được, bây giờ lập tức quay về.” Phong Lạc Lạc nói.
Có thể cứu thì cô đã cứu, những chuyện khác không tới lượt cô phải quan tâm.
Bỗng nhiên cô quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Thiên Mặc, thấy anh vẫn còn đứng dưới trời mưa to, cả người ướt đẫm còn dính một ít máu ở trên vai của bộ quần áo, cô hỏi: “Anh lái xe tới sao?”
Thẩm Thiên Mặc thản nhiên đáp lại: “Không có.”
“Vậy chúng ta cùng rời đi nhé.” Phong Lạc Lạc mời, còn giơ chiếc ô về hướng anh một chút.
“Ừm.” Thẩm Thiên Mặc gật đầu.
Tiểu Thiên Mạch: “…Hừ.”
Mộc Miên Miên: “… Ối ối ối.” Không muốn ngồi cùng xe với một đại ma vương đâu, cô ấy sợ lắm.
——
Bởi vì phải đi đường vòng, vậy nên có lẽ sẽ mất một chút thời gian để quay trở về.
Quần áo ở trên người Phong Lạc Lạc và Thẩm Thiên Mặc đều ẩm ướt, Phong Lạc Lạc cảm thấy có chút khó chịu, cô rất muốn làm một cái phép thuật nhỏ cho mình, nhưng mà dưới con mắt của mọi người cô lại không thể ra tay được, chỉ có thể chịu đựng.
Quần áo ở trên người Thẩm Thiên Mặc có mùi máu tanh, anh khẽ nhíu mày, duỗi tay bắt đầu mở cúc áo.
Lúc mở đến cúc thứ ba, bỗng nhiên tay của anh dừng lại, anh liếc mắt sang bên phải nhìn Phong Lạc Lạc đang trừng trừng nhìn chằm chằm vào động tác của anh, rồi lại nhìn Mộc Miên Miên đang cầm điện thoại chụp trộm ở ghế trước, lanh lùng nói: “Xóa đi.”
Tay Mộc Miên Miên khẽ run rẩy, cô ấy cất điện thoại đi, gật đầu giống như con gà mổ thóc: “Được! Thật xin lỗi!”
“Khụ khụ…” Phong Lạc Lạc cũng thu hồi ánh mắt của mình, cô giả vờ quay đầu lại nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Thẩm Thiên Mặc quên nhìn gương mặt quay nghiêng của cô ấy, đôi môi anh khẽ kéo lên một cách không thể nào nhận ra được, tay lại tiếp tục cởi cúc áo ra.
Âm thanh sột soạt trong chiếc xe yên tĩnh, thật sự là… Khiến cho người ta suy nghĩ viển vông.
Ngay cả Tiểu Thiên Mạch bị chen dồn nén ở trong góc cũng không nhịn được nhìn về phía anh, sau đó lại cúi đầu nhìn xuống lồng ngự của mình, sau khi vừa so sánh xong, cậu ta méo xệch cái miệng, hừ nhẹ một tiếng rồi quay đầu đi, kiên quyết không nhìn anh nữa!
Thẩm Thiên Mặc cởi cái áo đồng phục ra, bên trong còn có một cái áo ngắn tay màu đen, Phong Lạc Lạc quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái, rồi lại nhanh chóng dịch chuyển ánh mắt đi.
Thôi đi, còn tưởng rằng sẽ để trần chứ…
Thẩm Thiên Mặc bắt được ánh mắt của cô, anh khẽ nhíu máy, hình như cô… Thích nhìn cơ bắp của đàn ông sao?
Cuối cùng Phong Lạc Lạc trở về chung cư của Mộc Miên Miên, chú tài xế Lý lại tiếp tục đưa Thẩm Thiên Mặc về.
Trong lòng Thẩm Thiên Mặc biết rõ cô không sống ở chỗ của Mộc Miên Miên, vậy nên đó là cô cố ý sao?
Cứ không nhìn thấy được chỗ ở mới của cô như vậy sao?
Nhưng mà anh cũng không vội, anh có rất nhiều cơ hội để biết rõ tất cả những thứ này.
——
Thực ra sau khi chiếc xe lái đi, Phong Lạc Lạc cũng vội vã rời khỏi nhà của Mộc Miên Miên.
Cô muốn chạy về nhà trước khi Thẩm Thiên Mặc về đến đó.
Nếu không cô thật sự sợ rằng anh sẽ nhét cô vào trong lồng tre mất.
May mắn là lúc cô trở lại nhà họ Thẩm thì Thẩm Thiên Mặc vẫn còn chưa về.
Lúc cô đang chờ anh thì nhận được điện thoại của Mộc Miên Miên, thì ra được nửa đường Thẩm Thiên Mặc đã xuống xe.
Vậy có lẽ tạm thời anh sẽ không về nhà.
Phong Lạc Lạc thở phào nhẹ nhõm, cô nhào vào trong chiếc giường lớn, vừa định lăn lộn một cái thì lại kiềm chế.
Cô nhoài người về phía trước trong chốc lát rồi lật người ngồi ở trên giường, lấy ra một cái điện thoại di động khác, lên trang web giao dịch qua mạng.
Cô đặt đá năng lượng lên kệ, số lượng vẫn là một.
Sau đó cô phát hiện lại bị hạ gục chỉ trong nháy mắt.
Không bao lâu sau, bỗng nhiên cô nhận được một tin nhắn riêng đến từ lão đại.
Lão đại: Cô không giữ lời.
Phong Lạc Lạc đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lần trước hình như cô đã đồng ý để lại đá năng lượng cho người tên là lão đại này.
Cửu trùng thiên: Tôi quên mất, vậy lần sau tôi để lại cho cô nhé?
Lão đại: Được.
Cửu trùng thiên: Được, vậy lần sau liên lạc với cô, lần này ngại quá.
Lão đại: Ừm.
Sau khi Phong Lạc Lạc trả lời xong, cô chợt phát hiện khí thế của mình dường như đã bị đối phương đè bẹp rồi.
Quả nhiên, người ít nói đều cực kỳ có khí thế.
Ví dụ như bé con mặt đơ.
Sau khi Phong Lạc Lạc kết thúc cuộc nói chuyện với lão đại, cô lại đi xem thông tin của người đặt đơn thành công kia.
Ừm, lại là một cái chưa chứng thực tên thật: “Thành tựu”
Lúc nhìn thấy cái tên này, Phong Lạc Lạc khẽ nhíu mày theo bản năng.
Không phải cái tên Tô Minh Đường kia chứ, cô phát hiện trong lòng vẫn còn nhớ đến mối thù đó đây.
Phong Lạc Lạc vẫn lựa chọn địa điểm giao dịch lần này là ở quán bar Lãng Tử đó.
Lần này là vào khoảng bảy giờ tối hôm đó.
Bởi vì giờ đó có lẽ Thẩm Thiên Mặc vẫn còn chưa về, cô đi nhanh rồi quay về sớm là được rồi.
Dường như đối phương không ngờ cô gấp gáp như vậy, nhưng mà vẫn đồng ý.



