Skip to main content

Trang chủ Luôn Có Người Muốn Lợi Dụng Linh Khí Của Tôi Chương 23: 23

Chương 23: 23

12:34 chiều – 11/08/2025

“Người đàn ông, ba mươi tuổi, có phải bà ngoài đang yêu đương rồi không?”
“Bà ngoại, cái loại đàn ông còn phải dỗ dành như này không cần cũng được, mau đến với anh trai bảo vệ cô!”
“Khiếp sợ! Vẫn còn có người nỡ lòng giận nữ thần của tôi à?”
“Đừng có nói nhiều, muốn nổ ảnh, có giá trị nhan sắc cao thì có thể dỗ dành!”
“Bà ngoại tiểu tiên nữ, nói thật, cô đứng trước mặt anh ta phóng một dòng điện, nhất định anh ta sẽ nguôi giận!”
“Tại sao lầu trên không nói thẳng bảo bà ngoài nằm yên ổn ở trên giường… Ôi ôi ôi, thật là ý đồ xấu!”

Phong Lạc Lạc lướt bình luận rất lâu, hiểu mà như không hiểu, cô không phóng điện được, phải đến tìm Điện Mẫu và Lôi Công.
Còn về nằm ngửa, cô cảm thấy cũng vô dụng.
Trước đó cô cũng đã nằm ngửa, bé con mặt đơ cũng xoa bóp bụng cho cô tiêu cơm, nhưng mà vừa nãy anh không để ý đến cô một chút nào cả.
Cô loạch xoạch cất di động đi, vẫy vẫy cái đuôi, lại quay trở về phòng của Thẩm Thiên Mặc.
Ồ? Phòng của anh vẫn còn bật đèn.
Vừa nãy Thẩm Thiên Mặc đã nằm xuống, tại sao bây giờ lại đứng dậy rồi? Hơn nữa lại còn nhìn chằm chằm vào điện thoại với vẻ mặt ảm đạm và nghiêm túc, đáy mắt màu nâu sẫm được phản chiếu bởi ánh sáng lại càng kèm theo sự nguy hiểm.
“Ô oa.” Phong Lạc Lạc nhảy lên giường lớn, đi tới bên cạnh Thẩm Thiên Mặc, đôi mắt màu lam băng liên tục nhìn chằm chằm vào anh, có chút hơi phiền não.
Thẩm Thiên Mặc liếc nhìn cáo trắng nhỏ một cái rồi lại chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại di động.
Nhịp tim của anh có chút khác thường, cảm xúc cũng rất phức tạp, ngạc nhiên, tức giận, không cam lòng, phiền muộn…
Người đàn ông ba mươi tuổi?
Bên cạnh Phong Lạc Lạc có một nhân vật như vậy sao?
Với sự hiểu biết của anh lúc này, người tương đối thân thiết với cô cũng chỉ có Mộc Miên Miên và người thú nhỏ.
Mà Tô Minh Đường. . . Mặc dù 30 tuổi, nhưng mà hôm nay nhìn dáng vẻ chọc giận cô của anh ta, căn bản không thể có quan hệ tốt được.
Cho nên, rốt cuộc người đàn ông kia là ai?
Bây giờ bọn họ đang ở cùng nhau?
Bàn tay của Thẩm Thiên Mặc khẽ dùng lực nắm chặt lấy điện thoại di động, anh hận không thể bắt Phong Lạc Lạc tới hỏi cho rõ ràng.
Bên trên giao diện của v-blog, bình luận không ngừng được làm mới, thế nhưng không có một cái đề xuất nào tốt cả!
Cái gì gọi là tắm rửa sạch sẽ nằm ngửa?
Phong Lạc Lạc lặng lẽ chăm chú nhìn anh cũng không thu hút được sự chú ý của Thẩm Thiên Mặc.
Sau một chốc lát, ngược lại cô cảm thấy, không khí tập trung xung quanh anh có chút lạnh lẽo.
Hình như anh càng tức giận hơn!
Tại sao lại khó như vậy…
Phong Lạc Lạc liếc nhìn anh một cái cuối cùng, thật sự buồn ngủ, cô nằm ngoài trên gối, tự mình ngủ thiếp đi…
Lúc cô đang ngủ mơ màng, cảm thấy bị người đàn ông kéo vào trong lồng ngực vuốt vê một hồi, cô khẽ gầm lên một tiếng, đôi mắt cũng không mở ra được.
Cùng lúc đó, ở bên trong bệnh viện Nhân Hòa, Tô Minh Đường ngồi trên giường bệnh với vẻ mặt mờ mịt, mấy người đàn ông trẻ tuổi ở bên cạnh anh ta vẫn luôn hỏi gì đó nhưng anh ta đều không trả lời.
Trong đầu anh ta trống rỗng, hình như cũng không rõ ràng về những chuyện xảy ra gần đây.
“Đội trưởng, đội trưởng?”
Nghe thấy tiếng gọi, anh ta mới quay đầu lại rồi hỏi: “Trần Phong, các cậu phát hiện ra tôi ở đâu?”
“Ở trên đường Thạch Đình, có cảnh sát tuần tra nhìn thấy, còn có cả súng ngắn và còng tay của anh, nhưng mà còng tay đã bị vỡ, đội trưởng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Trần Phong nghiêm túc hỏi.
Tô Minh Đường vén chăn ra khỏi người, anh ta bước xuống giường nói: “Không biết.”
Anh ta quên rồi.
Thế nhưng anh ta có linh cảm đó là chuyện rất quan trọng.
Đáy mắt anh ta lộ ra vẻ vô cùng tàn bạo, cái cảm giác bị người ta âm mưu hãm hại này đúng là không thể nào tốt được.
Đám người Trần Phong nhìn thấy vẻ mặt này của anh ta thì cũng không hỏi gì nữa.
Nhà họ Tô là một gia tộc người dị năng to lớn, mặc dù Tô Minh Đường bị chuyển xuống làm chân sai vặt ở trong cục, nhưng mà vẫn không có ai dám trêu chọc anh ta.
——
Sáng sớm hôm sau, khi Phong Lạc Lạc tỉnh dậy thì Thẩm Thiên Mặc đã không còn ở đây nữa.
Cô nhảy xuống khỏi giường, phát hiện cửa sổ và cửa ra vào trong phòng ngủ đều đóng chặt, đĩa đồ ăn của cô bày trên chiếc bàn nhỏ, bên trong có một chiếc đùi gà vẫn còn ấm và một bát nước sôi.
Bé con mặt đơ muốn nhốt cô lại sao?
Phong Lạc Lạc thong thả gặm đùi gà, cũng không vội.
Cô lấy vết thương ở chân làm lý do xin nghỉ, mấy ngày nay không cần phải livestream, thực ra cô cũng muốn nghỉ ngơi một chút.
Bởi vì cô lý do cô cứ phát sóng là chắc chắn gặp phải chuyện không may, sau đó mỗi lần đều có người đi theo cô, hơn nữa số lần cô xuất hiện trên tin tức và hotsearch có hơi nhiều, dẫn đến việc bây giờ cô đi ra ngoài làm việc cũng sẽ bị vây lại giống như hôm qua vậy, quả thực sẽ có phần không tiện hơn một chút.
Bé con mặt đơ nói đúng, cô phải khiêm tốn một chút, vậy nên, cô muốn bí mật phát triển công việc của mình.
Gần đây cô vẫn luôn nghĩ đến việc làm thế nào để đột nhiên trở nên giàu có chỉ sau một đêm…
Cô còn đặc biệt vào sàn giao dịch qua mạng lớn nhất của Trung Quốc để xem qua, không ép phải xác thực tên thật, đều là giao dịch trực tiếp giữa người mua và người bán, giao dịch trực tuyến hay ngoại tuyến đều được, trang web chỉ cung cấp đường dây liên lạc thôi.
Trên trang web có người rao bán đủ mọi thứ, cũng có người rao bán đá năng lượng, nhưng mà mỗi lần cũng chỉ có một viên, hơn nữa rất lâu mà vẫn không có hàng.
Phong Lạc Lạc vẫn luôn nghe thấy các fans hâm mộ nói, người dị năng ở Trung Quốc đều đứng trên tiền và sinh mệnh chất đống.
Những lời này không sai một chút nào.
Người dị năng chỉ chiếm mười phần trăm tổng dân số của Trung Quốc, bây giờ phần lớn cấp bậc của người dị năng đều là cấp B và cấp C, cấp A chiếm một phần nhỏ, từ trước tới nay số lượng người cấp S hoặc từ cấp S trở lên xuất hiện đều chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Hơn nữa còn có một phần là người ngủ, vĩnh viễn dừng lại ở cấp D thấp nhất.
Vậy nên có thể tưởng tượng được, để nhận được đá năng lượng, phải tốn bao nhiêu tiền người dị năng cũng sẽ đồng ý.
Cô ngẫm nghĩ, nói không chừng trước tiên cô có thể thăm dò thử bán đồ.
Hơn nữa giao dịch qua mạng còn có một quy định, nếu như không có tên thật chứng thực thì chỉ có thể lựa chọn giao dịch ngoại tuyến.
Cái này chính là ý muốn của Phong Lạc Lạc, giao dịch trực tuyến để lại rất nhiều dấu vết, ngoại tuyến thật ra lại thuận tiện cho cô hơn rất nhiều.
Chỉ cần cô cẩn thận một chút, người khác cũng sẽ không thể nào theo dõi tìm thấy cô được.
Hơn nữa, cô xem qua, gần như không có người bán đá năng lượng nào bằng lòng chứng thực tên thật, chỉ sợ sẽ bị người ta đào ra được, đến lúc đó đừng nói là rao bán đá năng lượng, khả năng còn có thể bị người ta cướp bóc hết sạch.
Phong Lạc Lạc biến hóa thành người, côc liếc nhìn đôi chân nhỏ, vết thương nhỏ do súng bắn để lại một vết sẹo, nhưng cũng nhanh chóng biến mất.
Cô lấy ra một cái điện thoại di động khác, đây là điện thoại cô mới mua mấy ngày trước, chuyên dùng để giao dịch.
Cô nằm nghiêng ở trên giường, dùng ngón tay ấn vào màn hình, đăng ký tài khoản người bán rồi chuẩn bị đăng thông tin về đá năng lượng lên trang web.
Nghe nói nằm nghiêng là tư thế chơi điện thoại di động thoải mái nhất, nhưng mà cô thấy hơi đau mắt một chút, vậy nên lại đệm gối ở dưới lưng ngồi dậy.
Cô không chắc chắn về việc xác định điểm thuộc tính của đá năng lượng là như thế nào, điền 9999, cao khoảng hơn gấp đôi so với người khác, đương nhiên cách định giá cũng tăng lên gấp đôi.
Ừm… Mười triệu, cũng không biết có tính là quý giá hay không.
Số lượng được điền là một.
Sau khi đưa ra thông tin về hàng hóa, Phong Lạc Lạc ném điện thoại di động lăn lộn một vòng ở trên giường.
“Keng keng!” Bỗng nhiên chiếc di động mới truyền đến một tiếng chuông báo.
Cô ngẩn người, cầm lên xem thử, có người đã đặt hàng!
Vậy mà tốc độ lại nhanh như vậy sao?
Cô ấn mở thông tin của người kia, vừa nhìn thì cũng thấy là không chứng thực tên thật, nick name “Đại hiệp”.
“Keng keng, keng keng, keng keng. . .”
Liên tuc có người nhắn tin riêng cho cô, hỏi có còn đá năng lượng hay không.
Phong Lạc Lạc không còn cách nào khác, đành phải lấy hàng hóa ra khỏi kệ rồi dán thông báo: “Bán hết.”
Sau đó cô nhắn tiên riêng cho “Đại hiệp” đã đặt hàng thành công, bảo anh ta chuẩn bị tiền mặt, ngày mai mười giờ sáng hàng sẽ đến.
Người kia rõ ràng là một người lão luyện, không do dự một chút nào mà chỉ trả lời một câu: “Được.”
Phong Lạc Lạc cất điện thoại di động đi, côc lấy một viên đá màu đen bình thường từ trong Càn Khôn Giới, đây là viên đá cô nhặt từ bên ngoài về.
Sau đó lại lấy ra viên đá năng lượng thủy tinh hôm qua đã lấy từ chỗ Tô Minh Đường về trong cơn tức giận.
Bàn tay cô che phủ ở bên trên viên thủy tinh, một luồng ánh sáng xanh ngưng tụ ở lòng bàn tay cô, sau đó rơi lên trên viên đá màu đen, viên đá màu đen lập tức lóe lên ánh sáng xanh.
Quả thực trước đó cô không thông minh lắm, chỉ tiện tay làm một viên thủy tinh.
Nhưng cũng chính một phát súng ngày hôm qua của Tô Minh Đường đã làm cho cô cảm thấy rõ ràng sự điên cuồng của mọi người ở đây đối với đá năng lượng.
Làm xong tất cả những thứ này, Phong Lạc Lạc đột nhiên nghe thấy tiếng động truyền đến từ bên ngoài.
Cô vội vã biến trở lại thành cáo trắng nhỏ, cô nằm nhoài trên giường, nhìn về phía cửa phòng.
Vậy mà lại là Thẩm Thiên Tầm, cậu ta qua đây làm gì chứ?
“Tiểu Bạch, đi, ông nội dẫn ngươi ra ngoài livestream.” Thiên Tầm hùng hục chạy tới chỗ Phong Lạc Lạc, chùm tóc trên đỉnh đầu vểnh vểnh lên.
“Ô oa.” Cáo trắng nhỏ kêu lên một tiếng, mặc kệ cho cậu ta bế lên.
Thẩm Thiên Tầm không ký hợp đồng với nền tảng livestream, điều mà cậu ta luôn chú trọng đến là các fans hâm mộ chứ không phải là tiền bạc, vậy nên nội dung livestream của cậu ta cũng là thích làm gì thì làm.
Phong Lạc Lạc bị cậu ta ôm trở về phòng, đặt lên trên bàn để máy tính.
Cô liếc mắt đã nhìn thấy một mảnh giấy ố vàng được cậu ta lót ở dưới túi khoai chiên.
“Ô oa!”
Đó là tâm pháp tẩy tủy mà cô viết ra dựa vào ký ức của mình, mấy ngày trước còn nhét vào phòng của bé con nhỏ, muốn để cho cậu ta tu luyện.
Cô còn đặc biệt ghi chú rõ ràng một câu ở phía trên: “Tu luyện tâm pháp này có thể giúp người ngủ thăng cấp!”
Ai ngờ cối cùng vẫn bị cậu ta coi như rác rưởi.
Trước đó cô còn tỉ mỉ thăm dò mạch cho Thẩm Thiên Tầm và Mộc Miên Miên, cái gọi là người ngủ nhìn chung là người dị năng chưa đả thông kinh lạc, linh khí trong cơ thể rối loạn lung tung, không thể nào ngưng tụ thành năng lượng được.
Sau khi tẩy tủy, bọn họ tiếp tục thăng cấp dị năng cũng không có vấn đề gì.
“Tiểu Bạch, liếc mắt nhìn một cái, mau!” Thẩm Thiên Tầm hào hứng nói với cô: “Không phải trước kia ngươi luôn thích trợn mắt với ta sao?”
Phong Lạc Lạc kìm nén cơn kích động phẫn nộ, cô xoay người quay lưng về phía cậu ta, vung vẩy cái đuôi xù lông.
Cuối cùng cô cũng nhàn rỗi buồn chán, vậy nên nhảy lên đùi của Thẩm Thiên Tầm, móng vuốt cào lên trên bụng cậu ta.
Bé con nhỏ này thật sự quá gầy, dáng người không thể nào so sánh với anh trai của cậu ta được…
Cô âm thầm di chuyển một chút linh lực, truyền vào trong cơ thể của Thẩm Thiên Tầm, giúp cậu ta khai thông năng lượng bị tích tụ bế tắc.
“A…” Thẩm Thiên Tầm đột nhiên cảm giác thấy cơ thể có chút kỳ lạ, cậu ta vội vã ngắt quãng livestream, bế cáo trắng nhỏ ở trên đùi đặt xuống đất rồi sau đó vọt vào trong nhà vệ sinh.