Skip to main content

Trang chủ Luôn Có Người Muốn Lợi Dụng Linh Khí Của Tôi Chương 22: 22

Chương 22: 22

12:34 chiều – 11/08/2025

Phong Lạc Lạc vừa mới rời khỏi cục cảnh sát chưa được bao lâu, bỗng nhiên có người bước tới trước mặt cô, kích động nói muốn chụp ảnh chung với cô.
Cô đồng ý, nhưng mà không ngờ càng ngày càng có nhiều người lao tới, trong miệng hô hào chị gái nhỏ, muốn xin chữ ký và chụp ảnh chung.
Phong Lạc Lạc nhìn đoàn ngoài ào ạt có chút hơi mơ hồ, sau đó cuối cùng đã hiểu ra ý “lửa bạo” trong miệng Mộc Miên Miên nghĩa là gì, không phải là được hàng chục ngàn dân tôn kính hay sao?
Nhưng mà hình như bọn họ nhiệt tình quá.
Phong Lạc Lạc có chút không chịu đựng nổi, cô chui ra khỏi đám người rồi vội vã chuồn đi.
Cô chạy đi dạo một vòng, khoảng một tiếng sau mới trở lại gần bệnh viện thú y.
Ở cách đó xa xa, cô nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Thiên Mặc, anh vẫn còn ở đó, là đang đợi cô sao?
Cô có chút áy náy, vừa định biến về cáo trắng nhỏ nhưng đột nhiên lại cảm nhận được có người đang đến gần cô.
Khi cô xoay người lại thì nhìn thấy Tô Minh Đường ở cách đó không xa, cô có phần hơi bất ngờ: “Không phải tôi đã trả lại đá năng lượng cho anh rồi sao?”
Tại sao anh ta vẫn còn bám theo cô?
Tô Minh Đường liếc mắt nhìn bóng dáng của Thẩm Thiên Mặc ở đằng xa, anh ta u ám liếc nhìn cô: “Quả nhiên cô là người của Thẩm Thiên Mặc!”
Với tư chất của cô ấy không thể nào có khả năng nhận nuôi người thú, nhưng mà Thẩm Thiên Mặc lại đồng ý.
Nói hai người bọn họ không có quan hệ gì chắc chắn anh ta không tin.
Phong Lạc Lạc nhíu mày, cô cảm thấy khó chịu đối với giọng điệu của anh ta, cô đáp lại: “Tôi không phải.”
Người đàn ông này càng nhìn cô càng thấy không vừa mắt.
Cô xoay người muốn rời đi.
Thế nhưng trên tay lại truyền đến một tiếng xoạt xoạt, cô vừa cúi đầu thì đã nhìn thấy, bàn tay trái cô bị khóa chặt bởi một cái còng tay kim loại treo lơ lửng.
Mà còng tay bị Tô Minh Đường khống chế đang kéo cô về bên đó.
Phong Lạc Lạc bất ngờ, không kịp đề phòng bị anh ta kéo cái tay đã bị còng lại.
Dường như Tô Minh Đường có phần hơi tức giận, anh ta trừng mắt nhìn ánh mắt sắc bén của cô, kèm theo vẻ điên cuồng: “Cô tưởng rằng cô có thể đi được sao?”
Anh ta đã theo dõi cô nhiều lần như vậy, không phải bị Thẩm Thiên Mặc quấy rầy thì cũng bị mất dấu, cho đến bây giờ anh ta vẫn không biết rõ rốt cuộc cô có lai lịch như thế nào.
Bây giờ trong tay cô còn xuất hiện một viên đá năng lượng kỳ lạ như vậy, làm sao anh ta có thể dễ dàng thả cô đi được chứ?
Tay trái Phong Lạc Lạc bị khóa lại, lại cảm thấy anh ta không có ý tốt, lúc này cô cũng đã nổi giận: “Tô Minh Đường, lần này tôi không phạm tội nữa, anh dựa vào cái gì mà bắt tôi?”
“Bởi vì trên người cô có thứ mà tôi muốn.” Tô Minh Đường nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp như hoa đào của cô, vẻ lưu luyến không thể che giấu được trong đáy mắt anh ta.
Anh ta muốn cô gái này, cũng phải đào ra được tất cả bí mật ở trên người cô!
Phong Lạc Lạc cũng không hoảng hốt, chỉ là cô cảm thấy chán ghét, vốn dĩ cô tưởng rằng, mặc dù Tô Minh Đường có chút hung ác, nhưng ít nhất anh ta cũng là cảnh sát, sẽ là một người chính trực ngay thẳng, nhưng bây giờ nhìn lại, là do cô đã quá ngây thơ rồi.
Cô trả lại đá năng lượng, ngược lại còn khơi dậy lòng tham của anh ta.
Cổ tay cô khẽ di chuyển, chiếc còng tay kim loại cứng rắn đó cũng nút ra rơi xuống mặt đất.
Khi Tô Minh Đường còn đang kinh ngạc thì Phong Lạc Lạc đã thoát khỏi sự trói buộc của anh ta chạy được ra một khoảng cách.
Sự tàn bạo xuất hiện trong đáy mắt, anh ta giơ súng lên về phía cô, lần này nhất định phải bắt được cô.
“Ầm!” Một tiếng.
Phong Lạc Lạc cảm giác được cơn đau nhức truyền đến từ bắp chân, toàn thân cô có chút lảo đảo.
Cô cúi đầu thì nhìn thấy chân mình đang chảy máu ào ạt.
Vũ khí này, chính là súng với lực sát thương rất lớn sao?
Cô nhìn về phía Tô Minh Đường, anh ta nắm chặt súng trong tay bước từng bước đến chỗ cô, rõ ràng mặc đồng phục cảnh sát đại diện cho chính nghĩa, nhưng gương mặt u ám kia lại cho người ta một thứ cảm giác vô cùng gian ác.
Phong Lạc Lạc lạnh lùng đưa tay về phía Tô Minh Đường, khẩu súng trong tay anh ta dường như cũng có sự sống thoáng cái đã xuất hiện trong tay cô.
Cô cố định cơ thể của Tô Minh Đường, sau đó dùng súng ngắm thẳng vào gương mặt đang khiếp sợ đó.
Cô vừa định nổ súng thì lại có một bàn tay nắm chặt lấy tay cô.
“Đừng kích động.” Giọng nói trầm thấp quen thuộc lại vang lên.
Là Thẩm Thiên Mặc.
“Tôi không có kích động.” Phong Lạc Lạc hất tay anh ra, nghiêm túc nói: “Anh ta bắn tôi một phát, tôi muốn trả lại.”
Thẩm Thiên Mặc cúi đầu nhìn đôi chân của cô gái nhỏ, bờ anh nhếch lên một độ cong lạnh lùng, bỗng nhiên anh bế cô lên, đi tới trước mặt Tô Minh Đường.
“Bóp cò đi.” Anh nói.
Phong Lạc Lạc ngẩn người, lại nghe thấy anh lên tiếng: “Đừng bắn chết là được.”
Giọng điệu của Thẩm Thiên Mặc ổn định và nghiêm túc, không giống đang nói đùa một chút nào.
Nghe thấy anh nói như vậy, ngược lại Phong Lạc Lạc không hứng thú lắm, cô đập khẩu súng về lại trên người Tô Minh Đường, không vui cảnh cáo: “Cảnh sát Tô, sau này vẫn nên đừng xuất hiện ở trước mặt tôi, bởi vì tôi, thù rất dai.”
Thẩm Thiên Mặc chờ cho cô nói xong những lời hung ác rồi mới nhắc nhở: “Hương thơm mê hoặc của cô.”
Phong Lạc Lạc lại ngạc nhiên nhìn anh, sau đó cô vươn tay lướt qua gương mặt của Tô Minh Đường, một làn hương mê hoặc lại xuất hiện.
Sau đó Tô Minh Đường cũng ngã xuống mặt đất.
Phong Lạc Lạc chớp mắt, cảm thấy những lời hung ác của mình thả ra đều vô ích rồi.
Bây giờ Tô Minh Đường tỉnh lại chắc chắn sẽ không nhớ ra cô.
Thẩm Thiên Mặc nhìn người đàn ông đang hôn mê trên mặt đất, anh bình tĩnh lên tiếng: “Tôi đưa cô đi bệnh viện.”
“Không cần.” Phong Lạc Lạc từ chối, vết thương này bản thân cô có thể xử lý được, ngược lại đi bệnh viện còn phiền phức hơn, hơn nữa… Cô thấy Miên Miên bị kim đâm xuyên qua, thật là đáng sợ.
Nhưng mà Thẩm Thiên Mặc lại giống như không nghe thấy, ôm cô rời đi.
“Tôi không đi bệnh viện.” Phong Lạc Lạc kiên trì.
Bước đi của Thẩm Thiên Mặc không hề dừng lại, anh chỉ cúi đầu nhìn cô một cái rồi lại hỏi: “Ở đâu?”
“. . .” Nhà cô.
Thấy Phong Lạc Lạc cúi đầu không lên tiếng, cuối cùng Thẩm Thiên Mặc đưa cô về nhà họ Thẩm.
Anh đặt cô lên trên ghế sô pha, mang tới một cái hộp thuốc lớn rồi nói: “Có thể sẽ hơi đau, chịu đựng một chút.”
“Vâng.” Phong Lạc Lạc mím đôi môi hồng, cô ngoan ngoãn gật đầu, tiện tay bật TV lên.
Thẩm Thiên Mặc nhìn cô một cái, thấy cô tùy ý dựa vào sô pha, đôi mắt chăm chú xem TV, nhàn nhã giống như nơi này đã trở thành nhà của mình vậy.
Vừa rồi Phong Lạc Lạc đã lén lút nuốt một viên thuốc điều trị vết thương bên ngoài, có tác dụng làm tê liệt vết thương, vậy nên toàn bộ quá trình cô cũng không cảm nhận được quá nhiều đau đớn.
Nhưng điều làm cho cô ngạc nhiên chính là, Thẩm Thiên Mặc xử lý vết thương vô cùng thành thạo.
“Tiểu Bạch cũng thích xem cái Anime này.” Bỗng nhiên Thẩm Thiên Mặc lên tiếng.
Trong nhà gần như không bật TV, một lần nào đó Tiểu Bạch không cẩn thận dẫm lên điều khiển bật nó lên, sau đó thì mê muội một khoảng thời gian.
Phong Lạc Lạc nghe xong câu nói của anh thì gật đầu theo bản năng: “Ừm, rất hay.”
Một giây sau cô lại nhớ ra gì đó, khẽ ho một tiếng: “Tiểu Bạch là ai?”
“Là con cáo trắng nhỏ mà tôi nuôi, vừa nãy mới bị lạc mất.” Thẩm Thiên Mặc nói xong, đáy mắt anh hiện lên vẻ lo lắng.
Không biết tên nhóc kia đã chạy đi đâu rồi, cũng không biết có thể tự tìm đường quay về hay không.
Ánh mắt của Phong Lạc Lạc rời khỏi màn hình TV, rơi vào gương mặt đẹp trai hơi cúi xuống của Thẩm Thiên Mặc: “… À.”
Trong chốc lát, Thẩm Thiên Mặc mở mắt nhìn về phía cô nói: “Sau này phải khiêm tốn, có quá nhiều người ao ước cô.”
Phong Lạc Lạc chống cằm đối diện với đôi mắt đen của anh, dường như có chút buồn phiền: “Nhưng mà không khiêm tốn được.”
Thứ nhất là cô chơi livestream, thứ hai cô còn không hiểu nổi cái gọi là tiêu chuẩn khiêm tốn ở trên thế giới này.
Thẩm Thiên Mặc nghe thấy vậy, ánh mắt anh xoẹt qua gương mặt tinh tế trắng nõn của cô, yết hầu anh khẽ nhúc nhích, hai chữ khó có thể nghe thấy được phát ra từ trong môi anh: “Quả thật…”
Bản thân cô là sự tồn tại của ánh sáng rạng rỡ.
Thẩm Thiên Mặc băng bó vết thương của cô một cách cẩn thận rồi đứng lên: “Cô ở đây nghỉ một một chút, tôi ra ngoài một lúc.”
Phong Lạc Lạc lặng lẽ gật đầu.
Có lẽ là anh muốn đi ra ngoài tìm cô.
Sau khi Thẩm Thiên Mặc rời đi, Phong Lạc Lạc vươn tay ra, dừng lại ở phía trên vết thương, bắt đầu chữa trị vết thương cho mình.
Trong chốc lát, cô cảm thấy mình có hơi choáng váng.
Hai ngày nay tiêu hao hơi nhiêu linh lực, cô cảm thấy hình người của mình không duy trì được bao lâu nữa, cô ngẩng đầu lên nhìn camera, cô vẫn nên đi ra ngoài.
——
Thẩm Thiên Mặc nhận được điện thoại của Thẩm Thiên Tầm thì mới quay về, đã sớm không thấy bóng dáng của Phong Lạc Lạc đâu nữa rồi.
Anh cũng không cảm thấy bất ngờ, nếu như không phải lúc đó anh cưỡng ép bế cô lên thì chỉ sợ cô đã sớm chạy đi rồi.
Mà lúc này, cáo trắng nhỏ đang nhoài người nằm trên ghế sô pha xem TV, nhìn thấy anh thì nó cũng nhảy xuống, vung vẩy cái đuôi về phía anh: “Ô oa.”
Anh liếc nhìn nó một cái rồi đi lên trên tầng, nói với Thẩm Thiên Tầm: “Khóa tủ đồ ăn vặt của nó lại rồi chứ?”
Thẩm Thiên Tầm cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo ở trên người anh, cậu ta vội vàng gật đầu: “Khóa rồi!”
“Ừm.” Thẩm Thiên Mặc gật đầu, vừa bước lên cầu thang vừa nói: “Trên giá sách cao nhất ở trong phòng sách cũng có giấu đồ ăn, nhớ đến dọn sạch.”
Thẩm Thiên Tầm líu lưỡi, có phải anh cả đối xử với Tiểu Bạch quá nặng rồi không, lần này thực sự tức giận rồi sao?”
Cậu ta tiếp tục gật đầu: “Vâng ạ.”
Mà Phong Lạc Lạc nghe thấy tất cả những điều này thì vẻ mặt không nói nên lời, cô chậm rãi chạy đến, bước theo phía sau Thẩm Thiên Mặc lên cầu thang.
“Ô oa!” Tại sao ngay cả việc cô giấu đồ ăn vặt ở trong phòng sách anh cũng biết?
Đến bữa ăn tối, Phong Lạc Lạc lại đưa đùi gà của mình cho Thẩm Thiên Mặc một lần nữa.
Nhưng mà Thẩm Thiên Mặc ngẩn người không nhìn cô một cái nào.
Thẩm Thiên Tầm ở bên cạnh nhịn cười, suýt chút nữa đã sặc chết mình rồi.
Phong Lạc Lạc nhìn cậu ta chằm chằm, cô gầm gừ cắn cái đùi gà lớn, thỉnh thoảng lại quan sát vẻ mặt của Thẩm Thiên Mặc.
Đáng phải bận tâm rồi, lần này dùng một cái đùi gà không giải quyết được vấn đề.
Ban đêm, Phong Lạc Lạc không có đi ra ngoài livestream mà dùng nó đến dỗ dành Thẩm Thiên Mặc, bình thường anh thích nhất được cô làm nũng cọ cọ, nhưng mà hôm nay lại không bị lay động một chút nào.
Nếu như không phải nghĩ đến việc cô hại anh tìm cô ở bên ngoài lâu như vậy thì cô sẽ không hao tổn tâm trí đến dỗ dành anh như vậy đâu!
Sau đó không biết làm thế nào, cô trốn vào trong góc, dùng điện thoại đăng nhập v-blog.
Bà ngoại Hồ tiên: Đêm nay không livestream, có một đứa bé giận tôi, phải dỗ dành như thế nào đây?”
Phong Lạc Lạc hiếm khi đăng v-blog, bây giờ nửa đêm bất chợt đăng lên môt jcasi, trong nháy mắt v-blog của cô cũng trở nên náo nhiệt.
“Bắt sống bà ngoại tiểu tiên nữ! Sau này cũng đừng livestream buổi tối nữa, nghỉ sớm một chút!”
“Chắn hẳn không phải là con đẻ của bà ngoại đấy chứ? Trẻ con thì mua chút kẹp sô cô la gì đó dỗ dành.”
“Con của bà ngoại? Mấy tuổi? Đừng có dọa tôi chứ!”
Phong Lạc Lạc nhìn thấy bình luận này thì trả lời lại: “Hình như là 30 tuổi.”
Nhìn chung tất cả mọi người đều thấy được câu trả lời của Phong Lạc Lạc, bọn họ điên cuồng spam “Ha ha ha ha!”
Phong Lạc Lạc ngẫm nghĩ, cảm thấy bản thân mình đã dừng sai từ, cô lại xóa cái blog kia, đăng lại lên một cái khác.
Bà ngoại Hồ tiên: Đêm nay không livestream, có một người đàn ông giận tôi, phải dỗ dành như thế nào?”