Nguyên Vạn Nhất không nhịn được gắp thêm một miếng vào chén, hắn gắp hai miếng đã hết một nửa số cà chua trong dĩa, chỉ còn dư lại một đống trứng gà. Nguyên mẫu và Nguyên nãi còn chưa ăn miếng nào.
Nguyên Vạn Nhất đã mở màn, Nguyên nãi nãi và Nguyên mẫu cũng bắt đầu nếm thử thức ăn chưa bao giờ ăn. Nguyên Nguyên chống cằm nhìn nãi nãi và mẫu thân từ từ chối đến hết lời khen ngợi, mãi đến khi ăn sạch cà chua mới kết thúc.
Hầu như trứng gà còn thừa lại đều cho Nguyên Nguyên, Nguyên Nguyên nhìn một chén trứng gà đầy ắp mà dở khóc dở cười.
Nhưng nàng có thể nhận ra mẫu thân và nãi nãi thật sự thích ăn thứ này, nếu ăn quen thì có thể yên tâm rằng thực đơn sau này sẽ phong phú hơn.
Nguyên Nguyên thường xuyên không khống chế được ham muốn ăn uống của chính mình, từ trước đến nay chưa từng thay đổi, nàng chưa từng bạc đãi lưỡi và dạ dày của mình.
“Tiểu Lục, cà chua và cải bó xôi này của muộitrồng ở đâu? Tại sao chúng ta không biết?” Rau quả Tây Vực có mùi vị rất ngon, Nguyên mẫu bắt đầu tò mò về việc làm sao trồng chúng.
Chắc chắn rau quả Tây Vực rất khó sinh trưởng ở đây, nếu không thì nó đã phổ biến từ lâu.
Trước khi Nguyên Nguyên mang rau quả đó tới đây, Nguyên mẫu chưa từng thấy chồi non mới nào được trồng trong nhà.
Nghe mẫu thân hỏi việc này, Nguyên Nguyên nói đúng sự thật, nàng lắc lư linh bảo trên cổ tay: “Chúng nó sinh trưởng ở trong này, trong linh bảo của con có thể làm ruộng.”
“…”
Nguyên nãi và Nguyên mẫu đều sửng sốt, trong lòng vô cùng mờ mịt, chẳng lẽ… Đầu óc của Tiểu Lục lại hỏng rồi? Đang ban ngày ban mặt, sao lại nói mê nói sảng?
“Tiểu Lục, muội nói vậy là có ý gì? Trong cái đó của muội còn không nhét nổi một hạt muối ăn, sao có thể làm ruộng?” Nguyên Vạn Nhất hỏi thẳng, y cảm thấy Lục muội nhà mình vô cùng thông minh, không giống dáng vẻ nói mê sảng.
Nguyên Nguyên tùy tiện chạm vào linh bảo trên tay, ba đồng tiền trên linh bảo đã được nàng tháo xuống. Không ai thấy rõ nàng tháo nó thế nào, đợi khi phản ứng lại, trên cổ tay mảnh khảnh chỉ còn lại một sợi dây đỏ.
“Ba đồng tiền này là linh bảo của con.” Nguyên Nguyên bày đồng tiền ra, rồi đặt lại sợi dây.
Mọi người nhìn sững sờ, thật sự không thể tưởng tượng được.
Đồng tiền kia được cột như thế nào? Giống như được cột, nhưng nó hoàn toàn không rớt.
“Thật ra linh bảo này giống như một chiếc chìa khóa, nó có thể mở ra một cánh cửa, dẫn ta đến một nơi khác, rau quả này đều sinh trưởng ở đó.” Phải từ từ nói ra tác dụng của linh bảo, kẻo dọa sợ mọi người trong nhà.
“Tiểu Lục…” Nguyên Vạn Nhất cực kỳ hoảng sợ: “Ta tin lời muội rằng muội lớn lên ở một nơi khác, nhưng bây giờ mới qua bao lâu, đây không phải hạt giống mà các muội mới mua sao? Thứ gì có thể lớn nhanh như vậy, cho dù hạt giống Tây Vực cũng không thể.”
“Ở bên ngoài không thể, nhưng ở nơi đó, tất cả những thứ không thể đều biến thành có thể.” Nguyên Nguyên lại đến bên tai Nguyên Vạn Nhất nói nhỏ: “Đại ca, nước giếng nhà chúng ta cũng đến từ nơi đó, dùng nước giếng tưới đất, ca không cảm thấy đồng ruộng nhà ta phát triển tốt hơn sao?”
Từ lần trước Nguyên Nguyên nhắc đến một lần, Nguyên Vạn Nhất cảm thấy việc này không tốn sức, nên mỗi lần đều gánh nước giếng trong nhà ra tưới ruộng. Bây giờ nghĩ lại đất đai trong nhà thật sự tốt hơn, đặc biệt khi so sánh với nhà khác thì có thể khác biệt rõ ràng
“Nơi mà Tiểu Lục nói chắc chắn là tiên cảnh!” Có vẻ Nguyên nãi nãi đã nhìn thấu chân tướng.
Nguyên mẫu không tin tiên cảnh vừa nói, nhưng không phản bác Nguyên nãi nãi, chỉ dặn dò Nguyên Nguyên đừng nói ra ngoài, kẻo kẻ xấu để ý.
Người nhà đều ôm tin tức gây sốc đó tự mình tiêu hóa.
Giữa trưa chia sẻ rau quả mới với gia đình, buổi tối Nguyên Nguyên lại làm món dưa leo bóp chua, chua chua cay cay, Nguyên Nguyên còn đặc biệt bỏ một chút ớt cay vừa mới mọc ra.
Người nhà chưa từng ăn ớt cay, hôm nay lần đầu tiên ăn, ai cũng không khống chế được. Miệng Nguyên Vạn Nhất ăn đến mức đỏ bừng, thậm chí còn hơi sưng, nhưng y vẫn vừa uống nước lạnh giải cay, vừa tiếp tục ăn canh chua cay.
Nguyên nãi nãi không ăn nổi món cay như vậy, tuy dư vị kéo dài nhưng thật sự không ăn được nhiều. Nguyên mẫu cũng chỉ thử liền ngừng, bà chưa quen với hương vị này.
Người trong thôn đều ngủ sớm, đợi đến khi người nhà đều ngủ, Nguyên Nguyên tranh thủ lúc trăng sáng để ra ngoài.
Trên người nàng mặc áo choàng đen, bọc bản thân kín mít, vậy không cần lo lắng bị người ta phát hiện, để tránh gặp phải phiền phức không cần thiết.
Đến địa điểm lần trước nhắm trúng, Nguyên Nguyên dọn sạp nhỏ và ghế của mình ra. Nàng ngồi một chiếc ghế, đặt một chiếc ở bên đối diện bàn, vì trời tối nên nàng còn treo một chiếc lồng đèn bên cạnh bàn để thắp sáng.
Ánh đèn yếu ớt dường như là nơi tránh gió duy nhất trong đêm đen.
Đây là nơi mà Nguyên Nguyên đã chọn lựa kỹ càng, phong thuỷ tốt, đương nhiên sẽ không thiếu người qua lại, rất nhanh có người chú ý tới quầy hàng của Nguyên Nguyên.
Vì lòng tò mò nên ông ta tiến tới nhìn, Nguyên Nguyên có thể ngửi được mùi rượu còn chưa tan trên người ông ta.
“Này, quầy bói toán này xuất hiện lúc nào đây? Đại sư, ngài coi một lần bao nhiêu tiền?”
Nguyên Nguyên ẩn mình trong áo choàng, không nhìn thấy khuôn mặt. Nàng còn buộc một lá bùa trên cổ để ngụy trang giọng nói của mình, bây giờ giọng nói của nàng khàn khàn khó nghe, hoàn toàn không phân biệt được tuổi tác, thậm chí không phân biệt được giới tính.
Nguyên Nguyên quan sát vị khách này, nói nhỏ giá cả: “Một lượng bạc, hỏi gì ta cũng trả lời.”
Nàng nhìn người mới đoán mệnh, nên sẽ ra một cái giá phù hợp với mỗi người.
“Một lượng bạc?” Người nọ nói lớn, lúc nhìn Nguyên Nguyên giống như đang nhìn một gian thương: “Có phải ngươi là kẻ lừa tiền không? Chỉ nói miệng mà muốn lấy một lượng bạc, đồ ngốc mới tìm đến ngươi coi bói.”
Ông ta khinh thường xua tay định rời đi.
Nguyên Nguyên không hề hoang mang, vào lúc ông ta vừa đứng dậy lại mở miệng.
“Quý khách mới gặp vận may, trên người có ba trăm lượng mà cảm thấy một lượng bạc này đắt ư?” Nguyên Nguyên lắc đầu, than thở tiếc nuối.
Người vừa định rời đi lại đặt mông ngồi xuống: “Làm sao ngươi biết ta có ba trăm lượng? Ngươi theo dõi ta ư?”
Nguyên Nguyên cười khẽ: “Ta ở đây đã lâu, khách quan vừa đi vào, sao lại nói ta theo dõi ngài.” Nàng giơ tay chỉ biển hiệu trên quầy hàng của mình.
“Đương nhiên vì bói ra, chút chuyện này cũng không biết thì ta nào dám mở quán!”
Người đó có chút không dám tin, ông ta thật sự may mắn nên trễ như vậy mới ra khỏi sòng bạc, hôm nay thắng được rất nhiều tiền, nhưng không nhiều không ít, vừa đúng ba trăm như lời nói của Nguyên Nguyên, vì vui vẻ mà ông ta còn uống chút rượu.
“Ngươi thật sự có thể bói ra ư?”
Ông ta hơi động lòng, vì chưa từng thấy ai nói chính xác như vậy, một lượng bạc so với ba trăm lượng kiếm được trong buổi tối hôm nay thật sự quá rẻ.



