Skip to main content

Trang chủ Không Gian Nhà Nông: Tiểu Phúc Bảo Huyền Học Giỏi Làm Ruộng Chương 55: Thực đơn mới

Chương 55: Thực đơn mới

11:57 sáng – 26/07/2025

Tiểu Đinh Đông vẫn luôn nỗ lực bận rộn chăm sóc không gian Huyền Linh, tuy mới không bao lâu nhưng trải qua quá trình Tiểu Đinh Đông tưới nước không ngừng nghỉ, phần lớn rau quả đã chín, chỉ còn lại một vài cây ăn quả vẫn chưa phát triển hoàn toàn.
Nguyên Nguyên và Tiểu Đinh Đông hợp lực chuyển cây ăn quả đến một bên, sau đó ghép từng loại rau quả với hạt giống tương ứng, Nguyên Nguyên dán nhãn lên từng cây, đặt tên cho loại cây mà nàng biết.
Đây chỉ là thử nghiệm nên nàng không trồng nhiều rau quả, chỉ có cà chua, cà rốt, dưa chuột, cà tím, cải bó xôi, khoai tây… Còn có loại gia vị ớt cay và tiêu mà Nguyên Nguyên vẫn luôn thương nhớ.
Tuy số lượng rau củ ít, nhưng có rất nhiều chủng loại. Nguyên Nguyên bận rộn một lúc lâu mới hái xong mấy loại trái cây này, những rau củ giống nhau đặt vào một rổ.
Nguyên Nguyên dự định cho mẫu thân và nãi nãi nếm thử thứ mới mẻ trước, có thời gian sẽ đưa đến chỗ Nguyên Đồng Niên để nghiên cứu, nhất định ca ấy sẽ rất thích mấy thứ này.
Nguyên Nguyên ngắm nhìn xung quanh, nếu gieo trồng số hạt giống còn lại thì mảnh đất nhỏ này không đủ trồng, tuy nàng không trông mong vào việc bán rau quả kiếm tiền, nhưng không thể ngay cả nhà mình cũng không đủ ăn.
Đất đai trong không gian Huyền Linh đủ lớn nhưng không có đất trống, tổ sư gia các đời rất chăm chỉ, không gian Huyền Linh truyền tới thế hệ của Nguyên Nguyên đã không còn chỗ để phát huy, bây giờ muốn trồng rau chỉ có thể xuống tay với ruộng thuốc khác.
Nguyên Nguyên rối rắm một lúc, vẫn cảm thấy cần phải làm chuyện này. Nàng lắc mình đến bên cạnh bài vị của các tổ sư gia, đầu tiên là cung kính lau lần lượt các bài vị, sau đó dâng hương bày tỏ thành ý với tổ sư gia.
Để tránh cho nói một nửa chọc tổ sư gia tức giận, nàng muốn nói hết một lần.
“Lần trước ruộng thuốc không đủ dùng, con dự định khai phá thêm hai mẫu đất, con sẽ sửa sang lại thảo dược trong ruộng, tất cả bạc bán được đều dùng để xây đạo quan, mỗi vị sư gia sẽ có một căn phòng riêng, tuyệt đối không phung phí một lượng bạc nào!”
Nguyên Nguyên ngẩng đầu nhìn quanh, thấy mấy bài vị đều đứng thẳng tắp, cuối cùng nàng cũng thở phào nhẹ nhõm. Lần này tương đối thuận lợi hơn, các tổ sư gia không có ý kiến gì vì nàng nói sẽ xây phòng cho bọn họ, dù việc này rất vất vả nhưng sau này nàng nhất định phải làm.
Nguyên Nguyên than thở, gánh nặng đường xa…
Bẩm báo xong, nàng lại về ruộng thuốc, bao nhiêu công việc bận rộn, tay nhỏ đưa lên ra hiệu cho Đinh Đông khai phá mảnh đất.
“Ở ngay khu vực này, đào tất cả thảo dược trong đó ra, đặt cùng một chỗ. Không cần gấp gáp, cứ làm từ từ, đừng làm hỏng là được. Nếu có cơ hội thì trong hai ngày này ta sẽ đi tìm người khác giúp đỡ, muội vất vả rồi.” Nguyên Nguyên vỗ đầu Tiểu Đinh Đông, giống như chạm vào sương mù.
Oán khí đâu dễ đụng vào.
Tiểu Đinh Đông không có ý kiến gì, ngoan ngoãn bắt đầu đào thảo dược, cẩn thận dọn sạch ruộng thuốc.
Thời gian giữ tươi trong không gian Huyền Linh tương đối lâu, hầu hết rau củ quả thu hoạch được đều để lại trong không gian, Nguyên Nguyên chỉ ôm mấy trái cà chua đỏ tươi và một rổ cải bó xôi xanh mướt ra khỏi không gian.
Vừa lúc mẫu thân đang bận rộn nấu cơm trưa, Nguyên Nguyên cầm cà chua và cải bó xôi vào nhà bếp cho Nguyên mẫu, nóng lòng muốn chia sẻ trái cây vừa mới thu hoạch với mẫu thân: “Mẫu thân, mau xem mau xem!”
“Tiểu Lục, con ôm cái gì trong lòng vậy? Rau dại ở đâu thế này? Còn quả màu đỏ đó là gì, không có độc chứ? Mau vứt đi rồi rửa tay!” Nguyên mẫu không ngừng tay, ngẩng đầu nhìn đồ vật trong lòng Nguyên Nguyên, bà rất ghét quả cà chua đỏ rực kia.
“Không đâu.” Nguyên Nguyên đặt mấy thứ ôm trong lòng xuống, múc nước đổ vào chậu rồi bỏ cà chua và cải bó xôi vào trong bồn rửa sạch, sau đó nàng cười tủm tỉm giải thích: “Mẫu thân, đây là rau quả ở Tây Vực, lần trước Nhị ca mua hạt giống từ chỗ thương nhân người Hồ, bây giờ chúng đã mọc ra, không có độc.”
Nàng cẩn thận rửa sạch cà chua, mọc trong không gian Huyền Linh nên bên ngoài quả cà không bị bẩn, chỉ dính một chút bùn đất cần rửa sạch.
Sau khi Nguyên Nguyên rửa sạch cà chua thì đưa cho Nguyên mẫu xem, Nguyên mẫu lau tay, nhận lấy ngắm nghía đánh giá. Từ trước đến nay bà chưa từng thấy loại quả này, nhưng hơi quen: “Tiểu Lục, sao nhìn nó giống quả hồng vậy? Nó chín có màu đỏ hay bị hư rồi? Con không bị thương nhân người Hồ lừa đấy chứ!”
Nhưng nghĩ theo hướng khác thì Nguyên mẫu cảm thấy Nguyên Nguyên không đến mức bị lừa, vì nàng đi mua với Nguyên Thiên Tùng.
Nguyên Thiên Tùng thông minh lắm, những kẻ lừa đảo kia lừa ai cũng không lừa được hắn, chỉ cần ở bên cạnh Nguyên Thiên Tùng, Nguyên mẫu không lo con mình bị lừa.
“Mẫu thân nhìn đúng rồi, quả này giống quả hồng, nó là quả hồng Tây, còn có tên khác gọi là cà chua, mùi vị rất ngon. Mẫu thân nấu xong cơm trưa hôm nay chưa? Có muốn ăn thử cà chua này không?”
Nguyên Nguyên lắc lư quả cà trong tay, rồi đưa cải bó xôi tới trước mặt Nguyên mẫu: “Còn có cải bó xôi, cũng ăn rất ngon! Bổ sung dinh dưỡng, còn có thể dưỡng da, làm cho mẫu thân càng ngày càng đẹp!”
Nguyên mẫu bật cười với lời nói ngọt của Nguyên Nguyên, nhưng bà hơi do dự, thật sự có thể ăn thứ từ trước đến nay chưa từng thấy này sao?
“Thử đi mẫu thân, thật sự ăn rất ngon!” Ánh mắt Nguyên Nguyên lấp lánh ánh sáng.
Làm sao Nguyên mẫu có thể cưỡng lại hành động làm nũng của Nguyên Nguyên, cuối cùng bà đành để Nguyên Nguyên tùy ý phát huy.
Tuy Nguyên Nguyên nấu ăn không tốt lắm, nhưng vẫn ăn được, nàng trụng nước sôi rồi bóc vỏ cà chua, sau đó rửa sạch cải bó xôi.
Hai thứ này vốn đã ăn rất ngon, cho dù Nguyên Nguyên nấu món gì cũng không đến mức khó nuốt. Trong nhà luôn ăn củ cải và rau xanh, thỉnh thoảng nấu nấm với trứng gà, cũng nên thay đổi khẩu vị.
Nguyên mẫu không yên tâm lắm với món ăn mà Nguyên Nguyên nấu.
Tuy món trứng xào cà chua của nàng nhìn rất bắt mắt, mùi vị canh cải bó xôi cũng rất thơm, nhưng Nguyên mẫu vẫn lo lắng hai thứ này không ăn được.
Vì thế bà lại làm thêm hai món phụ, kết quả cuối cùng làm thành một bàn đồ ăn.
Rõ ràng trong nhà chỉ có bốn người, lại làm năm món một canh, lúc Nguyên Vạn Nhất về nhà nhìn đến ngây người.
“Tại sao hôm nay làm nhiều đồ ăn vậy? Ăn không hết thật lãng phí.” Y cầm đũa lên mới phát hiện trên bàn có thức ăn không biết tên: “Đây là món gì, tại sao trước nay chưa từng thấy?”
“Hai món này do đích thân Tiểu Lục làm, gọi là cà chua và cải bó xôi, mua từ chỗ thương nhân người Hồ.” Nguyên nãi giải thích.
Không ai dám động đũa, Nguyên Vạn Nhất cũng không nghĩ nhiều, nghe là Nguyên Nguyên tự mình làm liền gắp hai miếng bỏ vào chén mình. Nguyên nãi nãi và Nguyên mẫu đều căng thẳng nhìn chằm chằm Nguyên Vạn Nhất, chỉ có một mình Nguyên Vạn Nhất không biết gì.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, hắn há miệng ăn một miếng cà chua: “Ngon! Đây là cải bó xôi à?”
Nguyên Nguyên sửa lại cho đúng: “Cái màu đỏ này là cà chua, còn màu xanh lá kia là cải bó xôi.”
“Mùi vị rất ngon! Chua chua ngọt ngọt, không giống thức ăn trước kia. Sao nãi nãi và mẫu thân không ăn?”