Skip to main content

Trang chủ Không Gian Nhà Nông: Tiểu Phúc Bảo Huyền Học Giỏi Làm Ruộng Chương 54: Giả

Chương 54: Giả

11:56 sáng – 26/07/2025

“Thẩm… Nhất Vạn?” Nguyên Nguyên lặp lại một lần.
Thật ra cái tên này hơi tương tự tên của Đại ca, hơn nữa họ Thẩm này khiến nàng nhớ tới người môi giới bán phòng đã gặp vào ban ngày, hình như những căn phòng này đều do Thẩm gia quản lý.
Nên có lẽ tòa nhà này cũng do Thẩm gia cố ý bố trí thành dáng vẻ nhà ma, vì vậy có thể giải thích tại sao đại tiểu thư Thẩm gia lại xuất hiện ở nơi này.
“Ta không cần đổi quần áo.” Cái này do mẫu thân tự làm, nếu không còn quần áo nhất định mẫu thân sẽ nghi ngờ. Sau đó Nguyên Nguyên lại nói: “Nhưng phải giặt sạch.”
Thẩm Nhất Vạn nhanh chóng đảm bảo: “Được! Ta giúp cô nương giặt quần áo xong sẽ hong khô, chỉ một lúc là có thể mặc.”
Thẩm Nhất Vạn là nữ nhi duy nhất của Thẩm gia, hòn ngọc quý trên tay người trong nhà. Thẩm gia mua bán nhà đất, là phú thương nhất nhì ở trấn Cửu Khúc, sánh ngang với nhà của Vương Khải Hàng.
Cả người Nguyên Nguyên bị làm bẩn, những chỗ khác không tiện lau chùi, chỉ có thể đi theo Thẩm Nhất Vạn đến nhà nàng ấy.
Ngồi trong xe ngựa, Thẩm Nhất Vạn còn nói huyên thuyên với Nguyên Nguyên, nhìn thái độ nhận sai của nàng khiến cơn giận trong lòng Nguyên Nguyên cũng nguôi ngoai bớt.
“Lúc ta chọn đồ đoán tương lai đã cầm ngân phiếu một vạn lượng, phụ thân liền gọi ta là Thẩm Nhất Vạn cho đỡ phải suy nghĩ. Tiểu muội muội, muội tên gì?” Sau khi Thẩm Nhất Vạn lên xe ngựa đã cởi bỏ áo bào trắng đen, cũng tháo mấy thứ linh tinh vặt vãnh trên người xuống rồi cất cẩn thận như đó là bảo bối.
Ngay cả trâm gỗ trên đầu cũng bị nàng tháo xuống, cắm lại chiếc trâm bạc đặc biệt, còn cài thêm mấy đóa hoa.
Nàng ấy khoảng mười tám tuổi, dưới lớp áo ngoài là chiếc váy màu hồng phấn, cởi áo ngoài ra chính là một đại tiểu thư sạch sẽ xinh đẹp, hoàn toàn khác người vừa rồi.
Thẩm Nhất Vạn sờ ngực mình, phát hiện thiếu một thứ vô cùng quan trọng, sau đó mím môi tỏ ra đáng thương nhìn Nguyên Nguyên.
Nàng tự vứt đồ, bây giờ muốn lấy lại thật sự có chút ngại ngùng.
Nguyên Nguyên nhìn vẻ mặt đó đành duỗi tay trả lại ngọc bội và Phật châu vừa rồi nàng bắt được cho nàng: “Ta tên là Nguyên Nguyên, tiểu thư hãy cất kỹ thứ này, chúng rất quý giá. Lần sau đừng vứt tùy tiện, ngọc bội đeo trên người mới có tác dụng.”
Thẩm Nhất Vạn cười nhận lấy ngọc bội nhét vào trong quần áo. Đây là miếng ngọc nàng đeo từ khi mới sinh, không thể làm mất. Vừa rồi dưới tình huống cấp bách nàng ấy mới tháo ra, vì tưởng Nguyên Nguyên là thứ ma quỷ gì đó.
“Nguyên muội muội, hôm nay thật sự rất xin lỗi, nhưng trễ thế này tại sao một mình muội đứng trong nhà đó, vì lạc người nhà ư?” Thẩm Nhất Vạn tò mò.
Nguyên Nguyên lắc đầu, phủ nhận việc lạc người nhà, sau đó hỏi lại nàng ấy: “Trời không trăng gió lớn, Thẩm tiểu thư trang bị đầy đủ đến nơi đó để làm gì?”
Cả người mang theo đồ, thật sự xứng với danh tranh bị đầy đủ.
Hỏi đến vấn đề này, Thẩm Nhất Vạn lại tỏ ra kiêu ngạo: “Nguyên muội muội, tỷ tỷ đây đi bắt ma, căn nhà vừa rồi nổi tiếng là căn nhà ma ám trong thị trấn. Hai ba ngày lại có quỷ làm loạn, thường xuyên có tiếng kêu rên vang ra bên ngoài, may mà muội không nhìn thấy, nếu không chắc chắn sẽ bị dọa sợ. Tại sao Nguyên muội lại ở đó một mình?”
Nguyên Nguyên không phải không sợ trời không sợ đất, nhưng mấy thứ như tà ma quỷ quái thì nàng tuyệt đối không sợ: “Ta giống như tiểu thư.”
“Giống ta? Ta đi…” Thẩm Nhất Vạn nghĩ rằng nàng không hiểu nên nói lại lần nữa.
Nguyên Nguyên ngắt lời nàng ấy: “Nơi đó không bị ma ám, có phải Thẩm tiểu thư tính sai rồi không?”
Tuy Thẩm Nhất Vạn đeo một miếng ngọc tốt như vậy nhưng bản thân nàng lại không có linh khí, vốn không thể thấy oán khí, càng đừng nói đến chuyện đi bắt quỷ.
“Sao có thể tính sai. Chính mắt ta nhìn thấy, đó là căn nhà ma nổi tiếng. Ta lấy bùa ra, những tà ma kia đều bị dọa sợ và tránh ra, cách một khoảng thời gian ta lại phải đến đó trừ tà.” Thẩm Nhất Vạn nói đâu ra đấy: “Nếu không phải gia đình không cho, ta đã đến đạo quan từ lâu, ta cảm thấy mình rất có thiên phú.”
Nguyên Nguyên không nhẫn tâm đả kích nàng ấy, chỉ riêng lá bùa kia đã không có chút tác dụng nào, sao có thể xua tan oán khí: “Xin hỏi Thẩm tiểu thư học nghệ ở đâu?”
Nàng thật sự nghi ngờ Thẩm Nhất Vạn đã bị lừa, có rất nhiều người giả danh huyền học lừa bịp người khác, chưa từng thấy thì thật sự không phân biệt được.
“Hừ hừ, ta tự học thành tài! Nguyên muội muội cũng muốn học à? Ta có thể dạy ngươi, nhưng ngươi phải bái ta làm sư phụ!” Thẩm Nhất Vạn rất hứng thú, nàng ấy cảm thấy dựa vào bản lĩnh hiện tại của mình đã có thể nhận đồ đệ.
Nguyên Nguyên hoàn toàn hiểu ra, hóa ra do nàng ấy tự mình nghĩ ra, hèn gì vô dụng.
Nàng lặng lẽ lắc đầu, xem ra Thẩm Nhất Vạn rất thích mấy thứ này, nhưng nàng ấy không hề có thiên phú.
Nguyên Nguyên đi theo Thẩm Nhất Vạn về nhà, lén lút vào phòng từ cửa sau, có nha hoàn chờ nàng ở cửa sau, nhìn thấy nàng trở về mới yên tâm.
Nàng lén ra ngoài, nước ấm để tắm gội đã được chuẩn bị xong, Thẩm Nhất Vạn để Nguyên Nguyên đi tắm trước, quần áo dính máu giả cũng được nha hoàn cầm đi giặt sạch.
Lúc Nguyên Nguyên tắm xong bước ra, quần áo của nàng đã được giặt và sấy khô, mặc vào vừa mới vừa sạch, Nguyên Nguyên chân thành nói lời cảm ơn Thẩm Nhất Vạn.
“Cảm ơn Thẩm tiểu thư, làm phiền rồi!” Quần áo trên người vẫn còn ấm, chắc chắn mới được gỡ xuống khỏi bếp lửa. Quần áo mới giặt xong nhưng không có một chút nếp nhăn nào, còn được huân mùi hương dễ chịu, quả nhiên là tiểu thư gia đình giàu có.
“Không cần nói lời cảm ơn, ta xin lỗi muội mới đúng. Nguyên muội muội, nhà muội ở đâu, ta cho người đưa muội về nhà.” Thẩm Nhất Vạn thấy nàng còn nhỏ tuổi, không yên tâm để nàng đi một mình.
“Đa tạ ý tốt của Thẩm tiểu thư, ta có thể tự về.” Nguyên Nguyên lập tức từ chối. Để nàng ấy đưa về không bằng mình chạy còn nhanh hơn, giày vò hơn nửa đêm, Nguyên Nguyên không định lãng phí thời gian ở đây nữa.
Thẩm Nhất Vạn tiễn Nguyên Nguyên tới cửa sau, lén lút đưa Nguyên Nguyên ra ngoài: “Vậy muội về nhà cẩn thận, chúng ta có duyên gặp lại.”
Nghe có duyên gặp lại, Nguyên Nguyên mỉm cười với nàng ấy. Tuy thoạt nhìn Thẩm Nhất Vạn có vẻ tùy tiện, làm việc có chút lỗ mãng, nhưng tâm không xấu: “Thẩm tiểu thư, máu là giả, mấy món đồ khác trong nhà cũng là giả.”
Nguyên Nguyên cảnh tỉnh nàng ấy. Thẩm Nhất Vạn hơi sững sờ, không hiểu ý gì, nhưng tiểu nha đầu bên cạnh nàng ấy lại hơi bối rối, xem ra nàng ta biết gì đó.
Một cơn gió lạnh thổi tới, đột nhiên Thẩm Nhất Vạn cảm thấy hơi lạnh, nàng định gọi nha hoàn vào phòng lấy thêm quần áo cho Nguyên Nguyên, liếc mắt lại phát hiện đã không còn bóng dáng của Nguyên Nguyên.
Đường phố trống trơn, một bóng người cũng không thấy, giống như chưa từng xuất hiện người tên Nguyên Nguyên.
Nguyên Nguyên nhanh chóng về nhà, kiểm tra bố trí của mình, mọi thứ vẫn giữ nguyên trạng thái ban đầu, may mắn không bị phát hiện.
Vì Nguyên Nguyên ngủ trễ nên cũng dậy trễ.
Nguyên mẫu đã quen với thói ngủ đến giữa trưa mới dậy của Nguyên Nguyên, có lẽ nhóc con đang tuổi ăn tuổi lớn nên ngủ nhiều một chút, hoàn toàn không biết giấc ngủ của nàng bị đảo ngược.