Skip to main content

Trang chủ Không Gian Nhà Nông: Tiểu Phúc Bảo Huyền Học Giỏi Làm Ruộng Chương 39: Muội nói sự thật

Chương 39: Muội nói sự thật

11:54 sáng – 26/07/2025

Nếu muốn mua điểm tâm hay đồ ăn khác, hình như khách đều lựa chọn đến cửa hàng quen thuộc hoặc chỗ mình thích cho dù đắt một chút, ngay cả Nguyên Đồng Niên cũng không ngoại lệ.
Khóe miệng Nguyên Nguyên nhếch lên: “Hì hì, vậy phải dựa bản lĩnh của Tứ ca rồi, chỉ cần nắm được dạ dày của người khác thì còn sợ không có khách ư?”
Nguyên Đồng Niên không nhịn được bật cười, Lục muội muội nói vậy là khiêu chiến hắn rồi, nhưng lời nói của lục muội muội thật sự hợp ý hắn.
“Vậy chờ ca làm điểm tâm, Lục muội muội phải làm khách hàng đầu tiên của huynh đấy!”
“Một lời đã định!” Ánh mắt Nguyên Nguyên sáng lấp lánh, hưng phấn xoa tay, trước khi thỏa mãn dạ dày của người khác, xem ra Tứ ca muốn thỏa mãn dạ dày của mình trước!

Mới nấu xong cơm trưa, Nguyên Vạn Nhất vừa vặn từ ngoài đồng vội vàng trở về, nhưng trên người hắn đều là nước bùn, nhìn có chút chật vật, vì để tiện làm việc mà hắn mang giày rơm, ống quần xắn lên thật cao.
Nguyên Đồng Nguyệt chuyên tâm vẽ tranh trên tường, không nhìn thấy Nguyên Vạn Nhất trở về, chỉ khi y vào viện mới thấy bóng dáng quen thuộc.
Còn Nguyên Vạn Nhất vẫn luôn cúi đầu không biết suy nghĩ việc gì, lại không nhìn thấy một người sống ở ngay trước mắt như Nguyên Đồng Nguyệt.
Nguyên Nguyên nhìn thấy Đại ca trở về lập tức hứng một thau nước ấm và bưng từ trong nhà ra cho Nguyên Vạn Nhất rửa tay.
Nguyên Vạn Nhất thấy nàng loạng choạng bưng bồn gỗ ra mới hoàn hồn, phản ứng lại: “Chậm một chút chậm một chút, để ta, cảm ơn Tiểu Lục!”
Nguyên Vạn Nhất vội vàng nhận lấy chậu nước trong tay Nguyên Nguyên, lúc đến gần, Nguyên Nguyên mới nhìn thấy trên người Nguyên Vạn Nhất mang theo hắc khí nhàn nhạt.
Không nhiều lắm, nhưng không thể bỏ qua.
“Đại ca, hôm nay ca gặp chuyện gì sao?” Lúc sáng Nguyên Nguyên không gặp Nguyên Vạn Nhất, nếu không nhất định nàng đã phát hiện hắc khí trên người hắn, đây là vận xui mà!
Nguyên Vạn Nhất rửa tay, rồi rửa mặt, cầm khăn lông thấm nước ấm lau mặt, sau đó mới buông khăn xuống, cầm bồn gỗ chứa nước đổ ra đất.
“Không có gì, Tiểu Lục mau ăn cơm đi.” Nguyên Vạn Nhất thúc giục.
Đừng nói là Nguyên Nguyên, ngay cả Nguyên Đồng Niên cũng nhận ra điểm không thích hợp. Nguyên Vạn Nhất thất hồn lạc phách ngồi xuống, một lát sau mới phản ứng lại.
“Nãi nãi đâu? Sao không thấy Tiểu Ngũ?”
Nguyên Nguyên và Nguyên Đồng Niên cùng mở to mắt nhìn Nguyên Vạn Nhất, y không ổn, cũng quá khác thường. Dù không nhìn thấy hắc khí trên người y cũng có thể cảm nhận được hắn có gì đó không ổn.
“Sáng sớm nãi nãi đã đến nhà Lưu đại nương trông nom nhà giúp bà ấy, sắp về rồi. Tiểu Ngũ ở bên ngoài vẽ tranh, Đại ca không thấy sao?” Nguyên Đồng Niên rất khó hiểu. Đại ca làm sao thế, lúc sáng sớm ra ngoài vẫn tốt, tại sao giữa trưa trở về đã thay đổi lớn như vậy.
“Đại ca, buổi chiều muội ra đồng với ca nhé!” Nguyên Nguyên đề nghị.
“Không được!” Nguyên Vạn Nhất không hề nghĩ ngợi đã từ chối bằng lời lẽ nghiêm khắc, sau đó lại nhận ra có lẽ mình nghiêm khắc quá, giọng điệu lập tức dịu lại: “Tiểu Lục đừng đi, ngoài ruộng đầy nước bùn, không tiện đi.”
“Được thôi.” Nguyên Nguyên không dây dưa, xem ra bình thường mình quá tin tưởng người nhà, vốn tưởng rằng vận thế của mình sẽ kéo người nhà theo, không ngờ vận xui vẫn tới.
Nguyên Nguyên chạy chậm vào phòng, lấy mấy lá bùa bình an và dây thừng ra gấp thành hình tam giác rồi buộc dây thừng lại, chỉ có thể mang thứ này trước.
Nguyên Nguyên làm dây bùa bình an xong mới ra ngoài, thừa dịp Nguyên Vạn Nhất còn ngồi trên ghế buồn bực, nàng lập tức đeo lên cổ hắn. Hắc khí nhàn nhàn quấn quanh người hắn lập tức tan thành mây khói như chạm phải khắc tinh.
Nguyên Vạn Nhất: “!”
Hắn cầm món đồ treo trên cổ mình lật trái lật phải, một thứ hình tam giác nhỏ màu vàng có chữ màu đỏ giống như lá bùa.
“Tiểu Lục, muội làm cái này làm gì vậy?” Nguyên Vạn Nhất cảm thấy đột nhiên cả người nhẹ nhàng hơn, ngay cả tâm trạng bực bội cũng biến mất.
Nguyên Nguyên lại đưa cho Nguyên Đồng Niên một cái: “Bùa bình an. Tứ ca, đây là của huynh! Phải luôn mang theo, đừng tháo ra khỏi người.”
“Cảm ơn Lục muội muội!” Không quan tâm đây là cái gì, Nguyên Nguyên đưa thứ gì thì Nguyên Đồng Niên trực tiếp tròng lên cổ, ai cũng đừng hòng cướp.
Lúc này Nguyên Đồng Nguyệt vừa lúc tiến vào, hắn vẽ đến mức mỏi tay, thật sự muốn nghỉ ngơi một chút. Vừa vào cửa đã thấy ba người nhìn nhau, trên cổ Đại ca và Tứ ca còn đeo đồ vật.
Nguyên Đồng Nguyệt vội vàng cất kỹ thuốc màu bảo bối của mình, rồi đi đến: “Lục muội muội, ca có không?”
“Đương nhiên có, ai cũng có phần.” Nguyên Nguyên giao bùa bình an cho Nguyên Đồng Nguyệt. Hắn học Nguyên Đồng Niên đeo lên cổ, sau đó cẩn thận nhét vào trong quần áo giấu đi.
Nguyên Vạn Nhất nhìn mấy huynh đệ mang bùa chú mà dở khóc dở cười: “Tiểu Lục, muội lấy bùa này ở đâu?”
“Muội tự vẽ!” Nguyên Nguyên nhìn thẳng vào mắt ba ca ca, vô cùng tự hào.
Muội muội của mình là đại sư huyền học, hoàn toàn có thể xem là vốn liếng để khoe khoang.
Nguyên Vạn Nhất miễn cưỡng cười.
Nguyên Đồng Niên né tránh ánh mắt.
Nguyên Đồng Nguyệt trợn mắt há hốc mồm.
Nguyên Nguyên hồn nhiên chớp mắt, có vẻ các ca ca không tin nàng: “Muội nói thật, bùa này cũng là thật, rất linh nghiệm.”
“Ừ ừ ừ. Tiểu Lục, chúng ta đương nhiên tin tưởng đây là muội vẽ.” Nguyên Vạn Nhất khẳng định với Nguyên Nguyên, nhưng tại sao lời này lại có chút không đáng tin.
Thậm chí Nguyên Vạn Nhất còn làm trò trước mặt Nguyên Nguyên, kéo Nguyên Đồng Niên và Nguyên Đồng Nguyệt qua một bên nói nhỏ.
“Nếu Tiểu Lục thích những thứ này thì các đệ đừng cản muội ấy, cứ theo ý muội ấy, bình thường chăm sóc muội ấy nhiều một chút là được.”
Nguyên Đồng Niên và Nguyên Đồng Nguyệt cùng nhau kiên định gật đầu.
Nguyên Nguyên tức đến giậm chân: “Đại ca! Ca nói lớn như vậy đến muội còn nghe được. Muội không phải đứa nhỏ, không cần Tứ ca, Ngũ ca đi theo mỗi ngày, muội cũng cần không gian riêng tư.”
Nàng giả vờ tức giận, nhưng lời nói lại là sự thật. Nàng thật sự cần chút không gian riêng, nếu không làm thế nào ra ngoài mở quán, không thể luôn ra ngoài vào buổi tối, nàng còn phải duy trì giấc ngủ bình thường.
Nguyên Vạn Nhất thấy Nguyên Nguyên không vui lập tức tự ngẫm lại bản thân, Nguyên Nguyên thật sự khác trước kia. Trước kia sợ nàng không minh mẫn va chạm đầu, hoặc lo lắng nàng đi lạc, nên lúc nào hai tiểu tử Nguyên Đồng Niên và Nguyên Đồng Nguyệt đều đi theo.
Bây giờ nàng đã bình phục, Nguyên Vạn Nhất vẫn chưa quen để nàng chơi một mình, ngẫm lại đứa bé sáu bảy tuổi nào ở trong thôn cũng bắt đầu chạy đi chơi khắp nơi.
Nguyên Gia thôn chỉ lớn một chút như vậy, dù trẻ con chạy đến nơi nào cũng có thể tìm ra, chỉ có con sông trước thôn và ngọn núi sau thôn hơi nguy hiểm một chút…
“Tiểu Lục, muội có thể tự mình ra ngoài tìm đứa trẻ khác chơi, chuyện này không sao cả, nhưng muội phải chú ý an toàn, tốt nhất đừng đến gần bờ sông, cũng đừng đến gần núi, biết chưa?” Nguyên Vạn Nhất định thả lỏng Nguyên Nguyên một chút, con nít đều ham chơi.
“Muội biết, cảm ơn đại ca!” Nguyên Nguyên không ngờ Đại ca thật sự đồng ý dễ dàng như vậy, bằng lòng cho nàng tùy ý hành động.