Skip to main content

Trang chủ Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế Chương 8: 08

Chương 8: 08

8:28 sáng – 24/05/2025

Tiệc thôi nôi kết thúc không lâu, trong cung truyền đến ý chỉ ra lệnh cho Uy Quốc công xuất chinh Tây Bắc, thảo phạt ngoại tộc. Bầu không khí trong phủ đang vui sướng lập tức trở nên nghiêm trọng, nhưng mà mặt của Uy Quốc công không đổi sắc, bình tĩnh tiếp nhận ý chỉ.
Lần này, bốn cha con Cố gia đều muốn cùng nhau xuất chinh, những nữ quyến khác trong Cố gia đã quen thuộc với chuyện tiễn biệt phu quân này, chỉ có Đào thị. Đây là lần đầu tiên sau khi Đào thị gả vào Cố gia mà Cố Vĩnh Hàn rời đi.
Vốn dĩ Uy Quốc công cũng không muốn tiểu nhi tử cùng đi theo ra chiến trường cho nên mới đưa Cố Vĩnh Hàn vào Vũ Lâm Quân. Ai ngờ Cố Vĩnh Hàn lại chủ động xin đi, lý do cũng vô cùng chính đáng. Cố Vĩnh Hàn là nam nhi Cố gia, được cha và các huynh che chở nhiều năm như thế, đương nhiên cũng nên gánh vác trách nhiệm của mình.
Nhi tử hiểu chuyện, đương nhiên Uy Quốc công sẽ không ngăn cản, lại thêm sau khi Cố Vĩnh Hàn thành thân thì tính cách đã trầm ổn hơn nhiều, cho dù lên chiến trường cũng không khiến ông quá lo lắng.
Cố Vĩnh Hàn và các huynh đệ trong Vũ Lâm Vệ uống rượu cả đêm, về đến nhà thì ngồi trong sân lấy vải mềm chậm rãi lau sạch kiếm của mình. Lần này xuất chinh, Cố Vĩnh Hàn cùng với phó tướng của phụ thân cùng nhau áp tải lương thảo, tuy nói không sánh bằng đại ca ra chiến trường nhưng Cố Vĩnh Hàn vẫn rất khẩn trương. Nhưng mà do Cố Vĩnh Hàn che giấu tốt nên Đào thị cũng không biết.
Lúc Đào thị đẩy cửa ra, vừa hay nhìn thấy Cố Vĩnh Hàn dùng ngón tay lướt qua thân kiếm, chiếu ra gương mặt nghiêm túc hiếm thấy.
Cố Vĩnh Hàn bị tiếng mở cửa làm kinh động, vội vàng quay đầu lại.
Đào thị dịu dàng nói: “Phu quân.”
Cố Vĩnh Hàn vội vàng bỏ kiếm vào vỏ, Đào thị đi qua, tay của hai người nắm lấy nhau, Cố Vĩnh Hàn cố ý dịu dàng nói: “Sao muộn thế còn chưa ngủ?”
“Sao ta có thể ngủ được… Không riêng ta, hai đứa bé cũng chưa ngủ đâu.”
Cố Vĩnh Hàn sững sờ đã bị Đào thị kéo vào phòng.
Cố Trạch Mộ và Cố Thanh Ninh đã thay đồ ngủ, hai người vô cùng không hợp nhau ngồi hai đầu giường. Khi nghe tiếng động thì hai người đều cùng nhìn qua, Cố Vĩnh Hàn nở nụ cười bình thường: “Các con cũng biết ngày mai cha phải xuất chinh mới ngủ muộn như thế sao?”
Đương nhiên hai đứa bé đều không trả lời y, nhưng hai trên khuôn mặt nhỏ phấn điêu ngọc trác vẫn có vẻ mặt nghiêm túc, cảm giác vô cùng vui.
Cố Vĩnh Hàn cười “Ha ha” một tiếng, ngồi xuống bên giường. Y cũng không quan tâm Cố Trạch Mộ có nghe hiểu hay không, nhân tiện nói: “Tiểu tử, sau khi cha xuất chinh, con là trụ cột trong nhà, phải hiếu thuận tổ mẫu, chăm sóc mẫu thân và muội muội cho tốt, đừng để mẫu thân khóc. Ngoài ra, nếu có ai có ý với Thanh Ninh, con phải đánh hắn…”
Đào thị sắp rơi nước mắt, nhưng nhìn thấy Cố Vĩnh Hàn dặn dò một đứa trẻ như thế lại bị chọc cho nín khóc mà mỉm cười: “Chàng làm cha thật sự là nói nhảm gì với hài tử thế! Hơn nữa, Trạch Mộ còn nhỏ như thế, sao nó nghe hiểu chàng được?”
Ai ngờ vừa dứt lời, chỉ thấy gương mặt nhỏ nhắn của Cố Trạch Mộ nghiêm túc gật đầu với Cố Vĩnh Hàn.
Cố Vĩnh Hàn: “…”
Nói thật, y thấy Đào thị lại muốn khóc cho nên mới dùng cách này chọc cười Đào thị, không ngờ trong giây phút Cố Trạch Mộ gật đầu đó, Cố Vĩnh Hàn lại có cảm giác đối phương đã đồng ý với mình. Cố Vĩnh Hàn lắc đầu, lại nhìn qua, Cố Trạch Mộ đã cúi đầu tiếp tục chơi vòng cửu liên của hắn.
Cố Vĩnh Hàn cười ha hả, tiện tay duỗi tay sờ đầu Cố Trạch Mộ. Ai ngờ nhi tử bình thường vẫn ghét người khác đụng vào đầu lần đầu tiên không hất tay y ra. Cố Vĩnh Hàn vô cùng ngạc nhiên: “Đây thật là mặt trời mọc đằng tây sao?” Lại nhân cơ hội này sờ thêm mấy cái.
Cố Trạch Mộ vốn dĩ nhớ tới nhiều năm vất vả khổ cực của Cố gia cho nên cho Cố Vĩnh Hàn chút mặt mũi. Ai ngờ vậy mà y lại được một tấc lại muốn thêm một thước, hắn lập tức nhướng mày đẩy tay Cố Vĩnh Hàn ra, sau đó xoay người đưa mông về phía y, vô cùng lạnh lùng.
Cố Vĩnh Hàn sờ lên mu bàn tay bị cánh tay nhỏ nhắn đánh lên, hơi ngượng ngùng, sau đó không cam lòng quay về phía nữ nhi.
“Ninh tỷ, con kêu cha nghe một chút đi.”
Đổi lại bình thường thì Cố Thanh Ninh nhất định không để ý đến y, nhưng Cố Vĩnh Hàn công tử bột trước mặt này giống với phụ thân kiếp trước của nàng.
Năm đó, mỗi lần trước khi xuất chinh thì Định Quốc công đều ôm nàng, đùa nàng nói chuyện. Sau đó nàng trưởng thành, phụ thân chỉ dẫn nàng đi một vòng hoa viên, không nói gì cả. Khi còn bé Cố Thanh Ninh không biết vì sao, nhưng bây giờ nàng hiểu rõ, cho dù ông ấy có chiến công chất chồng nhưng mỗi lần xuất chinh với ông mà nói có thể là một hành trình có đi không có về.
Bọn họ không muốn bị người ngoài nhìn thấy mình mềm yếu, chỉ có thể ở trước mặt nữ nhi nhỏ tuổi bộc lộ một chút.
Cố Thanh Ninh ngước mắt nhìn Cố Vĩnh Hàn, trên mặt ông mang theo nụ cười dừng dưng nhưng trong mắt vẫn mang theo vẻ thấp thỏm và mờ mịt đối với tương lai. Trong lòng nàng mềm nhũn, khẽ mở miệng nói: “Cha, bình an.”
Lập tức nụ cười trên mặt Cố Vĩnh Hàn cứng đờ, hắn nghiêng mặt qua, dường như vội ho khan một tiếng, Đào thị ở sau lưng không nhịn được mà rơi lệ đầy mặt.
Cố Vĩnh Hàn hít mũi một cái, ôm Cố Thanh Ninh vào ngực, thương yêu hôn lên đỉnh đầu nàng: “Nữ nhi ngoan, nhất định cha sẽ bình an.”
Đào thị đi tới khẽ kéo tay Cố Vĩnh Hàn.
Cố Vĩnh Hàn sờ ót: “Hôm nay xem như ta đã dính phúc của hai đứa bé, nàng đừng lo lắng, lần này ta ra ngoài nhất định sẽ mang cho nàng một cái cáo mệnh.”
Đào thị lắc đầu: “Ta không cần gì cả, ta chỉ cần chàng trở về bình an là được rồi.”
Cố Vĩnh Hàn nhìn vợ đẹp con nhỏ, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, ông khẽ gật đầu: “Ta đồng ý với nàng và con, nhất định sẽ bình an trở về.”
Sáng sớm hôm sau, nữ quyến cả nhà tiễn biệt nam nhân trong nhà. Bốn cha con đã thay khôi giáp, cưỡi lên ngựa cao to, Mẫn phu nhân bắt đầu châm cho mỗi người một chén rượu, sau đó khẽ dặn bọn họ.
Uy Quốc công chinh chiến nhiều năm, đối với thê tử vô cùng áy náy nhưng trong tình huống này không biểu hiện ra ngoài, chỉ trầm mặt uống hết rượu trong chén.
Chu thị và Liễu thị cũng đã có thói quen với cuộc sống ở chung thì ít xa cách thì nhiều, trên mặt nở nụ cười thản nhiên, khẽ nói gì đó với phu quân. Chỉ còn Đào thị biết lúc này khóc là điềm xấu nên cố gắng kìm nước mắt.
Nhưng cũng không nói được bao nhiêu, phó tướng đã nhắc nhở Uy Quốc công sắp đến giờ xuất phát. Ở ngoài thành, hoàng đế sẽ dẫn đầu bách quan tiễn đưa.
Uy Quốc công dẫn đầu lên ngựa, Cố Vĩnh Hàn uống hết ngụm rượu, sau đó vỗ mu bàn tay Đào thị.
“Chờ ta trở về.”
Các nữ quyến cũng đều không trở về, đến không lâu sau đó, dường như ở phía xa xa ngoài cửa thành vang lên kèn lệnh xuất phát.
Sau khi bọn người Uy Quốc công xuất chính, toàn bộ phủ Uy Quốc công gần như yên tĩnh hơn nhiều. Các nữ quyến cũng hơi mệt mỏi, Mẫn phu nhân và Chu thị có chuyện bận rộn còn tốt, Đào thị thì khác, hai đứa bé thật sự ngoan ngoãn, cũng không khiến nàng phí tâm nhiều. Cả ngày nàng đều đắm chìm trong cảm xúc nhớ nhung Cố Vĩnh Hàn, cả người nhìn không hề có tinh thần.
Cuối cùng vẫn là Liễu thị nhìn không được, đề nghị đi Thiên Phật Tự, cầu phúc cho đám người Uy Quốc công.
Thật ra phủ Uy Quốc công cũng có một phật đường nhỏ, nhưng mà sở dĩ Liễu thị đề nghị như vậy vì ngoại trừ cầu phúc thì muốn Đào thị đừng cả ngày rầu rĩ trong nhà, ra ngoài giải sầu một chút. Nhưng mà từ trước đến nay Liễu thị không biểu hiện thẳng ra là mình có ý tốt nên lấy Chu thị ra làm ngụy trang.
Mẫn phu nhân không muốn đi ra ngoài cho nên để cho ba chị em dâu, lại thêm tất cả trẻ con ngoài Cố Trạch Vũ.
Bởi vì qua một tuổi Cố Trạch Mộ và Cố Thanh Ninh đã cai sữa, hơn nữa Lý ma ma chăm sóc hai đứa trẻ có tình cảm nên ở lại, cho nên Đào thị thả hai nhũ mẫu xuất phủ. Lần này đi Thiên Phật Tự, Đào thị chỉ dẫn theo Lý ma ma và Lục Liễu.
Lúc này đang vào hè, thời tiết dần nóng lên, Cố Trạch Mộ và Cố Thanh Ninh cũng đổi quần áo mỏng.
Đối với Cố Thanh Ninh mà nói, sau khi vào cung nàng rất ít khi xuất cung xem cảnh sắc bên ngoài chớ nói chi nàng còn bế cung sáu năm. Bây giờ có cơ hội đi ra ngoài thì cảm thấy vô cùng tò mò với bên ngoài, đã gọi “Mẫu thân mẫu thân” để Đào thị bất đắc dĩ mở màn xe ra. Cố Thanh Ninh tham lam nhìn cảnh tượng đông đúc bên ngoài, Đào thị ở bên cạnh ôm nàng dịu dàng giải thích. Tiếng cười cười nói nói dường như đã khiến nhiệt độ mùa hè giảm đi mấy phần.
So với nàng thì Cố Trạch Mộ bình tĩnh hơn nhiều. Bây giờ Đào thị cũng đã chấp nhận chuyện nhi tử không thích nói chuyện, nhưng vì bình thường Cố Trạch Mộ biểu hiện không khác những đứa bé khác, thậm chí còn thông minh hơn mấy phần, nên nàng cũng không còn lo lắng cơn sốt cao kia khiến hắn ngu ngốc nữa.
Đào thị lơ đãng ngẩng đầu, nhìn thấy Cố Trạch Mộ được Lý ma ma ôm vào ngực, không biết đang suy nghĩ gì, ngay cả vòng cửu liên cũng không mở ra. Bỗng nhiên trong lòng Đào thị mềm nhũn, một tay khác ôm hắn vào ngực.
Dường như sau khi tròn một tuổi thì hai đứa bé phạm trùng, không hề hợp nhau. Cố Thanh Ninh tức giận hừ một tiếng, ôm ót Cố Trạch Mộ, Cố Trạch Mộ kiềm chế không so đo với nàng, nhưng cũng nhích thân thể về một bên khác.
Đào thị lắc đầu bất đắc dĩ, rõ ràng trước khi thôi nôi còn rất tốt, cũng không biết sao hài tử nhỏ như thế lại biết tức giận.
Xe ngựa chạy “Lộc cộc”, cây xanh bên đường râm mát, mảng lớn đồng ruộng giống như thảm màu xanh, thỉnh thoảng còn có thể nghe tiếng trâu kêu và âm thanh hài tử vui đùa ầm ĩ.
Cố Trạch Mộ nhìn cảnh tượng trước mắt, bên tai nghe Đào thị dịu dàng giới thiệu, lần đầu tiên hắn cảm thấy dường như trọng sinh thế này cũng vô cùng tốt.
Đợi đến khi xe ngựa vào núi, trong phút chốc mọi người cảm giác được cơn lạnh quanh người.
Trụ trì tự mình ra nghênh tiếp bọn họ, trước tiên mấy vị nữ quyến đi bái Bồ Tát, góp tiền dầu vừng. Lúc này, được một tiểu hòa thượng dẫn đầu đi vào sương phòng.
Việc nhang khói ở Thiên Phật Tự hưng thịnh, không ít nữ quyến nhà giàu đều tới dâng hương hoặc ở lại mấy ngày, cho nên sương phòng ở đây cho dù mộc mạc nhưng lại vô cùng sạch sẽ lịch sự tao nhã.
Phía sau núi ở Thiên Phật Tự là hoa sơn trà mọc khắp nơi, bởi vì trên núi thời tiết mát mẻ nên lúc này còn hoa sơn trà nở rộ.
Chu thị và Liễu thị đi xe mệt mỏi, cho nên đã trở về phòng nghỉ ngơi. Tinh thần của Đào thị vẫn còn tốt, nàng vốn thích hoa sơn trà nên đã đi đến Thiên Phật Tự thì đương nhiên muốn đi bên này ngắm mấy bụi sơn trà trân quý.
Đào thị thấy Lý ma ma có vẻ mệt mỏi thì bảo Lục Liễu ôm Cố Thanh Ninh, nàng thì ôm Cố Trạch Mộ cùng nhau đi qua sau núi.
Nghe nói hoa sơn trà này là do người trụ trì trước trồng, đều là vật quý hiếm có trên đời, phí rất nhiều công sức mới trồng thành công. Đào thị nhìn hoa cả mắt, vô thức đi hơi xa, cho đến khi phát hiện đã thì đến gần một viện tử nhỏ ở chỗ sâu. Viện kia không lớn, nhưng ở cổng lại có mấy hộ vệ trông coi, thấy Đào thị tới gần thì bị một gã hộ vệ quát to một tiếng: “Dừng lại.”
Đào thị giật nảy mình, vội vàng ôm hài tử lui về sau mấy bước.
Lúc này nàng mới nhớ đến chuyện trụ trì nói với bọn họ, nghe nói bây giờ tỷ tỷ của kim thượng, trưởng công chúa Nguyên Gia đang ở Thiên Phật Tự giữ đạo hiếu cho tiên đế và thái hậu. Trụ trì còn cố ý dặn dò, trưởng công chúa Nguyên Gia có tính cách lạnh lùng, không thích người đến gần, bảo bọn họ tuyệt đối đừng làm phiền đối phương.
Nghĩ lại, chủ nhân trong viện này rất có thể là trưởng công chúa Nguyên Gia.
Đào thị liên tục nói xin lỗi, đang chuẩn bị ôm hài tử rời đi thì đã thấy cửa của tiểu viện kia mở ra.
Một nữ tử đi ra, nàng ta mặc quần áo màu trắng, rõ ràng là tỳ nữ nhưng lộ vẻ cao quý, không cần nói chủ nhân viện này là ai cũng biết.
Trong lòng Đào thị bối rối, không đợi nàng ta nói chuyện thì đã vội xin lỗi: “Vị cô nương này, thiếp thân ham ngắm hoa sơn trà nên đã làm phiền trưởng công chúa điện hạ. Xin thứ lỗi, chúng ta rời đi ngay.”
Tỳ nữ kia ngẩn người một chút, vội gọi Đào thị lại: “Phu nhân xin dừng bước.”
Đào thị nơm nớp lo sợ quay đầu.
“Điện hạ mời phu nhân vào viện một lần.”