Vì Cố Trạch Mộ và Cố Thanh Ninh được sinh ra trong quốc tang nên lễ tắm ngày thứ ba, đầy tháng hay một trăm ngày đều không thể tổ chức lớn, chỉ mời họ hàng và bằng hữu thân thiết đến phủ. Giờ đã hết quốc hiếu, cộng thêm sự kiện trọng đại như tiệc thôi nôi, Mẫn phu nhân đã sớm vung tay hào phóng tổ chức hoành tráng!
Tiệc thôi nôi này không hề vì sự việc đám người Uy Quốc công sắp xuất chinh mà bị ảnh hưởng.
Sau khi quốc hiếu kết thúc và quan phủ phát lệnh xả tang, các nhà các hộ mới thay những chiếc đèn lồng trước cửa và thu cờ trắng lại. Từ sớm người hầu trong phủ Uy Quốc công đã dọn dẹp nhà cửa rồi treo cung tiễn và cành đào dưới hiên nhà.
Đại Chu rất coi trọng tiệc thôi nôi, lễ nghi cũng rất nhiều. Ví như trong nhà có bé trai thì treo cung tiễn, nhà có bé gái thì treo cành đào, lấy đó làm thế thân cho đứa trẻ để ngăn chặn tai họa. Sau khi thôi nôi kết thúc thì cung tên và cành đào phải bị thiêu hủy, đại biểu cho tai họa đã tránh xa, từ đó bình an vô sự.
Uy Quốc công và Mẫn phu nhân ngồi ở gian nhà chính, trong khi thế tử Cố Vĩnh Huyên thì dẫn hai đệ đệ đến ra phía trước nghênh đón quan khách, Chu thị và Liễu thị thì càng bận rộn hơn.
Đào thị và nhũ mẫu bế hai đứa nhỏ bước ra.
Hai huynh muội được cho ăn vận đẹp đẽ, dung mạo xinh xắn được thừa hưởng từ cha nương khiến bọn chúng chiếm được sự yêu thích của cả đám phu nhân tiểu thư. Dù cho Cố Trạch Mộ nhíu chặt mày, kiên quyết không chịu để người khác bế thì cũng không ảnh hưởng đến đám người bên cạnh nhao nhao khen đáng yêu.
Đào thị ôm con gái với khuôn mặt tươi cười, Cố Thanh Ninh mở cái miệng nhỏ ngáp một cái, tựa cái đầu nhỏ lên vai Đào thị, ngửi được mùi hương quen thuộc liền có chút buồn ngủ. So với ca ca mặt lạnh của mình, nàng trông có vẻ ngoan ngoãn hơn nhiều và đương nhiên không thể thoát khỏi nanh vuốt của các quý phu nhân. Để kháng cự, nàng gần như đã dùng hết sức lực non yếu của mình, khó khăn lắm mới được Đào thị cứu khỏi vòng vây, thế là tự nhiên lại buồn ngủ.
Đào thị sờ lên mặt con thấy nhiệt độ bình thường nên tùy ý cho con đi ngủ.
Đến giờ lành, Cố Vĩnh Hàn và Đào thị mỗi người bế một đứa con, đường đường chính chính bước ra đại sảnh và bắt đầu buổi tiệc thôi nôi.
Tiệc thôi nôi chủ yếu là lời chúc và gửi gắm mong đợi của những tiền bối trong nhà dành cho con trẻ.
Cố Vĩnh Hàn và Đào thị bế con đi diện kiến cha mẹ trước, Uy Quốc công đưa tay sờ vào đỉnh đầu của hai đứa trẻ và trầm giọng nói: “Nhi nữ của Cố gia ta cả đời này chỉ cần nhớ lấy hai điều, thứ nhất là trung quân ái quốc, thứ hai là chân thành trung thực. Cố gia ta nhận được hoàng ân, đứng hàng Quốc công, vinh quang bao nhiêu thì trách nhiệm bấy nhiêu. Nhưng với tư cách là trưởng bối, ta chỉ mong các con khỏe mạnh bình an là tốt rồi.”
Lời của Cố Tông Bình khiến cho Cố Trạch Mộ và Cố Thanh Ninh đều xúc động trong lòng.
Sau đó là lời chúc phúc của Mẫn phu nhân và các bá phụ bá mẫu, tỳ nữ bưng mâm lễ vật đã được đổ đầy ra.
Khi thôi nôi kết thúc, tiếp đó sẽ là điểm nhấn của buổi lễ hôm nay-chộp đồ đoán tương lai.
Đối với người Đại Chu, lúc trẻ em thực hiện nghi thức này, chộp được vật gì sẽ cho biết con đường nhân sinh sau này của mình, thế nên hết sức coi trọng.
Vì nghi lễ này, phủ Uy Quốc công đã đặt làm mọi thứ rất tinh mỹ, còn đặc biệt mời những lễ quan tốt nhất trong kinh thành đến hát tụng cho hai đứa trẻ. Vì là long phượng thai, theo tập tục sẽ đồng thời cùng chộp đồ, phu thê Cố Vĩnh Hàn vội vàng bế hai đứa trẻ đến bên bàn.
Xung quanh hai đứa là đủ thứ đồ như kiếm gỗ chạm trổ, bút mực, bàn tính, thức ăn, hoa cài đầu…, tất cả đều tinh xảo khéo léo, khách xung quanh cũng nín thở chờ đợi hai đứa trẻ sẽ chộp lấy thứ gì.
Cố Trạch Mộ bất động như thường, nhưng Cố Thanh Ninh nhìn tình cảnh trước mắt lại nhớ đến chuyện lý thú mà mẫu thân kiếp trước kể lúc nàng chộp đồ đoán tương lai.
Lúc ấy nàng là đứa con đầu trong thế hệ đó của Phụng gia, tiệc thôi nôi được tổ chức vô cùng long trọng, lúc chộp đồ, phụ thân nàng còn cố tình đặt con dấu tùy thân của ông lên mâm. Theo lời mẫu thân kể, lúc đó nàng thậm chí còn không thèm nhìn đến cài hoa ngọc ngà lấy một cái mà trực tiếp chộp lấy con dấu kia, kết quả là phụ thân vui mừng khôn xiết, lập tức bế nàng lên khỏi bàn.
Sau này, con dấu đó cùng nàng lớn lên, lại cùng nàng nhập cung, chứng kiến nàng từ Thái tử phi trở thành hoàng hậu rồi trở thành thái hậu, cũng chứng kiến Phụng gia từng bước từ thịnh vượng đi đến suy vong.
Cố Thanh Ninh định thần lại, lúc này mới phát hiện rằng Đào thị đang gọi tên mình và Cố Trạch Mộ, cổ vũ bọn nàng chộp đồ.
Cố Thanh Ninh cảm khái trong lòng, khi nhìn xung quanh, nàng thấy ở góc bàn có một con dấu màu vàng xanh, nàng không cần nghĩ liền bò về phía con dấu đó, ai ngờ lúc nàng định cầm con dấu lên thì một bàn tay nhỏ mũm mĩm khác cũng từ bên cạnh chộp lấy con dấu cùng nàng.
Cố Thanh Ninh nghi ngờ nhìn qua, đúng lúc nhìn thấy đôi mắt đen của Cố Trạch Mộ, nàng giật giật cánh tay, không ngờ Cố Trạch Mộ lại không hề có ý định buông tay.
Hai người giằng co một lúc, Cố Thanh Ninh chớp mắt một cái với Cố Trạch Mộ, ai ngờ hắn không hề bị ảnh hưởng gì, vẫn nắm chắc con dấu không có ý định nhường.
Cố Trạch Mộ luôn không quá so đo với muội muội của mình, đổi là bình thường nàng muốn cái gì thì nhường là được rồi. Hôm nay cũng không biết là bị làm sao, hắn có vẻ nhất định phải lấy cho bằng được con dấu này.
Mà Cố Thanh Ninh cũng không có ý định dễ dàng buông tha, dứt khoát dùng cả hai tay bắt đầu tranh đoạt với hắn. Nàng ngửa người ra sau, muốn mượn sức mạnh này giật lại con dấu, ai ngờ Cố Trạch Mộ vẫn nắm chặt con dấu, trực tiếp nhào về phía nàng, hai đứa nhỏ giống như hai cái bánh rơi vào trong nồi bánh bao, quay tròn quấn thành một cục.
Quan khách đứng xem đều ngẩn ra, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy một buổi lễ chộp đồ thế này. Cố Vĩnh Hàn ôm trán, Đào thị lại không dám cắt ngang nghi thức, lại sợ hai đứa nhỏ té xuống nên ở bên cạnh lo lắng không biết phải làm sao.
Nhưng lễ quan đã kịp thời phản ứng: “Chúc mừng tam gia tam nãi nãi, hai đứa trẻ đều chộp được con dấu. Tam thiếu gia của chúng ta sau này sẽ thăng quan tiến tước, tất được thiên ân phù hộ, còn tứ tiểu thư của chúng ta đã bắt được con dấu, chứng tỏ sau này nhất định sẽ vượng phu trợ tử hưng gia lập nghiệp. Đây là chuyện tốt trời ban!”
Có những lời này của lễ quan, sự lúng túng ngay lập tức được hóa giải, mọi người vội vàng phụ họa, tán thưởng hai đứa trẻ.
Chỉ là hai đứa trẻ vẫn nhìn nhau chằm chằm như diều hâu đối mắt với gà, tranh giành con dấu.
Cuối cùng, Uy Quốc công đột nhiên cười rộ lên, bước tới nắm chặt một cánh tay của Cố Trạch Mộ: “Mộ ca nhi, con là ca ca, nên nhường muội muội mới phải.”
Thân thể Cố Trạch Mộ khựng lại, Cố Thanh Ninh thừa cơ hội giành lại con dấu, Uy Quốc công tiện tay lấy ra một con dấu khác đặt vào tay Cố Trạch Mộ, cười dịu dàng nhìn hắn: “Bây giờ con và muội muội đều có mỗi người một cái rồi đấy.”
Cố Trạch Mộ cầm con dấu, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, nhưng ít nhất hai đứa trẻ đã không giằng co nữa, thấy vậy, phu thê Cố Vĩnh Hàn vội vàng bế hai đứa trẻ đi.
Nhũ mẫu lấy con dấu trong tay hai đứa trẻ cất gọn vào hầu bao, đây là tập tục của Đại Chu, thứ đồ chộp được sẽ luôn được giữ gìn, cùng đứa trẻ lớn lên, cho đến khi chết đi, thứ này cũng sẽ được bồi táng.
Những vị khách có mặt đều vô cùng kinh ngạc, chưa từng thấy nghi lễ chộp đồ đoán tương lai nào độc đáo như vậy, nhất thời nhôn nhao bàn tán.
Đào thị cùng nhũ mẫu đưa hai đứa trẻ trở về phòng, thay y phục, sau đó một người sờ chóp mũi hai đứa trẻ: “Đúng là hai tiểu nghịch ngợm! Ngày thường ngoan hiền như thế, sao lại nhằm vào nghi lễ quan trọng như vậy mà nháo loạn lên vậy chứ? “
Cố Trạch Mộ không lên tiếng, còn Cố Thanh Ninh dù cuối cùng đã giành được con dấu nhưng sau khi hồi phục tinh thần lại thì hận không thể tái sinh lại lần nữa. Kiếp trước cũng như kiếp này, đây là lần đầu tiên nàng đánh nhau với người khác ở trước mặt đại chúng. Nàng của kiếp trước, mặc dù ngấm ngầm mang chút tính khí nghịch ngợm bất tuân, nhưng trước mặt người khác vẫn luôn đoan trang chính chắn. Bây giờ, hình tượng này xem như hoàn toàn bị hủy rồi.
Kỳ thực Cố Trạch Mộ cũng khó chịu, hắn biết ý nghĩa của việc chộp đồ đoán tương lai nên ngay từ đầu đã chuẩn bị chộp con dấu đó, ai mà ngờ lại chạm tráng với Cố Thanh Ninh. Hắn cũng không biết mình đã chạm ở động mạch nào mà đi đánh nhau giành đồ với Cố Thanh Ninh, cả hai cuộn thành một cục trước mặt đám đông, đúng là không ra thể thống gì.
Đào thị đang chỉnh trang lại y phục cho hai đứa trẻ, thấy chúng vẫn ngồi đối lưng lại không đoái hoài đến nhau nên chỉ đành thở dài bất lực.
Đúng vào lúc này, Lục Liễu bước vào nói rằng Chu thị có việc cần tìm Đào thị, nàng chỉ đành để Lý ma ma và nhũ mẫu trông coi hai đứa trẻ, rồi vội vã đi ra ngoài.
Đào thị vừa mới đi, Lý ma ma thấy hai đứa trẻ chỉ ngồi mỗi đứa một bên mép giường, không ai để ý đến ai. Bà nghĩ hai đứa giằng co cả một buổi sáng chắc là đói bụng rồi nên bà dặn nhũ mẫu trông chừng bọn chúng, còn mình thì xuống bếp để lấy bữa ăn phụ qua đây.
Nhũ mẫu đáp ứng, sau khi Lý ma ma đi, hai người ngồi trên hai cái ghế nhỏ bên giường, vừa thấp giọng nói chuyện phiếm vừa làm nữ công đồng thời thường ngẩng đầu lên trông nom hai đứa trẻ.
Đến lúc này, Cố Trạch Mộ cũng đã bình tĩnh lại, nói thế nào linh hồn của hắn cũng là một đại nam nhân, không giống như Cố Thanh Ninh vốn là một đứa trẻ không hiểu chuyện, lại còn là muội muội của mình, bản thân vốn là nên nhường nàng ấy, việc này là chính mình làm không đúng.
Nghĩ như vậy, Cố Trạch Mộ vịn cái bàn trên sạp nhỏ, chậm rãi đứng dậy, đi đến bên cạnh Cố Thanh Ninh, kéo tay áo của nàng. Nhưng khi Cố Thanh Ninh nhìn qua, hắn lại không biết phải biểu đạt thế nào.
Cố Thanh Ninh vẫn còn đang tự vấn chính mình thì cảm thấy ống tay áo bị ai đó kéo, nàng quay đầu lại thì thấy Cố Trạch Mộ đang mím môi nhìn nàng, cũng không biết là có ý gì.
Hai người nhìn chằm chằm nhau một hồi, Cố Thanh Ninh đột nhiên cảm thấy nhàm chán, bĩu môi định bò đi, ai ngờ Cố Trạch Mộ cũng vào đúng lúc này tiến tới trước một bước.
Vốn dĩ bước đi của Cố Trạch Mộ chưa vững vàng, bị chân của Cố Thanh Ninh vấp một cái, lập tức ngã về phía nàng.
Chỉ nghe thấy một tiếng “bịch”, đầu của Cố Thanh Ninh đập xuống sạp, cho dù tấm trải nệm rất dày nhưng vẫn khiến Cố Thanh Ninh cảm thấy choáng váng. Còn vị trí ngã xuống của Cố Trạch Mộ cũng không được tốt cho lắm, trán của hắn trực tiếp va vào hai chiếc răng cửa vừa mới mọc của Cố Thanh Ninh.
Nhũ mẫu nghe thấy tiếng động liền nhìn lên, sợ đến mức gần như hồn phi phách lạc, vội vàng chạy tới ôm hai người vào lòng, Lý ma ma đang bưng bữa ăn phụ đi vào cũng suýt nữa ném hộp thức ăn trên tay đi. Tức khắc, cả viện tử náo loạn gà bay chó sủa.
Trong cảnh hỗn loạn, Cố Thanh Ninh và Cố Trạch Mộ liếc mắt nhìn nhau xuyên qua cả rừng người, có chí đồng nhận định rằng:
Nhất định là hai người bát tự xung khắc nhau!



