Skip to main content

Trang chủ Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế Chương 6: 06

Chương 6: 06

8:28 sáng – 24/05/2025

Mùa đông năm nay vô cùng lạnh giá, vừa bước sang tháng mười hai âm lịch, những bông tuyết lớn đã bắt đầu bay trên bầu trời kinh thành, vì quốc hiếu, mọi nhà đều treo đèn lồng và cờ màu trắng, người đi đường rất thưa thớt, ai nấy đều che chắn rất kỹ, bộ dạng vội vội vàng vàng trông rất tiêu điều.
Và ra khỏi cổng thành, dưới chân tường thành có không ít những người hành khất rét run cầm cầm rúc lại một chỗ, mỏi mắt trông chờ lều cháo bên trên cổng thành, chỉ là lúc này, bên trong, nồi đã sạch bếp đã tắt, vẫn chưa tới thời điểm phát cháo.
Đào thị đang ngồi trong xe ngựa, vén rèm nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy trời đất bao la, núi sông nhà cửa xa xa tựa hồ như liền thành một mảng trắng xóa với màu trời, dưới góc tường lại giống như có những chiếc mụn nhọt màu trắng thi nhau nổi lên hết cái này tới cái khác. Chỉ khi bọn họ nhúc nhích mới có thể nhận ra hóa ra bên dưới đó lại là con người.
Một cơn gió lạnh lùa vào theo khe hở nhỏ, Đào thị bị lạnh rùng mình một cái mới hạ rèm xuống.
Lục Liễu khều lửa than trong bếp sưởi một cái rồi đậy nắp lại, trong cỗ xe nhỏ ấm cúng hòa thuận, như thể là hai thế giới với trời đất lạnh lẽo bên ngoài xe.
Đào thị rũ mắt xuống: “Hôm nay lạnh quá, lát nữa ngươi cho người mua thêm chút than củi, đến khi phát cháo xong thì lửa kia cũng không bị tắt.”
Lục Liễu đáp ứng.
Xe ngựa đến bên cạnh lều cháo, giống như một tín hiệu, đám người dưới chân tường thành lập tức hỗn loạn lên. Nhưng ngay sau đó lại có một chiếc xe ngựa khác dừng lại sát bên, mấy tên thị vệ cao lớn nhảy xuống xe, bao vây thành một vòng quanh lều cháo, lúc này một vài gia đinh mới bắt đầu vận chuyển củi và gạo từ phía sau cỗ xe kia.
Chỉ chờ có thế, đám đông đã thành thật xếp xong một hàng dài, trên tay cầm những chiếc bát đủ hình dạng khác nhau, đỏ mắt nhìn những hạt gạo trắng bóng được đổ vào nồi.
Lục Liễu đỡ Đào thị xuống xe, dù trên người đã quấn áo khoác bông dày cộm nhưng Đào thị vẫn bị gió bắc lạnh thấu xương làm cho rùng mình. Lục Liễu lo lắng nói: “Tam nãi nãi, hay là người vào lại trong xe đi, ở đây có nô tỳ trông coi là được rồi.”
“Không sao đâu.” Đào thị mỉm cười.
Từ nhỏ, mỗi mùa đông mẹ của Đào thị đều phải đi ra ngoài thành để phát cháo từ thiện. Bà ấy nói với Đào thị rằng đấy đều là những người đáng thương cô đơn hiu quạnh không nơi nương tựa, nhờ vào bát cháo này nói không chừng có thể sống sót qua mùa đông lạnh lẽo, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp. Mưa dầm thấm đất, Đào thị cũng theo đó mà hình thành thói quen, dù cho sau này phụ mẫu đều mất, Đào thị ở nhờ nhà thúc phụ cũng không thay đổi. Đào gia là nhà từ thiện, năm nào cũng đều phát cháo miễn phí, Đào thị đem hết chút tiền tiêu vặt ít ỏi hằng năm tiết kiệm được để đổi lấy gạo, sau đó cùng nhau ra ngoài thành phát cháo từ thiện.
Mặc dù Chu thị là quản gia nhưng không hề độc đoán, mọi chuyện đều bạn bạc với hai chị em dâu, Đào thị tự biết rằng mình không có bản lĩnh gì khác nên tình nguyện tiếp quản việc phát cháo.
Lửa đốt đã hừng hực, nước trong nồi bắt đầu sủi bọt sôi “Sùng sục”, mùi thơm của gạo chín dần dần tỏa ra.
Đào thị không quan tâm đến thân phận tôn quý hiện tại của mình mà cùng với nô bộc bắt đầu phát cháo cho những người hành khất đang xếp hàng chờ đợi.
Cố Vĩnh Hàn cưỡi ngựa chạy tới nhìn thấy một cảnh tượng này khiến y không khỏi nhớ lại cảnh lần đầu tiên hắn gặp Đào thị. Lúc đó, nàng ấy cũng đang tự tay phát cháo cho những người hành khất, gió thổi bay mũ trùm đầu của nàng, khoảnh khắc đó Cố Vĩnh Hàn biết mình đã tìm được người trong lòng rồi.
Sau khi phát cháo xong, Đào thị mới cùng Lục Liễu trở lại xe ngựa, kết quả là nhìn thấy Cố Vĩnh Hàn đang ngồi trên càng xe, nàng lập tức kinh hỉ nói: “Sao chàng lại tới đây?”
Cố Vĩnh Hàn cười “Hắc hắc” hai tiếng: “Vũ Lâm Quân cũng đang trong kỳ nghỉ, ta muốn đến đón nàng cùng về nhà.”
Hai người lên xe, Cố Vĩnh Hàn kéo tay Đào thị lại gần, những ngón tay vốn mảnh khảnh như cành hẹ hơi sưng đỏ lên vì lạnh, Cố Vĩnh Hàn thấy vừa thương xót vừa bất lực: “Ta biết nàng thiện tâm, nhưng sau này mấy chuyện thế này cứ giao cho hạ nhân là được rồi.”
Đào thị khẽ cười: “Vậy thì không giống nhau nữa rồi.”
Cố Vĩnh Hàn đặt tay nàng vào lòng ngực và dùng nhiệt độ cơ thể của mình để sưởi ấm cho nàng. Đào thị nhìn hắn, ánh mắt toát ra vẻ ôn nhu: “Ta luôn nghĩ rằng mình có thể có được cuộc sống tốt đẹp như hiện tại là bởi vì mẹ ta đã hành thiện nhiều năm. Bây giờ ta làm điều này không chỉ vì chút thiện ý đó, mà còn là vì muốn tích phúc cho chàng và các con. Chỉ mong ông trời có thể nhìn thấy thành tâm của ta mà phù hộ cho mọi người.”
Cố Vĩnh Hàn khựng lại một chút, có chút thấp thỏm nhìn Đào thị: “Nàng… Nàng biết hết rồi à?”
“Tuy rằng ta không thông minh như các đại tẩu, nhưng cũng không phải là kẻ ngốc, gần đây chàng thường cùng cha và các bá phụ bàn chuyện đến rất khuya, lại thường có lúc nhìn ta và các con như có điều muốn nói rồi lại thôi nên ít nhiều ta có thể đoán được.” Đào thị rút tay về, chỉnh trang lại cổ áo của Cố Vĩnh Hàn, nước mắt lại vô thức lăn dài trên gò má, nàng vội vàng lau đi rồi mới ngẩng đầu lên nhìn Cố Vĩnh Hàn:” Khi nào thì xuất phát?”
Cố Vĩnh Hàn: “Trong quốc tang không thể dấy binh chiến tranh, dù thế nào cũng phải đợi sau quốc tang đã.” Y đau lòng dùng ngón tay lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt Đào thị, vội vàng bổ sung một câu: “Ít nhất có thể đón tiệc thôi nôi với Trạch Mộ và Thanh Ninh, nàng yên tâm nhé.”
Hai người về nhà thay y phục liền đi thăm các con, không nhắc gì đến chuyện này nữa, nhưng bọn họ không hề biết rằng trong lòng Cố Trạch Mộ đã rõ việc này như ban ngày.
Chiến lực của ngoại tộc Lang Kỵ hùng mạnh, lúc Tiêu Dận tại vị, đó luôn là cái gai trong mắt của triều đình. Tiêu Dận trù mưu đã nhiều năm, hết lòng mong muốn tiêu diệt ngoại tộc, vì thế thậm chí còn điều cả Phụng Triển đến tây bắc để đánh ngoại tộc khóc than trời oán đất. Nếu cuối cùng không phải phủ Định Quốc công xuất hiện thành phần gây rối, Phụng Triển bị hãm hại và chết trận ở tây bắc thì e là Lang Kỵ đã sớm bị quét ra khỏi thảo nguyên tây bắc từ lâu rồi.
Có điều tuy nói là thất bại trong gang tấc nhưng ngoại tộc cũng bị trọng thương, sau đó Tiêu Dận lâm bệnh nặng nên có phần lực bất tòng tâm với sự việc này, Uy Quốc công luôn đóng quân ở tây bắc, nhưng chỉ có thể đảm bảo rằng Lang Kỵ không thể vào Nghiệp thành.
Tiêu Dận rất hiểu con trai mình, tính tình nó ôn hòa và là một vị quân thủ thành cực kỳ tốt, nhưng muốn trở thành một quân vương mở mang bờ cõi thì vẫn thiếu một chút quyết đoán, thế nên hắn chỉ yêu cầu đối phương giữ lấy vững tây bắc, miễn là Nghiệp thành không bị phá, thì biên cảnh không cần phải lo.
Chỉ là Tiêu Dận không ngờ rằng, mình băng hà chưa đầy một năm mà Nghiệp thành đã xảy ra chuyện rồi.
Trước kia, Uy Quốc công bảo vệ Nghiệp thành vững như một cái thùng sắt, bao nhiêu năm nay ngoại tộc chỉ dám đến cướp bóc các thôn trang bên ngoài thành, dù có đánh cũng chỉ là ẩu đả náo loạn một trận, vì vậy lúc Uy Quốc công được triệu hồi về kinh cũng không để tâm nhiều, chỉ yêu cầu các thủ tướng ở lại canh giữ thành trì nghiêm ngặt.
Sau đó Thành Đế băng hà, tân đế đăng cơ, lão thần tử như Uy Quốc công tất nhiên muốn ở lại trong triều trấn áp bọn đạo chích. Hơn nữa, vào mùa thu, ngoại tộc càng tăng cường cướp bóc, nhưng chỉ vì thành trì bất khả xâm phạm mà rơi vào kết quả tay không trở về, mắt thấy trời đã sang đông nên bọn chúng càng thêm nới lỏng cảnh giác.
Không ngờ, mùa đông năm nay cực kỳ lạnh giá, hầu hết gia súc dê bò của ngoại tộc đều bị chết cóng, trong đó có một bộ lạc tên là Cát Nhan đã bí quá hóa liều, cử người trộn lẫn vào Nghiệp Thành và đột kích Nghiệp Thành một cách bất ngờ trong trời đông giá rét. Nội gián nội ứng ngoại hợp mở cổng thành ra, Lang Kỵ xông vào Nghiệp thành, không có tường thành cao lớn bảo hộ, cả Nghiệp Thành giống như một con cừu non để lộ ra cái bụng mềm.
Lang Kỵ hành động nhanh chóng, nhân lúc thủ tướng còn chưa kịp phản ứng đã cướp đồ đạc rồi vênh váo ra khỏi Nghiệp Thành. Đây giống như là một cái tát trời giáng vào mặt tân đế và bá quan văn võ trong triều.
Ba ngày trước, cấp báo tám trăm dặm đưa tin tức này lên án đầu của kim thượng, kim thượng tức giận, triệu tập các trọng thần vào cung nghị sự xuyên đêm, trong đó có cả Uy Quốc công Cố Tông Bình. Cố Tông Bình đã trấn thủ tây bắc nhiều năm, nếu muốn xuất chiến thì không có ứng cử viên nào sáng giá hơn ông ấy.
Tuy Cố Tông Bình phẫn nộ nhưng cũng không mất đi bình tĩnh, phân tích xong, ông không giấu gì mà nói với tân đế rằng mặc dù mùa đông lạnh giá sẽ làm giảm đi rất nhiều sức lực của ngoại tộc, nhưng còn có một nhược điểm rất lớn.
Ngoại tộc là tên chung mà triều đình sử dụng để gọi các bộ lạc trên thảo nguyên tây bắc, ý chỉ là các chi tộc kém văn hóa văn minh, nhưng thực chất bọn họ không phải là một quốc gia. Các bộ lạc lớn nhỏ trên thảo nguyên tây bắc đều làm theo ý mình và nội chiến với nhau. Tuy Lang Kỵ rất hung mãnh, nhưng chỉ cần bọn họ luôn duy trì trạng thái phân tán như vậy thì không đáng lo ngại.
Mùa đông năm nay cực kỳ lạnh giá, hầu hết các bộ lạc đều bị thiệt hại nghiêm trọng, nhưng bộ lạc Cát Nhan đột nhiên xuất hiện này thì ngược lại, bọn chúng cướp bóc của Nghiệp thành, bấy nhiêu thứ đó đủ để bọn chúng sống thoải mái vượt qua mùa đông này. Đến đầu xuân, thực lực của hai bên ngang nhau, nếu thủ lĩnh của bộ lạc Cát Nhan có tầm nhìn xa, nhất định sẽ nhân cơ hội này thống nhất các bộ lạc, nếu làm được điều này thì Tây Bắc sẽ lâm nguy.
Mấy ngày nay bầu không khí ở phủ Uy Quốc công có hơi nặng nề, không có chút dáng dấp hoan hỉ nào của việc sắp đón mừng năm mới.
Cố Trạch Mộ đã đoán được đại khái sự tình từ trong dăm ba câu trò chuyện của cha mẹ và người hầu, nhưng tiếc là dù hắn có cách nghĩ gì hay ý kiến gì đi chăng nữa thì với tình trạng và hoàn cảnh hiện tại, hắn không thể nói chuyện với người khác, chỉ có thể tự mình phiền muộn.
Trong lòng Cố Trạch Mộ đang lo lắng cho nước cho dân, thình lình bị ai đó bế xuống giường, tức giận thiếu điều muốn tát một bạt tai vào khuôn mặt to lớn đối diện.
Cố Vĩnh Hàn dường như không nhìn thấy vẻ mặt mất kiên nhẫn của con trai, không mảy may có chút tự biết điều nào mà đưa khuôn mặt to của mình tiến đến trước mặt con trai: “Con trai, gọi cha đi nào!”
Cố Trạch Mộ: “…”
Ông có biết ông đang gọi ai là con trai đấy không hả? Đại bất kính mà!!
Đương nhiên Cố Vĩnh Hàn không nghe thấy lời oán thầm đấy của Cố Trạch Mộ, ông kiên trì ở trước mặt hắn dạy hắn kêu cha, cuối cùng Cố Trạch Mộ không thể chịu được nữa, nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Cố Vĩnh Hàn có chút tiếc nuối đặt hắn lại lên giường, rồi lại đi quấy rầy con gái.
Cố Thanh Ninh chỉ liếc nhìn ông một cách cao quý và lạnh lùng, phần liêm sỉ giả của nàng hôm nay đã cho nương hết rồi, một chút cũng không muốn trích ra cho người cha không đáng tin cậy này.
Cố Vĩnh Hàn liên tiếp bị lơ đẹp trước mặt hai đứa con, ấm ức đi tìm thê tử đòi an ủi.
Chỉ là y không ngờ rằng Đào thị đang nói chuyện phát cháo từ thiện với đại tẩu, vì vậy câu chuyện y liên tiếp bị ăn bơ trở thành trò cười, lập tức lan truyền khắp toàn bộ phủ Uy Quốc công.
Nhờ trò cười có chút bất đắc dĩ này của Cố Vĩnh Hàn mà một năm nặng nề này cũng coi như thả lỏng hơn một chút.
Nhưng sau Tết Nguyên Đán, bầu không khí của Phủ Uy Quốc công đột nhiên thay đổi, thân vệ trong nhà đều biết bọn họ sắp phải ra chiến trường, thời gian gần đây võ trường luôn chật kín người.
Trong hoàn cảnh này, bữa tiệc sinh thần một tuổi của Cố Trạch Mộ và Cố Thanh Ninh lặng lẽ đến.