Một ngày trước khi tiến cung, Cố Trạch Mộ bị Cố Thanh Ninh gọi tới. Nàng cầm một chiếc hà bao đưa cho hắn, trên hà bao thêu một chữ “Mộ” xiêu xiêu vẹo vẹo. Hắn hơi ngẩn người, không ngờ mình cũng được cầm hà bao mà Cố Thanh Ninh thêu.
Nhớ đến đời trước, khi hai người có tình cảm tốt nhất cũng không nhận được một món đồ thêu của Phụng Trường Ninh. Nàng giấu mình quá tốt đến mức hắn không nghĩ tới nàng không đưa vì nữ công của mình không tốt.
Đời trước, mặc dù hai người là phu thê nhưng lại giấu mình thật sâu, đến mức sống lại một đời thì dường như hai người mới dần hiểu nhau.
Cố Thanh Ninh thấy vẻ mặt bùi ngùi của hắn còn nghĩ rằng hắn ghét bỏ, nàng muốn giật lại hà bao về: “Ngươi ngại xấu thì thôi.”
Cố Trạch Mộ vội vàng giấu hà bao ra sau lưng: “Không có.”
Cố Thanh Ninh liếc hắn: “Thật sao?” Nàng thấy Cố Trạch Mộ gật đầu thì nhíu mày: “Được, vậy lúc nào ngươi cũng phải treo hà bao này ở bên người.”
“Chuyện này…”
“Hừ! Còn nói không phải ghét bỏ!”
Cố Trạch Mộ chậm rãi mở miệng: “Ta không chê, nhưng ta sự người ngoài chê!”
Cố Thanh Ninh: “…”
Mặc dù Cố Trạch Mộ nói như thế nhưng hắn vẫn đeo hà bao lên, trong sự lo lắng của người nhà, hắn ngồi xe ngựa đi tới cửa cung. Trần hoàng hậu đã phái tiểu thái giám chờ ở cửa cung từ sớm, dựa theo lệ cũ, hắn tiến cung phải bái kiến Trần hoàng hậu trước.
Cố Trạch Mộ đi theo sau lưng tiểu thái giám bước trên con đường thật dài, trong lòng suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Kiếp trước của hắn đều sống trong cung, trên con đường trong cung này không biết đã đi bao nhiêu năm rồi.
Thời niên thiếu, mẫu hậu hắn mất chết, phụ hoàng lạnh lùng. Tuy hắn là thái tử nhưng trong cung không ai để ý.
Hắn còn nhớ có một năm vào ngày giỗ của mẫu hậu, phụ hoàng ở lại trong cung của Hồ quý phi cùng nàng ta uống rượu mua vui, toàn cung đều treo lụa hồng lụa xanh. Khi đó hắn không chịu nổi nữa, lấy trộm lệnh bài của tiểu thái giám chạy khỏi cung, nhưng ròng rã một ngày cũng không ai phát hiện thái tử mất tích.
Cuối cùng, hắn thất hồn lạc phách trở về trong cung, một thân một mình đi trên con đường thật dài này. Hắn đi rất lâu, từ khi mặt trời chiều ngã về tây đến lúc trăng lên giữa trời. Hắn nhìn ánh tà dương đỏ quạch như máu từ từ cắn nuốt cung điện này, giống như mỗi người tiến cung dần dần sẽ bị cắn nuốt mất bản tính, trở thành một viên gạch trong cung điện này.
Lúc đó hắn nghĩ sao đường vào cung dài như thế, dường như không thể đi đến cuối cùng. Vậy mà cho dù như thế hắn cũng phải tiếp tục đi, hắn muốn đi đến vị trí cao nhất kia, để những người lúc trước xem thường hắn, không quan tâm hắn phải quỳ gối dưới chân hắn.
Sau này đúng là hắn thắng, sau khi Cung Đế băng hà hắn nhanh như chớp phá hủy Hồ gia, Hồ quý phi phản công thất bại tuyệt vọng tự tử. Hắn trở thành chủ nhân của thiên hạ, mọi hành động đều khiến người ta chú ý.
Hắn ngồi trên ngự liễn đi trên đường vào cung này, trong lòng hoảng hốt không nhớ nổi thời niên thiếu mình từng bước một đi trở về Đông cung thế nào. Dường như những chuyện kia dường như trôi qua rất lâu rồi, bây giờ tâm tư của hắn đều đặt trên việc triều chính, đặt trên muôn dân trong thiên hạ. Khi hắn đứng ở vị trí cao, tầm mắt càng, những suy nghĩ trả thù vào lúc còn trẻ dường như cũng không đáng nhắc tới. Nhưng tính cách thuở còn trẻ và bản thân mình dường như cũng bị quấn vào trong thân phận đế vương.
Trong phút chốc, có đôi khi hắn cảm thấy cô đơn, hắn cao cao tại thượng, trong tay nắm chặt quyền hành bởi vì hắn cũng không biết trừ cái đó ra hắn còn có cái gì.
Nhưng không nghĩ tới khi trùng sinh lại làm cho hắn thấy một cuộc sống hoàn toàn khác biệt.
Mà bây giờ hắn trở lại trong cung tâm trạng không hề gợn sóng. Hắn nhớ đến Cố Thanh Ninh, còn người nhà trong phủ Uy Quốc công, dường như đối với bọn họ quyền lực cũng không quan trọng như thế.
Tiểu thái giám dẫn hắn đi vào cung khôn Ninh, bảo hắn tạm thời chờ ngoài cửa, còn mình đi bẩm báo Trần hoàng hậu.
Cố Trạch Mộ nhìn quanh bốn phía, hắn còn chưa nhìn xong thì đã có cung nữ tới dẫn hắn đi gặp Trần hoàng hậu.
Trần hoàng hậu ngồi ở chủ vị, dáng vẻ không khác mấy so với trong trí nhớ của Cố Trạch Mộ, trên mặt nàng nở nụ cười hiền hòa: “Đây chính là đứa bé Cố gia kia sao, xem ra cũng là một đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện.”
Tuy nói nghe con dâu kiếp trước của mình nói như thế không hề tự nhiên, nhưng Cố Trạch Mộ cũng không nói gì mà quỳ xuống chuẩn bị hành lễ.
Tất cả mọi người không để ý, chẳng biết từ lúc nào trên trời lại có một đám mây đen thổi qua, chậm rãi dừng ở phía trên cung Khôn Ninh.
Ngay lúc Cố Trạch Mộ muốn dập đầu thì bỗng nhiên có một đứa bé xông vào, Tiêu Hằng hùng hùng hổ hổ chạy tới: “Mẫu hậu, con nghe nói thư đồng kia tiến cung thật sao?”
Trần hoàng hậu giận tái mặt: “Hằng Nhi, mẫu hậu dạy con thế nào, trong cung không được chạy nhảy ồn ào, nhất là bây giờ con là thái tử thì càng phải làm gương, có nghe thấy không?”
Tuy nói Tiêu Hằng là đích tử duy nhất của Tiêu Trạm, nhưng vì không phải trưởng tử cho nên trước đây không lâu khi y tròn mười tuổi mới được chính thức sắc phong làm thái tử. Nhưng mà dường như chính chính Tiêu Hằng vẫn chưa thích ứng với sự thay đổi thân phận này.
Tiêu Hằng thè lưỡi, cũng không dám tranh luận với mẫu thân, sau đó hắn mới để ý đến Cố Trạch Mộ quỳ ở bên cạnh, trên mặt mang theo ý cười: “Ngươi chính là Cố Trạch Mộ?” Chưa đợi Cố Trạch Mộ trả lời, y đã kéo hắn lên. “Diễn Chi nói với ta bảo ta phải chiếu cố ngươi thật tốt. Ngươi yên tâm, sau này ngươi theo ta! Đảm bảo trong cung không ai dám bắt nạt ngươi.”
Cố Trạch Mộ: “…” Hắn không ngờ được cháu trai của hắn lại có… Khí thế giang hồ thế này?
Trần hoàng hậu bất đắc dĩ thở dài, vốn dĩ muốn dặn dò Cố Trạch Mộ vài câu thì bây giờ cũng không nói ra miệng được, đành phải phất phất tay: “Thôi, sau này ngươi đi theo thái tử, nếu thiếu cái gì có thể báo cho ma ma quản sự. Đi xuống đi.”
Cố Trạch Mộ ngơ ngác bị Tiêu Hằng kéo ra khỏi cung Khôn Ninh.
Trần hoàng hậu nhìn bóng lưng của hai người chỉ cảm thấy vô cùng lo âu, ma ma ở bên cạnh khuyên nhủ: “Thái tử vẫn còn nhỏ, người không cần quá lo lắng.”
Trần hoàng hậu lắc đầu: “Tính cách này của hắn giống với phụ hoàng của hắn, thôi thôi, tùy hắn thôi.”
Tất cả mọi người không để ý tới đám mấy tụ lại ở trên cung Khôn Ninh dần tan đi.
Tiêu Hằng cũng không biết hành động vô tâm của hắn khiến cho Trần hoàng hậu tránh được một lần bị thiên lôi đánh xuống. Bây giờ hắn đang kéo Cố Trạch Mộ đi về phía Đông cung, vừa đi vừa giới thiệu: “Ta có hai thư đồng, một người tên Thường Ngọc, một người nữa tên Thư Diệp An. Nhưng mà hôm nay Diệp An xuất cung rồi, một hồi ta giới thiệu Thường Ngọc cho ngươi làm quen.”
Bước chân của Tiêu Hằng hơi lớn, Cố Trạch Mộ phải tăng nhanh tốc độ mới không bị bỏ rơi. Về phần thái giám cung nữ hầu hạ đều đường hoàng ở phía sau, duy trì khoảng cách một bước.
Đang lúc nói chuyện, hai người đã đến Đông cung, so với phần lớn cung Khôn Ninh được giữ nguyên tình trạng thì Đông cung lại được sửa lại một phen.
Bây giờ Tiêu Hằng còn nhỏ lại vừa mới trở thành thái tử cho nên phần lớn chức quan trong Đông cung đều để trống, ở phối điện cũng chỉ có mấy người thư đồng.
Hai người đi vào phối điện đã thấy có một thiếu niên đang ngồi ở dưới cây đọc sách trong vườn.
Tiêu Hằng kêu lên: “A Ngọc!”
Đối phương ngẩng đầu lên nở nụ cười ấm áp: “Điện hạ trở về rồi?” Lại nhìn về phía Cố Trạch Mộ: “Đây chính là tiểu công tử Cố gia à?”
Cố Trạch Mộ chắp tay nói với y: “Tại hạ Cố Trạch Mộ.”
Tuy tuổi của hắn còn nhỏ nhưng mỗi cử động cũng đã toát ra khí chất, Thường Ngọc cũng đứng lên tự giới thiệu với hắn: “Tại hạ Thường Ngọc, hai năm trước đã đi theo thái tử điện hạ. Thái tử điện hạ là người thẳng thắn, sau này ngươi sẽ biết.”
Tiêu Hằng cười híp mắt nhìn bọn họ giới thiệu xong, sau đó đập bả vai của Cố Trạch Mộ: “Ta và Diễn Chi là huynh đệ, nếu ngươi là bằng hữu của y thì sau này cũng là bằng hữu của ta.”
Cố Trạch Mộ bị hắn đập bả vai rất đau, tâm trạng một lời khó nói hết.
Tiêu Hằng thấy sắc mặt của hắn thì đắc ý cười nói: “Ta nghe Diễn Chi nói công phu của ngươi rất lợi hại, có rảnh thì chúng ta có thể so tài một chút.” Hắn nhìn Cố Trạch Mộ một chút. “Nhưng mà phải chờ ngươi lớn một chút rồi nói sau.”
Cố Trạch Mộ: “…”
Thường Ngọc thở dài, nháy mắt ra hiệu cho Cố Trạch Mộ, y cũng nhìn thấy vẻ bất lực trong mắt Cố Trạch Mộ. Hai người thư đồng vì một ánh mắt này mà trở nên ăn ý, lai đột nhiên có cảm giác cùng chung chí hướng.
Trước khi Cố Trạch Mộ tiến cung đã biết bên cạnh Tiêu Hằng có hai thư đồng, thật ra gia thế của Thường Ngọc và Thư Diệp An cũng không tính là cao. Lúc đó hắn còn cảm thấy kì lạ, dù sao lúc trước khi hắn chọn thư đồng cho Tiêu Trạm cũng đã khảo sát nhiều mặt, cân nhắc đủ nhân tố. Nhưng bây giờ xem ra tính cách của Thường Ngọc ôn hòa trầm ổn, trung thành tuyệt đối với Tiêu Hằng, mặc dù còn không biết tính cách của Thư Diệp An thế nào nhưng hắn lại mong đợi cuộc sống làm thư đồng.
Tiêu Hằng không nghĩ nhiều như thế, mặc dù Cố Trạch Mộ biểu hiện vô cùng trầm ổn, không hề giống đứa bé nhưng hắn vẫn xem thư đồng nhỏ tuổi nhất như đệ đệ mà đối đãi. “Hôm nay ngươi nghỉ ngơi thật tốt, đợi ngày mai chúng ta cùng đi học.”
Hắn suy nghĩ một chút lại hỏi: “Buổi tối ngươi ngủ một mình có sợ không? Chúng ta có thể ngủ cùng ngươi.”
Cố Trạch Mộ hơi dở khóc dở cười, lại vội vàng từ chối ý tốt của hắn.
Dường như Tiêu Hằng còn hơi thất vọng, Cố Trạch Mộ vội vàng cáo từ trở về phòng của mình.
Một tiểu thái giám đang trải giường chiếu, thấy hắn đi đến vội vàng hành lễ nói: “Cố tiểu công tử, nô tài tên Tân Nguyên, sau này sẽ ở đây hầu hạ ngài. Nếu ngài có nhu cầu gì có thể nói với nô tài.”
Cố Trạch Mộ đã biết đây là nô tài mà Nguyên Gia chuẩn bị cho hắn.
Tân Nguyên lại nói: “Bây giờ mặc dù thái tử điện hạ làm chủ Đông cung nhưng vẫn cùng những hoàng tử khác đến đọc sách ở Hoằng Văn quán. Ngài vừa tới nếu có gì không hiểu cũng có thể hỏi nô tài.”
Cố Trạch Mộ khẽ gật đầu, nhưng không giống như Tân Nguyên suy nghĩ sẽ lập tức hỏi hắn nhiều vấn đề, mà sau khi Cố Trạch Mộ thu dọn xong đồ đạc lại lạnh nhạt ngồi đọc sách.
Trong lòng Tân Nguyên nghi hoặc, nhưng nhớ đến lời dặn dò của trưởng công chúa Nguyên Gia cũng không dám nói thêm gì nữa. Vị tiểu thiếu gia này trầm ổn khiến cho hắn xem trọng đối phương hơn một chút.


