Mấy hôm nay Cố Trạch Mộ vẫn bận bịu chuyện vào cung, ở bên gia thục Chu thị đã phái người giải thích với Hạ Nghi Niên từ sớm, nhưng mà Cố Trạch Mộ suy nghĩ vẫn quyết định tự mình đi đến gia thục một chuyến.
Hạ Nghi Niên đang đọc sách thì thấy hắn đi đến, ông cong nhếch miệng: “Ơ! Cố Tam thiếu gia đúng là khách quý khó gặp!”
Vẻ mặt Cố Trạch Mộ tự nhiên: “Ta nhớ mình để quên quyển sách ở gia thục cho nên tới lấy, lão sư không cần quản ta, cứ tự nhiên.”
Hạ Nghi Niên: “…”
Ông thấy Cố Trạch Mộ thật sự muốn cầm sách rời đi, lúc này mới không kiềm được mà vội gọi hắn lại.
Cố Trạch Mộ đưa lưng về phía ông, trên mặt lộ vẻ buồn cười nhưng quay đầu lại vẫn giả vờ bực tức: “Lão sư còn có chuyện gì?”
Hạ Nghi Niên trừng hắn: “Tiểu tử thúi, ta chưa từng thấy trò không tôn sư trọng đạo như thế!”
“Lời này của lão sư quá nặng rồi, học trò không dám nhận.”
Hạ Nghi Niên hừ một tiếng, cũng không đấu võ mồm với hắn nữa: “Tới đây, lão sư có mấy câu muốn dặn dò.”
Lúc này, Cố Trạch Mộ mới đi qua, hắn tỏ vẻ ngây thơ nói: “Mời lão sư nói.”
Hạ Nghi Niên nhìn dáng vẻ của hắn thế này thì hơi đắc ý, cũng không biết trong hoàn cảnh đơn thuần của phủ Uy Quốc công sao có thể nuôi ra một đứa trẻ như Cố Trạch Mộ thế này. Tuy nói lúc trước Hạ Nghi Niên cảm thấy trong hào môn nhất định phải có minh tranh ám đấu, mặt ngoài có dáng vẻ khác, trong lòng có suy nghĩ khác, ai ngờ phủ Uy Quốc công lại không giống như bình thường!
Lúc trước, ông chỉ muốn tìm một chỗ viết sách, thuận tiện dạy hài tử mới suy nghĩ đến phủ Uy Quốc công. Không ngờ ba năm trôi qua lại khiến ông không nỡ rời đi.
Trước đó, đôi long phượng thai thông minh và tài hoa của Cố gia này đúng là khiến ông thích thú, nhưng lâu dần ông mới phát hiện ra Cố Trạch Mộ và phủ Uy Quốc công có một khí chất không hợp nhau, hắn còn có thiên phú về tính toán lòng người. Theo lý mà nói thì ông không thích tính cách này lắm, nhưng lâu dài ông và đứa nhỏ này cũng bồi dưỡng được tình cảm vừa là thầy vừa là bạn.
Mặc dù Hạ Nghi Niên hay la hét “Cố Trạch Mộ, trò là đồ đệ khốn kiếp!”, hoặc là “Vi sư viết sách xong sẽ rời đi, đánh chết cũng không dạy trò!”, nhưng nếu bảo ông đi ông cũng không nỡ.
Nhưng ông không ngờ ông ở lại thì Cố Trạch Mộ lại bị triệu tiến cung.
Chuyện này khiến cho Hạ Nghi Niên hơi ân hận. Cố Trạch Mộ thông minh thì thông minh, trong lòng cũng có mưu kế nhưng dù sao tuổi cũng còn nhỏ, lại lớn lên trong phủ Uy Quốc công thoải mái dễ chịu này. Ông cảm thấy mấy năm nay mình đối với hắn quá buông thả, nếu mai này tiến cung khó tránh khỏi sẽ gây tai họa.
Cho nên ngay từ ngày đầu tiên ông biết thánh chỉ đã muốn dặn dò Cố Trạch Mộ. Ai ngờ Cố Trạch Mộ vẫn không tới gia thục, ông lại không thể mất mặt nên mới kéo đến hôm nay.
Nếu không phải Cố Trạch Mộ, có lẽ Hạ Nghi Niên cũng không ngồi yên mà tự mình đi tới viện của hắn tìm người.
Cố Trạch Mộ ngồi dưới tay Hạ Nghi Niên, lúc này, Hạ Nghi Niên mới để ý lễ nghi của Cố Trạch Mộ rất tiêu chuẩn. Nhưng mà ông cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là Cố gia mời sư phụ dạy lễ nghi có tâm.
Vẻ mặt Hạ Nghi Niên nghiêm túc nói với Cố Trạch Mộ: “Mặc dù trò còn nhỏ tuổi nhưng làm việc đâu ra đấy, lại biết mưu tính, chuyện này rất tốt. nhưng ta phải khuyên trò mấy câu. Trò thật sự rất thông minh, nhưng trên đời này không ít người thông minh, nhưng người thông minh càng nguy hiểm hơn người bình thường. Cho nên chuyện thứ nhất ta dặn trò là đừng huênh hoang, nhất là ở trong cung, cậy tài khinh người sẽ không sống được mấy ngày.”
Cố Trạch Mộ gật gật đầu.
“Thứ hai, trò phải nhớ lấy, gần vua như gần cọp, cho dù là Tam hoàng tử hay là bệ hạ, cho dù bọn họ đợi trò cùng ăn nhưng trò cũng phải nhớ quân thần khác biệt. Trò đừng tùy ý phát biểu ý kiến, lời thật thì khó nghe đã có các thần tử đi làm, chuyện trò nên làm chỉ cần bảo vệ chính mình.”
Cố Trạch Mộ sửng sốt, hắn nhìn vẻ nghiêm túc của Hạ Nghi Niên có cảm giác hơi lạ lẫm. Dù sao trước đó toàn bộ triều đình đều ngậm miệng không nói đến vụ án của Chiêm Thế Kiệt, chỉ có Hạ Nghi Niên dám đứng ra nói thật, nhìn thế nào thì ông ta cũng không giống người sẽ nói lời như thế.
Hạ Nghi Niên cũng nhìn thấy vẻ nghi hoặc của hắn, không nhịn được cười một tiếng: “Có phải cảm thấy những lời ta nói với trò quá khó tin không?”
“Ta vốn nghĩ rằng lão sư sẽ dặn ta bênh vực lẽ phải, không ngờ lão sư lại dạy ta bo bo giữ mình.”
Hạ Nghi Niên vuốt râu nhìn Cố Trạch Mộ với vẻ phức tạp: “Nếu không phải trò chỉ mới bảy tuổi mà là mười bảy tuổi thì ta sẽ dạy trò như thế. Nhưng mà bây giờ trò chỉ là đứa bé, cho dù trò thông minh, thông minh hơn tuổi, song, bây giờ điều trò phải học đầu tiên là lớn lên.”
“Hơn nữa, chuyện trên đời này có đôi khi không ai quan tâm đúng sai, chỉ khác nhau ở chỗ mình đứng ở đâu. Cho dù là bệ hạ hay triều thần cũng là như thế.”
Cố Trạch Mộ vốn nghĩ Hạ Nghi Niên là kẻ ngốc nhưng không ngờ ông ta lại thông thấu như thế, xem ra nhiều năm như thế ông ta cũng có tiến bộ. Nếu năm đó ông ta nghĩ thông suốt như thế thì hắn cũng không tức giận mà đuổi ông ta ra khỏi kinh thành.
Hắn mở miệng nói: “Nếu như năm đó lão sư có thể nghĩ rõ ràng như vậy thì có lẽ không đắc tội tiên đế mà bị đuổi khỏi kinh thành.”
“Sao trò biết năm đó ta chưa hề nghĩ tới?”
Cố Trạch Mộ khẽ giật mình.
Hạ Nghi Niên nở nụ cười: “Năm đó ta dùng mạng hi sinh vì đạo quyết tâm thượng tấu. Chẳng lẽ tiên đế và quần thần không hoài nghi bản án của Chiêm Thế Kiệt sao? Ngay cả ta cũng có thể nhìn ra chuyện ẩn bên trong, chẳng lẽ bọn họ không nhìn ra sao? Chỉ là bọn họ đều muốn cân nhắc nặng nhẹ lợi hại, Chiêm Thế Kiệt làm thẻ đánh cược, trọng lượng của ông ta quá nhẹ cho nên mới phải hi sinh.”
“Nhưng cho dù là vì thế cục nhưng chẳng lẽ cách làm như thế là đúng sao?” Hạ Nghi Niên lắc đầu. “Ta chỉ là một nhân vật nhỏ không quyền không thế, nhưng ta vẫn muốn gõ mạnh chiếc chuông lớn để bọn họ hiểu ra như thế nào là đúng sai! Cho dù phải trả giá bằng tính mạng cũng không tiếc, nhưng mà không ngờ tiên đế còn giữ lại mạng của ta. Điều này làm ta cảm thấy có lẽ ở trong lòng tiên đế ít nhiều gì cũng hơi tán thành với ta.”
Cố Trạch Mộ trầm mặc.
Năm đó hắn giữ lại một mạng của Hạ Nghi Niên chỉ vì cảm thấy lá gan của ông ta quá lớn, hiếm khi thấy một người có dũng khí đối kháng với quyền thế. Nhưng bây giờ hắn mới ý thức được Hạ Nghi Niên không chỉ dũng cảm mà thôi.
Dù sao cũng dựa vào sự chính nghĩa mà bênh vực lẽ phải, cũng nghĩ sâu tính kỹ quyết định dùng thân hi sinh vì đạo. Cái sau càng khó hơn cái trước, cũng càng khiến cho người ta tôn kính.
Đây là khí phách mà Mạnh Tử nói tới “Tuy thiên vạn nhân ngô vãng hĩ”, là sau khi Thôi Trữ giết vua, sử quan chấp bút viết đúng sự thật duy trì tôn nghiêm. Đây là khí phách của văn nhân, là xương sống của triều đình.
Những lời này giống như tiếng chuông giác ngộ khiến cho lần đầu tiên Cố Trạch Mộ quay đầu lại nhìn kỹ, nhìn kỹ con đường mình đi tới.


