Một tháng trước sau khi kết thúc kì thi mùa xuân, kết quả ngoài dự đoán của tất cả mọi người. Trong cuộc thi Đình, Bạch Sùng được bệ hạ khâm điểm làm Trạng Nguyên, trong phút chốc danh tiếng vô lượng. Mà vị Trạng Nguyên được tiến cử danh tiếng đang thịnh Tạ Trường Phong lại vất vả lắm mới lấy được hạng sáu, ngay cả ba vị trí đầu cũng không đạt được.
Trong Quỳnh Lâm yến, mặc dù Tạ Trường Phong cố gắng bình tĩnh nhưng có không ít người nhìn ra y buồn bã, mà vốn dĩ phủ Vĩnh Thọ Hầu bàn chuyện cưới gả với hắn cũng không có động tĩnh gì.
Có người ngầm bàn tán cảm thấy bệ hạ vì chán ghét thúc phụ của y, Tạ Chiết đã từng làm phò mã của trưởng công chúa Nguyên Gia nên mới giận lây sang y. Cũng có không ít người đồng tình, cảm thấy đồng cảm với Tạ Trường Phong.
Bây giờ ngoại trừ ba vị trí đầu có thể ở lại Hàn Lâm viện thì nhóm tiến sĩ tân khoa bị sắp xếp đi các nơi. Nhưng điều khiến người ta kinh ngạc chính là Tạ Trường Phong không lựa chọn những trung huyện mà chọn một hạ huyện nơi rừng thiêng nước độc. Thậm chí y còn không về quê đã cưỡi ngựa đi nhậm chức.
Người có vận mệnh trái ngược với y là Bạch Sùng, sau khi Bạch Sùng tiến vào Hàn Lâm viện thì lại bị xách đi làm Thị giảng, trong phút chốc phong quang. Khi biết hắn chưa từng có hôn phối thì bà mối đi đến gần như muốn đạp vỡ cánh cửa, nhưng mà Bạch Sùng cự tuyệt tất cả. Hắn nói thẳng ở quê mình đã có hôn thê, hai người còn đính hôn từ trước, chỉ đợi thành hôn.
Chuyện này không biết đã khiến bao nhiêu cô nương ở kinh thành tiếc nuối, cảm thấy ước ao ghen tị với vị hôn thê may mắn kia.
Không biết từ nơi nào Tiêu Trạm nghe được chuyện bát quái này nên sau khi trò chuyện xong chính sự với Liễu thái phó thì tò mò hỏi chuyện này.
Liễu thái phó nghe vậy suýt chút nữa cắn rơi đầu lưỡi của mình, cẩn thận trả lời: “Thần nghe nói… Đúng là Bạch Sùng có một vị hôn thê thanh mai trúc mã, cũng đã đính hôn từ sớm. Nhưng vì liên quan đến việc học của Bạch Sùng nên vẫn chưa thành hôn.”
Tiêu Trạm thở dài: “Vốn dĩ ta còn nghĩ hắn có dáng vẻ đoan chính, làm việc làm chính trực bình tĩnh, phù hợp làm phò mã của Nguyên Gia. Không ngờ hắn lại có hôn thê… Đúng là đáng tiếc.”
Liễu thái phó: “…”
Cũng may Tiêu Trạm phản ứng kịp, bàn chuyện hôn sự của muội muội với hạ thần cũng không hay lắm, hắn ho nhẹ hai tiếng: “Trẫm nghe nói Tạ Trường Phong kia chọn một hạ huyện, có việc này sao?”
“Bẩm bệ hạ đúng là như thế. Lại nghe nói y đã nhận văn thư nhậm chức và quan ấn từ Lại bộ, bây giờ đã lên đường tiến về Cấn huyện.”
Trên mặt Tiêu Trạm lộ nụ cười thản thiên: “Đúng là y tài hoa hơn người, đáng tiếc làm việc quá khoa trương. Nhưng mà hắn chấp nhận chọn hạ huyện cũng là người thông minh, rèn luyện mấy năm có lẽ sẽ trở thành trụ cột vững vàng trong triều đình.”
Liễu thái phó sững sờ, thật ra suýt chút nữa ông cũng tin lời bàn tán kia, cảm thấy bệ hạ loại Tạ Trường Phong khỏi ba vị trí đầu là vì Tạ Chiết. Bây giờ xem ra bệ hạ suy nghĩ rất sâu xa. Tất cả mọi người nghĩ bệ hạ không xem trọng Tạ Trường Phong, lại không biết ngài ấy kỳ vọng vào Tạ Trường Phong nhiều như thế.
Liễu thái phó nói lên tiếng từ đáy lòng: “Bệ hạ tốn sức một phen, mong rằng y sẽ hiểu được.”
“Thôi, không nói bọn hắn nữa.” Tiêu Trạm đứng lên. “Hôm nay sắc trời tốt, ngươi cùng trẫm đi ngự hoa viên một chút đi.”
“Thần tuân chỉ.”
Quân thần hai người đi ra khỏi ngự thư phòng, Trương Lễ vốn muốn mời Tiêu Trạm ngồi ngự liễn nhưng lại bị Tiêu Trạm cự tuyệt. Hắn đành phải cho người nâng ngự liễn đi theo sau lưng quân thần hai người.
Hai người trò chuyện một chút nói về chuyện của thái tử Tiêu Hằng, bỗng nhiên Tiêu Trạm nhớ đến gì đó gọi Trương Lễ đến: “Thư đồng lúc trước Hằng Nhi tìm đã tiến cung chưa?”
“Bệ hạ nói Tam thiếu gia Cố gia ạ? Năm ngày trước cũng đã tiến cung rồi, có lẽ lúc này đang đọc sách ở Hoằng Văn quán đấy ạ.”
Tiêu Trạm nhìn về phía Liễu thái phó: “Mấy ngày nay Liễu khanh ở Hoằng Văn quán có nhìn thấy đứa bé kia không? Có thông minh như lời đồn không?”
Liễu thái phó cân nhắc trả lời: “Tuy nói hắn còn nhỏ tuổi nhưng tiến độ học tập tương tự với thái tử điện hạ. Về những chuyện khác vẫn chưa nhìn ra.”
“Trẫm nhớ hắn nhỏ hơn Hằng Nhi mấy tuổi, có thể đuổi kịp việc học của Hằng Nhi xem ra cũng là người thông minh.” Tiêu Trạm cười nói. “Lúc trước trẫm có nghe Diễn Chi và Nguyên Gia nhắc qua, đúng thật khiến trẫm tò mò. Thôi thừa dịp này gọi nhóm người Hằng Nhi tới, trẫm cũng muốn khảo giáo bọn chúng một phen.”
“Trương Lễ.”
“Có nô tài.”
“Đi truyền ý chỉ của trẫm, gọi hoàng tử và nhóm thư đồng đến ngự hoa viên. Hôm nay trẫm phải kiểm tra bọn chúng một phen.”
“Vâng.”
Trương Lễ nhận được ý chỉ cũng không dám lề mề, vội vàng chạy đến Hoằng Văn quán. Lúc này cách hoàng tử và thư đồng đang lên lớp, người dạy chính là Đông thị giảng của Hàn Lâm viện. Trương Lễ tuyên chỉ lập tức phía dưới vang lên tiếng bàn tán.
Mấy hoàng tử và thư đồng đều tỏ vẻ kích động và hưng phấn, dù sao ngoại trừ thái tử Tiêu Hằng thì những hoàng tử khác muốn nhìn thấy phụ hoàng cũng không có nhiều cơ hội. Bây giờ bọn họ thấy có thể lộ mặt trước mặt phụ hoàng thì ai cũng xắn tay áo, muốn biểu hiện ra mặt tốt nhất của mình. Chỉ có Cố Trạch Mộ lộ vẻ kì lạ, cho dù từ khi hắn tiến cung đã suy nghĩ gặp Tiêu Trạm sẽ như thế nào, nhưng không ngờ ngày này lại đến sớm thế.
Đông thị giảng tiếp chỉ, đương nhiên cũng không dám thất lễ.
Lúc này Trương Lễ mới dẫn nhóm hoàng tử và thư đồng đi về phía ngự hoa viên.
Trong ngự hoa viên sắc trời trong xanh, hoa sen trong hồ vừa nở mấy nụ hoa. Giữa lớp lớp lá sen lộ ra một màu hồng e lệ, gió khẽ thổi qua mang theo mùi hương ấm áp.
Một đoàn người đi sau lưng Trương Lễ, xa xa có thể nhìn thấy nghi trượng của đế vương, một mảnh vàng sáng vô cùng chói mắt.
Khi đến gần đó, Cố Trạch Mộ hơi giương mắt nhìn Tiêu Trạm ngồi ở vị trí cao kia. Dường như Tiêu Trạm mập hơn lúc còn làm thái tử trong trí nhớ của hắn, y nở nụ cười ôn hòa, sự nhu nhược từng khiến cho hắn phải nhíu mày cũng biến mất không còn nữa. Nhưng là một đế vương mà nói thì Tiêu Trạm vẫn quá bình dị gần gũi.
Trương Lễ vung phất trần lên, đám người đồng loạt quỳ xuống bái kiến hoàng đế. Ai ngờ đám người còn chưa dập đầu thì đột nhiên trên trời lại vang lên tiếng sét.
Tiêu Trạm bị dọa đến mức thân thể nảy lên, suýt chút nữa ngã khỏi ghế. Không chỉ riêng y mà tất cả mọi người ở đây đều giật mình kêu lên.
Trương Lễ vội vàng đi qua đỡ lấy y, lo lắng nói: “Bệ hạ!”
Tiêu Trạm nghi ngờ không thôi ngẩng đầu nhìn lên trời, phát hiện bầu trời vẫn sáng sủa, không biết tiếng sét kia đánh xuống từ đâu. Không chỉ có y, những người khác cũng dè dặt nhìn lên trời muốn tìm dấu vết của tia sét, chỉ có Cố Trạch Mộ thầm bất đắc dĩ thở dài.
Tiêu Trạm nhìn về phía Liễu thái phó: “Liễu khanh, tia sét này…”
Chính Liễu thái phó cũng không hiểu thế nào, ông an ủi Tiêu Trạm: “Bệ hạ an tâm, ngày mùa hè sét đánh là chuyện bình thường. Mời Trương công công phái người đi kiểm tra trang bị tránh sét trong cung là được.”
Trương Lễ vội vàng vâng dạ.
Qua một hồi lâu, Tiêu Trạm mới dần bình tĩnh lại, phất tay cho mọi người đứng lên.
Tiêu Trạm nhìn về phía hài tử trước mắt, vừa nhìn đã thấy đứa bé đi bên cạnh Tiêu Hằng bắt mắt nhất, không phải vì hắn lùn nhất, mà vì vẻ mặt của hắn quá bình tĩnh. Cho dù người trưởng thành lúc mới vào cung diện thánh cũng sẽ lo lắng sợ hãi, huống chi lại là một đứa bé nhỏ như thế?
Tiêu Trạm không cần hỏi cũng biết đây chính là đứa bé Cố gia.
Đầu tiên là Tiêu Trạm hỏi việc học của Tiêu Hằng, y thuận miệng hỏi mấy câu, Tiêu Hằng trả lời không sai chữ nào. Tiêu Trạm nở nụ cười hài lòng sờ lên đầu hắn, bảo hắn ngồi cạnh mình.
Sau đó y mới nhìn về phía mấy đứa bé khác, những hoàng tử này biểu hiện hơi chênh lệch nhưng mà Tiêu Trạm cũng không quở trách, phần lớn đều là cổ vũ và khen ngợi. Mấy hoàng tử đều rất hưng phấn, chỉ là vì ngại lễ nghi nên không dám ngồi cạnh phụ hoàng giống như Tiêu Hằng.
Đợi khi hỏi xong mấy hoàng tử, Tiêu Trạm mới đưa mắt nhìn về phía nhóm thư đồng. Y liếc nhìn qua từng gương mặt đang trông đợi, cuối cùng nhìn Cố Trạch Mộ, hiền lành nói với hắn: “Ngươi là Cố Trạch Mộ?”
Lời này vừa nói ra, tất cả thư đồng đều hâm mộ nhìn về phía Cố Trạch Mộ.
Cố Trạch Mộ chậm rãi đi ra khỏi đám người, mặc dù hắn chỉ mới là đứa trẻ bảy tuổi nhưng trên người lại bộc lộ khí thế. Vốn dĩ hắn nên quỳ trả lời, nhưng bây giờ hắn đứng trước mặt đương kim thánh thượng cũng không ai cảm thấy không đúng.
Tiêu Trạm nhìn vẻ mặt của hắn, không biết vì sao y lại có cảm giác hốt hoảng.
Y bình tĩnh lại rồi hỏi: “Trẫm nghe nói tuy ngươi còn nhỏ tuổi nhưng đọc sách rất giỏi, trẫm kiểm tra ngươi một chút được chứ?”
Cố Trạch Mộ chỉ cảm thấy hơi buồn cười nhưng trên mặt lại nghiêm túc nói: “Thần lĩnh mệnh.”
Tiêu Trạm nhìn hắn muốn hỏi gì đó, đột nhiên đầu óc lại trở nên trống rỗng, hồi lâu sau cũng không nói ra được một chữ.
Đám người ở phía dưới không biết xảy ra chuyện gì lại không dám ngẩng đầu lên, đành phải cúi đầu trao đổi ánh mắt với nhau.
Trong phút chốc tình hình trở nên khó xử.
Tiêu Hằng khó hiểu nhìn thoáng qua phụ hoàng, lại liếc mắt nhìn Cố Trạch Mộ. Mặc dù Cố Trạch Mộ cúi đầu đứng ở phía dưới nhưng không biết sao trên người lại có vẻ ung dung tự nhiên, trái lại phụ hoàng lại có vẻ lúng túng. Hai người có địa vị và tuổi tác chênh lệch xa như thế nhưng tình cảnh giống như đảo lộn hoàn toàn.
Nhưng vào lúc này tất cả mọi người nhận thấy sắc trời dần đen, Tiêu Hằng ngẩng đầu nhìn lên vội vàng nói: “Phụ hoàng, ngài mau nhìn xem!”
Tiêu Trạm hoàn hồn lại ngẩng đầu lên mới phát hiện bầu trời trong xanh lại bị mây đen che lấp, nhìn sắc trời này giống như trời muốn mưa.
Chuyện này vốn là chuyện mất hứng nhưng lại làm cho Tiêu Trạm khẽ thở ra, nói: “Thôi, hôm nay đến đây thôi.”
Ở phía dưới, mấy thư đồng lại có vẻ thất vọng, trái lại Cố Trạch Mộ vẫn giữ dáng vẻ không quan tâm thiệt hơn.
Tiêu Trạm vì muốn đền bù sự xuất thần khó hiểu lúc nãy của mình nên nói: “Đã không kiểm tra thì thưởng vài thứ quỳ an đi.”
Trương Lễ vội vàng bưng một chiếc đĩa tới, trên đó đặt một bộ văn phòng tứ bảo khiến cho đám thư đồng không kiềm được sự ghen tỵ mà nhìn về phía Cố Trạch Mộ. Tiểu tử này cũng quá may mắn rồi, không trả lời chữ nào mà còn được bệ hạ ban thưởng.
Cố Trạch Mộ đi lên phía trước, dựa theo sự dạy dỗ của sư phụ dạy lễ nghi mà tạ thưởng, sau đó im lặng quỳ xuống.
Mà lúc này, đám mây đen dày đặc kia dường như đã chuẩn bị xong, phát ra một tia chớp.
“Ầm ầm” một tiếng, một tiếng sấm nổ trên đầu mọi người.
Đám người: “…”
Tiêu Trạm: “!!!”


