Tiêu Trạm đi đến đã thấy Trần hoàng hậu và Nguyên Gia đang nói chuyện, y cười nói: “Hai người đang nói gì thế? Trò chuyện vui vẻ như thế.”
Trần hoàng hậu nói: “Thần thiếp và Nguyên Gia đang nói về đôi long phượng thai ở phủ Uy Quốc công đó.”
“Hai đứa bé đúng là thú vị, nhất là ca ca đó.” Thụy vương ở bên cạnh cũng góp vui xen vào.
“Sao giống như mọi người đều đã gặp hai đứa bé kia, chỉ có ta chưa từng gặp qua.” Tiêu Trạm cười nói.
Trần hoàng hậu nói: “Trước đó, thần thiếp còn đề nghị bảo Đào an nhân dẫn hai đứa bé vào cung để nhìn một chút, nghe nói hai đứa bé này rất thông minh. Thần thiếp muốn học hỏi kinh nghiệm của Đào an nhân nữa.”
Nguyên Gia thấy Trần hoàng hậu không chỉ nói thế mà thật sự còn có ý định như vậy thì vội ngăn nàng lại: “Hoàng tẩu, tính cách Đào an nhân rụt rè, trước đó nghe nói được mời tham gia cung yến đều nơm nớp lo sợ. Để tránh chó nàng ấy thất lễ trước ngự tiền nên hãy thôi đi.”
Trần hoàng hậu vốn chỉ thuận miệng nói thế, nàng nghe thấy Nguyên Gia nói vậy thì cũng không nhắc đến đề tài này nữa.
Nguyên Gia khẽ thở ra dời chủ đề sang chuyện khác. Trái lại Thụy vương thấy nàng có vẻ lo lắng vậy thì nhíu mày, như có điều suy nghĩ.
Bốn người không trò chuyện hồi lâu, yến hội sắp bắt đầu.
Tiêu Trạm dẫn Thụy vương đi đến điện Vĩnh Thái, Trương Lễ dẫn người đi theo ở phía xa xa, chỉ để lại hai huynh đệ ở phía trước trò chuyện.
Tiêu Trạm nhìn đệ đệ ở bên cạnh, hơi xúc động: “Không ngờ hai huynh đệ ta mới gặp nhau không bao lâu đã sắp phải xa nhau. Sau khi ta lên ngôi, đầu tiên là đệ và Tam đệ phân đất phong hầu ra ngoài, sau đó Nguyên Gia lại đi Thiên Phật Tự giữ đạo hiếu, ba năm qua để ta thật sự cảm nhận được thế nào gọi là người cô đơn. Ta vốn nghĩ là làm hoàng đế thì mọi thứ đều theo ý mình, nhưng thật ra bây giờ mới phát hiện chịu giam cầm còn nhiều hơn.”
Tiêu Trạm nói lời này, Thụy vương cũng không tiện tiếp lời, chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ mà nói: “Mặc dù thần đệ được phân đất phong hầu ra ngoài nhưng trong lòng vẫn nhớ hoàng huynh. Sau này sẽ viết thêm mấy phong thư cho hoàng huynh.”
“Nói đến viết thư thì ta lại tức giận.” Tiêu Trạm tỏ vẻ hết cách. “Trước đó ta có nói với Tam đệ bảo đệ ấy viết nhiều phong thư gửi về, trái lại đệ ấy lại thành thật làm theo, nhưng mỗi lần chỉ viết có bốn chữ… “Hoàng huynh mạnh khỏe”. Nếu không phải trong mỗi phong thư kia hình dạng chữ lớn nhỏ khác nhau thì ta còn nghi ngờ đệ ấy cho người ta khắc dấu, mỗi tháng ấn một lần.”
Thụy vương nghĩ đến Tam đệ, hắn cũng không nhịn được mà bật cười: “Thế hoàng huynh trả lời đệ ấy thế nào?”
“Ta bảo đệ ấy mỗi phong thư phải viết ít nhất một trang giấy, không được viết bốn chữ nữa. Hai ngày trước đệ ấy hồi âm cho ta, suýt chút nữa làm ta tức chết rồi.” Giọng nói của Tiêu Trạm lớn hơn một chút: “Đệ ấy tính cả hoàng hậu, thêm mấy cháu trai cháu trai hỏi thăm qua một lượt, làm ta tức giận đến mức viết năm trang giấy mắng đệ ấy! Lần sau đệ ấy lười biếng viết thư thế nữa thì ta phải phái một phu tử đến đất phong dạy đệ ấy đọc sách!”
Thụy vương nhịn không được mà cười ha hả, Tam đệ nổi tiếng không thích đọc sách, hoàng huynh làm thế đúng là giống như lấy mạng đệ ấy. Hắn có thể tưởng tượng được cảnh tượng dáng vẻ hài tử đau khổ ngồi trước bàn sách cắn bút viết thư cho hoàng huynh.
Tiêu Trạm nhắc đến chuyện này cũng vừa bực mình vừa buồn cười, cuối cùng cũng khiến Thụy vương cùng cười theo.
Dường như hai người quay về lúc còn bé, trên mặt Thụy vương cũng mang theo vẻ hoài niệm: “Khi đó lão Tam không thích đọc sách, lúc nào cũng bị tiên sinh trách phạt. Có lần đệ ấy ham chơi, chưa viết bài xong, sợ bị tiên sinh biết nên giả bệnh không dám lên lớp. Hoàng huynh còn tưởng rằng đệ ấy bị bệnh thật, cố ý mời thái y qua xem bệnh cho đệ ấy, ai ngờ khiến cho việc bị lộ. Sau đó phụ hoàng biết còn phạt Tam đệ thật nặng.”
Hình như Tiêu Trạm cũng nhớ đến chuyện này, hắn khẽ cười nói: “Đúng thế, ta vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ oan ức của Tam đệ lúc đó. Cũng may sau đó đệ giải thích với đệ ấy giúp ta, tiểu tử này nhìn có vẻ ngu ngơ nhưng thật sự thù rất dai.”
“Nếu không phải đệ giúp đệ ấy viết bài thì đệ ấy còn mặc kệ đệ.”
Hai người cứ thế trò chuyện khi còn bé, thỉnh thoảng không hẹn mà cùng cười lên.
Thụy vương thấy sắp đến điện Vĩnh Thái mới bước chậm lại: “Hoàng huynh.”
“Ừm?”
Thụy vương nhìn vẻ mặt khó hiểu của Tiêu Trạm, lời muốn nói bỗng nhiên cảm thấy không cần thiết nữa. Hắn lắc đầu, nở nụ cười ấm áp: “Không có gì, chẳng qua cảm thấy thần đệ may mắn quá, cả đời này có thể có được người nhà tốt như thế.”
Tiêu Trạm nghe thấy hắn nói hai chữ “Người nhà” thì hơi dừng lại, sau đó vỗ vỗ bờ vai hắn, cũng không còn nói gì nữa.
Ngay lúc trong cung đang vô cùng náo nhiệt mở tiệc Trung thu thì thủ vệ cửa thành nhìn thấy ở xa xa có một người cưỡi ngựa đeo cờ, vội vàng cất giọng nói: “Tám trăm dặm cấp báo! Nhường đường đi!”
Kỵ sĩ kia không hề ngừng lại, chạy lướt qua đám người tiến vào hoàng thành. Có vài người nhận ra kỵ sĩ kia mặc quần áo quân đội Tây Bắc.
“Là chiến báo từ Tây Bắc sao?”
“Cũng không biết chuyện tốt hay xấu?”
Kỵ sĩ kia đến cổng hoàng thành, lấy lệnh bài trong ngực và thư tín ra, từng tầng từng tầng truyền đi lên.
Lúc này, Tiêu Trạm đang uống rượu với những triều thần khác, Trương Lễ biết tin tức thì vội vàng đi tới bên cạnh Tiêu Trạm, khẽ báo cho y biết chuyện này.
Tiêu Trạm nhíu mày nhưng vẫn nói: “Trình thư lên đi.”
Phía dưới lập tức có tiểu thái giám đưa thư tới, Trương Lễ nhận lấy, lại dè dặt đưa lên.
Đương nhiên quần thần cũng thấy được, người có đầu óc lập tức đoán được, trong phút chốc ở phía dưới cũng xì xào bàn tán.
Tiêu Trạm mở thư ra, đọc lướt qua nhanh như gió. Bởi vì là yến hội nên y không đeo mũ miện có chuỗi ngọc, không ít người đều thấy vẻ mặt y dần trở nên khó coi, lập tức nhao nhao suy đoán nội dung lá thư này.
Thụy vương cũng nhìn thấy Tiêu Trạm nén giận, trong lòng hơi lo lắng.
Cũng may Tiêu Trạm đọc hết thư lại không hề nói gì, yến hội cũng tiến hành như bình thường. Nhưng mà Thụy vương lại để ý Tiêu Trạm không thả lá thư này vào khay mà vẫn nắm chặt trong tay.
Các trọng thần đều là người thành tinh, tuy nói Tiêu Trạm giả vờ như không có gì xảy ra nhưng bọn họ vẫn biết được từ một chút dấu vết rằng có lẽ Tây Bắc xảy ra chuyện.
Quả nhiên sau khi yến hội kết thúc, bọn họ cũng không vội rời đi. Không bao lâu sau, Trương Lễ vội vàng chạy đến, phụng ý chỉ của bệ hạ mà mời bọn họ đi ngự thư phòng nghị sự.
Mà lúc này Tiêu Trạm đã dần kiềm nén cơn giận của mình, chờ sau khi các thần tử tới thì y mới bảo Trương Lễ cầm chiến báo này cho bọn họ nhìn. Sau khi tất cả mọi người xem xong thì không dám nói gì nữa.
Đây là một phong thư cấp báo đến từ Nghiệp thành tám trăm dặm, mười ngày trước, giữa ngoại tộc và quân phòng thủ xảy ra một trận đại chiến kịch liệt. Sau đó, Phụng Linh và Cố Vĩnh Diệm phụ trách truy kích quân địch, nhưng mà Phụng Linh không để ý tướng lệnh, đuổi theo đi sâu vào lòng địch, kết quả bị người mai phục. Cũng may Cố Vĩnh Diệm dẫn người liều chết cứu y ra, nhưng mà đội nhân mã Phụng Linh dẫn theo lại tổn thất nặng nề, suýt nữa cũng chôn mình vào đó.
Sau khi Uy Quốc công giải quyết xong hậu quả thì trước tiên báo cáo việc này, cũng thỉnh tội với Tiêu Trạm. Nhưng Tiêu Trạm biết đây cũng không phải là trách nhiệm của Uy Quốc công, là Phụng Linh tham công liều lĩnh. Hoặc là nói là lúc trước chính mình nghĩ quá đơn giản nên mới có kết quả như bây giờ.
Nếu dựa theo quân lệnh thì tội này cực nặng, cho dù phán Phụng Linh chịu cực hình cũng không đủ. Nhưng Phụng Linh là con thừa tự của Phụng Triển, có thể nói là huyết mạch dòng chính duy nhất của Phụng gia, mà lại là cháu trai của bệ hạ, không thể để cho y chết được. Nhưng lại không thể phán quá nhẹ, nếu không Uy Quốc công quản lý quân đội như thế nào?
Chúng thần bàn luận ầm ĩ, bên phán nhẹ bên phán nặng, bên nào cũng cho là mình đúng, không ai thuyết phục được ai, Tiêu Trạm cũng không nói một lời.
Đến ngày hôm sau, chuyện này đã truyền khắp triều đình, trên triều đình vì chuyện này mà ầm ĩ không ngớt.
Mà trong lúc đó, Thụy vương đã phái người sửa soạn xong đồ đạc chuẩn bị xuất phát về Tương Nam.
Mặc dù Nhạc Bình tức giận người ca ca này nhưng khi biết hắn sắp rời khỏi cũng không vui tới đưa.
Thụy vương nhìn vẻ mặt nàng, trong lòng thở dài một tiếng. Thấy sắp phải ly biệt, hắn cũng không ác miệng nữa, hiếm khi ôn hòa mà nói với Nhạc Bình: “Sau này muội cũng đừng bày vẻ nữa, hãy sống tốt với phò mã, sinh đứa bé. Nếu có chuyện gì khó xử cũng đừng náo loạn, hãy tiến cung nói với mẫu phi, không thì viết thư cho ta cũng được…”
Nhạc Bình cắn môi, có vẻ muốn phản bác nhưng ngại khí thế của Thụy vương nên đành phải ậm ờ cho qua. Thụy vương thấy dáng vẻ kia của nàng đã biết nàng nghe không lọt.
Thụy vương vốn còn muốn khuyên nàng để ý nhiều đến nhũ mẫu kia, nhưng nhìn dáng vẻ nàng thế này thì lời nghẹn ở trong miệng, sau đó hắn nuốt xuống.
Cũng may mặc dù lần này hắn trở về nhưng cũng để lại mấy người ở kinh thành, vừa để bảo vệ Nhạc Bình cũng để giám thị nhũ mẫu của nàng.
Hai huynh muội nhìn nhau không nói gì, Thụy vương lại trở dài trong lòng, quay người muốn lên xe ngựa. Nhạc Bình giật giật bờ môi, dường như muốn nói gì đó, nhưng quay đầu thấy Nguyên Gia bước xuống từ một chiếc xe ngựa khác thì ném sự thương cảm kia đến chín tầng mây. “Sao Nguyên Gia lại đến!”
Nguyên Gia đã đi đến, đối mặt với sự oán hận của Nhạc Bình và khó hiểu của Thụy vương, nàng mỉm cười nói: “Muội thay hoàng huynh đến tiễn huynh.”
Nhạc Bình hừ lạnh một tiếng, dứt khoát quay người rời khỏi chỗ này.
Lúc này Nguyên Gia mới đi đến trước mặt Thụy vương: “Lần này đi đường xá xa xôi, Nhị hoàng huynh phải bảo trọng hơn, thuận buồm xuôi gió.”
Từ chuyện tiệc Trung thu hôm đó, Thụy vương mơ hồ đoán được có lẽ trong triều đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà hắn chỉ là phiên vương ở đất phong, hỏi nhiều cũng không hay nên chỉ nói vài câu với Nguyên Gia. Sau đó hắn quay người lên người, cùng đội ngũ đi về phía Tương Nam.
Mà trong chiếc xe ngựa Nguyên Gia đi xuống còn có hai đứa bé đang ngồi, chính là Cố Trạch Mộ và Cố Thanh Ninh. Lúc này màn cửa xe ngựa đã bị kéo ra, hai người nhìn bóng lưng Thụy vương rời đi.
Cố Thanh Ninh nhìn một bên mặt của Cố Trạch Mộ, mặc dù hắn vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng nhưng cũng thấy được hắn quan tâm Thụy vương. Nàng không nhịn được mà nói: “Ngươi đã lo lắng thì cùng Nguyên Gia đi qua đi, nói với hắn mấy câu, nếu không thì không biết sau này khi nào sẽ gặp lại.”
Cố Trạch Mộ lắc đầu: “Không cần.” Nói xong câu đó, dường như hắn nghĩ đến câu nói giải thích rõ ràng của Thụy vương, lại nói thêm một câu. “Tâm tư Tiêu Triệt tỉ mỉ, nói nhiều ta sợ hắn sẽ phát hiện ra chuyện gì đó. Giống như nàng nói, đây là cuộc sống mới của chúng ta, sau này chúng ta đều có cuộc sống riêng của mình, không còn dính líu mới là kết quả tốt nhất.”
Cố Thanh Ninh ngây ngẩn cả người, nàng vẫn nghĩ là Tiêu Dận bảo thủ, vốn sẽ không nghe theo ý kiến người ngoài, không ngờ lời nói của mình lại bị hắn ghi tạc trong lòng. Xem ra trong lòng hắn không phải chỉ có quyền lực không có tình thân.
Dường như lúc trước nàng đã hiểu sai về hắn, điều này khiến cho tâm trạng của Cố Thanh Ninh cũng trở nên phức tạp.



