Gia thục của Cố gia bình thường là buổi sáng tiên sinh giảng bài, buổi chiều thì sắp xếp chương trình học khác ví dụ cưỡi ngựa bắn cung, cầm nghệ, thư hoạ, còn có nữ tử học nữ công.
Sáng sớm bọn nhỏ đã phải rời giường đánh quyền luyện võ, ăn cơm xong thì phải lên lớp, bây giờ cũng đang vào tuổi thèm ngủ. Lúc trước tiên sinh không nghiêm ngặt như thế cho nên bọn nhỏ hay lén ngủ một lúc, nhưng mà Hạ Nghi Niên cũng không phải lão sư tốt đến thế.
Ngay từ đầu Hạ Nghi Niên vẫn còn nhẫn nại, dần dần ông ta cũng không còn dung túng bọn họ nữa.
Cố Trạch Hạo vốn đang ngủ say, còn hơi chép miệng, ai ngờ mơ mơ màng màng mở to mắt đã thấy một làn da như vỏ quýt phơi khô trước mặt mình, suýt chút nữa hắn đã kêu to một tiếng “Có quỷ” rồi chạy mất dép.
Hạ Nghi Niên cười híp mắt nhìn Cố Trạch Hạo: “Ngủ ngon không?”
Cố Trạch Hạo còn chưa tỉnh táo ngồi phịch trên ghế, nuốt nước miếng một cái: “Tiên sinh, con sai rồi, con không ngủ tiếp nữa.” Trên thực tế, tim của hắn đang đập không ngừng khiến cho hắn muốn ngủ cũng không ngủ được.
“Đừng, cảm giác vẫn còn buồn ngủ.” Hạ Nghi Niên lồng hai tay vào nhau, dáng vẻ rất ôn hòa: “Như vậy đi, giảng kinh nghĩa thì hơi nhàm chán, ta kể chuyện xưa cho các con nghe, để các con tỉnh táo.”
Cố Trạch Hạo vốn tưởng mình sẽ bị phê bình, không ngờ tiên sinh tốt như thế, không những không mắng hắn mà còn kể chuyện xưa cho nghe. Hắn lập tức hứng thú, những hài tử khác cũng nhao nhao lại gần.
Hạ Nghi Niên đi đến trước thư án, ông ta hắng giọng một cái, mở miệng nói: “Khi xưa, có một nhạc sư tên là Công Minh Nghi, ông ta diễn tấu từ khúc vô cùng hay, thế nhân đều thích nghe tiếng đàn của ông ta. Có một ngày, ông ta đi đến ngoại thành đánh đàn, vừa lúc gặp phải một con trâu, Công Minh Nghi nhất thời hưng phấn mà diễn tấu tại chỗ. Giai điệu hoàn hảo nhưng trâu lại không hề phản ứng, vì thế ông ta lại đổi mấy bài nhưng trâu vẫn thờ ơ, cuối cùng Công Minh Nghi chỉ có thể thất vọng về nhà. Ông ta nói chuyện này cho bằng hữu nghe, bằng hữu an ủi ông ta rằng không phải ông ta đàn không hay, mà là đàn không đúng đối tượng, không vào được lỗ tai trâu!”
Bọn người Cố Trạch Hạo chớp mắt: “Hết rồi?”
“Hết rồi.”
Hạ Nghi Niên vô cùng vô tội lắc tay, mấy người Cố Trạch Hạo vẫn có vẻ mờ mịt. Trái lại Cố Trạch Mộ và Cố Thanh Ninh thấy tình huống này thì cười ra tiếng.
Hạ Nghi Niên nhìn về phía Cố Trạch Mộ thì biết hai người này nghe hiểu.
Cố Trạch Hạo nhìn thấy vẻ mặt ba người bọn họ, hắn cảm giác chuyện xưa này không đơn giản như bề ngoài, nhất định có ý tứ sâu xa nên đặt câu hỏi: “Tiên sinh giảng cố sự này là muốn nói cho chúng con biết đạo lý gì sao?”
Hạ Nghi Niên nghiêm trang nói: “Đúng thế.”
Cố Trạch Hạo gãi đầu một cái, cuối cùng chỉ có thể xấu hổ thừa nhận: “Học trò nghe không hiểu.”
Hạ Nghi Niên lại nhìn về phía những học trò khác, phản ứng của bọn họ không khác Cố Trạch Hạo. Sau đó ông ta nhìn qua Cố Trạch Mộ và Cố Thanh Ninh, lúc đó mới chỉ Cố Trạch Mộ: “Trạch Mộ, con nói đi.”
Cố Trạch Mộ đứng lên, trên mặt còn mang theo ý cười chưa tan hết, giọng nói của hắn vô cùng lạnh lùng: “Ý của tiên sinh là tiên sinh là Công Nghi Minh đánh đàn, mà các huynh tỷ là trâu không hiểu nhạc khúc. Các huynh tỷ ngủ trong lớp của tiên sinh cũng không phải tiên sinh giảng bài không tốt mà do các huynh tỷ không hiểu, cho nên tiên sinh phí lời, đàn gảy tai trâu thôi.”
Lúc này Cố Trạch Hạo mới hiểu ra, lập tức cảm thấy oan ức: “Sao tiên sinh còn mắng chửi chúng con chứ!”
Hạ Nghi Niên cầm sách gõ bàn của hắn: “Con nghe cũng không hiểu, sao tính là mắng người được!”
Cố Trạch Hạo: “…”
Ai ngờ Cố Trạch Mộ lại nói tiếp: “Nhưng mà tiên sinh, học trò cũng có chuyện không thoải mái.”
“Ừm, nói nghe một chút.”
“Tiên sinh tự xưng là Công Minh Nghi lại lấy điển cố đàn gảy tai trâu chế giễu đứa bé năm tuổi, tự biên tự diễn như thế là hành vi hẹp hòi, chẳng lẽ đây là biểu hiện của lão sư sao?”
Hạ Nghi Niên nghe thấy hắn nói thế không những không tức giận mà hai mắt còn tỏa sáng, lúc này mới nói: “Con đã nói thế thì ta sẽ bàn luận với con một chút.”
Cố Trạch Mộ lập tức có dự cảm bất thường.
“Cái gì gọi là làm gương sáng cho người khác chứ? Lão sư, người truyền đạo là gì, như thế nào là đạo. Giữ mình nghiêm là đạo, trung quân ái quốc là đạo, tri hành nhất cũng là đạo, trừ chuyện đó ta nói ta cuồng vọng hẹp hòi cũng được, đều chỉ là tiểu tiết thôi. Nếu như vì si mê tiểu tiết mà xem thường chính đạo thì đây mới là phẩm hạnh bại hoại.”
“Còn nữa, ta là lão sư dạy vỡ lòng cho các con thì phải uốn nắn thái độ học tập của các con từ khi bắt đầu, giúp các con có nền tảng. Cho dù ta dùng chuyện xưa hay dùng thước, đạo lý cũng như nhau…”
Cố Trạch Mộ nghe Hạ Nghi Niên chậm rãi nói thì hơi hối hận.
Năm đó ông ta làm Tư nghiệp ở Quốc Tử Giám chứ không phải làm Ngự Sử ở Ngự Sử đài sao? Ông ta có công lực túm lấy ai cũng có thể biện luận một hai canh giờ, cho dù làm ở Ngự Sử đài cũng là người đứng đầu.
Hạ Nghi Niên nói đến hưng phấn, cũng mặc kệ ở đối diện chỉ là mấy đứa nhỏ mới mấy tuổi, cũng nhân tiện nói: “Ta là vi sư cũng không cần học trò cung kính với ta mọi lúc, thậm chí chỉ cần hắn nói có đạo lý cho dù mắng ta thì ta cũng chấp nhận.”
Cố Trạch Mộ châm chọc nói: “Lão sư không giữ miệng như thế, cũng khó trách năm đó đắc tội tiên đế, bị đuổi khỏi kinh thành.”
Hạ Nghi Niên vuốt vuốt chòm râu, cũng không cảm thấy hổ thẹn, ngược lại cười nói: “Trò cũng đã nói chỉ là đắc tội tiên đế, tiên đế không giết ta tất nhiên là cảm thấy ta nói cũng có phần đúng, chỉ là lời ta nói không dễ nghe, tiên đế không thích. Ừm, cũng giống như trò bây giờ vậy, thẹn quá hoá giận thôi.”.
Cố Trạch Mộ: “…”
Cố Thanh Ninh không nhịn được nữa mà cười lên ha hả, nàng cảm thấy vị Hạ tiên sinh này thú vị, hơn nữa nhìn vẻ mặc ăn quả đắng của Cố Trạch Mộ thật sự vô cùng vui vẻ.
Tâm trạng của Cố Trạch Mộ và nàng hoàn toàn trái ngược, Cố Thanh Ninh chế giễu hắn không thể đáp trả chỉ có thể phát tiết lửa giận lên Hạ Nghi Niên. Nhưng mà Hạ Nghi Niên đã có biệt danh là Hạ Đại Ngớ Ngẩn, đối với chuyện này cũng vô cùng chậm chạp, cũng không phát hiện Cố Trạch Mộ tỏa ra hàn khí. Chỉ đáng thương Cố Thanh Thù, một bên Hạ tiên sinh văng nước miếng tung tóe, một bên là Cố Trạch Mộ phát ra hàn khí, chẳng còn gì thảm hơn.
Ngay lúc cuộc sống dần dần như gà bay chó chạy, tiệc Trung thu cũng sắp đến.
Hằng năm trong cung đều tổ chức tiệc Trung thu, trước đó vì Đào thị không có cáo mệnh nên không thể vào cung, năm nay là lần đầu tiên nàng tham gia yến hội trọng đại này nên vô cùng căng thẳng.
Cũng may lần này tiệc Trung thu do trưởng công chúa Nguyên Gia giúp đỡ Trần hoàng hậu chuẩn bị. Nguyên Gia vô cùng quan tâm, từ sớm đã phái người đến dạy lễ nghi cho Đào thị, cũng khiến cho hai tẩu tử chính quy là Chu thị và Liễu thị không có đất dụng võ.
Đến hôm tiệc Trung thu, Mẫn phu nhân và ba chị em dâu đã sửa soạn xong xuôi, thay lễ phục ngồi xe ngựa vào cung.
Bên ngoài cửa cung có rất nhiều xe ngựa đang đậu, các quý phụ ăn mặc đẹp đẹp đẽ vịn tay tỳ nữ xuống xe ngựa. Cũng có mấy người dẫn theo nữ nhi, trước cửa cung vang lên giọng nói dịu dàng, bóng dáng áo hương tóc mai.
Mẫn phu nhân dẫn theo con dâu chờ cung nữ dẫn bọn họ đi vào, ai ngờ một lát sau lại thấy phía trước rối loạn ồn ào. Một lát sau, đám người tách ra, nha hoàn Tố y bên cạnh trưởng công chúa Nguyên Gia đi tới, hành lễ với bọn họ: “Điện hạ cố ý bảo nô tỳ tới, mời Uy Quốc công phu nhân và mấy vị Thiếu nãi nãi tiến cung.”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người xung quanh nhìn về phía bọn họ có vẻ khác biệt. Lúc trước, trưởng công chúa Nguyên Gia yêu thích phủ Uy Quốc công một chút cũng không sao, nhưng bây giờ là cung yến mà, trước đó chỉ có đế hậu mới có đãi ngộ như thế. Trưởng công chúa Nguyên Gia cũng không phải mấy tiểu cô nương không hiểu chuyện, nàng ấy được chính tiên đế dạy bảo, bây giờ lại quản lý chuyện tôn thất, có thể được nàng hậu đãi như thế, phủ Uy Quốc công này cũng không đơn giản.
Thật ra chính Mẫn phu nhân cũng hơi phiền muộn, bà biết con dâu nhỏ có quan hệ tốt với trưởng công chúa Nguyên Gia, nhưng cũng không đến nổi ở trong cung yến được đại nha hoàn bên người trưởng công chúa mời vào chứ.
Nhưng mà cho dù bà nghĩ như thế thì cũng không biểu lộ ra ngoài, chỉ khẽ vuốt cằm: “Làm phiền cô nương.”
Một đoàn người đi về phía điện Trường Minh, trải qua đủ loại ánh mắt gột rửa, có ghen tỵ, nghi ngờ, hâm mộ, loại nào cũng có.
Đào thị vốn không nghĩ đến chuyện này liên quan đến mình, nàng đàng hoàng đi sau lưng Mẫn phu nhân. Cho đến khi đi vào điện Trường Minh thì lúc này mới bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động.
Liễu thị khẽ nói với nàng: “Điện Trường Minh là nơi hoàng hậu nương nương dùng để tổ chức yến hội cỡ lớn chiêu đãi mệnh phụ, mỗi năm tiệc giao thừa và tiệc Trung thu đều cử hành ở đây. Còn các nam nhân thì ở điện Vĩnh Thái, điện Vĩnh Thái cách điện Trường Minh không xa, nhưng cửa ra vào khác nhau.”
Đào thị vội vàng gật đầu nghe chỉ bảo.
Lúc này trong điện không có bao nhiêu người, chỉ có cung nữ qua lại.
Tố Y đưa các nàng vào vị trí rồi trở về phục mệnh với trưởng công chúa Nguyên Gia.
Nguyên Gia đang ở cùng với Trần hoàng hậu, nghe vậy thì gật đầu để Tố Y đi xuống. Trần hoàng hậu lại hơi tò mò: “Lúc trước người ngoài nói muội và Đào an nhân của phủ Uy Quốc công có quan hệ không tệ, ta còn không tin. Bây giờ xem ra muội thật sự quan tâm nàng ta.”
Nguyên Gia cười khổ trong lòng, nàng cũng không muốn khoa trương như thế, nhưng mà thân phận Đào thị không tầm thường. Nếu để nàng ấy đi theo người ngoài phơi nắng chờ vào cung, nàng cảm thấy vẻ mặt lúc gặp lại mẫu hậu thì cũng cảm thấy lá gan rung động.
Nhưng ngoài mặt nàng chỉ cười cười: “Ngọc Nương muội muội là người đơn thuần lương thiện, thần muội rất thích tính cách của nàng ấy cho nên quan tâm một chút.”
Trần hoàng hậu cũng không hoài nghi, thuận miệng nói: “Nhắc đến nàng ta thì ta cũng đã từng nghe qua đôi long phượng thai của nàng ta, nghe nói rất thông minh, ngay cả bệ hạ cũng rất hứng thú với bọn họ. Sau này nếu có cơ hội thì không ngại để Đào an nhân dẫn bọn họ vào cung, cũng gọi ta nhìn một cái xem cuối cùng là hài tử thế nào mà khiến muội và bệ hạ nhìn với con mắt khác.”
Nguyên Gia giật mình trong lòng, không dám tưởng tượng cảnh tượng đó, đành phải mập mờ cho qua.
Đúng vào lúc này, Tiêu Trạm lại dẫn theo Thụy vương tới. Sau tiệc Trung thu, Thụy vương sẽ rời khỏi kinh thành đi đất phong, lần này tiến cung một mặt là tham gia yến hội, mặt khác là cáo biệt hoàng huynh.



