Skip to main content

Trang chủ Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế Chương 51: 051

Chương 51: 051

8:29 sáng – 24/05/2025

Về tới phủ công chúa, Cố Thanh Ninh và Cố Trạch Mộ cũng không trở về phủ Uy Quốc công ngay mà cùng Nguyên Gia đến đình trong hoa viên. Nguyên Gia biết bọn họ có chuyện muốn nói nên vẫy lui nha hoàn.
Cố Thanh Ninh cầm thức ăn cho cá trong tay, hững hờ ném vào trong nước, chọc đến cá chép trong hồ chen chúc bơi tới, quấy đến bọt nước văng khắp nơi. Nàng nhìn mấy con cá đang tranh giành thức ăn, thật ra lỗ tai đang nghe Cố Trạch Mộ và Nguyên Gia nói chuyện.
Cố Trạch Mộ nói đến quân báo từ Tây Bắc truyền về, phủ Uy Quốc công cũng nhận được tin tức liên quan, nhưng mà Cố Trạch Mộ nghe được không nhiều, chỉ biết lần này bốn cha con không sao cả, chỉ có Cố Vĩnh Diệm bị thương nhẹ. Mà vốn một trận thắng nhỏ lại vì Phụng Linh mà biến thành thất bại.
Còn nhiều hơn nữa Cố Trạch Mộ cũng không biết, chỉ có thể nghe ngóng từ chỗ Nguyên Gia.
Nguyên Gia nói: “Nghe nói lần này người lãnh binh ở phía ngoại tộc là con thứ hai của Trác Cách, Ô Thiện. Phụng Linh muốn bắt sống Ô Thiện, lúc đó mới lãnh binh đuổi tới, nhưng mà không ngờ đối phương có một đội nhân mã nhỏ mai phục. Ô Thiện tấn công trước sau khiến cho đội nhân mã của Phụng Linh tổn thất nặng nề, cũng may lúc đó Cố Vĩnh Diệm đuổi tới kịp thời, đối phương cũng không dám liều mạng. Khi đó Cố Vĩnh Diệm mới cứu được Phụng Linh, nhưng mà cho dù Phụng Linh bị cứu kịp về song lại bị thương nặng, vẫn chưa tỉnh lại.”
Cố Trạch Mộ nhíu mày trầm ngâm, hồi lâu mới nói: “Bây giờ trong triều thế nào?”
“Theo ý kiến trong triều, phần lớn là muốn xử trí theo quân pháp, nhưng cũng có một phần nhỏ người nói giúp Phụng Linh. Dường như hoàng huynh còn chưa hạ quyết định, cho nên chỉ phát một ý chỉ trấn an Uy Quốc công, sau đó không còn tin tức khác nữa.”
Cố Trạch Mộ lắc đầu: “Không phải Tiêu Trạm không quyết đoán.”
Nguyên Gia kinh ngạc nhìn hắn.
“Tiêu Trạm muốn bảo vệ Phụng Linh.” Cố Trạch Mộ bình thản nói. “Nhưng y cũng biết rõ một khi phát ý chỉ này ra thì nhất định sẽ bị quần thần phản đối, thậm chí sẽ khiến cho Uy Quốc công thất vọng với y. Cho nên y đang do dự và suy nghĩ, phải dùng cách gì mới có thể bảo vệ Phụng Linh.”
Nguyên Gia và Cố Thanh Ninh đều ngây ngẩn cả người.
Cố Thanh Ninh phản đối nói: “Trạm Nhi tuyệt đối không phải người không phân đúng sai, ngươi nói những lời này chỉ là phỏng đoán của ngươi mà thôi.”
Cố Trạch Mộ không thể không nói tường tận: “Bên cạnh Phụng Linh có người, thời gian mật tín trở về không thể muộn hơn quân báo quá lâu, trễ nhất là tối qua Tiêu Trạm đã biết chân tướng chuyện này. Y sẽ sẽ trấn an bên người, cũng vì biết kẻ cầm đầu chuyện này là ai, nếu như y muốn xử trí Phụng Linh thì sẽ không vẽ vời thêm chuyện làm thêm một ý chỉ thế này.”
Cố Thanh Ninh vẫn không dám tin: “Sao Tiêu Trạm lại muốn làm thế!”
“Vì mẫu tộc của y.” Cố Trạch Mộ dừng một chút, nói tiếp: “Nếu không phải như thế thì nàng nói cho ta biết sao Tiêu Trạm biết rõ mà còn cố phạm vào sai lầm ngu xuẩn này?”
Cố Thanh Ninh mím chặt bờ môi, mặc dù Cố Trạch Mộ nói cũng rất có lý nhưng nàng không tin Tiêu Trạm trong miệng hắn lại là người tính toán như thế. Bây giờ nàng còn nhớ rõ lúc trước khi tiến vào giấc mộng, Tiêu Trạm nói mấy lời kia với nàng.
“Nhi thần cho bọn họ quyền lực để ngôn lộ thông suốt, nhưng cũng không muốn nghe và tin theo. Cho dù con kém phụ hoàng, nhưng văn võ cả triều có thể giúp nhi thần, nhi thần hi vọng trong lúc mình tại vị có thể khiến thiên hạ này phồn thịnh hơn so với Minh Đức.”
Y có thể nói ra lời như thế thì sao lại có thể nâng đỡ mẫu tộc gây ảnh hưởng đến quần thần chứ?
Cố Thanh Ninh vẫn tin Tiêu Trạm là đế vương khác hoàn toàn với phụ hoàng của y, lý tưởng và khát vọng của y không chỉ là tranh đấu quyền lực trong triều, trong mắt của y còn muốn nhiều hơn, nhiều hơn.
Cố Thanh Ninh nghĩ như thế thì vẻ mặt cũng dần trở nên kiên định: “Cho dù ngươi nói gì thì tóm lại ta vẫn tin tưởng y.”
Cố Trạch Mộ nhíu mày, nhịn không được khẽ nói: “Con hư tại mẹ.”
“Ngươi nói cái gì?”
“… Không có gì.”
Nguyên Gia thấy dáng vẻ của hai người bọn họ, cũng hơi bất đắc dĩ: “Bây giờ trong triều nghị luận ầm ĩ về chuyện này, phụ hoàng mẫu hậu có ý kiến gì không?”
Cố Trạch Mộ do dự một lát mới nói: “Tiêu Trạm muốn bảo vệ Phụng Linh không phải là không có cách, nhưng cái giá phải trả là chống lại quân pháp. Nếu một khi có tiền lệ này thì hậu quả khó mà lường được.”
“Phụ hoàng có cách gì?”
Cố Trạch Mộ vừa định nói thì đã bị Cố Thanh Ninh cắt ngang: “Chuyện này đã liên quan đến triều chính, bây giờ chúng ta chỉ nghe theo thôi. Nếu tùy tiện nhúng ta thì đối với Nguyên Gia cũng không phải chuyện tốt.”
Nói xong, Cố Thanh Ninh đứng lên: “Chúng ta đi ra ngoài cũng lâu rồi, trở về đi.”
Nguyên Gia thấy Cố Thanh Ninh đi ra khỏi đình, khẽ nói với Cố Trạch Mộ: “Phụ hoàng, chuyện này…”
Cố Trạch Mộ làm như không nghe thấy mà thở dài một hơi: “Người phái người đưa chúng ta về đi.”
Lúc này Nguyên Gia mới thở phào nhẹ nhõm, tự mình đưa bọn họ lên xe ngựa.
Trở lại phủ Uy Quốc công, Cố Trạch Mộ kéo Cố Thanh Ninh đang cắm đầu đi về phía trước lại: “Đi tới trong viện ta rồi nói.”
Đi vào trong viện, Cố Trạch Mộ phất phất tay, bọn hạ nhân lập tức rời đi, được huấn luyện vô cùng nghiêm chỉnh.
Hai người đi vào phòng, Cố Trạch Mộ mới mở miệng nói: “Nàng và ta đều biết rốt cuộc chuyện này nghiêm trọng đến mức nào, đến như y thật sự phạm sai lầm thì muốn cứu cũng đã muộn.” Hắn thấy Cố Thanh Ninh không nói gì thì nói tiếp: “Ta biết nàng lo lắng Nguyên Gia sẽ bị người ta kiêng kị, nhưng chuyện này ngoại trừ Nguyên Gia thì không có ai thích hợp hơn.”
Cố Thanh Ninh khẽ cười một tiếng: “Trạm Nhi là do một tay ngươi dạy dỗ, rốt cuộc tính cách y thế nào ngươi không biết sao? Chẳng lẽ y vì Phụng Linh mà làm chuyện không biết đúng sai sao?”
“Tiêu Dận, rốt cuộc ngươi không tin hắn hay là muốn cơ hội này nắm quyền lực trong tay lần nữa, can thiệp vào chuyện triều đình?”
Sắc mặt Cố Trạch Mộ không thay đổi, nhưng tay của hắn đã nắm chặt thành đấm.
Hai người đều không nói gì thêm, trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng cây kim rơi xuống.
Hồi lâu sau, Cố Trạch Mộ mới khẽ nói: “Không phải ta không muốn tin tưởng nhi tử của mình, nhưng mà ta… Không biết nên tin tưởng thế nào.”
Cố Thanh Ninh ngây ngẩn cả người.
“Vừa ra đời ta đã được phong làm Thái tử, nhưng mẫu hậu chết sớm, lại không được phụ hoàng thích, chỉ là có tên tuổi thôi. Tất cả mọi người biết chỉ cần Hồ quý phi sinh hài tử cũng chính là ngày ta chết bệnh. Trong trong Đông Cung tất cả đều là người mai phục, ta không thể tin được bất kỳ người nào, sau khu ta trưởng thành ta cũng không biết tin tưởng một người là thế nào.”
Trên mặt Cố Trạch Mộ hiện vẻ mờ mịt luống cuống, giống một cây châm đâm vào lòng Cố Thanh Ninh, khiến cho nàng không nhịn được mà nhớ lại khi xưa lúc mình mới gả cho Tiêu Dận.
Lúc đó Tiêu Dận vẫn chỉ là Thái tử, nhưng cuộc sống trôi qua vô cùng chán nản. Lúc Hồ quý phi được sủng ái, thái giám bên người bà ta còn có thể hô to gọi nhỏ với Tiêu Dận. Mà Phụng Trường Ninh thì khác, phụ thân của nàng là Định Quốc công nắm đại quyền trong tay, cho dù là Hồ quý phi cũng không thể tùy tiện đắc tội nàng.
Phụng Trường Ninh không muốn nhìn người ngoài khi dễ Tiêu Dận cho nên mỗi lần đều ngăn trước mặt hắn, nàng còn nhớ rõ vẻ mặt khiếp sợ của Tiêu Dận lúc đó. Khi đó nàng còn tưởng rằng hành động của mình quá hung hăng mà dọa sợ hắn, bây giờ mới biết hắn chưa từng được người ta ngăn ở trước mặt bảo vệ qua.
Điều này khiến cho Cố Thanh Ninh muốn nói cũng không nói ra lời.
Cố Trạch Mộ thấy nàng im lặng thì cũng chỉ cười nhạt nói: “Thật ra nàng nói ta không tin người ngoài, nàng từng tin tưởng qua ta chưa? Thôi, chuyện này xem như chưa từng xảy ra đi.”
“Chờ một lát.”
Đột nhiên Cố Thanh Ninh gọi hắn lại, giống như có một quyết định trọng đại nào đó: “Ta có cách, không cần thông qua Nguyên Gia cũng có thể trò chuyện với Trạm Nhi.”
Ánh mắt Cố Trạch Mộ khẽ động.
Cố Thanh Ninh nói chuyện mình có thể báo mộng cho Cố Trạch Mộ nghe, Cố Trạch Mộ giãn mày: “Đây đúng là cách thích hợp nhất.”
“Ta nói ra bí mật này là vì Nguyên Gia và phủ Uy Quốc công, bây giờ ta giúp ngươi cũng vì mục đích chung của hai chúng ta. Nhưng ta phải nói trước với ngươi, nếu ngươi muốn dựa vào đó ảnh hưởng triều chính thì ta sẽ không đồng ý.”
Cố Trạch Mộ gật gật đầu: “Ta biết.”
Hai người giao hẹn tối nay sẽ thử ở trong viện của Cố Thanh Ninh, lúc này Cố Thanh Ninh mới rời đi. Nhưng mà còn chưa đi ra tới cửa thì nàng đột nhiên mở miệng nói: “Thật ra ngươi đã đoán được từ sớm mà?”
Cố Trạch Mộ sững sờ.
“Mấy lần ta báo mộng, mở mắt ra đều thấy ngươi nhìn ta, thật ra ngươi có thể cảm giác được đúng không?” Cố Thanh Ninh nở nụ cười tự giễu. “Từ khi ngươi và Nguyên Gia nói đến chuyện này cũng chỉ từng bước dẫn ta vào bẫy. Mục đích chính của ngươi không phải là Nguyên Gia, vẫn luôn là ta mà thôi. Ta chưa hề nói qua ta đã nói thân phận của mình cho Nguyên Gia, nhưng lúc ta ở trước mặt nàng vạch trần thân phận của ngươi thì ngươi không hề kinh ngạc. Khi đó ngươi cũng đã đoán được ta có cách ảnh hưởng Nguyên Gia đúng không!”
Cố Trạch Mộ cụp mắt xuống: “Đúng.”
“Vậy thật sự làm khó ngươi nhịn lâu như thế, thậm chí còn dùng khổ nhục kế, không phải ngươi ghét nhất nhắc đến chuyện xưa sao? Bây giờ lại hi sinh lớn như thế, thật đúng là khiến ta ngạc nhiên.”
“Không phải.”
Đột nhiên Cố Trạch Mộ nâng cao giọng nói, hắn nhìn vẻ kinh ngạc trong mắt Cố Thanh Ninh, gằn từng chữ một: “Đây không phải là khổ nhục kế. Có người nói với ta, cho dù là huynh muội ruột cũng không phải tâm ý tương thông, có mấy lời không nói thì nàng sẽ không biết. Ta chỉ… Muốn giải thích với nàng, không muốn nàng hiểu lầm.”
Hắn cười khổ một tiếng: “Nhưng hình như cũng không có tác dụng gì.”
Cố Thanh Ninh thẳng lưng, cho dù lý trí điên cuồng kêu gào nàng không nên tin tưởng Cố Trạch Mộ nhưng cuối cùng nàng không nói gì, chỉ quay người rời đi. Nhưng mà bóng lưng chạy trối chết kia vẫn để lộ tâm tình của nàng vào giờ phút này.