Skip to main content

Trang chủ Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế Chương 48: 048

Chương 48: 048

8:29 sáng – 24/05/2025

Sau khi Nguyên Gia biết rõ mọi chuyện thì đối với vị huynh trưởng khác mẫu thân này vô cùng bội phục. Cái gì mà người không biết sợ, chính là người trước mắt đây. Chỉ tiếc rằng không thể nói rõ chân tướng với Tiêu Triệt, nếu không Nguyên Gia thật sự muốn xem vẻ mặt của hắn lúc này.
Nguyên Gia cảm thấy hơi tiếc nuối.
Thụy vương cảm thấy vẻ mặt Nguyên Gia hơi kì quái, nhưng mà hắn cũng không để ý nhiều, sau khi hàn huyên mấy câu thì dời chủ đề về việc mục đích hắn đến hôm nay.
Nhắc đến đây cũng không phải chuyện lớn gì, vào đầu năm Tương Nam xuất hiện nạn trộm cướp. Thụy vương mang binh đi diệt cướp, có tên cướp cải tà quy chính sau đó bỏ mình, Thụy vương Xem hắn ta là binh sĩ báo cáo lên triều đình. Theo lý thuyết thì chuyện này cũng không tính là chuyện lớn gì, nếu khi xưa thì cũng sẽ được bỏ qua.
Nhưng sau khi tiên đế mất, chuyện tôn thất không ai quản, vẫn luôn do người Lễ bộ quản lý. Lễ bộ quản lại làm việc theo quy củ, làm gì cũng xem trọng quy củ nhất, trong Lục bộ chỉ có bọn họ là phiền phức nhất. Nếu phiền phức nhất thì cũng thôi, nhưng lại đụng đến một viên ngoại vô cùng tích cực, ông ta còn lấy “Chu luật” làm khuôn phép, nhất quyết muốn bỏ đi trợ cấp của người này.
Đương nhiên Thụy vương không chịu, hai phe cứ rùm beng như thế. Nếu chuyện này không làm lớn, nói không chừng bên Lễ bộ sẽ bí mật làm theo quy củ, nhưng chuyện này đã vỡ lỡ, Lễ bộ cũng không muốn mất thể diện nên “Kéo dài” tự quyết, muốn bịp qua chuyện này.
Thụy vương bị Lễ bộ làm cho rất phiền muộn, lại không muốn lấy chút chuyện lông gà vỏ tỏi đó đi làm phiền hoàng huynh. Cũng may bên tôn thất này do Nguyên Gia nắm giữ, nên hắn chạy tới đây nói rõ với Nguyên Gia chuyện xảy ra. Nguyên Gia nghe không cũng không đáp ứng ngay, chỉ thận trọng tỏ vẻ mình sẽ đi hỏi han.
Thụy vương cũng thấu tình đạt lý, hai huynh muội trao đổi một phen rồi cáo từ.
Nhưng mà trước khi đi, Thụy vương lộ vẻ do dự, Nguyên Gia tò mò hỏi: “Nhị hoàng huynh còn có chuyện gì khác sao?”
“Ừm… Là chuyện liên quan đến Nhạc Bình.” Thụy vương mở miệng, cũng không lúng túng nữa mà nói thẳng: “Đầu óc Nhạc Bình không linh hoạt, mẫu phi lại quá yêu chiều muội ấy, đến mức muội ấy làm việc không có chừng mực. Lúc trước muội ấy đắc tội nhiều với muội, mong rằng muội đại nhân đại lượng đừng tính toán với muội ấy. Sau này muội ấy làm sai cái gì thì muội cũng đừng chấp nhất quá…”
Trước đó Nguyên Gia không có phản ứng gì, nhưng lúc này nghe hắn nói thế thì trong lòng lập tức phản cảm, trên mặt cũng mang theo vẻ lạnh lùng. “Nhị hoàng huynh có ý gì? Không chấp nhặt tỷ ta, vậy bảo muội chịu đựng hoàng tỷ?”
Thụy vương vội vàng khoát tay: “Muội hiểu lầm rồi, ta cũng không bảo muội nhịn Nhạc Bình. Dựa vào tính cách chó con kia, đối phương càng nhẫn nhịn thì muội ấy càng được đà lấn tới.”
Nguyên Gia: “…”
“Ý của ta là nếu như muội ấy phạm sai lầm thì muội nên làm thế nào cứ làm thế đó, chỉ cần báo cho ta một tiếng. Dù sao muội ấy biến thành thế này thì ta cũng có trách nhiệm, chắc chắn sẽ giáo huấn lại muội ấy, đến lúc đó ta sẽ tự áp giải muội ấy tới cửa nhận lỗi với muội.”
Thụy vương nói lời này vô cùng thành khẩn, không hề có bất công, thậm chí còn vô cùng khiêm tốn, nhưng vì như thế thì sau này sao Nguyên Gia có thể đánh mặt Nhạc Bình nữa?
Cũng không biết Nhạc Bình có biết hay không, Thụy vương rất chính trực.
Nguyên Gia nhịn không được nói ra: “Hoàng tỷ có biết Nhị hoàng huynh làm những chuyện này không?”
Thụy vương hơi lúng túng, nắm tay đặt bên môi ho một tiếng: “Chuyện này huynh trưởng nên làm, ta không thẹn với lương tâm là được. Nói với muội ấy cũng không tốt, muội ấy lại cảm thấy ta có ý khác.”
Nguyên Gia nghe Thụy vương nói xong thì trong lòng cảm khái. Thụy vương thật sự là một ca ca tốt, chỉ tiếc Nhạc Bình ở trong phúc mà không biết phúc.
Sau khi Thụy vương nói chuyện này, Nguyên Gia cũng phái người đi nghe ngóng, đúng là không phải chuyện lớn gì. Hắn đứng về phía ân tình, Lễ bộ lại đứng trên luật pháp, hai bên đều có lý do, cũng không ai thuyết phục được ai.
Nhưng mà Nguyên Gia vẫn giải quyết viên mãn chuyện này dưới sự chỉ đạo của Cố Trạch Mộ và Cố Thanh Ninh.
Mấy ngày sau khi giải quyết xong chuyện này, cuối cùng Chu thị cũng thuyết phục Liễu thị để quản gia trong nhà mang theo lễ vật đi mời Hạ Nghi Niên.
Tuy nói dù sao Hạ Đại Ngớ Ngẩn cũng là tột nhân, nhưng cuối cùng ông ta vẫn có hai ba người bằng hữu, lão sư Phương Thận của Cố Trạch Vũ là một trong số đó. Vốn dĩ Phương Thận muốn Hạ Nghi Niên đi thư viện Tây Sơn, nhưng ông ta lại ghét bỏ thư viện nhiều chuyện, làm phiền ông ta viết sách. Phương Thận bị chọc giận gần chết nhưng vẫn phải bóp mũi tìm chỗ cho ông ta lần nữa.
Hạ Nghi Niên nghe nói là phủ Uy Quốc công, tưởng tượng là võ tướng thế gia, lại nghe nói cơ bản đều là hài tử nên sẽ không học quá sâu, lập tức rung động ôm theo bao quần áo của ông ta rồi đi tới.
Chu thị nhớ ông ta muốn viết sách nên đã sai người chuẩn bị một gian khách viện từ sớm, hạ nhân cũng chọn người nhu thuận lanh lợi. Cho dù Hạ Nghi Niên nhiều chuyện nhưng cũng không tìm được chỗ để chê, cuối cùng chỉ cho nha hoàn lui ra, rồi gõ nhịp ở lại.
Vì thế, chờ đến khi bọn nhỏ nghỉ ngơi một ngày quay lại gia thục thì phát hiện đã thay tiên sinh.
Cố Trạch Mộ mạnh mẽ bước vào gia thục, sau đó sững sờ.
Hạ Nghi Niên là một ông lão có vóc dáng tầm trung bề ngoài xấu xí, có lẽ vì hành tẩu bên ngoài đã lâu nên làn da ông ta ngăm đen, trên mặt dày đặc nếp nhăn, trông ông ta không hề giống đại nho mà lại giống như người nông dân kiếm ăn trong ruộng. Nhưng ít ra nhìn về bề ngoài thì không thể tưởng tượng được ông lão này là bênh vực lẽ phải vang danh thiên hạ.
Hạ Nghi Niên ho nhẹ một tiếng, đám người lập tức ngồi xuống. Tốt xấu gì cũng là ngày đầu tiên lên lớp, dù sao cũng phải thăm dò tính tình vị tiên sinh này trước.
Hạ Nghi Niên hài lòng gật gật đầu: “Từ hôm nay trở đi, ta chính là phu tử của các con, ta họ Hạ.”
Bọn người Cố Thanh Chỉ nghiêm túc kêu “Hạ tiên sinh”. Hạ Nghi Niên sờ lên râu dê như có thật mà gật đầu, lại nhìn về Cố Trạch Mộ và Cố Thanh Ninh đứng ở cổng.
Đôi long phượng thai của Cố gia này cũng rất nổi tiếng, Hạ Nghi Niên cũng nghe qua, ông ta hơi khịt mũi coi thường, cảm thấy người đời phóng đại quá mức.
Cố Trạch Mộ nhìn ra trong mắt ông ta có cảm xúc không thể che giấu được, trong lòng càng phiền muộn. Nếu nói trên đời này có người hắn không thể trị được thì vị Hạ Đại Ngớ Ngẩn này chính là một trong số đó.
Cả đời của Tiêu Dận gần như không phạm phải sai lầm, chỉ có vụ án của Chiêm Thế Kiệt có lẽ là vết đen lớn nhất trong cuộc đời hắn.
Năm đó, chuyện Chiêm Thế Kiệt tự sát đúng là có chỗ khiến hắn hoài nghi, nhưng mà sau đó khâm sai cầm bắng chứng về, cho dù là sổ sách hay là thư từ qua lại, thậm chí còn tìm thấy gia tài lớn trong nhà Chiêm Thế Kiệt, tất cả đều chứng minh Chiêm Thế Kiệt có tội, hắn không thể không tin.
Cũng vì như thế hắn mới càng thêm tức giận. Chiêm Thế Kiệt là thần tử mà hắn vô cùng tin tưởng, lúc trước hắn ta vỗ ngực cam đoan sẽ cai quản tốt Hoàng Hà, cũng thề nhận vị trí Tổng đốc đường sông. Ai ngờ ba năm trôi qua, Hoàng Hà không được quản lý tốt, ngược lại ông ta trở nên bẩn thỉu. Tiêu Dận để Chiêm Thế Kiệt quản lý Hoàng Hà, muốn tiền cho tiền, muốn người cho người, cho dù ông ta làm gì đều dốc lòng ủng hộ, ai ngờ ông ta lại hồi báo chính mình như thế.
Điều này khiến cho Tiêu Dận vô cùng tức giận, lại thêm lúc đó hắn đã bị bệnh rất nặng, trong việc triều chính không còn thuận buồm xuôi gió như trước, tính tình cũng biến thành nóng nảy dễ giận, lúc này phán quyết xử Chiêm gia. Lúc đó trong triều không ai đứng lên kiến nghị, chỉ có một mình Hạ Nghi Niên nói giúp Chiêm Thế Kiệt. Đáng tiếc lời nói ông ta không có giá trị, cũng không có chứng cứ, chỉ nói nhân phẩm bản tính cửa Chiêm Thế Kiệt, đương nhiên Tiêu Dận không để ý.
Đợi đến khi hắn thật sự tỉnh táo lại ý thức được điểm khả nghi trong chuyện này thì cả nhà Chiêm gia đã bị chém đầu. Chuyện này xem như đậy nắp quan tài mới luận định, trong triều càng không ai dám đề cập.
Lúc này Tiêu Dận mới hối hận, trong chuyện triều chính hắn cứng rắn độc đoán, đúng là làm việc rất hiệu quả nhưng trong đó cũng lộ ra tệ nạn. Hắn cũng không nghĩ tới lá gan của văn võ trong triều lại không bằng một Tư nghiệp nho nhỏ trong Quốc Tử Giám.
Nhưng mà cho dù hắn rất tán thưởng Hạ Nghi Niên thì cũng không có nghĩa hắn muốn nhìn thấy đối phương, càng đừng nhắc đến chuyện ông ta còn muốn làm lão sư của hắn?
Bởi vì ông ta thật sự không biết cách nói chuyện, dựa vào học thức của ông ta lại lăn lộn trong triều nhiều năm như vậy vậy mà chỉ làm một Tư nghiệp Lục phẩm, nghĩ cũng biết ông ta đắc tội biết bao người.
Đến bây giờ Cố Trạch Mộ còn nhớ kỹ lời nói của Hạ Nghi Niên ở trong triều, vậy mà ông ta còn có thể sống sót, Cố Trạch Mộ phải bội phục trình độ của ông ta.
Bây giờ Hạ Nghi Niên đi đến gia thục Cố gia, không cần nghĩ cũng biết thời gian sau này nhất định là gà bay chó chạy.
Cũng may trước mắt Hạ Nghi Niên tương đối hài lòng với công việc này, dường như cũng không muốn làm hỏng nên đã bớt phóng túng một chút. Hơn nữa mặc dù tính cách ông ta không tốt nhưng giảng bài cũng không tệ.
Ông ta giảng bài khác Bạch tiên sinh, không hề máy móc, giảng vô cùng tùy ý, điển cố và thú sự đều hạ bút thành văn. Vốn dĩ kinh nghĩa không hề thú vị nhưng dưới cách giảng bài của ông ta cũng trở nên vô cùng thú vị. Bọn người Cố Thanh Chỉ vốn không thích lên lớp, bây giờ ai cũng nghe giảng đến mê mẩn, vô cùng thích vị phu tử mới tới này.
Nhưng mà tiệc vui chóng tàn, sau khi quen thuộc thì Hạ Nghi Niên dần bộc lộ bản tính.