Skip to main content

Trang chủ Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế Chương 47: 047

Chương 47: 047

8:29 sáng – 24/05/2025

Cố Trạch Vũ nói được thì làm được, ngày hôm sau hắn đã cho bọn người Cố Thanh Chỉ học bù, khiến cho mấy đệ đệ muội muội khổ không thể tả.
Cố Thanh Chỉ cáo trạng với mẫu thân, Chu thị vừa cảm thấy dáng vẻ tức giận bất bình của nữ nhi thật buồn cười, vừa lại xót cho nhi tử. Đêm đó, nàng tự mình nấu một chén canh đưa qua cho Cố Trạch Vũ.
Cố Trạch Vũ đang ôn bài, Chu thị thấy thế thì nhân tiện nói: “Ban ngày con phải dạy học cho đệ đệ muội muội, buổi tối còn phải đọc sách, thân thể sao chịu nổi được?”
Cố Trạch Vũ để quyển sách trên tay xuống, khẽ cười nói: “Nhi tử có chừng mực, mẫu thân yên tâm.”
Chu thị biết từ trước đến nay hắn làm việc rất có chủ kiến nên cũng không nhiều lời, chỉ lấy canh từ trong tay nha hoàn để trước mặt hắn: “Mẫu thân tự tay nấu, con nếm thử xem có ngon không?”
Cố Trạch Vũ ăn một miếng, khen: “Nương vẫn nấu ngon như xưa.”
Chu thị cười nói: “Con thích ăn là được.”
Cố Trạch Vũ uống canh xong, Chu thị nói: “Ta nghe nói dường như người Phương gia có ý muốn mời lão sư con trở về, chuyện này thật sao?”
Cố Trạch Vũ buông thìa xuống, ôn nhu nói: “Năm đó dù sao nhị lão gia Phương gia cũng có ân với lão sư, lần này ông ấy qua đời, lão sư trở về phúng viếng cũng bình thường, còn nói muốn về Phương gia thì chưa hẳn.”
Chu thị yên lòng: “Vậy thì tốt, ta sợ lão sư con trở về Phương gia thì sau này việc học của con phiền phức rồi.”
Trước kia Uy Quốc công không cùng ý kiến chính trị với đại lão gia Phương gia nên trở mặt nhau, nếu như Phương Thận thật sự trở về Phương gia thì sau này thân phận của Cố Trạch Vũ sẽ rất khó xử.
Cố Trạch Vũ cũng không lo lắng cho việc học của mình, ngược lại hỏi mẫu thân: “Mấy hôm nay con nhìn xem việc học của Thanh Ninh và Trạch Mộ, mặc dù hai người còn nhỏ tuổi nhưng có thể nhìn ra thiên phú. Mẫu thân có biết sau này Tam thẩm sắp xếp cho bọn họ thế nào không?”
Chu thị nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, không nhịn được mà nói: “Con có ý gì thì nói thẳng ra cũng được, nếu phù hợp thì ta sẽ đi nói với Tam thẩm của con.”
Cố Trạch Vũ do dự một lát mới nói: “Mẫu thân biết Hạ tiên sinh Hạ Nghi Niên chứ?”
Chu thị nhíu lông mày suy nghĩ, sau đó giật mình nói: “Là vị Hạ Đại Ngớ Ngẩn vì vụ án của Chiêm Thế Kiệt bênh vực lẽ phải làm tiên đế tức giận phải không?”
Cố Trạch Vũ: “…”
Lúc này Chu thị mới ý thức được mình không cẩn thận đã nói biệt hiệu của đối phương ra, hơi ngượng ngùng mà nói: “Ta cũng từng nghe qua thanh danh của ông ta, nghe nói tài trí hơn người, cũng ngang tài với lão sư của con, nhưng mà tính cách người này hơi…”
Năm đó Hoàng Hà vỡ đê, Tổng đốc đường sông Chiêm Thế Kiệt sợ tội tự sát, vụ án này có vô số điểm đáng ngờ. Lúc đó, trong triều e ngại uy nghiêm của tiên đế nên không dám nói giúp Chiêm Thế Kiệt. Khi đó, Hạ Nghi Niên chỉ là một tư nghiệp nho nhỏ ở Quốc Tử Giám lại đứng ra bênh vực Chiêm Thế Kiệt.
Hạ Nghi Niên chống đối tiên đế đương triều, chọc tiên đế nổi trận lôi đình, phạt gậy ông ta. Hạ Nghi Niên cũng không vì thế mà khuất phục, trái lại cuối cùng tiên đế không thể làm gì, đành phải tước bỏ chức quan của ông ta, nhắm mắt làm ngơ ném ông ta khỏi kinh thành.
Nhưng Hạ Nghi Niên cũng không vì thế mà suy sụp tinh thần, ông ta quyết định ôm bao quần áo rồi cưỡi lừa nhỏ du lịch khắp thiên hạ. Chuyện ông ta vì chính nghĩa mà nói giúp Chiêm Thế Kiệt truyền khắp thiên hạ, đương nhiên có không ít người bội phục ông ta cứng cỏi trong sạch, mời ông ta đến nhà ăn ngon uống sướng. Nhưng tính tình Hạ Nghi Niên thẳng thắn, trải qua mấy năm không kết được thiện duyên mà còn đắc tội người ta.
Cũng không hổ người ta đặc biệt hiệu Hạ Đại Ngớ Ngẩn cho ông ta.
Chu thị không biết vì sao Cố Trạch Vũ lại nhắc đến ông ta, Cố Trạch Vũ lại nói: “Con nghe nói mấy năm nay Hạ tiên sinh đã thông hiểu, định viết sách, nhưng trong người không có tiền nên muốn tìm công việc gì đó làm. Nhưng mà trong kinh thành không ít người sợ hãi thanh danh ông ấy, cho nên…”
Chu thị kinh ngạc: “Không phải con định mời ông ta đến phủ chúng ta đấy chứ?”
“Có gì không thể?”
Chu thị cũng không thể nói cho hắn biết với tính cách lão già đó sợ là sẽ đánh nhau với một đám tiểu yêu tinh trong nhà này mất.
Chi thị muốn ra vẻ mình không giống từ mẫu nuôi ra đứa con phá của nên miễn cưỡng nói: “Hạ Đại… Tiên sinh học vấn cao thâm, nếu đến phủ chúng ta dạy một đám hài tử thì hơi không biết trọng nhân tài?”
“Sẽ không đâu, nghe nói Hạ tiên sinh cố ý nói vì muốn có nhiều thời gian để viết sách nên sẵn lòng dạy hài tử học, không vất vả.”
Chu thị: “…” Xem như nàng đã hiểu vì sao không ai muốn mời ông ta.
Cố Trạch Vũ thấy dáng vẻ đau răng của mẫu thân thì đành phải nói tiếp: “Lão sư nói Hạ tiên sinh chỉ nói ngoài miệng thế thôi, trên thực tế ông ấy là người rất có trách nhiệm. Tuy nói tính cách hơi… Khụ, nhưng mà học thức của ông ấy uyên bác, tính cách thanh cao. Dựa vào tư chất của Trạch Mộ và Thanh Ninh, nếu bỏ qua một vị lão sư như thế thì hơi đáng tiếc.”
“Lại nói, Bạch tiên sinh đã nói xin nghỉ với Nhị thẩm, nói là muốn tham gia kỳ thi Hương sang năm, nên chuẩn bị về ôn bài. Dù sao chúng ta cũng phải mời một tiên sinh.”
Bạch tiên sinh chính là tiên sinh đang dạy ở gia thục Cố gia, chuyện này Cố Trạch Vũ đã biết từ sớm nhưng cũng không đề nghị trước mặt Liễu thị. Hắn nghĩ đến lão sư từng nói lúc trước Hạ Nghi Niên từng làm thơ châm chọc Liễu thái phó, Liễu thị tuyệt đối sẽ không chào đón ông ta.
Chu thị trừng hắn: “Vậy sao con không bàn bạc với Nhị thẩm, ngược lại muốn quanh co lòng vòng tính toán nương của con?”
Cố Trạch Vũ cười lên: “Lời này của nương lại nói xấu nhi tử rồi, nhi tử cũng suy nghĩ cho đệ đệ muội muội thôi.”
“Được rồi, chuyện này cứ giao cho ta.” Chu thị thở dài: “Tóm lại mấy đứa mấy con không ai làm ta bớt lo cả.”
Cố Trạch Mộ cũng không biết đại ca tỏ vẻ ôn nhu với hắn, không bao lâu sâu sẽ cho hắn một đòn trí mạng, mời người hắn không muốn thấy nhất đến phủ.
Giờ phút này hắn đang tỏ vẻ nghiêm túc ngồi trong xe ngựa với Cố Thanh Ninh đi đến phủ công chúa.
Nguyên Gia suy tính hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định tiếp nhận đề nghị của phụ hoàng. Nàng cũng hiểu rõ, dựa vào thân phận của nàng đương nhiên có thể làm công chúa an phận mặc kệ mọi thứ.
Nhưng mà tổ phụ của nàng là Cung Đế sau khi tại vị thì làm quá hỗn loạn, sau khi phụ hoàng đăng cơ đã giải quyết một nhóm tôn thất, mấy vị trưởng bối còn sống sót ai cũng trở nên âm thầm.
Đến mức bây giờ tôn thất như đống cát vụn, cả ngày vì chuyện lông gà vỏ tỏi nhỏ bé mà ầm ĩ không xong. Nhưng mà thân phận bọn họ không tầm thường, quan viên bình thường không làm gì được bọn họ, cuối cùng phải do đích thân hoàng huynh xử lý. Tính của hoàng huynh tốt hơn phụ hoàng nhiều, nên càng cổ vũ đối phương làm tới.
Cả ngày Tiêu Trạm bề bộn nhiều việc chính sự, thật vất vả mới rảnh rỗi còn bị bọn họ làm cho sứt đầu mẻ trán, thật sự rất thảm.
Mặc dù Nguyên Gia là nữ tử nhưng thân phận nàng tôn quý lại có thủ đoạn. Cho dù nàng không trị được những trưởng bối kia nhưng bọn họ không dám đắc tội nàng, để nàng giải quyết những chuyện lông gà vỏ tỏi kia là thích hợp nhất.
Tiêu Trạm cảm động không thôi, sau đó nhanh chóng ném những chuyện này cho Nguyên Gia.
Nguyên Gia nhận lấy, quay đầu mời cha nương tới.
Mặc dù tôn thất Đại Chu không có quyền lực lớn như trước nhưng cũng có chút quyền lực, có một vài chuyện thì thậm chí ý kiến của tôn thất rất quan trọng. Nhưng khi Thành Đế còn tại vị, tôn thất bị ép phải ngoan ngoãn không dám làm ra chuyện gì. Bây giờ Tiêu Trạm đăng cơ, trong nội bộ tông thất không ai phục ai, lúc này mới để lộ năng lực ra.
Mặc dù Cố Thanh Ninh không muốn nữ nhi dính vào chuyện này nhưng chính Nguyên Gia đã quyết định thì nàng cũng không nói gì thêm.
Trái lại Cố Trạch Mộ rất bình tĩnh, dường như đã sớm đoán được kết quả này.
Vì thế gần đây số lần hai người đi phủ công chúa tăng lên không ít, thời gian ở cùng nhau cũng tăng lên theo.
Cố Trạch Mộ nhìn Cố Thanh Ninh đưa lưng về phía hắn, hắn có lòng muốn nói mấy câu để bầu không khí dịu lại nhưng lại không biết nói gì.
Đời trước khi hắn còn chưa rung động trước Phụng Trường Ninh thì vẫn có thể dịu dàng quan tâm, giữa hai người cũng có thể tương kính như tân. Ai ngờ sau khi hắn rung động, quyết tâm phải sống hết đời với Phụng Trường Ninh thì hai người lại thành kẻ thù.
Đương nhiên, hắn càng không thể ngờ rằng hai người bọn họ lại rơi vào một thân phận khó xử hơn… Huynh muội.
Cố Trạch Mộ hổ thẹn với nàng, vốn dĩ hắn cũng muốn làm huynh trưởng của nàng, không ngờ ý nghĩ này chưa kịp thực hiện thì thân phận của hắn đã bị lộ.
Tuy nói tình huống trước mắt rất tệ nhưng cũng không tệ như trong dự đoán của Cố Trạch Mộ. Dù sao phần lớn thời gian hắn cũng sẽ không chọc giận Cố Thanh Ninh, nàng cũng sẽ xem hắn như không tồn tại.
Sau khi Cố Trạch Mộ nghe Tiêu Triệt không đáng tin kia nói chuyện, hắn giải thích với Cố Thanh Ninh không thành bị nàng đẩy ra khỏi cửa thì cuối cùng không còn toan tính hòa giải với đối phương nữa. Hai người tạm thời duy trì nụ cười đúng mực trước mặt người khác, sau lưng thì không thèm để ý nhau.
Đến phủ công chúa, quản gia đã ân cần đón hai người đi vào. Hôm nay thật không đúng lúc, Nguyên Gia dẫn theo Tiêu Diễn Chi vào cung còn chưa ra, quản gia cho người dâng trà nước điểm tâm, lại để cho bọn nha hoàn săn sóc.
Hai người ngồi cách xa nhau, làm chuyện riêng, không ai để ý đến ai.
Trong bầu không khí này, bọn nha hoàn không dám nói nửa lời, giống như Xuân Anh ngoan ngoãn đứng ở một bên.
Ai ngờ hai người chờ nửa ngày, không chờ được Nguyên Gia nhưng lại chờ được Thụy vương.
Thụy vương nhìn thấy hai người bọn họ thì rất ngạc nhiên, hắn biết dường như Nguyên Gia thích hai đứa trẻ này nên cũng không nghĩ nhiều. Nhưng giờ phút này cho dù Nguyên Gia không ở đây thì hai người bọn họ vẫn tự nhiên như ở nhà mình, có thể thấy được thái độ của Nguyên Gia đối với bọn họ thế nào.
Thụy vương biết rõ tính cách của Nguyên Gia, bề ngoài muội có vẻ bình dị gần gũi nhưng thật ra rất cao ngạo, chỉ mấy người thân thiết mới lọt vào mắt muội ấy. Muội đối với mấy huynh đệ tỷ muội cùng cha khác mẹ đều khách khí xa cách.
Thụy vương không ngờ mình có thể tận mắt thấy được muội ấy đối với người ngoài thân thiết như thế.
Thụy vương vô cùng tò mò, vốn dĩ muốn tâm sự với Thụy vương, ai ngờ đứa nhỏ này hừ lạnh một tiếng, sau đó quay đầu không để ý tới mình.
Thụy vương: “…”
Thụy vương điện hạ làm chuyện gì cũng thuận lợi, lần đầu tiên trong đời hắn bị cự tuyệt, vô cùng khó hiểu. Dù sao không phải lần trước bọn họ trò chuyện rất vui vẻ sao? Vì thế hắn cố chấp đuổi theo Cố Trạch Mộ muốn biết lý do bị cự tuyệt.
Cố Trạch Mộ không thể nhịn được nữa: “Bởi vì ngài gạt người!”
Thụy vương càng thấy khó hiểu hơn, thậm chí Cố Thanh Ninh ở một bên cũng bị lời này hấp dẫn.
Cố Trạch Mộ cảm thấy vô cùng phiền phức, cũng không thể nói chuyện mình bị Cố Thanh Ninh đẩy khỏi phòng ra, như thế cũng thật mất thể diện.
Không ngờ Thụy vương lại không buông tha.
Vì thế lúc Nguyên Gia vội vàng trở về đã thấy Thụy vương đang vây quanh phụ hoàng, mà vẻ mặt phụ hoàng lại không kiên nhẫn. Mà mẫu hậu thì vừa ăn điểm tâm vừa hăng hái nhìn xem.
Trong giây phút đó, Nguyên Gia: “…”
Có phải ta bỏ lỡ cái gì rồi không?