Skip to main content

Trang chủ Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế Chương 46: 046

Chương 46: 046

8:29 sáng – 24/05/2025

“Hắt xì!”
Tự dưng Thụy vương hắt hơi một cái, Thục thái phi vội vàng nói: “Nếu thân thể con không khỏe thì hãy về nghỉ sớm đi, ở đây ta cũng không cần con mỗi ngày đều tới thỉnh an.”
Thụy vương cười nói: “Nào có vấn đề gì, chỉ là đêm qua ngủ không ngon giấc thôi. Hơn nữa tranh thủ dịp này tiến cung thăm mẫu thân, sau này con về lại đất phong muốn gặp lại mẫu phi không biết phải tới lúc nào.”
Thục thái phi khẽ thở dài một tiếng: “Đúng thế, mai sau không biết còn có thể gặp con được mấy lần, sớm biết thế thì sinh nữ hài còn tốt hơn, tốt xấu gì cũng có thể ở lại kinh thành với ta.”
“Sao người lại nói thế, chẳng phải còn có Nhạc Bình sao?”
“Nhạc Bình…” Thục thái phi lắc đầu: “Tính cách của nó nói thẳng ra không tốt nhưng hiếu thuận, nhưng lại gây ra nhiều chuyện như thế. Tuy nói không phải chuyện lớn gì nhưng ít nhiều cũng ảnh hưởng đến thanh danh.”
“Muội ấy làm không tốt thì người dạy muội ấy là được.”
“Dạy cũng phải chịu nghe chứ.” Thục thái phi nói: “Rốt cuộc ta cũng không phải mẹ ruột của nó, có mấy lời cũng khó nói được. Hơn nữa, nó cũng tin tưởng nhũ mẫu hơn.”
“Nhũ mẫu?”
Thục thái phi gật gật đầu: “Là do Mẫn phi lưu lại, cũng rất trung thành. Đáng tiếc cũng không hiểu chuyện, Nhạc Bình bị bà ta chiều đến mức không ra thể thống gì.”
Thụy vương biết nhũ mẫu của Nhạc Bình, trong ấn tượng của hắn bà ta là một phụ nhân vô cùng thành thật, vẫn luôn đi theo Nhạc Bình. Thục thái phi nói những lời này cũng là lần đầu Thụy vương nghe thấy, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc: “Mong mẫu phi nói rõ chi tiết.”
Thục thái phi thấy hắn nghiêm túc thì hơi lúng túng: “Sao thế? Chẳng lẽ có gì không ổn sao?”
Thụy vương lắc đầu: “Lúc Mẫn phi nương nương qua đời, mặc dù con còn nhỏ nhưng cũng đã nghe thanh danh của bà ấy. Bà ấy là người nhu nhược nhát gan, không thì cũng không bị người ta ức hiếp như thế. Dựa vào tính cách bà ấy, sao lại có thể sắp xếp một người nhũ mẫu cuồng vọng tự đại như vậy, liên tục xui khiến Nhạc Bình phạm sai lầm chứ?”
“Chuyện này… Có lẽ Mẫn phi chưa từng nghĩ đến.”
“Nhạc Bình là con gái duy nhất của Mẫn phi nương nương, lúc bà ấy lâm chung còn có thể gửi con gái cho chứng tỏ người này rất được Mẫn phi tin tưởng. Nếu như bà ta mềm nắn rắn buông thì tốt, còn có cách để trị bà ta, chỉ sợ người này biểu hiện ngoài mặt khác trong lòng, giấu diếm lừa gạt Mẫn phi nhiều năm. Dạng người này đếu để ở bên người Nhạc Bình thì chắc chắn là mối họa lớn.”
Nghe hắn nói như thế, Thục thái phi cũng ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, nên nói: “Nếu thật sự giống như con nói thì người này không thể để lại.”
“Cũng không nghiêm trọng như thế.” Thụy vương vội vàng bổ sung thêm một câu. “Dù sao xem tình hình trước mắt, ngoại trừ chuyện bà ta nuông chiều Nhạc Bình thì cũng chưa làm qua chuyện gì không hay. Bà ta lại được Nhạc Bình vô cùng tin tưởng, tùy tiện xử lý bà ta chỉ sợ Nhạc Bình và chúng ta xa cách, càng thêm không ổn.”
Thục thái phi lo lắng nói: “Vậy phải làm thế nào?”
“Mẫu phi yên tâm, con sẽ phái người đi điều tra bối cảnh phía sau bà ta, cũng sẽ theo dõi bà ta. Nếu bà ta có hành động bất thường thì chúng ta sẽ không bỏ qua.”
Lúc này Thục thái phi mới yên lòng lại: “Con làm việc luôn ổn thỏa.” Bà lại thở dài: “Sau chuyện của Nhạc Bình thì ta còn lo cho con hơn.”
Thụy vương cười lên: “Mọi chuyện của con vẫn tốt, mẫu phi lo lắng điều gì?”
Thục thái phi giận trách: “Con và vương phi đã thành thân lâu như thế mà đến nay chỉ có mình Vinh Cẩn, không thì con ngừng cho canh tránh thai ở hậu viện để sinh một trưởng tử trước đã.”
Thụy vương hơi bất đắc dĩ: “Mẫu phi, chuyện này trong lòng con biết rõ, người cứ yên tâm đi. Hơn nữa bây giờ có Vinh Cẩn con cũng rất hài lòng rồi, không phải người cũng rất yêu thương con bé sao?”
Quận chúa Vinh Cẩn là trưởng nữ của Thụy vương, cũng là hài tử duy nhất của hắn, vừa mới tròn bốn tuổi.
Thục thái phi nghe thấy hắn nhắc đến cháu gái thì nụ cười trên mặt cũng dịu dàng hơn: “Tuy nói như thế nhưng tuổi tác con không nhỏ nữa, hãy sớm sinh một đứa con trai kế thừa hương hỏa mới được…”
Thụy vương thấy Thục thái phi lại sắp bắt đầu lải nhải thì vội nói sang chuyện khác: “Nói đến đây, gần đây con có quen với một tiểu bằng hữu vô cùng thú vị.”
Thục thái phi bị hắn cắt ngang câu chuyện thì trừng mắt liếc hắn một cái, nhưng vẫn thuận theo hắn mà hỏi: “Là hài tử nhà nào?”
“Là Tam thiếu gia phủ Uy Quốc công, tuy nói tuổi còn nhỏ nhưng nói chuyện như ông cụ non, hiếm khi hợp ý con.”
Thục thái phi còn muốn trách cứ hắn lại đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó: “Là đôi long phượng thai của Cố gia sao?”
“Đúng thế, mẫu phi cũng nghe qua thanh danh bọn họ sao?”
“Còn không phải chuyện ầm ĩ của Nhạc Bình sao?” Thục thái phi kể chuyện ở thọ yến của lão phu nhân Khánh Dương Hầu cho Thụy vương nghe.
Thụy vương nghe xong hơi có điều suy nghĩ: “Nghe mẫu phi nói thế, hai đứa bé này thật sự vô cùng thông minh.” Vinh Cẩn nhà hắn còn lớn hơn nửa tuổi mà suốt ngày chỉ cùng mẫu thân con bé giải quyết chuyện ầm ĩ khi ăn điểm tâm!
Thục thái phi: “Chẳng phải thế sao? Nghe nói đại sư Hành Không ở Thiên Phật Tự rất ưu ái bọn họ đó.”
“Ta thấy ánh mắt đứa trẻ này trong sáng, tuổi còn nhỏ mà đã có dáng vẻ thông minh trầm tĩnh, có lẽ trưởng thành cũng không kém. Hơn nữa nam nhân Cố gia nổi danh một lòng, ta cảm thấy không bằng con gả Vinh Cẩn cho thằng bé đi?”
Thụy vương vừa hoàn hồn lại, nghe đề nghị này của mẫu phi hắn thì chẳng biết vì sao lông tơ trên lưng dựng đứng, vội vàng cự tuyệt nói: “Mẫu phi, sao người lại nghỉ đến chuyện này!”
Thục thái phi nói: “Con ngạc nhiên thế làm gì, không phải con nói đứa nhỏ này hợp mắt sao? Nếu như vậy, sau này làm người một nhà chẳng phải rất tốt sao?”
Thụy vương đổ mồ hôi: “Cho dù hợp mắt thì cũng không cần kết thân mà…”
“Con biết cái gì!” Thục thái phi nói: “Ta đang suy nghĩ cho Vinh Cẩn đó, tuy nói bên Tương Nam kia không tệ nhưng dù sao cũng không bằng kinh thành. Nữ hài không thể so với nam hài, lấy chồng là chuyện cả đời, ta không tính toán giúp Vinh Cẩn thì sau này hạt giống tốt đều bị người ta chọn hết.”
Thụy vương: “… Không, người không cần cân nhắc lâu dài như thế.”
“Cũng được, dù sao hai đứa bé còn nhỏ, ai biết sau này sẽ thế nào?” Thục thái phi nói xong, rốt cuộc không bám chặt vấn đề này nữa.
Thụy vương vuốt mồ hôi trán, không biết sao có cảm giác cận kề cái chết trở về.
Từ sau ngày hôm đó chia tay trong không vui, Cố Trạch Mộ và Cố Thanh Ninh ở chung càng lúc càng nghiêm trọng. Hai người cũng rất ăn ý, ở bên ngoài không hề biểu hiện ra chút nào, nhưng ở phía sau nếu không nói gì thì lại chế giễu lẫn nhau.
Cố Thanh Thù cảm nhận được đôi mắt lạnh buốt như dao nhiều lần, nhưng khi quay đầu lại thì không có gì khác lạ. Mỗi ngày đều như thế, nàng cũng sắp khóc tới nơi, cuối cùng đành phải kể khổ với Cố Thanh Chỉ. Thần kinh của Cố Thanh Chỉ mạnh mẽ không hề phát giác ra vấn đề khiến cho Cố Thanh Thù vô cùng phiền muộn.
Cũng may mấy ngày sau Cố Trạch Vũ đã trở lại.
Từ khi hắn đề nghị chỉnh đốn lại gia thục lần nữa thì hình tượng của hắn trong lòng đệ đệ muội muội đã thay đổi hoàn toàn. Người có thành tích tốt như Cố Trạch Mộ và Cố Thanh Ninh thì không nói, mấy người khác thì căng cả da đầu.
Liễu Tử Ký và Tiêu Diễn Chi vốn không biết đến uy thế của Cố Trạch Vũ nhưng cũng có cảm giác khẩn trương khó hiểu.
Lần này Cố Trạch Vũ không trở về một mình, mà còn có lão sư của hắn, đại nho Phương Thận trở về cùng.
Vốn dĩ Chu thị muốn để Phương Thận ở lại nhà mình, thậm chí đã thu dọn khách viện từ sớm, nhưng mà đối phương lại uyển chuyển từ chối. Phương Thận cũng xuất thân thế gia thanh lưu, tuy nói trước kia vì vài chuyện ầm ĩ với gia tộc nên mới đi thư viện Tây Sơn dạy học, nhưng đệ tử của ông đông đảo, phần lớn làm quan trong triều nên đã đón ông đi từ sớm.
Cố Trạch Vũ trở về tắm rửa rồi ăn chút gì đó, lại nói chuyện với mẫu thân một lúc. Chu thị vốn muốn bảo hắn nghỉ ngơi sớm, ai ngờ hắn lại đi lòng vòng trong viện, sau đó không chịu ngồi yên mà đến gia thục.
Có lẽ vì biết hắn trở về nên những hài tử này đều giống như Tôn Ngộ Không bị đọc chú kim cô, ai cũng ngoan ngoãn đọc sách.
Cố Trạch Vũ ở ngoài cửa nhìn xem vô cùng hài lòng.
Đúng lúc Liễu thị đi tới, nhìn thấy hắn cũng hơi sửng sốt một chút: “Trạch Vũ, sao con cũng tới, sao không nghỉ ngơi thêm chút?”
“Nhị thẩm.” Cố Trạch Vũ vội vàng hành lễ. “Dù sao con cũng không ngủ được nên đến xem bọn hắn một chút.”
“Được rồi, ở nhà mình không cần câu nệ như thế.” Liễu thị cười nói: “Gia thục thay đổi cực lớn, con có nhận ra không?”
“Đúng thế, suýt nữa con không nhận ra được, dường như học sinh cũng tăng lên. Người kia con nhận ra là biểu đệ Liễu gia, còn một người con không biết, không biết là hài tử của đại nhân nào?”
Liễu thị nói: ” Đó là con trai độc nhất của trưởng công chúa Nguyên Gia, quận vương Chiêu Hoài.”
Cố Trạch Vũ sững sờ: “Chẳng phải quận vương Chiêu Hoài là tôn thất sao? Sao lại đến gia thục trong phủ chúng ta đọc sách?”
“Chuyện này nói ra cũng rất dài dòng.” Liễu thị nói. “Nhưng mà con cũng đừng lo lắng, đứa nhỏ này vô cùng nhu thuận, ngoan hơn mấy đứa quỷ nghịch ngợm kia nhiều.”
Cố Trạch Vũ cười cười: “Trông y có quan hệ rất tốt với Thanh Ninh và Trạch Mộ.”
“Đúng thế, Tứ tiểu thư và Tam thiếu gia nhà ta hiếm khi có kiên nhẫn với người ngoài như thế.”
Liễu thị trêu ghẹo xong, đúng lúc bên trong xong một tiết. Mấy người Cố Trạch Hạo đã thấy bóng dáng Cố Trạch Vũ, bọn họ chạy chậm đi ra gọi “Đại ca” “Đại ca” có vẻ vô cùng thân mật.
Cố Trạch Vũ cười vô cùng tao nhã, đệ đệ muội muội đã lâu không thấy hắn, bọn họ đều rất hưng phấn, cùng nhau hỏi như bắn liên thanh, hắn cũng không vội vàng mà kiên nhẫn trả lời cùng người.
Cố Thanh Thù đảo mắt một vòng, ân cần nói với Cố Trạch Vũ: “Đại ca, ca trở về một chuyện cực khổ như thế vậy mà không đi nghỉ ngơi còn chú ý đến việc học của bọn muội. Là muội muội, muội thật sự vô cùng cảm động.”
Cố Trạch Vũ cười nhẹ: “Vỗ mông ngựa không tệ, nhưng mà nên xem thì ta sẽ xem, muội cũng đừng nghĩ đến chuyện trốn.”
Cố Thanh Thù: “…”
Cố Thanh Chỉ thấy thế, vội vàng tội nghiệp duỗi ngón tay: “Đại ca, gần đây muội bắt đầu học nữ công.Vì muốn thêu hầu bao cho ca mà bị kim đâm ngón tay thành ra như thế, cũng vất vả lắm mới hoàn thành.”
Cố Trạch Vũ nhìn mấy lỗ kim kia, gật đầu: “Nhìn qua đúng là đáng thương, nhưng mà muội đã học nữ công thì cũng không nên làm cho một mình vi huynh. Muội nên làm cho mỗi trưởng bối một cái, cũng thể hiện lòng hiếu thảo của muội.”
Cố Thanh Chỉ: “…”
Cố Trạch Vũ đuổi xong hai muội muội, sau đó hắn nở nụ cười chân thành nhìn về phía Cố Trạch Hạo đang ấp úng: “Đệ cũng bị kim đâm đầu ngón tay sao?”
Cố Trạch Hạo vội vàng lắc đầu, quả quyết nhận sai: “Đại ca, đệ sai rồi, sau này đệ nhất định sẽ học tốt, quyết không khiến ca bận lòng.”
Liễu thị đứng một bên nhìn xem suýt chút nữa cười thành tiếng, nàng cũng không để ý dáng vẻ thất bại của hai đứa con trước mặt Cố Trạch Vũ.
Tiêu Diễn Chi vẫn nhìn Cố Trạch Vũ mang theo ý cười, thầm nuốt nước miếng, sau đó tránh sau lưng Cố Trạch Mộ.
Ngay cả Liễu Tử Ký không sợ trời không sợ đất cũng ngoan ngoãn lại.
Cố Trạch Vũ giải quyết xong nhóm ba người học tập không tốt xong lại nhìn về phía Cố Trạch Mộ: “Ta biết hai đệ muội chăm chỉ cố gắng, cho nên lần này trở về ta cố ý mang theo quà cho hai người. Một hồi hai đệ muội đến viện của ta lấy nhé.”
Cố Thanh Ninh không nhìn đến nhóm ba người đang oán giận, cười híp mắt đồng ý.
Cố Trạch Mộ cũng ậm ờ lên tiếng.
Trừ đệ đệ muội muội của mình, Cố Trạch Vũ cũng không quên Liễu Tử Ký và Tiêu Diễn Chi.
Cố Thanh Thù nhìn thấy ai cũng có quà nhìn tội nghiệp mà nhìn Cố Trạch Vũ: “Đại ca, còn chúng muội?”
Nụ cười của Cố Trạch Vũ sâu hơn một chút: “Bọn muội à, lễ vật chính là ngày mai chính ta dạy các muội đọc sách, có phải cảm thấy rất cảm động không?”
Ba người: “!!!”