Skip to main content

Trang chủ Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế Chương 45: 045

Chương 45: 045

8:28 sáng – 24/05/2025

Vất vả lắm Nguyên Gia mới chấp nhận được sự thật này, chỉ cảm thấy cả người đều mờ mịt.
Cố Thanh Ninh cũng thông cảm cho nàng, nhân tiện nói: “Ta vẫn có suy nghĩ như lúc trước, đời này đã là cuộc đời mới của chúng ta. Lúc trước con đối với chúng ta thế nào thì sau này cũng như thế.”
Nguyên Gia sắp khóc tới nơi, sao nàng dám chứ! Đây là phụ hoàng của nàng đó!
Nghĩ lại xem trước đó nàng đã làm gì, nàng nắm tay nhỏ của phụ hoàng, sờ đầu phụ hoàng. Trước đó khi chưa biết thân phận bọn họ, nàng còn để phụ hoàng mẫu hậu hành lễ, còn để bọn họ gọi mình là a di…
Nguyên Gia chỉ có thể cảm thấy may mắn khi chiếc mặt nạ đoan trang cao quý đủ kiên cố, lúc này mới không phạm nhiều chuyện sai lúc chưa biết rõ tình hình.
Cố Thanh Ninh thấy thế cũng không an ủi nàng, trái lại còn làm cho nàng càng ủ rủ, không khỏi trừng Cố Trạch Mộ một chút.
Lúc này Cố Trạch Mộ mới lên tiếng: “Người không biết không có tội, tình huống của chúng ta thế này cũng không thể tưởng tượng được, con không ngờ cũng là chuyện bình thường.”
Nguyên Gia thấy Cố Trạch Mộ bỏ qua chuyện cũ thì nàng mới miễn cưỡng yên lòng.
Nhưng lúc này nàng nhận kích thích quá lớn, cũng không biết nên nói gì với phụ mẫu trẻ con thế này.
Cuối cùng vẫn là Cố Trạch Mộ mở miệng nói: “Bây giờ thân phận chúng ta như thế cũng không cần cho người ngoài biết. Sau này bên ngoài con cũng không cần tỏ vẻ đặc biệt, giống như… Mẫu hậu con nói đó, lúc trước đối xử với chúng ta ra sao thì sau này cũng như thế.”
Nguyên Gia khẽ gật đầu, nàng cũng không phải nữ tử hậu trạch không hiểu triều chính. Nếu như chỉ có mình mẫu hậu, cho dù hoàng huynh biết cũng không sao, chỉ là ngầm đối xử hơi khác biệt mà thôi, nhưng phụ hoàng thì khác.
Cho dù huynh trưởng tôn kính phụ hoàng, nhưng đế vương hai triều phải ở chung thế nào, trái lại không khéo cũng sẽ mất tình cảm.
Bây giờ Nguyên Gia cũng dần bình tĩnh lại, sau đó nghe Cố Trạch Mộ nói: “Trước đó không lâu ta nghe nói Tiêu Trạm cách chức Hộ bộ thượng thư Lang Nghĩa, con biết xảy ra chuyện gì chứ?”
Nguyên Gia do dự một chút mới nói: “Chuyện của triều đình tự có hoàng huynh giải quyết, nhi thần cũng không biết chuyện trong đó.”
Cố Thanh Ninh nhịn không được nói: “Ngươi hỏi chuyện này là muốn làm gì?”
“Lang Nghĩa này trầm ổn lão luyện, chỉ là tính cách quá cứng nhắc, nói chuyện khó nghe. Nhưng Hộ bộ có ông ta mới ổn, mà Hộ bộ thượng thư tân nhiệm…”
“Ta không hỏi ngươi chuyện này!” Cố Thanh Ninh cắt ngang lời hắn: “Ta hỏi là vì sao ngươi lại hỏi Nguyên Gia những chuyện này, nàng là trưởng công chúa lại tham dự triều chính, ngươi muốn hại chết nàng sao?”
Cố Trạch Mộ sững sờ.
Cố Thanh Ninh nói tiếp: “Quyền lực có quan trọng như thế không? Dù cho ngươi đã có cuộc sống mới thi vẫn nắm chặt trong tay không buông sao!”
Cố Thanh Ninh càng nói càng tức giận, nàng đã tuyệt vọng với người này, còn tưởng rằng khi trùng sinh thì hắn sẽ thay đổi, bây giờ xem ra nàng đã quá cả nghĩ rồi. Dưới góc nhìn của nàng, bọn họ đã có cuộc sống mới thì nên buông tay hẳn với quá khứ, cho dù đối với con cái hay là bản thân thì cũng đừng dây đưa quá nhiều.
Thật ra lúc trước khi Tiêu Trạm phái Phụng Linh đi Tây Bắc, nàng cũng cảm thấy không ổn, thậm chí còn từng suy nghĩ có cần nhập mộng lần nữa đi nhắc nhỏ Tiêu Trạm không, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ. Nhận nhau với Nguyên Gia là chuyện ngoài ý muốn, nàng chỉ không muốn lừa gạt đối phương, nhưng vốn không muốn can thiệp vào cuộc sống của Nguyên Gia chứ đừng nói đến lợi dụng.
Sự tức giận góp nhặt từ đời trước cùng bộc phát, Cố Thanh Ninh gần như trút hết lửa giận lên người Cố Trạch Mộ.
Ngay từ đầu Cố Trạch Mộ còn giữ vẻ mặt tốt, sau đó hắn cũng không nhịn được nữa mà bắt đầu cãi nhau với nàng.
Nguyên Gia hoảng hốt nhìn hai đứa bé cãi nhau chuyện trên triều đình, chỉ cảm thấy vô cùng hoang đường. Mà điều hoang đường chính là hai người bọn họ cãi nhau xong lại nhìn về phía nàng, muốn để nàng phân xử.
Nguyên Gia: “…”
Ngay lúc Nguyên Gia đang khó xử muốn giả vờ ngất để tránh thoát một kiếp này thì Tiêu Diễn Chi cầm cung tiễn nhỏ của mình chạy đến. Thằng bé không hề cảm giác được không khí kì quái bên trong đình, y chạy chậm vào đình lấy cung tiễn nhỏ của mình ra.
“Mọi người nhìn xem có phải rất uy phong hay không!”
Giọng nói trẻ con của Tiêu Diễn Chi hòa tan bầu không khí căng thẳng trong đình, Nguyên Gia thở dài một hơi, hận không thể ôm hôn y một cái, nhi tử thật sự là áo bông nhỏ tri kỷ của nương.
Trên đường từ phủ công chúa trở về, Cố Trạch Mộ và Cố Thanh Ninh còn lạnh nhạt hơi khi nãy.
Lục Liễu và Xuân Anh nhìn thấy hai người chơi cùng Tiêu Diễn Chi còn cười đùa mới khẽ thở ra, ai ngờ ngồi trên xe ngựa lại lạnh lùng hơn khi nãy.
Hai người giống như hai con động vật nhỏ núp ở góc khuất, khóc không ra nước mắt.
Xe ngựa đang chạy được nửa đường bỗng nhiên ngừng lại, đằng trước có không ít người đang chặn lại. Cố Thanh Ninh lấy lại tinh thần, nói với Xuân Anh: “Đi xem một chút, đã xảy ra chuyện gì?”
Xuân Anh gật gật đầu, đi ra ngoài nhìn một lúc mới trở về nói: “Nghe nói là trưởng công chúa Nhạc Bình đang trừng trị ngoại thất của phò mã.”
Cố Thanh Ninh và Cố Trạch Mộ cùng cau mày.
Giữa ban ngày ban mặt lại trừng trị ngoại thất của phò mã ở bên đường, Nhạc Bình làm chuyện không có chừng mực như thế rốt cuộc đang nghĩ cái gì?
Cố Trạch Mộ trầm mặt đi ra khỏi xe ngựa, Lục Liễu vội vàng đuổi theo. Cố Thanh Ninh dừng một chút vẫn ngồi xuống lần nữa.
Đám người phía trước bu xem vây chật như nêm cối, Cố Trạch Mộ lại không muốn chen với người ta nên bảo Lục Liễu dẫn hắn lên trên tửu lâu bên cạnh nhìn xem. Ai ngờ vừa mới đi tới cửa tửu lâu thì một gã sai vặt chạy tới: “Các hạ là Tam thiếu gia phủ Uy Quốc công sao, vương gia mời ngài đi lên.”
“Vương gia?”
Cố Trạch Mộ suy nghĩ một lúc, đi lên lại nhìn thấy đúng là Thụy vương.
Thụy vương tựa bên cửa sổ, sau khi nhìn thấy hắn thì cười nói: “Sao ngươi lại ở đây?”
Cố Trạch Mộ không nói lời nào, Lục Liễu vội vàng quỳ xuống hành lễ rồi nói: “Tam thiếu gia và Tứ tiểu thư mới vừa từ phủ công chúa Nguyên Gia trở về, không ngờ nửa đường bị chặn lại. Cho nên nô tỳ và Tam thiếu gia đi xuống xe nhìn xem.”
Thụy vương phủi vỏ hạt dưa trong tay, nói: “Ta còn tưởng một đứa trẻ như ngươi sẽ không hứng thú với chuyện bát quái chợ búa này chứ!”
Cố Trạch Mộ nhìn theo hướng của hắn, từ cửa sổ vừa hay thấy tỳ nữ của Nhạc Bình đang phạt đòn một tỳ nữ mặc quần áo không chỉnh tề, trong miệng còn mắng chửi. Nhìn ở vị trí này cực rõ, lại phối hợp với hạt dưa trong tay Thụy vương khiến Cố Trạch Mộ không nhịn được mà nhíu mày.
Thụy vương nhìn dáng vẻ Cố Trạch Mộ như ông cụ non thì nhịn không được cười ra tiếng: “Đôi khi ta cảm thấy trong thân thể nho nhỏ của ngươi là một người trưởng thành, dáng vẻ già dặn như thế.”
Cố Trạch Mộ: “…”
Thụy vương vẫy vẫy tay: “Tới cùng xem đi.”
Mặc dù Cố Trạch Mộ hơi không vui nhưng vẫn đi tới, Thụy vương đưa bánh tơ vàng trên bàn cho hắn ăn: “Đến đây ăn chút điểm tâm.”
Nếu không phải người ở bên dưới đang đánh người là nữ nhi ruột của mình, là muội muội của Thụy vương điện hạ thì Cố Trạch Mộ còn cho rằng hắn đang xem kịch trong kịch viện.
Ai ngờ Thụy vương sợ không đủ, không biết lấy hạt dưa từ đâu, lại còn vừa cắn hạt dưa vừa bàn luận.
Cố Trạch Mộ nhẫn nhịn, giả vờ như ngây thơ mà nói: “Ta nghe nói kia là trưởng công chúa Nhạc Bình, không phải nàng ấy là muội muội ngài sao? Ngài để mặc cho nàng ấy làm như thế, mất hết mặt mũi?”
Thụy vương kinh ngạc mở to hai mắt: “Đứa nhỏ này biết không ít mà!” Hắn cắn một hạt dưa rồi nói: “Cũng không có gì, dù sao không phải lần đầu tiên muội ấy mất thể diện. Chỉ cần không phải tự mình lên đánh nhau thì cũng không tính là chuyện lớn gì!”
Cố Trạch Mộ: “…”
Thụy vương nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ kia, lại nghĩ về những lời mình nói, đúng là hơi bạc bẽo, nên bổ sung mấy câu: “Triều ta có pháp luật quy định phò mã không thể nạp thiếp, trừ phi qua bốn mươi tuổi không có con cái thì có thể lấy một hai nha đầu thông phòng, sinh hạ hài tử truyền thừa huyết mạch. Nhưng mà luôn có nhiều mặt trái như thế, không thể nạp thiếp đi ra ngoài bao nuôi ngoại thất, nhiều năm như thế cũng không còn kinh ngạc nữa.”
“Có lẽ cũng chỉ có Nguyên Gia là thiên chi kiêu nữ chân chính, mới có thể ngang nhiên ném phò mã ra khỏi phủ, sau đó còn được phụ hoàng ủng hộ mà chủ động đề xuất hòa ly. Nhưng tính trong cả triều chúng ta thì người có thể làm được như thế cũng chỉ có mình muội ấy mà thôi. Dù cho như thế thì muội ấy vẫn bị người trong kinh thành này thầm chế giễu nhiều năm.”
“Thật ra ta có thể hiểu Nhạc Bình, muội ấy không có dũng khí hòa ly với phò mã, thậm chí còn không có dũng khí để cho người đánh phò mã một trận, nên chỉ có thể trút giận lên người của nữ nhân này. Tuy nói ta cũng hơi thất vọng nhưng ít ra muội ấy có nơi trút giận cũng tốt hơn là vẫn luôn giấu trong lòng, người ngoài nghĩ thế nào thì sao chứ?”
Trong lòng Cố Trạch Mộ cũng không đồng ý với cách nói của Thụy vương, nhưng hắn ngại thân thể này nên không thể nào nói với hắn ta, chỉ có thể nhíu mày không nói.
Thụy vương hiểu lầm hắn trầm mặc, nên tự giễu nói: “Những lời này có lẽ ta chỉ có thể nói với hài tử nghe mà không hiểu thôi.”
Cố Trạch Mộ suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng nói: “Dù sao thì đánh người ở trên đường cũng không đúng.”
Thụy vương bật cười “Ha ha” một tiếng, muốn sờ đầu Cố Trạch Mộ nhưng bị hắn nhìn chằm chằm đành ngượng ngùng thu tay về: “Ta không bàn luận đúng sai, nhưng lòng người vốn dĩ nghiêng lệch, ai mà không có thân sơ xa gần chứ. Cho dù Nhạc Bình không tốt nhưng đó cũng là muội muội ta. Cho dù tính mạng người ngoài quan trọng thì cũng không quan trọng bằng muội ấy, quy củ đạo lý có lớn cũng không bằng muội ấy. Chỉ cần cần muội ấy không phạm vào tội ác tày trời, cứ để cho muội ấy hả giận thì thế nào chứ?”
Thụy vương nói như vậy, bỗng nhiên khiến Cố Trạch Mộ nhớ đến một chuyện cũ năm xưa. Năm đó, hắn mới mười một mười hai tuổi, Tiêu Trạm đối với đệ đệ này vô cùng tốt, đi đâu cũng dẫn hắn theo. Lúc đó, trong cung còn có dư nghiệt của quý phi Hồ thị tiền triều chưa được thanh trừ sạch sẽ lại có một tiểu thái giám muốn lấy lòng Tiêu Triệt, sau đó châm ngòi ly gián vào tai hắn. Ai ngờ trước đó Tiêu Triệt còn vui vui cười cười, một giây sau đã cho người lôi tiểu thái giám này xuống đánh chết tươi.
Lúc đó, Tiêu Dận còn tưởng rằng đứa nhỏ này tâm cơ âm trầm, vì tránh cho người ta hiềm nghi mới cố ý làm thế, sau đó cũng luôn cảnh giác với Tiêu Triệt. Bây giờ xem ra có lẽ hắn chưa từng biết rốt cuộc đứa nhỏ này là hạng người gì.
Nhưng mà mặc dù Thụy vương nói thế song vẫn nhìn tình hình bên dưới, kịp thời cho người ngăn Nhạc Bình lại. Hắn để cho Nhạc Bình trút giận nhưng cũng không muốn xảy ra án mạng. Người bên ngoài thấy không còn chuyện gì vui cũng từ từ giải tán.
Đột nhiên Thụy vương nhớ ra gì đó: “Dường như ngươi cũng có muội muội.”
Cố Trạch Mộ trả lời, lập tức cảnh giác mà nhìn Thụy vương.
Thụy vương lại cười: “Ừm, vẫn rất bao che.”
Thụy vương nhìn dáng vẻ của Cố Trạch Mộ, dường như cũng hơi cảm khái: “Cùng làm ca ca, ta cho ngươi một lời khuyên. Đừng tưởng rằng huynh muội là tâm ý tương thông, lại là huynh muội ruột cuối cùng cũng cách lòng, có mấy lời ngươi không nói thì nàng sẽ không biết. Có vài ngăn cách không phải không thể hóa giải, nhưng đôi khi lúc đó không giải thích, bỏ qua thời cơ đó thì sau này nói cũng không có tác dụng nữa.”
Câu nói này khiến cho lòng Cố Trạch Mộ gợn sóng, trong phút chốc thân thể hắn như cứng đờ.
Thụy vương thừa dịp hắn không có phản ứng, đưa tay sờ đầu hắn, sau đó như không có gì mà rút tay về: “Ngươi xem, từ nhỏ ta và muội muội có ngăn cách, cho nên bây giờ muội ấy trưởng thành như thế.” Hắn đỡ đầu, hơi buồn phiền nói: “Xem đi, còn phải thu dọn cục diện rối rắm cho muội ấy.”
Cố Trạch Mộ nhìn thấy Thụy vương phất tay rời đi, hắn cũng có điều suy nghĩ dẫn theo Lục Liễu trở lại xe ngựa.
Cố Thanh Ninh ở trong xe ngựa đợi một lúc lâu, đến khi đám người tản đi hồi lâu mới thấy hắn trở về. Nàng cũng không biết hắn đi làm gì, nhưng cũng không muốn mở miệng hỏi hắn, nên hừ một tiếng xoay người đi.
Cố Trạch Mộ nhìn bóng lưng của nàng, vẻ mặt hơi rung động.
Cố Thanh Ninh về phòng mình mới dần bình tĩnh trở lại, mặc dù nàng vẫn không muốn nói chuyện với nói chuyện với Cố Trạch Mộ nhưng vẫn cảm thấy nàng phải nói chuyện đàng hoàng với hắn một phen. Dù sao bây giờ thân phận của hắn cũng khác, cho dù làm gì cũng sẽ ảnh hưởng đến người nhà.
Không ngờ nàng vừa đẩy cửa ra đã thấy Cố Trạch Mộ đứng ở cửa, nhìn giống như muốn gõ cửa.
Xuân Anh đứng ở một bên vẻ mặt căng thẳng, dù sao trước đó Cố Thanh Ninh sinh bệnh cũng vì cãi nhau trong phòng Cố Trạch Mộ. Nàng sợ xảy ra chuyện gì, hận không thể luôn ở cạnh Cố Thanh Ninh.
Cố Thanh Ninh lại lắc đầu, cự tuyệt nàng, sau đó để Cố Trạch Mộ đi vào.
Sau khi đi vào, câu đầu tiên Cố Trạch Mộ nói chính là: “Nàng có hiểu lầm với ta.”
Cố Thanh Ninh không ngờ hắn lại làm kẻ xấu cáo trạng trước, nàng tức giận đến bật cười: “Hiểu lầm? Ngươi muốn lợi dụng Nguyên Gia ảnh hưởng triều chính, đây là ta hiểu lầm sao?”
“Nàng nghĩ ta là một người lãnh khốc vô tình, người trọng quyền trọng lợi, cho nên cho dù ta làm gì thì trong lòng nàng cũng cảm giác ta có ý khác, nhưng ta vốn chưa từng nghĩ thế.”
Cố Thanh Ninh cười lạnh một tiếng: “Ta mặc kệ ngươi nghĩ thế nào, nhưng ngươi không được lợi dụng Nguyên Gia!”
“Ta không có lợi dụng, Nguyên Gia cũng được tự tay tay dạy dỗ từ nhỏ, sao ta lại làm thế.” Cố Trạch Mộ kiên nhẫn giải thích nói: “Nguyên Gia là muội muội ruột thịt của Tiêu Trạm, nàng cũng vì chúng ta mà giữ đạo hiếu ba năm ở Thiên Phật Tự, trong tông thất nàng có danh dự cực cao, không phải là phụ nhân hậu trạch bình thường. Nếu sau này đại diện cho tôn thất thì những chuyện triều chính này nàng cũng phải hiểu một chút.”
Cố Thanh Ninh lại nói: “Nhưng đây là suy nghĩ của ngươi, ngươi có hỏi qua Nguyên Gia chưa? Con bé muốn làm hạng người thế sao?”
“Chuyện này không phải để con bé quyết định muốn hay không, mai này nếu có chuyện, chẳng lẽ hỏi gì con bé cũng không biết để bị người ta lừa gạt sao?”
“Nói cho cùng thì ngươi vẫn lấy Nguyên Gia ra làm chiêu bài, thay con bé chọn lựa con đường của nàng, giống như lúc trước không cho con bé ly hôn vậy?”
Cố Trạch Mộ nhíu chặt lông mày: “Nàng đừng cố tình gây sự, chúng ta đang nói chuyện hôm nay, sao nàng lại kéo đến trước kia!”

Xuân Anh ở bên ngoài lo lắng chờ đợi, sợ chủ tử mình xảy ra chuyện gì. Kết quả không bao lâu sau cửa bị mở ra, Cố Trạch Mộ bị Cố Thanh Ninh đẩy ra, hắn lảo đảo suýt ngã sấp xuống.
Xuân Anh vội vàng đỡ hắn, không ngờ sau khi Cố Trạch Mộ đứng vững thì không nói gì cả xoay người rời đi.
Nói gì mà phải giải thích để hóa giải ngăn cách!
Tiêu Triệt này lừa đảo!