Sau khi bọn người Cố gia ăn xong điểm tâm, nghỉ một chút, bọn nha hoàn hầu hạ nữ quyến kéo mành tre lên, đi xuống dưới lầu, chuẩn bị trở về phủ Uy Quốc công.
Ngay lúc bọn họ xuống lầu, Chu thị lại thấy Thụy vương ngồi ở đại sảnh uống rượu. Thụy vương đã thấy xe ngựa của phủ Uy Quốc công ở ngoài cửa nên đi lên chào: “Là Nghi Ninh biểu tỷ à?”
Chu thị dẫn theo nữ quyến khẽ hành lễ: “Thụy vương điện hạ.”
“Không ngờ lại gặp biểu tỷ ở đây, cũng hiếm khi.” Thụy vương nở nụ cười chân thành. “Lần này hồi kinh đệ muốn đi bái phỏng Uy Quốc công nhưng mà Uy Quốc công và mấy vị công tử đều xuất chinh, thật sự không đúng dịp.”
Lúc này Chu thị mới biết thì ra trước kia cha chồng từng dạy võ cho đương kim hoàng thượng và hai vị vương gia.
Thụy vương nhìn những đứa bé sau lưng các nàng: “Đây là công tử tiểu thư trong phủ à? Nhìn xem ai cũng thông minh lanh lợi.” Ánh mắt của hắn lướt qua đám người nhìn Cố Trạch Mộ và Cố Thanh Ninh ở sau cùng, giống như nhớ ra gì đó. “Lúc trước ta nghe nói trong quý phủ có một cặp song sinh vô cùng thông minh, là hai đứa bé này sai?”
Đào thị vội vàng kéo Cố Trạch Mộ và Cố Thanh Ninh ra hành lễ với Thụy vương, ai ngờ hai đứa bé đều không động đậy. Đào thị hơi sốt ruột, đành phải lúng túng khẽ giải thích: “Hai đứa bé… Hơi thẹn thùng…”
Thụy vương lại vô cùng rộng lượng mà phất tay: “Trẻ con mà, bình thường.” Hắn ngồi xổm người xuống nhìn Cố Trạch Mộ. Hắn nhận ra đây là đứa bé đứng ở cửa sổ khi nãy, hắn chưa từng gặp qua đối phương, nhưng ánh mắt này lại khiến hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc, thậm chí hơi e ngại.
Điều này khiến cho Thụy vương rất có hứng thú với Cố Trạch Mộ: “Ngươi tên là gì? Năm nay mấy tuổi?”
Cố Trạch Mộ không thèm để ý đến hắn, Thụy vương lại nói tiếp: “Trong phủ của ta có rất nhiều đồ chơi thú vị, ngươi có muốn đến phủ ta làm khách không?”
Cố Trạch Mộ: “…” Hắn nhìn dáng vẻ dụ dỗ của nhi tử, không biết sao lại cảm thấy ngứa tay.
Thụy vương bị ánh mắt lạnh lùng của Cố Trạch Mộ nhìn qua, lập tức cả người cứng đờ, cũng vô thức trở nên nghiêm túc hơn.
Hắn đứng lên, dường như hơi ngại mà nói với bọn người Đào thị: “Ta và đứa nhỏ này hợp ý nên nói đùa vài câu, mong rằng phu nhân rộng lòng tha thứ.”
Đào thị đã quen với hai đứa bé có “Nhân duyên tốt”, đầu tiên khiến trưởng công chúa Nguyên Gia luôn lạnh lùng thích, bây giờ lại thêm Thụy vương này, dường như cũng không có gì kì lạ.
Chu thị biết Đào thị ngượng ngùng nên nói tiếp: “Đứa nhỏ này được điện hạ vừa nhìn đã thích cũng là phúc khí.” Nàng cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là Thụy vương thuận miệng nên khách sáo mấy câu.
Không ngờ Thụy vương lại cười nói: “Nói đến vừa nhìn đã thích, ta còn cảm thấy đứa nhỏ này hiền hòa, có lẽ đã gặp ở đâu rồi.”
Cố Trạch Mộ rủ mắt xuống, hắn không ngờ Tiêu Triệt lại nhạy cảm như thế. Hắn không tin lại ngẫu nhiên gặp đối phương ở đây, có lẽ Tiêu Triệt đã chờ mình ở chỗ này.
Cố Thanh Ninh nhìn hai người bọn họ, nhíu lông mày lại.
Chu thị đang ngẩn người thì Thụy vương đã cáo từ với bọn họ.
Sau khi Thụy vương đi, Đào thị mới hơi lo âu mà nhìn Cố Trạch Mộ. Nàng cũng không biết rõ thân thế của Cố Trạch Mộ, nhưng khi đó cha mẹ chồng cẩn thận như thế, thậm chí còn giấu đại tẩu, có thể thấy được thân phận thằng bé không hề đơn giản. Bây giờ nghe thấy Thụy vương nói thế, nàng cũng lo lắng không biết có phải Thụy vương đã nhìn ra điều gì đó rồi không. Mấy năm nay, nàng đã xem Cố Trạch Mộ như con ruột của mình, lo hắn có thể bị liên lụy nên do dự hỏi Chu thị: “Đại tẩu, Thụy vương điện hạ… Có ý gì?”
Chu thị đã sớm biết Đào thị cẩn thận dè dặt, nên trấn an nàng mà nói: “Thụy vương điện hạ là người ôn hòa, chắc là thấy Trạch Mộ đáng yêu cho nên mới nói vài câu. Chỉ là những lời khách sáo thôi, muội đừng nghĩ nhiều.”
Đào thị được Chu thị trấn an, nhưng nàng vẫn không thể nào yên lòng được, khi trở về phủ Uy Quốc công thì nàng vội vàng tìm Mẫn phu nhân.
Mẫn phu nhân thấy dáng vẻ sốt ruột lo lắng của nàng thì hơi bất đắc dĩ: “Hài tử còn nhỏ, cho dù bây giờ bị người ta nhìn ra được thì con cũng đừng thần hồn nát thần tính.”
Đào thị nghe Mẫn phu nhân nói thế, nàng cũng ý thức được mình quá lo lắng nên ngượng ngùng nói: “Con dâu làm việc không đủ bình tĩnh.”
Mẫn phu nhân an ủi nàng: “Nhưng mà cũng không thể trách con được, mấy năm nay con xem Trạch Mộ như con ruột, lo lắng nhiều chút cũng là bình thường.”
“Nương…” Đào thị do dự nói. “Người có thể nói cho con dâu biết rốt cuộc cha đẻ của Trạch Mộ là ai không?”
Mẫn phu nhân khẽ thở dài: “Cũng không phải ta không muốn nói cho con, nhưng mà con biết cũng không có tác dụng gì. Con chỉ cần biết Trạch Mộ chính là hài tử Cố gia, mà con chính là mẫu thân của hắn.”
Mặc dù Đào thị không nghe được đáp án nhưng cũng khẽ thở ra. Từ trong lời nói của Mẫn phu nhân nàng suy đoán rằng có lẽ cha ruột của Cố Trạch Mộ đã xảy ra chuyện gì, sau này Cố Trạch Mộ cũng sẽ không nhận tổ quy tông. Chỉ cần mình không nói thì hắn mãi mãi sẽ là hài tử Cố gia.
Cố Trạch Mộ về đến phòng đã thấy Cố Thanh Ninh cũng đi theo vào.
Từ khi hai người bắt đầu đến gia thục thì Đào thị đã chia hai gian phòng cho bọn họ. Đến khi tuổi của Cố Trạch Mộ lớn hơn một chút, khoảng bảy tám tuổi thì không thể ở hậu viện nữa mà phải đến ở tiền viện.
Gian phòng của Cố Trạch Mộ được quét dọn sạch sẽ, tất cả mọi thứ đều ngăn nắp gọn gàng.
Cố Thanh Ninh cho tất cả nha hoàn đi xuống, nhưng mà bọn nha hoàn cũng không dám động, đến khi Cố Trạch Mộ gật đầu mới ngoan ngoãn rời đi.
Cố Thanh Ninh nhìn thấy tất cả, lúc này nàng mới để ý dường như khả năng khống chế của Cố Trạch Mộ đã khắc vào trong người hắn. Sự tự nhiên này không phải người bình thường có thể dạy ra được.
Đợi đến khi mọi người đều rời đi, Cố Trạch Mộ mới hỏi: “Muội đến tìm ta có chuyện gì không?”
Không có người ngoài, Cố Thanh Ninh cũng không giả vờ là trẻ con nữa. Nàng ngồi trên ghế, từ trên cao nhìn xuống Cố Trạch Mộ, rõ ràng hai chân không chạm đất nhưng lại muốn làm ra vẻ nghiêm túc: “Ngươi biết Thụy vương, rốt cuộc ngươi là ai?”
Trong lòng Cố Trạch Mộ vang lên tiếng “Lộp bộp”, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh: “Ta vốn nghĩ rằng chúng ta đã cùng hiểu nhau, không nhắc đến vấn đề này nữa.”
“Được, không hỏi chuyện này. Nhưng thái độ của Thụy vương đối với ngươi khác biệt, nếu như hắn phát hiện ra manh mối gì thì sẽ ảnh hưởng đến hai người chúng ta, cho nên ta cảm thấy phải hỏi cho rõ ràng.”
Khóe môi Cố Trạch Mộ cong lên nụ cười nhạt: “Dù cho hắn hoài nghi thì thế nào chứ? Chuyện không thể tưởng tượng như thế, người ngoài nghe còn không dám tin, nói chi là nghĩ đến?”



