Thụy vương đi vào phủ công chúa, hắn tùy ý kéo một tỳ nữ lại hỏi: “Phò mã đâu?”
Tỳ nữ dè dặt nhìn thoáng qua Nhạc Bình, tiếng vo ve như muỗi: “Phò mã… Không có ở trong phủ.”
Thụy vương cười nhạo một tiếng: “Hắn ta không cần lên nha môn, không ở trong phủ thì ở đâu?” Hắn ra hiệu cho thị vệ của mình: “Tìm phò mã trở về.”
Nhạc Bình mím chặt môi: “Tìm hắn ta trở về làm gì, hoàng huynh cho rằng mình nói mấy câu thì hắn ta sẽ không ra ngoài hái hoa ngắt cỏ nữa sao?” Nàng ngẩng đầu nhìn Thụy vương: “Muội không cần ca giả vờ, không phải ca muốn nhìn muội bị chê cười sao? Bây giờ thấy rồi, hài lòng chưa? Đi được rồi chứ!”
Bỗng nhiên Thụy vương trầm mặt, bình thường trên mặt hắn đều nở nụ cười, đột nhiên lúc này lại nghiêm túc như thế, giống như đang từ ngày xuân lại biến thành mùa đông giá rét.
Nhạc Bình rùng mình, không dám nói tiếp nữa.
Thụy vương chậm rãi nói: “Nếu ta muội xem muội là trò cuộc thì chỉ cần tùy tiện tìm quán trà nào ở kinh thành này ngồi xuống là được.” Hắn nhìn mặt Nhạc Bình đỏ lên. “Muội ngoài cứng trong mềm, không phải là sợ ta biết mấy năm nay muội làm chuyện ngang ngược. Muội cảm thấy ta ở Tương Nam không quản được muội đúng không?”
Nhạc Bình siết chặt nắm đấm, rất muốn mắng lại nhưng nghĩ đến thủ đoạn của Thụy vương thì lại không dám.
Thụy vương nhìn nàng, lộ vẻ thất vọng: “Ta vốn cho rằng mấy năm nay muội bị giáo huấn không ít, chắc là sẽ có tiến bộ, nhưng xem ra không hề.”
Huyết sắc trên mặt Nhạc Bình rút đi, biến thành trắng bệch.
Hai huynh muội không nói gì nữa, đến khi thi vệ dẫn phò mã về phủ công chúa. Phò mã là thứ tử của Tân Ninh Hầu, tướng mạo trắng trẻo đoan chính như công tử văn nhã, nhưng giờ phút này quần áo lộn xộn trông có vẻ hèn mọn.
Phò mã vừa sợ vừa giận: “Các ngươi muốn làm gì!” Hắn ta giãy dụa, nhưng mà chút sức lực đó không thể lay động được thị vệ đang giữ hắn.
Thụy vương chậm rãi đi qua, hình như phò mã ý thức được gì đó, nuốt nước miếng một cái: “Thụy, Thụy vương điện hạ…”
Thụy vương mỉm cười, nhìn về phía thị vệ: “Vừa rồi tìm được hắn ở đâu?”
Thị vệ do dự trả lời: “Là… Hẻm Vân Hoa.”
Trong hẻm Vân Hoa phần lớn là người chốn lầu xanh ở, hoặc là nơi vài quan viên nuôi ngoại thất, phò mã bị tìm thấy ở nơi đó, hắn đi làm gì ai mà không biết.
Phò mã còn muốn giải thích, Thụy vương đã vung nắm đấm đánh về phía bụng hắn.
Phò mã kêu thảm một tiếng, nhưng đây chỉ là bắt đầu, tiếp theo đó chính là hắn bị Thụy vương treo lên đánh. Nhạc Bình bị dọa đến sợ run cả người, nhưng nhìn thấy nụ cười trên mặt Thụy vương thì ký ức ác mộng ập tới, nàng lập tức không dám động.
Sau một khắc, phò mã giống như một đống bùn nhão co quắp trên đất, Thụy vương túm cổ áo phò mã, phò mã bị dọa đến mức vội vàng dùng tay che mặt.
Thụy vương “Ha” một tiếng: “Được rồi, cả người ngươi chỉ có gương mặt này còn miễn cưỡng nhìn được, không nên đánh hư, tạm thời giữ đó đi.”
Nói xong hắn thả tay, phò mã rơi xuống đất, phát ra tiếng kêu đau.
Thụy vương liếc nhìn một vòng, đám hạ nhân câm như hến, hắn khẽ phủi bụi trong tay áo: “Đưa phò mã về phòng nghỉ ngơi đi.”
Bọn hạ nhân không thở mạnh, vội vàng đỡ phò mã về phòng. Trong phòng chỉ còn lại hai huynh muội Thụy vương và Nhạc Bình, còn có thị vệ bên cạnh Thụy vương.
Thụy vương nhìn thấy Nhạc Bình không dám thở mạnh, ân cần dạy bảo: “Nếu muội có bản lĩnh thì hãy học Nguyên Gia, vứt phò mã khỏi phủ. Dù gì đánh hắn một trận cũng chỉ khiến hắn thành thật hơn một chút.”
Nhạc Bình hối hận không thôi, sao nàng lại cảm thấy Thụy vương sẽ ôn hòa nói chuyện với phò mã chứ, rõ ràng hắn luôn theo đuổi cách thô bạo đơn giản này.
Thụy vương ra hiệu cho thị vệ bên cạnh mình: “Trước khi ta rời kinh thành thì những thị vệ này sẽ cho muội sử dụng, hi vọng muội không khiến ta thất vọng.”
Thụy vương rời khỏi phủ công chúa, lúc này nụ cười trên mặt hắn biến mất.
Thật ra hắn cũng không chán ghét Nhạc Bình như mình biểu hiện, dù sao ở trong cung cũng ít có trẻ con, lúc hắn biết hắn có thêm một người muội muội này thì vô cùng vui vẻ. Nhưng mà Nhạc Bình lại không chào đón hắn, muội ấy một lòng muốn ở cạnh hoàng hậu, thậm chí đối với hoàng huynh cũng nhiệt tình hơn hắn nhiều, dần dần trái tim của Thụy vương cũng lạnh đi.
Hắn biết Nhạc Bình không cam tâm, thật ra hắn cũng không cam tâm.
Từ lúc vừa ra đời hắn đã biết mình khác với hoàng huynh, hoàng huynh là trưởng tử, vừa sinh ra đã được lập làm Thái tử, được phụ hoàng một tay dạy dỗ.
Thật ra phụ hoàng đối với hắn cũng không tệ, nhưng hắn có thể nhìn ra sự khác biệt giữa mình và hoàng huynh. Hắn cũng từng mất mác và oán hận qua, rõ ràng hắn ưu tú hơn hoàng huynh, sao trong mắt phụ hoàng lại không để ý đến hắn?
Hắn từng có dã tâm, nhưng phụ hoàng lại không cho dã tâm của hắn ươm mầm.
Sau đó chính hắn cũng bình thường lại, không còn để ý chuyện vụn vặt nữa. Mặc dù phụ hoàng không xem trọng hắn nhưng vẫn đối với hắn rất tốt, mẫu phi cũng rất yêu thương hắn. Mặc dù mẫu hậu đối với hắn không nhiệt tình nhưng cũng chưa từng khắt khe, đối xử lạnh lùng với hắn, huynh đệ tỷ muội không nhiều nhưng cũng hòa thuận. Đột nhiên hắn hiểu ra, dù cho hắn đi tranh thì rốt cuộc có ích lợi gì?
Hoàng huynh đối với hắn rất tốt, có lẽ vì trong cung ít hài tử nên từ nhỏ có chuyện gì hoàng huynh đều dẫn hắn theo. Trước kia hắn không cam lòng, âm thầm giở trò xấu với hoàng huynh, nhưng xưa nay hoàng huynh chưa từng quở trách hắn. Thụy vương nhìn ra được hoàng huynh thật lòng, chứ không vì thanh danh huynh đệ thương yêu nhau.
Đôi khi hắn cũng cảm thấy hoàng huynh như thế làm hoàng đế được không? Chẳng phải hoàng đế phải như phụ hoàng, thủ đoạn cứng rắn, tàn nhẫn quyết đoán, nhìn thế nào thì hoàng huynh cũng kém xa.
Nhưng bây giờ nghĩ lại như thế có gì không tốt chứ?
Dựa vào cái gì người ngồi vị trí kia phải mất hết tính người, trở nên cô đơn, ai nói đế vương vô tình?
Lần này hắn mượn cớ điềm lành để vào kinh thành chính là muốn thăm dò hoàng huynh. Hắn tự đánh cược với mình, nếu như hoàng huynh không thay đổi thì hắn sẽ mãi mãi canh giữ ở đất phong, thay hoàng huynh trấn giữ một góc giang sơn.
May mắn, dường như hắn cược thắng.
Thụy vương khẽ thở dài một tiếng, cũng không biết mình may mắn hay tiếc nuối.
Đúng lúc này, hắn thấy một đứa bé lảo đảo chạy ra giữa đường, mà cách đó không xa có một chiếc xe ngựa chạy tới. Thụy vương nhướng mày đi đến kéo đứa bé kia đến ven đường, mà xa phu còn chưa hoàn hồn dừng xe ngựa.
Mẫu thân của đứa bé kia vội chạy tới, ôm hài tử gào khóc nói cảm tạ với Thụy vương.
Thụy vương khoát tay áo, với hắn mà nói thì chuyện này cũng là tiện tay làm, không tính là chuyện lớn gì, ngược lại vì chuyện này mà sự tức giận vì chuyện của Nhạc Bình lại tiêu tan. Hắn vốn chuẩn bị rời đi lại đột nhiên có cảm giác, hắn xoay người nhìn lại thì thấy trên tửu lâu có đứa bé đang nhìn mình.
Mặc dù đối phương nhanh chóng dời mắt đi nhưng Thụy vương lại cảm thấy hứng thú, ánh mắt này khiến hắn cảm thấy quen thuộc, vì thế hắn đi vào tửu lâu, muốn đi lên lầu.
Tiểu nhị vội ngăn hắn lại: “Khách quan, thật xin lỗi, trên lầu đã được bao hết rồi?”
“Bao hết?” Thụy vương nhíu mày: “Ai bao hết?”
“Đều là khách nữ, tiểu nhân không tiện tiết lộ.”
Thụy vương gật gật đầu, cũng không làm khó tiểu nhị: “Được, vậy ta ngồi ở đại sảnh, đem cho ta bầu rượu.”
Trên lầu hai, ba chị em dâu Cố gia đang trò chuyện về chiến lợi phẩm khi nãy đi dạo phố mua được, bọn người Cố Thanh Chỉ ngồi bên bàn, bọn nha hoàn lau sạch bàn, mở hộp cơm, bày điểm tâm ra.
Cố Trạch Mộ rời khỏi cửa sổ, về cạnh bàn, Cố Thanh Ninh hơi tò mò nhìn hắn: “Vừa rồi ca nhìn gì thế?”
“Không có gì.”
Cố Thanh Ninh không tin cũng đi tới cửa sổ nhìn một vòng, đúng là không nhìn thấy gì, lại ấm ức đi về.
Gần đây Cố Thanh Ninh liên tục thăm dò Cố Trạch Mộ, nhưng mà Cố Trạch Mộ giữ miệng rất kín, cho dù nàng nói gì thì hắn đều bất động như núi. Nếu như Cố Thanh Ninh ép thì hắn không thèm nói gì cả.
Cố Thanh Ninh cũng không còn cách nào, nàng biết Cố Trạch Mộ kín miệng thế nào, nếu hắn không muốn nói thì làm gì cũng không nói. Nhưng cũng vì thái độ thần bí này của hắn mà làm cho Cố Thanh Ninh càng tò mò về thân phận của hắn.
Nàng không biết trong lòng Cố Trạch Mộ cũng vô cùng mâu thuẫn.
Trước tiên không nói đến chuyện sau khi Cố Thanh Ninh biết thân phận thật của hắn thì hai người sẽ ở chung thế nào, trạng thái hòa bình mà bọn họ khó khăn lắm mới duy trì được có lẽ sẽ bị phá vỡ. Hơn nữa, thật ra hắn rất sợ ánh mắt oán hận của Cố Thanh Ninh, đời trước khi Phụng Trường Ninh dứt khoát với hắn, hắn đã từng nghĩ đến chuyện nói hết chân tướng ra, nhưng nhìn thấy ánh mắt đau xót của nàng thì hắn lại im lặng.
Từ khi bắt đầu, hắn chưa từng thẳng thắn với nàng, giữa bọn họ có đủ loại hiểu lầm, dường như hắn phải chịu trách nhiệm rất lớn. Dù cho hắn nói ra sự thật thì có lợi ích gì, chỉ để nàng đau khổ hơn mà thôi.
Hắn giấu nàng rất nhiều chuyện, hắn chỉ muốn ôm những chuyện này xuống mồ. Phụng Trường Ninh sẽ trở thành thái hậu cao cao tại thượng, ôm trong ngực oán hận về hắn hoặc sẽ quên mất hắn, nhưng không sao, chỉ cần nàng có thể sống tốt.
Nhưng hắn không nghĩ tới sau khi hắn chết thì Phụng Trường Ninh cũng chết, càng không ngờ hai người bọn họ lại gặp nhau như thế.
Lúc hắn chết từng nghe một giọng nói nói với hắn, hắn làm vua nhiều năm, cả người mang công đức nhưng từng có tâm nguyện gì chưa làm không?
Lúc ấy hắn hoảng hốt, nghĩ lại cả đời của mình. Khi còn thiếu niên gì giấu tài, sau khi lên ngôi bày mưu nghĩ kế làm cho xã tắc an khang bách tính giàu có. Cho dù từng có lúc hắn làm việc hồ đồ nhưng hắn không thẹn với lương tâm, công tích cả đời này đủ cho hậu nhân bình luận. Chỉ có một việc khiến hắn không thể nào buông được.
Hắn nghe mình nói với giọng nói kia: “Cả đời này trẫm không thẹn với trời đất, duy nhất chỉ có lỗi với chính thất Phụng thị. Nếu như trời đất có linh thì cho hắn đổi một thân công đức, hứa với nàng cả đời an yên.”
Sau đó hắn mở mắt thấy được Cố Thanh Ninh.



