Skip to main content

Trang chủ Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế Chương 42: 042

Chương 42: 042

8:28 sáng – 24/05/2025

“Không thể tưởng tượng?”
Bốn chữ này giống như một tia sét xuyên qua đám sương mù dày đặc khiến cho trong lòng Cố Thanh Ninh dâng lên sóng lớn. Nàng âm thầm nghiền ngẫm bốn nữ này, những chi tiết nàng bỏ qua cũng dần hiện lên trong lòng.
Lúc còn nhỏ, Cố Trạch Mộ bị sốt một lần, sau khi tỉnh lại nàng đã cảm thấy dường như đối phương hơi kì lạ, nhưng lúc đó nàng cũng không suy nghĩ nhiều. Sau đó ở Thiên Phật Tự nhìn thấy Nguyên Gia, lúc hai người cùng dập đầu khiến cho bên Thiên Đàn vang lên tiếng sấm, nàng chỉ nghĩ vì bản thân mình mà không hề nghi ngờ đến Cố Trạch Mộ.
Đến khi trong phủ của Nguyên Gia, nàng bị Tam Bảo gọi ra thân phận, khi đó phản ứng của Cố Trạch Mộ khiến cho lòng nàng nổi lên nghi ngờ. Nhưng khi đó trong lòng nàng không muốn thừa nhận khả năng này, nàng liên tục tìm lý do thuyết phục chính mình.
Ngoài mặt, Tiêu Dận đều là vẻ ôn tồn lễ độ, cho dù tức giận cũng giống như mang theo khí chất của văn nhân, mà Cố Trạch Mộ thì sao? Ít nói lạnh lùng, hoàn toàn khác với Tiêu Dận. Huống chi Tiêu Dận là người theo đuổi sự hoàn hảo, là nam nhân mạnh mẽ đến mức không thể địch nổi. Sao Cố Trạch Mộ đi đứng không vững, còn bị nàng bắt nạt lại là Tiêu Dận được chứ?
Những thứ này giống như mây che mắt, cho dù Cố Thanh Ninh lừa mình dối người thế nào thì phản ứng của Thụy vương cũng khiến cho nàng không thể lừa gạt mình. Lúc ấy, Nguyên Gia tỏ ra thân mật với bọn họ, nàng có thể nói với mình đây là vì nàng, nhưng Thụy vương thì sao? Đứa nhỏ này trông thì ôn hòa nhưng còn kiêu ngạo lạnh lùng hơn Nguyên Gia, sao hắn lại cảm thấy có hứng thú với một đứa trẻ xa lạ vậy được?
Rõ ràng nàng đã có suy đoán nhưng lại không có bằng chứng, cho nên nàng còn ôm một sự may mắn trong lòng.
Nhưng khi Cố Trạch Mộ trả lời lập lờ nước đôi đã phá vỡ hoàn toàn sự may mắn mà nàng đang ôm lấy.
Nàng không thể tin được chuyện này, bởi vì tất cả chuyện này không thể tưởng tượng được. Nhưng nàng có thể trở lại thế gian này sống một cuộc sống mới, đây đã là một chuyện khó tin rồi.
Sao Cố Trạch Mộ có thể là Tiêu Dận chứ?
Nếu như đây là sự thật thì trò đùa này của ông trời cũng to quá rồi!
Phu thê dần dần bất hòa lại trở thành huynh muội song sinh thân thiết nhất? Hai người vốn dĩ muôn đời không gặp nhau lại sớm chiều ở chung dưới một mái nhà?
Đối với nàng mà nói, chuyện trùng sinh này là may mắn là hay sự trừng phạt đây?
Cố Trạch Mộ nhìn thấy Cố Thanh Ninh im lặng, trong lòng hắn có hơi lúng túng, hắn há to miệng: “Ta…”
Cố Thanh Ninh cắt ngang lời hắn: “Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi nói cho ta biết rốt cuộc ngươi là ai?”
Cố Trạch Mộ siết chặt nắm đấm, trên mặt hiện ra cảm xúc phức tạp.
Đôi mắt của Cố Thanh Ninh không chớp mà nhìn chằm chằm vào cảm xúc trên mặt hắn, thật ra không cần phải hỏi nữa, phản ứng của Cố Trạch Mộ đã là câu trả lời tốt nhất. Nhưng mà Cố Thanh Ninh vẫn muốn cầu một đáp án chắc chắn để cho mình hết hi vọng.
“Ngươi… Là Tiêu Dận sao?”
Câu hỏi này nói ra nhẹ nhàng như thế, nhưng lại như mảnh bông tuyết dẫn đến tuyết lở, khiến cho lòng Cố Trạch Mộ rối loạn, nhưng có cảm giác tất cả đều kết thúc.
Hắn khẽ gật đầu.
Cố Thanh Ninh nhìn hắn, dường như muốn từ thân thể kia tìm hình bóng quen thuộc. Cố Trạch Mộ không đặt câu hỏi với nàng, nói rõ hắn đã biết thân phận của nàng từ sớm.
Đế quốc này từng có một đôi phu thê tôn quý nhất, giờ phút này bọn họ nhìn nhau không nói gì, trong giây phút đó trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ.
Cố Thanh Ninh không biết mình nên nói gì, gặp lại Tiêu Dận, nàng mới biết được cái gọi là thoải mái cũng không dễ dàng làm được.
Qua hồi lâu sau, Cố Thanh Ninh hơi khó khăn hỏi: “Ta chỉ muốn hỏi ngươi một vấn đề… Phụng Triển, có phải do ngươi phái người giết?”
“Không phải.” Cố Trạch Mộ không hề do dự mà trả lời.
Cố Thanh Ninh siết chặt nắm đấm: “Ý của ngươi là cái chết của Phụng Triển vào năm đó không liên quan đến ngươi? Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ qua muốn thu hồi binh quyền. Thậm chí sau đó ngươi thu hồi tước vị cũng vì bị người ngoài ép sao?”
Cố Trạch Mộ khẽ thở dài trong lòng một tiếng, bình tĩnh mở miệng nói: “Đúng là năm đó ta muốn thu hồi binh quyền, nhưng ta chưa từng nghĩ đến chuyện muốn giết Phụng Triển. Ta phái thân vệ đi Nghiệp Thành là thật, mặt khác ta cũng an bài Uy Quốc công lĩnh quân đóng ở Đồng Thành cũng là thật. Nhưng người đưa cho Phụng Triển tin tức giả khiến y chạy ngàn dặm một mình tập kích xâm nhập là Trịnh Đạc, mà người cuối cùng tìm được thi thể y là Phụng Kiệm.”
Đây là lần đầu Cố Thanh Ninh nghe được toàn bộ sự thật của vụ án này, chỉ có mấy câu đã làm cho nàng ngây ngẩn cả người.
Nàng cũng không dám tin vào lỗ tai mình, Trịnh Đạc là lão tướng mà phụ thân bọn họ giữ lại, trên chiến trường lập được công lao hiển hách, Phụng Triển vẫn luôn tôn kính ông ta. Còn Phụng Kiệm là thuộc hạ mà Phụng Triển vô cùng tin tưởng.
Cố Trạch Mộ cụp mắt xuống, dường như hắn nhớ lại tâm trạng của mình lúc nhìn thấy chiến báo đó, nhịn không được mà nói nhanh một chút: “Sau chuyện đó ta để cho Ngỗ tác điều tra, trên thi thể có bao nhiêu vết thương, có trúng tên, có vết đao, có vết thương do móng ngựa giẫm lên. Sau khi Phụng Triển chết, kẻ địch không những chém đứt đầu y mà còn ngũ mã phanh thây, nhưng trừ cái đó ra, còn có chỗ một tấc ba phân, vết thương do kiếm mỏng mà hẹp.”
Thân thể Cố Thanh Ninh lảo đảo, nàng hiểu ý của Cố Trạch Mộ. Vũ khí mà ngoại tộc sử dụng là mã tấu hoặc là dao găm, mà quân đội Đại Chu dùng mâu hoặc đao búa. Trường kiếm mà hắn miêu tả thì bình thường chỉ có tướng lãnh cao cấp trong quân sử dụng, mà Phụng Kiệm là dùng trường kiếm có hình dạng và cấu tạo như thế.
Cố Thanh Ninh đã từng suy đoán qua, Phụng Triển chết có liên quan đến người Phụng gia, nhưng nàng không ngờ lại liên quan đến Phụng Kiệm. Phụng Kiệm là đứa trẻ chi khác của Phụng gia, từ nhỏ đã đi theo Phụng Triển lên chiến trường chém giết, theo Phụng Triển nói hắn tác chiến dũng cảm lại mưu trí, y đã bồi dưỡng đối phương rất cẩn thận. Phụng Triển đối với Phụng Kiệm có ân tình sâu nặng như thế, sao Phụng Kiệm lại giết y chứ?
Nhưng mà đột nhiên Cố Thanh Ninh nhớ đến một chuyện, sau khi Phụng Triển chết, nghe nói Phụng Kiệm đau lòng gần chết, tự sát trong nhà. Nếu nói như thế thì chắc cái chết của Phụng Kiệm cũng có ẩn tình khác?
Hơi thở của Cố Thanh Ninh trở nên gấp gáp, nàng đi đến nắm lấy cổ áo của Cố Trạch Mộ: “Ngươi dựa vào cái gì mà nhận định như thế? Ngươi có chứng cứ sao?”
“Có.” Dường như trong mắt Cố Trạch Mộ có vẻ không dành lòng, nhưng hắn vẫn cứng rắn mà nói: “Người của ta phát hiện trong quân trướng của Trịnh Đạc có thư tín qua lại với huynh thứ của nàng. Trước kia, những lão tướng như Trịnh Đạc ỷ vào công lao mà không để Phụng Triển vào trong mắt, sau đó Phụng Triển nắm binh quyền thì không xem bọn họ ra gì, trong lòng bọn họ hận Phụng Triển. Còn Phụng Kiệm, người nhà của hắn đã bị giam lại từ lâu, dùng cái này để điều khiển hắn. Sau này hắn cũng không tự sát mà bị giết bịt miệng, nhưng người của ta đến hơi trễ nên không cứu được hắn.”
Cố Thanh Ninh thả lỏng tay ra, những sự thật này gần như đã lật đỏ tất cả những suy nghĩ của nàng, nàng lắc đầu: “Tại sao bọn họ phải làm như thế, Phụng gia có vinh cùng vinh có nhục cùng nhục, hủy đi Phụng Triển có lợi ích gì với bọn họ!”
Cố Trạch Mộ khẽ thở dài một tiếng: “Phụng Triển không con, y chết thì tất nhiên nàng muốn nhận hài tử làm con thừa tử để kế thừa tước vị của Định Quốc công, còn ai thích hợp hơn bọn chúng chứ? Lợi ích ập xuống, ai còn bình tĩnh phán đoán thế cục?”
“Vậy còn ngươi?” Cố Thanh Ninh cười lạnh một tiếng. “Vì sao bọn họ có lá gan lớn hại đệ đệ ta như thế, chẳng phải vì hành động của ngươi cho bọn họ ảo tưởng sao? Ngươi cần gì vờ vô tội như thể?”
Cố Trạch Mộ trầm mặc.
Cố Thanh Ninh càng tức giận, lớn tiếng nói: “Ngươi nói đi!”
Nha hoàn ở ngoài cửa nghe thấy động tĩnh lớn thì nghĩ là xảy ra chuyện gì, đang muốn đẩy cửa đi vào thì Cố Trạch Mộ chợt giận dữ hét với bọn họ: “Cút xa một chút!”
Bọn nha hoàn mờ mịt cũng không dám làm trái ý Cố Trạch Mộ, đành yên lặng lùi xa một chút. Chỉ có nha hoàn của Cố Thanh Ninh lo lắng cho chủ tử nên vội vàng đi tìm Đào thị.
Mà ở trong phòng, lồng ngực Cố Thanh Ninh phập phồng, nàng nhìn Cố Trạch Mộ, vẻ mặt đau đớn: “Phụng Triển xem ngươi như ca ca ruột! Đệ ấy trung thành tuyệt đối với ngươi, nhiều năm như thế đệ ấy giúp ngươi trấn thủ biên cương, không biết chịu bao nhiêu đắng cay, bị thương bao nhiêu! Sao ngươi đối với đệ ấy như thế?”
“Bởi vì y lạm dụng binh quyền.”
Câu nói này vửa thốt ra, Cố Thanh Ninh lập tức ngây ngẩn cả người, qua hồi lâu nàng mới bình tĩnh lại, càng tức giận hơn: “Đệ ấy đã chết rồi! Ngươi lại còn nói xấu đệ ấy!”
“Ta không nói xấu y.”
Đôi mắt Cố Trạch Mộ nhìn nơi xa xăm, từ từ mở miệng: “Đúng lúc mấy vị thứ huynh của nàng tạo ra không ít tội danh cho hắn, nhưng điều này là thật.”
Cố Thanh Ninh không cần suy nghĩ đã phản bác: “Không thể nào! Phụng Triển không phải người như vậy!”
“Phụng Triển tự lập quân đồn ở Tây Bắc, qua lại với ngoại tộc, thậm chí mua bán muối lậu vơ vét của cải.” Cố Trạch Mộ trầm giọng nói. “Đây đều là thật, chứng cứ rõ ràng, không thể cãi lại.”
Cố Thanh Ninh không thể tin mà nhìn hắn.
“Năm đó người của nàng cũng đến Nghiệp Thành, những chuyện này nàng cũng biết.” Hắn khẽ cười một tiếng. “Nhưng mà nàng cho rằng ta nói xấu y, từ đầu đến cuối cũng không chịu tin tưởng thôi.”
Phụng Triển ở Tây Bắc nhiều năm, được xưng là Tây Bắc Vương, thật sự y có quân công chói lọi, nhưng chẳng ai hoàn mỹ cả, y làm việc phô trương quá mức không để ý chuyện vặt. Cho dù y không có ý đồ xấu thì cũng không có đế vương nào có thể nhẫn nhịn những chuyện này.
Tiêu Dận không nghĩ tới muốn giết y, nhưng hắn không thể không thừa nhận, trong giây phút biết Phụng Triển kháng chỉ đó, hắn đã động sát tâm.
Hắn chưa hề cảm thấy mình vô tội, chỉ là khi nhìn thấy dáng vẻ tuyệt vọng của Cố Thanh Ninh, trong lòng hắn dường như nhói lên một chút. Hắn muốn đưa tay đụng vào Cố Thanh Ninh, nhưng bàn tay đưa một nửa đã rụt về.
Đúng lúc này, Đào thị đẩy cửa đi vào đã thấy Cố Thanh Ninh nước mắt đầy mắt ngã trên mặt đất, lập tức Đào thị kêu lên chạy đến cạnh nàng.