Trên đường đi xem điềm lành trở về, mấy đứa nhỏ đều líu ríu nói chuyện, chỉ có Cố Thanh Ninh và Cố Trạch Mộ tỏ vẻ nghiêm túc không biết đang suy nghĩ cái gì.
Cố Thanh Thù kéo tay Cố Trạch Hạo: “Đệ có cảm thấy gần đây Trạch Mộ càng lúc càng trở nên đáng sợ không?”
Cố Trạch Hạo mờ mịt nói: “Không có, không phải Trạch Mộ vẫn luôn không thích nói chuyện sao?”
“Đệ không để ý khi nãy đệ ấy trừng tỷ đâu, còn đáng sợ hơn đại ca nữa.”
“… Do tỷ suy nghĩ nhiều thôi.” Cố Trạch Hạo không hề quan tâm.
“Đi đi đi, đệ mới suy nghĩ nhiều.” Cố Thanh Thù ghét bỏ nhìn hắn. “Được rồi, dù sao đây cũng là huynh đệ người khác, khác với huynh đệ nhà mình.”
Cố Trạch Hạo thường bị tỷ tỷ ruột đả kích cũng đã thành thói quen, cũng không để trong lòng, trái lại cùng Liễu Tử Ký nói những chuyện khác.
Cố Thanh Thù lại không cam tâm, nàng ngồi cạnh Cố Thanh Ninh, khẽ nói: “Thanh Ninh, muội có cảm giác gần đây Trạch Mộ rất lạ không?”
Cố Thanh Ninh nghe nói như thế thì giật nảy mình, còn tưởng Cố Thanh Thù phát hiện điều gì, ai ngờ Cố Thanh Thù lại thần thần bí bí nói: “Gần đây Trạch Mộ luôn lén nhìn muội.”
Cố Thanh Ninh: “…”
Cố Thanh Thù nghĩ là nàng không tin nên vội nói: “Thật đó! Trước đó khi đi học, muội và Diễn Chi ngồi gần nhau chút thì Trạch Mộ sẽ tới tách hai người ra, còn nữa… Lần trước Trạch Hạo làm rơi mực của muội xuống đất, tỷ nhìn thấy Trạch Mộ lén đem mực của hắn bỏ vào bàn muội. Còn nữa còn nữa, vừa rồi đệ ấy còn trừng ta! Không cho phép ta nắm tay muội!”
Quan trọng nhất là câu cuối cùng này.
Cố Thanh Ninh hơi bất đắc dĩ nhìn Cố Thanh Thù đang cáo trạng, rất muốn nói với tỷ ấy rằng vừa rồi giọng nói tỷ quá lớn, Cố Trạch Mộ lại trừng tỷ kìa.
Nhưng mà sau khi nghe Cố Thanh Thù nói xong, Cố Thanh Ninh cũng ý thức được gần đây Cố Trạch Mộ hơi kì lạ. Không, dường như hắn trở nên kỳ lạ từ trước kìa. Giống như… Sau yến hội của Nguyên Gia, lúc ấy xảy ra chuyện gì?
Đột nhiên Cố Thanh Ninh nhớ tới con vẹt gây tai họa kia, chẳng lẽ lúc đó Cố Trạch Mộ đã phát hiện ra thân phận của nàng rồi? Suy nghĩ kỹ lại, mấy ngày sau khi trở về từ phủ công chúa, Cố Trạch Mộ thường xuyên dùng ánh mắt phức tạp nhìn mình, sau đó còn trốn tránh mình. Ngay lúc đó Cố Thanh Ninh không nghĩ đến chuyện này, còn nghĩ là Cố Trạch Mộ trúng tà. Nhưng mà sau đó xảy ra quá nhiều chuyện, Cố Trạch Mộ cũng dần trở nên bình thường, nàng đã quên đi chuyện này.
Bây giờ được Cố Thanh Thù nhắc nhở, nàng càng nghĩ càng thấy đúng, có thể Cố Trạch Mộ đã biết thân phận của nàng. Vậy nên hắn đã cân nhắc về phản ứng lúc đó, xem ra thân phận dưới vỏ bọc của đối phương cũng không đơn giản, có thể nói là người quen biết.
Trong lòng Cố Thanh Ninh tính toán, quyết tâm muốn dò xét một chút.
Cố Trạch Mộ vốn không nghĩ đến Cố Thanh Thù cáo trạng lại khiến Cố Thanh Ninh hoài nghi, bây giờ hắn đang tập trung nghĩ về Thụy vương ngồi trên ngựa. Mấy năm không gặp, đứa con trai này càng cợt nhả.
Thụy vương cũng không biết cha ruột đang đánh giá mình, hắn hồi phủ nghỉ ngơi một đêm, hôm sau lại đưa điềm lành vào cung. Sau đó hắn được hoàng đế giữ lại ăn cơm, trong bữa cơm huynh đệ hai người trò chuyện vui vẻ, hoàng đế giữ hắn ở lại qua tết Trung thu mới cho về Tương Nam.
Tin tức này truyền ra, tất nhiên có không ít người cảm khái khi Thụy vương lấy được lòng hoàng đế. Sức nóng của Thụy vương không vì chuyện đưa xong điềm lành vào cung mà tan biến, ngược lại mỗi ngày từ đầu đường cuối ngõ đều có thể nghe được tin tức của hắn.
Tính cách của hắn ôn hòa không kiêu ngạo, có thể đàm thi từ ca phú với văn nhân mặc khách, cũng có thể dạo phố cưỡi ngựa với thiếu gia quần là áo lượt. Gần đây, những tin đồn về hắn truyền khắp kinh thành, ngay cả gia thục trong phủ Uy Quốc công cũng không thoát được.
Cố Thanh Ninh vốn nghĩ bàn chuyện phiếm thì miệng rộng của Liễu Tử Ký đã là cao thủ, sau này mới phát hiện ra cao thủ thật sự ở bên cạnh mình. Cố Thanh Thù không chỉ thích nghe, mà ngay cả nha hoàn bên cạnh còn giỏi hóng chuyện phiếm. Mỗi lần nghỉ giữa giờ học là lúc Cố Thanh Thù mở rạp hát.
Cố Thanh Ninh cũng không muốn nghe những chuyện phong lưu ít người biết của mấy đứa con thứ, nhưng vẫn có vài lời tiến vào lỗ tai nàng. Bỗng nhiên Cố Thanh Ninh cảm thấy Tiêu Dận rất thảm, tổng cộng hắn có ba người con trai nhưng mà không có ai có tính cách giống hắn.
Trưởng tử Tiêu Trạm thì không cần nói, có lẽ nằm mơ Tiêu Dận cũng mong y quyết đoán mãnh liệt một chút.
Thứ tử Thụy vương Tiêu Triệt đã từng là công tử bột hàng đầu trong cung, cũng không phải hành vi của hắn lỗ mãng gì, trên thực tế, trước mặt phụ hoàng mẫu hậu thì Tiêu Triệt vô cùng quy củ, đọc sách tập võ cũng rất tập trung. Nhưng mà trừ cái đó ra, một là hắn chú trọng ăn, hai là chú trọng mặc, nghe nói trong phủ của hắn còn có hạ nhân chuyên giúp hắn phối quần áo. Năm đó, trong kinh lưu hành danh sách quà vặt, nghe nói là hắn tham gia hướng dẫn.
Lần này, Tiêu Triệt gióng trống khua chiêng đưa điềm lành vào kinh, rất nhiều người đều đoán hắn có mục đích gì, nhưng mà Cố Thanh Ninh chỉ cảm thấy có lẽ hắn chỉ nhớ quà vặt kinh thành nên lúc này mới tìm cách trở về.
Tam tử Hoành vương Tiêu Trừng nhỏ hơn hai ca ca rất nhiều, cũng là hài tử nhỏ nhất của Tiêu Dận. Từ lúc vừa ra đời đã có thiên phú dị bẩm, nặng chừng năm ký. Sau khi lớn lên không phụ sự kỳ vọng của mọi người mà trở thành một người mập mạp tuấn tú, cả ngày vui vẻ, không lo không sầu, bài tập và tập võ cũng qua loa, cho dù bị phụ hoàng mắng cũng gải đầu cười ngây ngô.
Nghe nói sau khi hắn biết mình được đi đất phong thì sẽ không cần mỗi ngày sáng sớm dậy đọc sách, thế là trong buổi tối đã thu dọn xong đồ đạc muốn cáo từ với hoàng huynh. Cố Thanh Ninh cảm thấy nếu như Tiêu Dận còn sống có lẽ sẽ bị tức chết đi.
Đúng là Cố Trạch Mộ sắp bị làm cho tức chết, bởi vì sau khi Tiêu Triệt hồi kinh thì chẳng làm một chuyện chính sự nào cả, cả ngày ở kinh thành đi tới đi lui, nghe nói đã sửa lại <>.
Tuy nói hai đứa con trai kia không có dã tâm là chuyện tốt, nhưng mà Cố Trạch Mộ vẫn tỏ ra vô cùng uất nghẹn. Bây giờ hắn cảm thấy mặc dù Tiêu Trạm làm việc không quả quyết nhưng so với hai đệ đệ mà nói thì y đã rất ưu tú rồi!
Tiêu Trạm vô cùng ưu tú hắt hơi một cái, Thụy vương vốn muốn rời đi vội vàng quan tâm hỏi: “Trong phòng này để nhiều băng quá khiến hoàng huynh bị cảm lạnh rồi ư?”
Tiêu Trạm lắc đầu, vuốt mũi: “Không sao.”
Lúc này Thụy vương mới cáo lui, đi theo thái giám đến cung Ninh Thọ của Thục thái phi thỉnh an, lại trùng hợp gặp trưởng công chúa Nhạc Bình cũng ở đó.
Nhạc Bình trông thấy Thụy vương, dường như trong mắt hiện lên vẻ lúng túng. Thụy vương nhếch miệng mỉm cười, trước tiên cung kính hành lễ với mẫu thân, sau đó nhìn về phía Nhạc Bình mà cười nói: “Thật đúng lúc, thì ra hoàng muội cũng ở đây.”
Nhạc Bình cắn cắn môi, hình như có vẻ không cam lòng mà hành phúc lễ với Thụy vương: “Hoàng huynh mạnh khỏe.”
Dường như Thục thái phi cũng không nhìn ra giữa hai huynh muội bọn họ có sóng ngầm phun trào, cười nói: “Triệt Nhi trở về lâu như vậy mà còn chưa gặp qua hoàng muội của con sao?”
Thụy vương khẽ cười nói: “Đúng thế, gần đây con rất bận, vốn muốn tìm một cơ hội gặp hoàng muội nhưng chưa thu xếp được thời gian.”
Nhạc Bình không tin lời hắn nói, gần đây tin tức liên quan đến Thụy vương điện hạ cũng rất nhiều, cả ngày bận rộn hái hoa ngắt cỏ, đúng là vô cùng “Bận rộn”. Nhưng mà ở trước mặt Thục thái phi, nàng vẫn là ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: “Đây là sơ sót của Nhạc Bình, vốn dĩ muội đến đến phủ hoàng huynh mới đúng.”
“Sao hai huynh muội lại khách sáo như thế.” Thục thái phi cầm tay Nhạc Bình, nói với Thụy vương: “Mấy năm nay con vẫn ở đất phong, nhờ có Nhạc Bình lúc nào cũng tiến cung nói chuyện với ta. Mặc dù con bé không phải con ruột nhưng tấm lòng này còn nhiều hơn con ruột là con, ta không cho con bắt nạt muội muội.”
“Mẫu phi nói gì thế, con yêu thương muội muội còn không kịp, sao bắt nạt muội ấy được?”
Thục thái phi thấy thế thì nở nụ cười hài lòng: “Được rồi, một hồi ba mẹ con chúng ta cùng nhau ăn cơm. Lúc con xuất cung hãy đưa muội muội con hồi phủ… Phò mã của Nhạc Bình không nghe lời, con làm ca ca đã trở về rồi thì nên làm chỗ dựa cho muội muội, biết không?”
Thụy vương gật gật đầu: “Nhi tử đều nghe theo mẫu phi.”
Ăn xong bữa cơm, Thụy vương và Nhạc Bình cùng nhau ra ngoài cung. Vừa ra khỏi cung Ninh Thọ, nụ cười trên mặt Nhạc Bình đã tắt, nói: “Bây giờ mẫu phi cũng không nhìn thấy, hoàng huynh cũng không cần giả vờ huynh muội tình thâm, muội xin tạm biệt trước.”
Thụy vương vẫn ôn hòa như cũ mà nói: “Bản vương đã đồng ý với mẫu phi, đương nhiên là phải đưa muội hồi phủ bình an.”
“Không nhọc hoàng huynh hao tâm tổn trí, bản cung tự mình trở về là được.”
Thụy vương cười cười: “Mẫu phi còn bảo bản vương dạy dỗ phò mã của muội, dù sao cũng phải đi đến chỗ muội một chuyến, chọn ngày không bằng gặp ngày, không thì hôm nay đi luôn.”
“Chuyện của ta không cần hoàng huynh quản!”
Thụy vương giống như một đứa bé không hiểu chuyện mà nhìn nàng, trong miệng phun ra lời rất tàn nhẫn: “Mặc kệ muội, sau đó lời đồn phò mã nghỉ đêm ở nơi ngoại thất tùy tiện lan truyền trong kinh thành sao? Đường đường là công chúa mà lại sống uất ức như thế, ta còn khó chịu thay muội.”
Hốc mắt Nhạc Bình đỏ lên: “Không sống uất ức như vậy thì muội phải làm sao? Chẳng lẽ bảo muội hòa ly giống như Nguyên Gia sao?”
Thụy vương khẽ nói: “Cũng không phải không được.”
“Nếu muội là đích công chúa, hoàng huynh của muội làm đương kim bệ hạ thì muội cũng dám làm thế!”
Thụy vương cười nhạo nói: “Không dám thì nói không dám, còn nói đường hoàng như thế. Nhưng mà cho dù muội không phải là đích công chúa thì hoàng huynh của muội cũng là đương kim bệ hạ, nhưng cũng không có quan hệ gì với muội. Người ta là ca ca ruột cùng cha cùng mẫu thân với Nguyên Gia, muội hãy tự mình hiểu lấy, đừng tranh giành nữa.”
Hắn nghĩ tới gì đó, bỗng nhiên “Khụ” một tiếng: “Nếu không phải mẫu thân dặn dò thì ta cũng không muốn quản muội.”
Nhạc Bình bị hắn trêu tức đến mức muốn ngã ngửa, cũng không muốn nói chuyện với hắn nữa nên xoay người rời đi.
Thụy vương lười biếng đi theo sau lưng nàng, mặc dù ngoài miệng nói mặc kệ nhưng vẫn đi theo đến phủ công chúa.



