Cố Thanh Ninh trở về thân thể lần nữa, qua một hồi lâu mới bình tĩnh lại.
Lần này gặp mặt Tiêu Trạm gần như khiến nàng bị sụp đổ tất cả ấn tượng về đối phương. Có lẽ vì ở trong mộng, lại vì mình là mẫu hậu mà y vẫn luôn kính yêu, cho nên Tiêu Trạm nói thẳng kế hoạch ra không giữ lại chút nào.
Trong giây phút đó, Cố Thanh Ninh hơi sợ hãi đứa con trai này.
Nàng không phải chỉ là hồn phách, nàng đã có cuộc sống mới, nàng vốn không có hứng thú với quyền lực, chỉ muốn sống thật tốt. Bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội này, nàng chỉ muốn sống cuộc sống như tiểu cô nương bình thường.
Có lẽ nàng không nên gặp lại Tiêu Trạm.
Dù cho đó là nhi tử của nàng, nhưng đó là chuyện của kiếp trước. Tiêu Trạm đã chứng minh y là một hoàng đế rất tốt, sẽ không bị thần tử lừa bịp, nàng có thể yên tâm rồi. Cho dù nàng còn sống thì cũng phải học cách buông tay mới đúng.
Lại thêm dù sao Tiêu Trạm cũng là đế vương, hơn nữa bây giờ Cố Thanh Ninh cũng biết y không phải là người hiền lành không có tâm cơ như trong suy nghĩ của nàng, thậm chí y quá nhạy bén. Nếu như liên tục tiếp xúc với Tiêu Trạm như thế sẽ dễ dàng bại lộ, mà một khi bại lộ, nếu như Tiêu Trạm tin còn tốt, nếu không tin thì chỉ sợ toàn bộ phủ Uy Quốc công sẽ bị liên lụy.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng như thế, Cố Thanh Ninh tạm thời yên tâm, nàng không nhịn được mà thở phào một cái, sau đó dần ngủ thiếp đi.
Nhưng mà nàng không nghĩ tới, lúc nàng báo mộng cho Tiêu Trạm thì Cố Trạch Mộ ngủ ở một gian phòng khác cũng tỉnh lại.
Hắn nhìn về phía Cố Thanh Ninh, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc.
Lần thứ hai.
Hơn một năm trước ở Thiên Phật Tự, hắn cũng đột nhiên cảm thấy hơi thở quen thuộc, sau đó thấy thân thể Cố Thanh Ninh chấn động, trong giây phút nàng mở mắt ra, trong mắt toát ra vẻ hoài niệm. Đây không phải là ánh mắt một đứa bé có thể để lộ ra.
Hôm nay cảm giác quen thuộc này lại tới.
Cuối cùng là vì sao?
Hắn nghĩ đến chuyện xảy ra ban ngày, càng cảm thấy thân phận của Cố Thanh Ninh hơi khả nghi. Hắn có một suy đoán đáng sợ, nếu như mình là người trùng sinh thì có phải Cố Thanh Ninh cũng giống như thế? Vừa nghĩ như thế thì có thể giải thích vài hành động của nàng, nhưng mà tạm thời hắn vẫn không đoán được thân phận của đối phương là gì.
Xem ra phải thăm dò một phen mới được.
Ngày hôm sau, sau khi Cố Thanh Ninh thức dậy đã quên mất chuyện tối ngày hôm qua. Sau khi nàng rửa mặt xong xuôi thì cùng Cố Trạch Mộ đi võ trường, nhưng không biết vì sao nàng lại cảm thấy ánh mắt Cố Trạch Mộ nhìn mình hơi kì lạ.
Trải qua ba năm rèn luyện, Cố Thanh Ninh đã dần thích nghi với cuộc sống của đứa bé. Nếu không nhìn kỹ thì nàng và mấy người cũng Cố Thanh Vi cũng không có gì khác biệt, nhưng Cố Trạch Mộ nhìn kỹ thì phát hiện ra vài vấn đề.
Điều này làm cho hắn quyết định càng phải thăm dò Cố Thanh Ninh một chút.
Vì thế, Cố Thanh Ninh phát hiện hôm nay Cố Trạch Mộ nhắm vào nàng khắp nơi. Nàng vốn là người có tính cách không chịu thiệt, lại thêm vốn ngứa mắt với Cố Trạch Mộ nên không hề nhẫn nại, lập tức muốn trả đũa.
Kết quả chính là bị Liễu thị xách qua một bên, nghiêm túc trách cứ bọn hắn.
Hai người trông có vẻ khiêm tốn nghe dạy nhưng trên thực tế không hề để trong lòng. Liễu thị dạy bảo một phen, cuối cùng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ báo gia trưởng đến nhận người.
Đào thị rất buồn, nàng không biết vì sao từ nhỏ hai đứa nhỏ này đã ngứa mắt lẫn nhau. Bắt đầu từ khi chọn đồ vật đoán tương lai, có cơ hội sẽ móc nhau vài câu, vốn cho rằng lớn sẽ khác ai ngờ bây giờ vẫn như thế.
Nhưng mà bây giờ tạm thời Đào thị không rảnh quản bọn họ, ngày hôm sau là yến hội của trưởng công chúa Nguyên Gia, việc nàng càng phải làm không ít. Nàng chỉ có thể tách hai đứa trẻ ra, sau đó an ủi từng đứa. Nàng không cần hai đứa sống chung hòa bình, ít ra ở trên yến hội của trưởng công chúa đừng gây nên chuyện gì là được rồi.
Cũng may mặc dù Cố Thanh Ninh và Cố Trạch Mộ không hợp nhau, nhưng trong chuyện lớn này vẫn rất có chừng mực.
Đào thị thoáng yên tâm, bị chuyện của hai đứa trẻ ảnh hưởng, nàng cũng không còn lo lắng nữa.
Nhắc đến yến hội ngày mai, gần đây ở kinh thành cũng bắt đầu gợn sóng. Mặc dù ba năm này trưởng công chúa Nguyên Gia chưa từng xuất hiện ở kinh thành, nhưng các đại hào môn ở kinh thành, nhà ai không phải là người thành tinh. Lúc trước còn có người vây quanh trưởng công chúa Nhạc Bình, bây giờ thiên chi kiêu nữ thật sự trở về, ai còn đi theo người dưới một bậc chứ.
Lần yến hội này tổ chức trong phủ công chúa, phủ công chúa Nguyên Gia là do khi xưa Thành Đế và Phụng hoàng hậu đích thân chọn cho nàng, vị trí cực đẹp lại chiếm diện tích cực lớn. Mấy năm gần đây, mặc dù Nguyên Gia không ở nhưng hoàng thượng vẫn đặc biệt dặn dò phủ nội vị chăm lo cho phủ công chúa. Cho nên khi Nguyên Gia trở về, phòng được tu sửa đổi mới hoàn toàn, hoa cỏ trong viện tươi tốt, quản lý vô cùng tốt.
Hơn nữa khi Nguyên Gia hồi cung đã đến cung Khôn Ninh, còn ăn trưa với đế hậu. Càng không nói tới Trần hoàng hậu lo lắng Nguyên Gia lâu không giao thiệp, còn cố ý bảo Diêu Hoàng dẫn người tới giúp đỡ. Những người trước đó chưa từng nghe thấy danh hào của nàng, bây giờ tận mắt thấy đại cung nữ thiếp thân của hoàng hậu giúp nàng lo liệu yến hội thì cũng nên biết vị trưởng công chúa này rất được sủng ái.
Phu nhân nhà ai nhận được thiếp mời đều có thể lấy ra đi khoe khoang.
Đến ngày diễn ra yến hội, ở cổng phủ công chúa đậu đầy xe ngựa hoa lệ. Xe ngựa của phủ Uy Quốc công kẹp ở giữa không hề nổi bật.
Đào thị vẫn còn hơi lo lắng, nhưng nàng biết trong trường hợp này nàng không chỉ đại diện cho mình mà còn là mặt mũi của phủ Uy Quốc công, cho nên càng thêm căng thẳng. Nàng nghiêm mặt, giữ vẻ bình tĩnh giống hai vị tẩu tử.
Nhưng mà chỉ có Cố Thanh Ninh bị nàng nắm tay mới biết được tay của nàng lạnh buốt, lòng bàn tay còn đổ mồ hôi, đôi mắt cũng chỉ cố gắng nhìn thẳng, không hề chớp mắt, có thể thấy vẻ cứng đờ.
Phụng Trường Ninh từng không thích nữ tử mỏng manh yếu đuối, nhưng sau khi nhìn thấy Đào thị lại không nhịn được mà thương yêu. Vì thế nàng nắm chặt tay Đào thị, dùng cách này cổ vũ cho nàng.
Đương nhiên Đào thị cảm nhận đươc, hơi nghiêng đầu nhìn thấy sự lo âu và cổ vũ trong mắt Cố Thanh Ninh, nàng nở nụ cười: “Thanh Ninh đang sợ à? Đừng sợ, mẫu thân bảo vệ con.”
Sau khi có niềm tin như thế, dường như Đào thị cam đảm hơn nhiều, thậm chí nàng còn đưa tay kéo Cố Trạch Mộ. Cố Trạch Mộ vốn không thích như thế, nhưng sau khi cảm nhận được nhiệt độ lạnh buốt của bàn tay kia thì lần đầu tiên không vùng vẫy, mặc cho nàng nắm tay mình.
Xuống xe ngựa, đám người được nha hoàn đỡ đi xuống, sau đó người của phủ công chúa dẫn bọn họ vào.
Ngay từ đầu Đào thị vẫn rất sợ hãi, nhưng dường như phát hiện không ai để ý đến mình thì khẽ thở ra.
Đám người đi theo tỳ nữ đến vườn hoa, lúc này có không ít quý nữ đã tới, bọn họ xúm tốp năm tốp ba cùng nhau nói chuyện phiếm. Mà Chu thị liếc mắt da94 thấy được đám người ở cách đó không xa đang vây quanh trưởng công chúa Nhạc Bình, nàng hơi cau mày, lại muốn dẫn đệ muội đi về hướng khác.
Nhưng không biết Nhạc Bình cũng nhìn thấy đám người bọn họ.
Nhạc Bình cảm thấy gần đây mình không thuận lợi, phải nói là từ khi biết Nguyên Gia sắp về cung đã không thuận lợi. Đầu tiên là bị người ta ngầm chế giễu, nàng lấy cớ nữ tử kia bất kính với mình nên sai người vả miệng, nhưng không biết người kia là con dâu của Vĩnh Thọ hầu, thứ nữ của Tổng đốc Giang Bình. Bởi vì chuyện này, nàng bị Trần hoàng hậu gọi tiến cung nghiêm nghị trách cứ một trận, còn muốn nàng đến tận cửa xin lỗi. Nếu không phải Thục phi che chở cho nàng, thật sự là mặt mũi cũng mất sạch.
Sau đó, nàng tự cho mình có ý tốt muốn giúp Nguyên Gia, ai ngờ Nguyên Gia không hề cảm kích. Nàng ta tổ chức yến hội này gần như oanh động toàn bộ kinh thành, người tới tham gia yến hội này đa số là hào môn huân quý nhiều năm ở kinh thành. Lúc trước, nàng mời người ta không nể mặt, nhưng cũng có vài người đến, còn những nhóm quyền quý mới vây quanh nàng trước kia bây giờ cũng đổi đối tượng nịnh nọt thành Nguyên Gia.
Đây đúng là đánh thẳng vào mặt nàng.
Hai người đều là trưởng công chúa, sao nàng lại phải thua kém nàng ta một bậc!
Mấy nữ tử vây quanh Nhạc Bình cũng thấy sắc mặt nàng ta không tốt, cũng không dám nói chuyện. Chỉ có vài người không biết giữ mồm, che miệng nói: “Điện hạ nhìn thấy nữ tử đi theo phía sau Liễu Như Trăn không, nghe nói là kẻ xui xẻo cha mẹ đều mất, là cháu của một thị lang. Nàng ta chỉ dựa vào gương mặt xinh đẹp kia mà tiến vào phủ Uy Quốc công, người nói còn thiên lý không?”
Nhạc Bình sầm mặt lại, lời này dường như đâm trúng nỗi đau của nàng. Nàng và phò mã đã thành hôn nhiều năm, tương kính như băng, mà phò mã lại thích nữ tử mảnh mai động lòng người như thế. Đương nhiên nàng không thích, nhất là dạng nữ tử này còn có thể trở thành chính thê, càng làm cho nàng vô cùng không thoải mái.
Vì thế, Nhạc Bình dẫn người đi về phía Chu thị.
Chu thị vốn muốn tránh nàng ta, nhưng bây giờ muốn tránh cũng không được. Nàng cũng không tránh né, quay người lại ung dung nói: “Điện hạ có gì chỉ giáo?”
“Chỉ giáo thì không dám, nhưng mà dù sao đây cũng là yến hội của Nguyên Gia muội muội, không phải con chó con mèo đều tới được, biểu tỷ nói đúng không?”
Thân thể Đào thị run lên, gần như muốn trốn đến sau lưng Liễu thị. Cố Thanh Ninh nhướng mày, trên mặt lại toát lên vẻ tức giận.
Nhạc Bình vừa nói xong, hàn ý quen thuộc kia lại dâng lên trong lòng, lần này nàng xác định không phải ảo giác của mình, bởi vì rõ ràng nàng trông thấy đứa bé trai đứng cạnh Đào thị kia đang lạnh lùng nhìn nàng. Đầu tiên Nhạc Bình sợ hãi, nhưng nàng nhanh chóng bình tĩnh lại, đây chỉ là một đứa bé mấy tuổi thôi, sao nàng phải sợ hắn.
Liễu thị đang chuẩn bị nói gì đó thì đã bị Chu thị cản lại: “Chúng ta đều nhận được thiếp mời của trưởng công chúa Nguyên Gia, không biết lời này của điện hạ là có ý gì. Người đang chỉ trích trưởng công chúa Nguyên Gia làm việc không thỏa đáng sao?”
Lúc này, một vài phu nhân ở cạnh cũng nhìn thấy tình hình của các nàng ở bên này, không ít người đều lén nhìn về phía bên này. Chuyện Tam công tử của phủ Uy Quốc công cưới cháu của thị lang làm thê tử mọi người đều nhớ kỹ. Tuy nói Cố lão tam làm người không đáng tin, nhưng cũng không ít người muốn gả vào Cố gia, ai biết lại bị một người thế này giành mất.
Đào thị có dáng vẻ yếu đuối động lòng người, đây là tướng mạo mà nhóm chính thê ghét nhất, lại thêm nàng không có cáo mệnh nên vốn không ai ra mặt giúp nàng, chỉ đứng ở một bên xem náo nhiệt.
Nhạc Bình cũng không buông tha: “Biểu tỷ cũng đừng ăn nói bừa bãi, rõ ràng ta nói có người không biết cấp bậc lễ nghĩa, còn muốn đứng chung với nhiều quý nhân như thế, khó tránh khỏi hơi quá…”
Vào lúc này, một giọng nói lạnh lùng từ sau nàng ta vang lên: “Uy phong của hoàng tỷ thật to, vậy mà lại vô lễ với khách mời của ta như thế? Cũng không biết rốt cuộc chủ nhân của yến hội này là ta hay là tỷ?”



