Skip to main content

Trang chủ Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế Chương 24: 024

Chương 24: 024

8:28 sáng – 24/05/2025

Phủ Uy Quốc công, Đào thị hơi hoảng sợ nhìn về phía Thiên Đàn. Trước đó, hai tia sấm chớp dọa tim nàng nhảy lên một cái, suýt chút nữa đã quên cái dập đầu thứ ba, may mà quản gia nhắc nhở mới cuống quít dập đầu. Ai ngờ nàng vừa ngẩng đầu lên thì bên kia lại ầm vang tia sấm.
Đào thị vỗ ngực, nàng được Lục Liễu đỡ lên, gần như hơi run rẩy hỏi Liên Tử: “Việc này… Xem như hoàn thành rồi chứ?”
Liên Tử cười gật gật đầu: “Đúng thế, Tam nãi nãi đi nghỉ ngơi đi, nơi này giao cho nô tỳ là được rồi.”
Đào thị thở dài một hơi, lập tức như đắm chìm trong niềm vui sướng khi hoàn thành nhiệm vụ đại tẩu bàn giao, nàng nhanh chóng quên mất ba tiếng sấm kia.
Nhưng nàng không chú ý tới đôi nhi nữ đang nhìn về phía Thiên Đàn kia, hai người không hẹn mà cùng thở ra một hơi.
Ba tiếng sấm sét kia vừa lúc bọn họ quỳ xuống dập đầu phát ra, may mà không ai chú ý đến chuyện này.
Ngay lúc hai người đang suy nghĩ điều gì đó thì trên bầu trời lại có đám mây bay tới. Bầu trời vốn đang sáng sủa bỗng nhiên bị một mảnh vải to che khuất, dần dần có vẻ tối tăm.
Không bao lâu sau, vậy mà trên trời có hạt mưa tí tách bắt đầu rơi xuống.
Liên Tử vội vàng cho người dọn hương án lại, Đào thị lại bảo nha hoàn ôm bọn nhỏ vào phòng.
Cả viện đều đang bận rộn vì cơn mưa bất chợt này, Đào thị đứng dưới hiên muốn giúp nhưng lại sợ mình cản trở, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Mà bọn nhỏ không có người trông lại bắt đầu tự tìm niềm vui.
Cố Trạch Hạo muốn đi chơi dưới mưa nhưng lại bị Cố Thanh Chỉ vô cùng có trách nhiệm lôi về. Cố Thanh Chỉ nhìn có vẻ đoan trang xinh đẹp, nhưng mà tay rất mạnh, Cố Trạch Hạo cũng không dám chống đối nàng, không thì tỷ tỷ ruột Cố Thanh Thù đang ở bên cạnh nhìn chằm chằm sẽ đánh hắn đó.
Cố Trạch Hạo sẽ không cho tỷ ấy cơ hội này.
Cố Thanh Thù cảm thấy mất mác, Cố Trạch Hạo theo ánh mắt của tỷ tỷ mà chạy tới cạnh Cố Trạch Mộ, tò mò hỏi: “Đệ đệ, đệ đang làm gì đấy?”
Cố Trạch Mộ hoàn hồn lại, nghiêng mặt, không thèm nhìn hắn.
Cố Trạch Hạo cũng không từ bỏ, Cố Trạch Mộ không để ý tới hắn, hắn tò mò thuận theo hướng trước mặt nhìn sang, lại thấy Cố Thanh Ninh đang ngẩn người, hắn cảm thấy khó hiểu.
Cố Thanh Ninh ngồi ở dưới hiên, nhìn mưa rơi trong đình viện mà ngẩn người, nhưng mà mưa có gì đáng nhìn chứ?
Cố Trạch Mộ về gian phòng, cầm sách lên lần nữa, nhưng mà tâm tư không đặt ở bên trong sách.
Hắn biết mình không quỳ vì hắn là phụ thân của Tiêu Trạm, từ xưa đến giờ có đạo lý cha quỳ trước con đâu, hắn còn sợ Tiêu Trạm không biết rõ tình hình sẽ bị trời phạt nữa. (Mặc dù đúng là sấm đánh) Nhưng mà vì sao Cố Thanh Ninh lại như thế, rõ ràng muội ấy luôn nghe lời Đào thị mà vì sao lại không quỳ?
Chuyện này Cố Trạch Mộ không có cách nào giải thích được, lại không tiện hỏi Cố Thanh Ninh, chỉ có thể tạm thời chôn câu hỏi này ở đáy lòng.
Tối hôm đó, sau khi Cố Thanh Ninh đột nhiên mở to mắt, phát hiện mình lại trôi dạt giữa không trung.
Từ sau khi ở Thiên Phật Tự gặp qua Tiêu Trạm, Cố Thanh Ninh đã hơi tò mò vì sao mình lại tiến vào trong giấc mộng. Nhưng mà nàng không tìm được nguyên nhân, sau đó cũng không xảy ra chuyện gì nữa, nàng cũng dần quên chuyện này đi. Nhưng hôm nay vì sao lại thế?
Cố Thanh Ninh động suy nghĩ, quay người đi về phía cung Càn Thanh, đúng là Tiêu Trạm đang chờ nàng với vẻ mặt ngạc nhiên.
Nhưng mà hắn mới mở miệng, Cố Thanh Ninh đã ngăn lại. Buồn cười, nàng không muốn nghe Tiêu Trạm nói dông dài một canh giờ, cho dù là con ruột cũng không được!
Tiêu Trạm trông thấy mẫu thân trẻ lại rất nhiều lần nữa, sau khi hết kích động, rốt cuộc y cảm thấy không nỡ, nhưng vẫn nói: “Hôm nay trước khi con đi ngủ có cảm giác, không ngờ vậy mà có thể gặp được mẫu hậu trong mộng.”
Cố Thanh Ninh thử dò xét hỏi: “Hôm nay đã xảy ra chuyện gì?”
Tiêu Trạm nói hết chuyện hôm nay ở Thiên Đàn ra, lại nói thẳng sự buồn phiền của mình ra: “Tuy nói người ngoài nói con thành tâm nên được thế, là ông trời khen ngợi con, nhưng con lại cảm thấy tia sét kia giống như ông trời đang cảnh cáo con điều gì đó. Nhưng mà bây giờ con không biết con làm sai chuyện gì, mẫu hậu tới đây là muốn nói cho con biết sao?”
Cố Thanh Ninh: “…”
Nàng cảm thấy Tiêu Trạm rất nhạy cảm, cũng không bị người ngoài tung hô đến mê muội, nhưng vấn đề là sao nàng có thể nói cho y biết tia sét này vì mình quỳ dưới y nên mới đánh lên đầu y?
Cố Thanh Ninh không nói chuyện, Tiêu Trạm nghĩ chuyện này liên quan đến thiên cơ, mẫu hậu không được tiết lộ nên không hỏi nữa.
“Người vẫn chưa nhìn thấy phụ hoàng sao?” Trong mắt Tiêu Trạm đầy vẻ mong chờ, dường như là hài tử đang chờ được thưởng trước mặt người lớn. “Con cho người đi Thiên Phật Tự làm pháp sự, lại đốt không ít thứ cho người và phụ hoàng. Người… Nhận được chứ?”
Cố Thanh Ninh: “…” Vào lúc này nói nhận được rồi hay chưa nhận được dường như cũng hơi lạ.
Tiêu Trạm hơi buồn bã: “Nhiều năm như thế, mẫu hậu còn về gặp con hai lần, nhưng phụ hoàng chưa từng báo mộng lần nào. Nhi tử thật sự sợ hãi, không biết có phải mình làm gì không tốt nên mới khiến cho phụ hoàng không thích.”
Từ lúc nhỏ, Tiêu Trạm đã rất hiểu chuyện, ở trước mặt người ngoài vẫn luôn thận trọng. Có lẽ bây giờ đang ở trong mơ, không giống như trong hiện thực nên y không kiềm chế mình nữa, bắt đầu nũng nịu.
Điều này khiến cho Cố Thanh Ninh đã quen với thân phận hài tử không thích ứng được, nói lung tung: “Có lẽ phụ hoàng con cũng đầu thai rồi…”
“Sao?” Tiêu Trạm nhíu mày: “Mẫu hậu có ý gì?”
Cố Thanh Ninh giật mình, lúc này mới phát hiện vậy mà mình không cẩn thận tiết lộ ra. Thật sự là thời gian sống ở phủ Uy Quốc công quá thoải mái, nói chuyện cũng không để ý, nàng đành phải nghĩ nghĩ trăm phương ngàn kế che giấu.
Tiêu Trạm hơi hoài nghi, nhưng y vẫn tin tưởng mẫu thân.
Cố Thanh Ninh cũng sợ mình nói nhiều sai nhiều nên chuyển chủ đề vào chính sự.
Trong chuyện cầu mưa này, Cố Thanh Ninh suy nghĩ không thua gì Cố Trạch Mộ. Dù sao khi xưa, lúc Tiêu Dận trải qua khoảng thời gian kia nàng cũng ở cạnh, đương nhiên cũng biết chuyện cầu mưa này không đơn giản như trên mặt chữ. Nàng lo cho Tiêu Trạm, dù sao y cũng không giống phụ hoàng của y, trong cung giấu tài, chịu nhục nhiều năm, trong quyền mưu dùng những thủ đoạn cực cao siêu.
Cố Thanh Ninh: “Vì sao con lại đồng ý chuyện cầu mưa? Rõ ràng đến cuối đời phụ hoàng con đã không có ai nhắc đến chuyện cầu mưa, vì sao con vừa đăng cơ thì bọn họ đã khuyến khích con cầu mưa. Con không biết chuyện gì xảy ra sao?”
Nhưng mà Tiêu Trạm nghe xong cũng không có vẻ hoảng sợ như Cố Thanh Ninh suy nghĩ, mà trái lại y ung dung bình tĩnh nói: “Mẫu hậu,, chuyện này nhi thần tự có chừng mực.”
Y nói như thế, người khiếp sợ lại biến thành Cố Thanh Ninh.
Nàng nghĩ là Tiêu Trạm không biết chuyện trong đó mới đồng ý, nhưng hôm nay xem ra hắn biết dự định của quần thần rất rõ ràng, nhưng không ngăn cản, dường như có dự định khác.
“Con… Con dự định làm gì?”
Bởi vì ở trong mộng nàng là mẹ ruột của y, Tiêu Trạm cũng không che giấu mà thản nhiên nói: “Phụ hoàng đã từng nói với con, quân thần tranh đấu, bên này lên thì bên kia xuống. Phụ hoàng nhìn xa trông rộng thủ đoạn cứng rắn, khi ông ấy lâm triều, quyền lực của thần tử gần như bị áp chế đến mức thấp nhất. Nhưng con không có tài cán như phụ hoàng, cuối cùng không thể đàn áp quần thần, không bằng cho bọn họ cơ hội, lấp không bằng khơi thông, bảo đảm con có điều kiện tiên quyết nắm trong tay toàn bộ phương hướng, cũng cho bọn họ cơ hội thoải mái.”
Cố Thanh Ninh ngây ngẩn cả người, nàng nhìn dáng vẻ chậm rãi khi nói chuyện của Tiêu Trạm, nàng cảm thấy dường như mình chưa từng hiểu con mình. Tiêu Trạm trong trí nhớ của nàng ôn hòa hiền lành, cho dù đối đãi với cung nhân cũng vô cùng ôn hòa. Thoạt nhìn y không hề có dã tâm, làm việc cũng vô cùng bình tĩnh, dáng vẻ rất dễ bắt nạt.
Nhưng bọn triều thần đều xem thường y.
“Sau khi mẫu hậu bế cung, có vài việc có lẽ người không biết. Năm Minh Đức thứ hai mươi hai, bởi vì Hoàng Hà vỡ đê, Ngự Sử vạch tội Tổng đốc đường sông Chiêm Thế Kiệt tham ô nhận hối lộ. Sau đó, phụ hoàng phái khâm sai đi điều tra, hồi báo nói Chiêm Thế Kiệt sợ tội tự sát, lại tìm được sổ sách trong nhà ông ta. Phụ hoàng giận tím mặt, phán quyết chém đầu cả nhà Chiêm gia. Thật ra chuyện này có không ít điểm nghi ngờ, nhưng trong triều e ngại uy nghiêm phụ hoàng, nên không ai dám nói chuyện giúp Chiêm Thế Kiệt, cuối cùng cũng không giải quyết được gì.”
“Ngay cả phụ hoàng là người anh minh như thế còn mắc sai lầm, huống chi nhi thần còn không bằng phụ hoàng, một khi khư khư cố chấp, chẳng phải sẽ sai càng nhiều. Nếu như cô phụ tổ tông xã tắc, sao nhi thần có thể xứng với sự dốc lòng dạy bảo nhiều năm của phụ hoàng mẫu hậu?”
Tiêu Trạm khẽ cười một tiếng, nụ cười kia mang theo vẻ ôn hòa, nhưng Cố Thanh Ninh lại thấy sự cứng cỏi lúc trước chưa từng có.
“Nhi thần cho bọn họ quyền lực để ngôn lộ thông suốt, nhưng cũng không muốn nghe và tin theo. Cho dù con kém phụ hoàng, nhưng văn võ cả triều có thể giúp nhi thần, nhi thần hi vọng trong lúc mình tại vị có thể khiến thiên hạ này phồn thịnh hơn so với Minh Đức.”
Tâm trạng Cố Thanh Ninh phức tạp, hồi lâu mới mở miệng hỏi: “Từ khi nào… Con có ý nghĩ như thế?”
Tiêu Trạm thu lại vẻ kiêu ngạo, hơi ngượng ngùng: “Rất nhiều năm trước, nhưng chỉ trong suy nghĩ mà thôi, đến khi sau khi lên ngôi mới có thể thực hiện.”
Cố Thanh Ninh trầm mặc, nàng nghĩ có lẽ không phải Tiêu Trạm không có dã tâm, mà là dã tâm của y quá lớn.
Dưới vẻ ôn hòa hiền lành kia là dã tâm của đế vương mà không muốn người ngoài biết.