Đám người tách ra hai bên, trưởng công chúa Nguyên Gia chậm rãi đi qua. Dung nhan của nàng như tuyết, phục sức hoa lệ, càng có vẻ kiêu ngạo, lập tức phân cao thấp với Nhạc Bình.
Trong lòng Nhạc Bình giật mình, quay đầu lại, miễn cưỡng cười nói: “Muội muội nói gì thế, chỉ là một nữ tử không có cáo mệnh, sao trở thành khách quý của muội được?”
Ai ngờ Nguyên Gia không để ý nàng ta, nàng đi thẳng đến trước mặt Đào thị, khóe môi cong lên nụ cười: “Ngọc Nương muội muội, ta còn tưởng bọn muội có chuyện gì, sao lâu thế không đến?”
Nước mắt trong hốc mắt của Đào thị muốn rơi ra, nhưng nàng cố kìm lại, nở nụ cười: “Không sao, làm phiền Ngọc Dung tỷ tỷ ra đón bọn muội, thật sự sợ hãi.”
Khuê danh của trưởng công chúa Nguyên Gia vốn là Tiêu Ngọc Dung, người biết chuyện này cũng không nhiều, bởi vì ngoài tiên đế và thái hậu thì bây giờ không có bao nhiều người có thể ở trước mặt nàng gọi tên này. Mà Đào thị có thân phận thấp kém này lại có thể xưng hô tỷ muội thân mật với nàng, điều này khiến cho mọi người nhìn về phía Đào thị lần nữa.
Trái tim Nhạc Bình ũng đã rơi xuống đáy cốc, nhưng nàng vốn không cảm thấy Nguyên Gia và Đào thị là bạn tốt, chỉ cho rằng Nguyên Gia đã sớm gài bẫy đang mượn chuyện này đánh mặt mình. Nàng siết chặt nắm đấm, hận ý trong lòng dâng lên.
“Khoan đã!”
Nguyên Gia nhíu mày, không vui nhìn về phía Nhạc Bình: “Hoàng tỷ còn có chuyện gì sao?”
Nhạc Bình hất cằm lên: “Xem như người này là khách quý của Nguyên Gia muội, nhưng dù sao nàng ta cũng không có cáo mệnh, chẳng lẽ không nên hành lễ với ta sao?”
Nàng ta vừa nói ra lời này, xung quanh lập tức sôi trào lên, giọng nói xì xào bàn tán càng lúc càng lớn. Trưởng công chúa Nguyên Gia nói đây là khách quý của nàng, đây rõ ràng là muốn ganh đua tranh giành với nàng ấy mà!
Mặc dù hành động lần này của Nhạc Bình rất ngang ngược nhưng cũng không phải không có đầu óc.
Chuyện này Nguyên Gia rất khó xử, dù sao Nhạc Bình nói cũng không sai, với thân phận của Đào thị nên hành lễ với nàng ta. Nếu như Nguyên Gia một mực ngăn cản thì đánh mất uy phong của hoàng gia, nhưng nếu nàng tùy ý cho Đào thị hành lễ với Nhạc Bình thì sự bảo vệ khi nãy sẽ thành trò cười, nàng sẽ bị Nhạc Bình làm cho mất mặt trước mặt bao người.
Tất cả mọi người đang nhìn xem trưởng công chúa Nguyên Gia phải giải quyết thế nào, dù sao mặc dù nàng có thân phận cao quý nhưng trước đó vẫn ẩn mình không ra ngoài, lại ở Thiên Phật Tự ba năm, tính cách của nàng thế nào không ai biết được. Một vài phu nhân đứng gần đó dùng chuyện này để cân nhắc sau này đối mặt với vị trưởng công chúa này thế nào.
Nguyên Gia mỉm cười: “Hoàng tỷ nói thế cũng đúng.”
Nhạc Bình yên lòng, xem ra Nguyên Gia vẫn có chừng mực, chỉ cần nàng ta buông bỏ để nữ nhân kia hành lễ với mình thì chuyện này có thể bỏ qua. Hai bên đều lùi một bước, cũng không ầm ĩ thành trò cười.
Người xung quanh lại hơi thất vọng, không ngờ Nguyên Gia lại dễ dàng nhượng bộ như thế. Còn có vài người lại đồng tình với Đào thị, vô duyên vô cớ trở thành mục tiêu để hai vị công chúa đấu nhau. Nhưng mà nghĩ lại cũng đúng, dù cho hai vị trưởng công chúa có gì không ưa nhau thì cuối cùng vẫn phải giữ thanh danh, không đến mức khiến cho người ta chê cười giữa đám đông.
Nhưng mà bọn họ cũng quên mất, đối với Nguyên Gia mà nói thì thanh danh cũng không phải chuyện gì to tát. Năm đó nàng dám mạnh mẽ ném phò mã ra khỏi phủ công chúa cơ mà.
Quả nhiên, câu nói tiếp theo của Nguyên Gia khiến cho Nhạc Bình cứng đờ.
“Tòa miếu nhỏ này không chứa nổi phật lớn, chỉ có thể mời hoàng tỷ dời bước.”
Lời này vừa nói ra thì xung quanh lập tức yên tĩnh lại, tất cả mọi người choáng váng, ai cũng không ngờ trưởng công chúa Nguyên Gia lại lật ngược tình thế, thẳng thắn dứt khoát đuổi Nhạc Bình ra khỏi phủ.
Nhạc Bình không thể tin vào tai mình.
Ngay lúc tất cả mọi người nghĩ Nguyên Gia chỉ nói thế thôi, Tố Y lại dẫn hai vú già cao lớn vạm vỡ đến đây, ra hiệu: “Trưởng công chúa Nhạc Bình, mời.”
Nhạc Bình nhìn nụ cười không hề thay đổi trên mặt Nguyên Gia, nghiến răng nói: “Được! Muội tuyệt tình như thế, cũng đừng trách ta sau này không niệm tình tỷ muội.”
“Đi!”
Cố Trạch Mộ nhìn bóng lưng của Nhạc Bình, nhíu chặt lông mày.
Sau khi Nhạc Bình được đưa đến chỗ Thục phi, hắn thấy Thục phi đối xử với nàng ta không tệ nên cũng không hỏi nhiều, không ngờ nàng ta lại trở nên phách lối như thế. Không dạy được con là lỗi của cha, hắn cũng nên chịu trách nhiệm.
Nhạc Bình dẫn người hung hăng rời đi, ai ngờ phía sau dường như bị ánh mắt sắc bén nhìn qua, trong lòng nàng bất chợt hoảng hốt, đi không để ý còn trật chân, người ngã về bên cạnh, cũng may mà có nha hoàn của nàng phát hiện kịp thời mà đỡ nàng.
Nhưng dù vậy, Nhạc Bình vẫn mất hết mặt mũi. Nàng nghe sau lưng vang lên tiếng cười khẽ, cả người vừa tức vừa vội, không lo đến đôi chân còn hơi đau mà nhanh chân rời khỏi phủ công chúa.
Nhạc Bình vừa đi, cuộc phong ba này cũng biến mất, nhưng mà trưởng công chúa Nguyên Gia vẫn khiến cho đa số phu nhân còn chưa hoàn hồn. Từ trước đến nay Nguyên Gia không để ý đến cách nhìn của người khác, nàng và bọn người Đào thị nói chuyện một hồi lại tự mình dẫn các nàng đi viện tử, lại cho người Cố Trạch Mộ và Cố Thanh Ninh đi phía sau viện tử chơi với mấy đứa trẻ khác.
Hai người vừa đi vào đã bị Tiêu Diễn Chi nhìn thấy, y hưng phấn nhào tới. Chuyện này cũng không trách y được, y trở lại kinh thành hơn một tháng mới được nhìn thấy bạn tốt của mình, kích động cũng có thể hiểu được.
Nhưng mà Cố Trạch Mộ hơi nhích người ngăn giữa Thanh Ninh và Tiêu Diễn Chi.
Tiêu Diễn Chi không để ý tới, chỉ vui vẻ trò chuyện với bọn họ.
Cố Thanh Ninh nghe giọng nói bi bô của y, vô cùng kiên nhẫn, cho dù nói thế nào thì thằng bé cũng là cháu ngoại mình.
Mặc dù Tiêu Diễn Chi cảm thấy muội muội này nhìn y với ánh mắt rất kì lạ, có lúc giống như mẫu thân của y, nhưng y cũng không suy nghĩ nhiều. Từ ban đầu khi Tiêu Diễn Chi nhìn thấy hai người bọn họ thì có cảm giác rất thân thiết, bây giờ cũng không thay đổi, dường như chỉ cần đứng cạnh bọn họ thì rất dễ chịu.
Trong viện này còn có những hài tử huân quý khác, Tiêu Diễn Chi vẫn luôn lạnh lùng không để ý tới bọn họ vậy mà lại nói chuyện với người ngoài khiến cho vài người hơi giật mình cũng hơi ghen tỵ.
Người hiểu chuyện biết chuyện vừa xảy ra bên ngoài đương nhiên sẽ không đi tìm phiền phức. Nhưng cũng có người ở nhà được nuông chiều, lúc trước tìm Tiêu Diễn Chi lấy lòng thì bị cự tuyệt, còn âm thầm chửi tính cách y quái lạ. Bây giờ nhìn thấy Tiêu Diễn Chi trò chuyện vui vẻ với người khác, lại bị người bên cạch khiêu khích, lập tức căm giận đến tìm phiền phức.
Không ngờ ba người không ai để ý đến hắn.
Lập tức hắn trở nên tức giận hơn: “Tổ phụ ta là Khánh Dương Hậu, các ngươi là ai? Vậy mà dám lôi kéo làm quen quận vương?”
Cố Trạch Mộ nhíu mày, hắn nhớ Khánh Dương hậu là người có tính cách trung thực cẩn thận, sao cháu ông ta không học được chút ưu điểm của ông ta thế này.
Đây là lần đầu Cố Thanh Ninh bị khiêu khích thế này, nàng rất hứng thú, đang chuẩn bị dạy tiểu bằng hữu cách làm người, ai ngờ Tiêu Diễn Chi lại ngăn trước mặt bọn họ, khuôn mặt nhỏ kia lạnh xuống: “Đây là bằng hữu của ta, có liên quan gì đến ngươi!”
Đây là lần đầu tiên Cố Thanh Ninh thấy bé ngoan Tiêu Diễn Chi hung hăng như thế, lập tức yên lòng.
Ai ngờ ngay lúc Tiêu Diễn Chi đang giằng co với người này thì đột nhiên có người vỗ bả vai người nọ. Hắn ta nhìn qua, chỉ thấy một con rắn nhỏ kề sát vai của hắn, lập tức bị dọa đến nhảy dựng lên, vừa chạy vừa gọi mẫu thân.
Kẻ đầu têu ở một bên ôm bụng cười ha ha.
Cố Thanh Ninh vừa nhìn thấy con rắn giả kia đã biết đối phương là ai.
Liễu Tử Ký đi qua, nhặt con rắn nhỏ dưới đất lên rồi nhét lại vào trong tay áo của mình.
Tiêu Diễn Chi tò mò nhìn hắn, không biết là anh hùng từ nơi nào nhảy ra.
Anh hùng liếc mắt nhìn Cố Thanh Ninh: “Sao muội không giới thiệu một chút?”
Nàng thật sự không hiểu, vì sao Liễu Tử Ký lại nghĩ hắn và nàng trở thành hảo bằng hữu, còn không khách khí như thế. Cố Thanh Ninh nể mặt Nhị thẩm, nàng nhẫn nại một chút giới thiệu hai người bọn họ.
Liễu Tử Ký tỏ vẻ rất quen thuộc khoác cổ Tiêu Diễn Chi: “Vậy ta gọi ngươi là Diễn Chi, sau này ngươi cũng có thể gọi ta là Tử Ký.”
Tiêu Diễn Chi không quen thân mật với người ta như thế, đang muốn đưa tay lấy tay hắn ra thì thấy hắn lấy vật quý trong tay áo ra cho y chơi. Những dồ vật lặt vặt liên tục được lấy ra khỏi tay áo không ngừng, khiến cho Tiêu Diễn Chi sợ hãi đến quên tránh thoát. Y có câu hỏi khó hiểu y chang tổ mẫu, sao trong tay áo của hắn có thể chứa nhiều đồ giả như thế?
Liễu Tử Ký không có ý định trả lời vấn đề này, nhưng chuyện này không ảnh hưởng đến chuyện bọn họ trở thành hảo bằng hữu.
Liễu Tử Ký không có trách nhiệm lắc lư nói: “… Chơi cũng vui, không giống ở nhà ta, mỗi ngày đều đọc những quyển sách khô khan. Chúng ta còn đi luyện quyền, có đôi khi còn trồng rau nữa!”
Tiêu Diễn Chi nghe thấy thì hai mắt tỏa sáng.
Cố Thanh Ninh cũng không biết nên nói gì cho phải, Liễu Tử Ký thật là, mình sống không tốt thì cũng muốn kéo theo chỗ dựa. Nếu thật sự chơi vui như thế thì sao mỗi sáng hắn vừa chạy vừa khóc chứ.
Nhưng mà vì chuyện này mà Tiêu Diễn Chi nhanh chóng trở thành hảo bằng hữu với Liễu Tử Ký, y thần bí nói: “Ta dẫn mọi người đến một nơi thú vị.”
Đương nhiên Liễu Tử Ký rất hưng phấn đi theo, Cố Thanh Ninh lo lắng bọn họ, Cố Trạch Mộ cũng không thể không đi cùng.
Tiêu Diễn Chi dẫn theo bọn họ đi dọc theo hành lang về phía hậu viện.
Còn chưa vào viện, bọn họ chỉ nghe thấy tiếng đập cánh bên trong, đang tò mò thì Tiêu Diễn Chi đã dẫn bọn họ đi vào, một con vẹt vô cùng xinh đẹp xuất hiện trước mắt bọn họ.
Liễu Tử Ký bị giật nảy mình, mà Cố Thanh Ninh ở phía sau hắn ánh mắt cứng đờ.
Nàng nhận ra con vẹt này, nó tên là “Tam Bảo”, là con vẹt lúc trước nàng nuôi. Nàng vốn cho rằng sau khi mình qua đời thì con vẹt này sẽ ở lại trong cung, không ngờ nó lại ở chỗ Nguyên Gia.
Tiêu Diễn Chi còn hưng phấn giới thiệu: “Đây là con vẹt trước kia ngoại tổ mẫu ta nuôi, do Bách Việt tiến cống, nghe nói ở kinh thành cũng chỉ có một con này. Nghe nói nó còn biết nói chuyện, nhưng mà sau khi ngoại tổ mẫu hoăng thì nó không nói nữa…”
Tiêu Diễn Chi vừa dứt lời, con vẹt kia đột nhiên bay tới nghiêng đầu đi trên đất, đôi mắt xanh giống như nhìn kỹ bọn họ, đột nhiên hơi mở miệng.
“Hoàng hậu nương nương vạn phúc!”



