Skip to main content

Trang chủ Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế Chương 23: 023

Chương 23: 023

8:28 sáng – 24/05/2025

Đến ngày cầu mưa, Mẫn phu nhân dẫn theo hai con dâu đi vào cung cho nên vừa sáng sớm đã xuất phát.
Bọn nhỏ đều ở lại trong phủ, sau khi luyện công buổi sáng xong thì được nha hoàn mang đi tắm rửa rồi thay quần áo đơn giản. Vì hôm nay cầu mưa nên không cần lên lớp. Cố Trạch Hạo vui vẻ ở trong sân gào ha ha, Cố Thanh Chỉ nói hắn mấy câu cũng không được, cuối cùng vẫn là Cố Thanh Thù là tỷ tỷ ruột của hắn đánh hắn một trận, Cố Trạch Hạo mới ngoan ngoãn lại.
Trong phòng hò hét ầm ĩ, Cố Trạch Mộ bị làm cho đau đầu nên đi ra ngoài.
Ở trong sân, Đào thị loay hoay tới lui nhưng không có hiệu quả gì, gần như dựa vào Liên Tử mà Chu thị để lại và quản gia cùng sắp xếp.
Cố Trạch Mộ nhìn thoáng qua bọn họ, lại ngẩng đầu nhìn bầu trời không hề có áng mây, hơi nhíu mày.
Thời điểm cầu mưa là do Khâm Thiên Giám tính ra, rồi hoàng đế chọn ra. Người bên ngoài nhìn vào, cầu mưa thành công hay không ở chỗ hoàng đế thành tâm hay không, nhưng Cố Trạch Mộ biết Khâm Thiên Giám xem thiên tượng sẽ tính ra thời gian trời mưa dễ dàng hơn. Nhưng mà hôm nay nhìn thế nào cũng không thấy có vẻ như trời muốn mưa.
Điều này khiến cho hắn nghi ngờ có chuyện ẩn trong đó.
Từ xưa, quyền lực của quân thần chính là bên này lên thì bên kia xuống, quân mạnh thì thần yếu, mà một khi quân vương yếu thế thì thần tử cũng sẽ không bỏ qua cơ hội giành quyền lực.
Lúc Tiêu Dận còn tại vị thì hắn vô cùng mạnh mẽ, các thần tử ở trước mặt hắn ai cũng ngoan ngoãn như chim cút. Bây giờ những lão thần sống qua đời của hắn, ai mà không có đầu óc chứ. Mà Tiêu Trạm làm hoàng đế lại dễ nói chuyện như thế, bọn họ chưa hẳn muốn làm chuyện gì đại nghịch bất đạo, nhưng muốn mở rộng quyền lực của mình. Đây có lẽ là tiếng lòng của tất cả thần tử khi bị hắn áp chế.
Từ rất lâu về trước, Tiêu Trạm đã theo phụ hoàng xử lý chính sự. Cố Trạch Mộ cũng không lo lắng về năng lực của Tiêu Trạm, nhưng có vài mưu tính ngầm mà có thể y chưa nhạy bén phát hiện. Cố Trạch Mộ hơi hối hận, mình chèn ép những thần tử này quá mức, không cho Tiêu Trạm có cơ hội rèn luyện nên ở phương diện này y hơi đơn thuần.
Ngay lúc Cố Trạch Mộ đang lo lắng cho nhi tử.
Trong hoàng cung, Tiêu Trạm đã thay triều phục, ngồi lên ngự liễn, trùng trùng điệp điệp đi về phía Thiên Đàn.
Lúc này đã gần vào hạ, mặt trời tản ra nhiệt độ đầu hè, Thiên Đàn không có gì che chắn, đáng thương cho những phu nhân của quan viên có phẩm cấp cao, ai cũng mặc triều phục nặng nề, dưới ánh mặt trời sắp bị phơi ra dầu.
Tiêu Trạm vịn tay Trương Lễ xuống ngự liễn, Trần hoàng hậu đi theo sau hắn, một đám tôn thất cũng chậm rãi đi tới. Hai bên là quan lớn huân quý cúi thấp đầu, tôn thất đứng trong nhóm quan viên, nhưng mà bọn họ cũng chỉ có thể đi đến dưới cầu thang.
Đợi đến lúc Tiêu Trạm một thân một mình bước lên cầu thang đá cảm thạch đi đến đài tế tự, tất cả mọi người cùng nhau quỳ xuống, kêu lên vạn tuế.
Tiêu Trạm trang nghiêm giơ tay lên: “Đứng lên.”
Quan viên Lễ bộ ở một bên cất giọng niệm văn tế, tất cả mọi người bao gồm hoàng thượng đều cúi đầu lắng nghe. Quá trình của lễ cầu mưa này vô cùng rườm rà, nhưng mà trước đó bọn họ đã tập luyện qua cho nên hoàn thành vô cùng trôi chảy.
Đợi đến khi hoàn thành tất cả nghi lễ thì mặt trời cũng lên tới chính giữa.
Lúc này Tiêu Trạm mới nhận hương đã được nhóm lửa, từng bước đi tới trước lư hương.
Sau khi cắm hương vào trong lư hương, khói xanh lượn lờ bay lên trời cao, đại biểu cho hoàng đế và trời đất liên thông. Mà thái giám gõ chuông thấy thế thì vội dùng lực đụng chuông.
Tiếng chuông truyền khắp toàn bộ kinh thành.
Trong phủ Uy Quốc công, Đào thị không dám thở mạnh, nàng lo lắng đến mức tay cũng run lên, nhưng nghĩ đến sự tin tưởng mà đại tẩu dành cho mình thì đã có thêm dũng khí. Dưới sự chỉ đạo của Liên Tử và quản gia, nàng từng bước hoàn thành nghi thức.
Ngay lúc ở Thiên Đàn bên kia vang lên tiếng chuông, trong lòng nàng khẽ thở ra, cuối cùng chỉ còn bước cuối cùng này.
Chỉ cần hướng về phía Thiên Đàn quỳ lạy, la lên vạn tuế thì nghi thức sẽ kết thúc.
Đào thị bình tĩnh lại, chậm rãi quỳ gối trên đệm. Lúc này, nhóm tiểu chủ tử cũng không dám ồn ào, dưới sự giúp đỡ của nha hoàn đều ngoan ngoãn quỳ xuống đệm.
Đào thị đang chuẩn bị dập đầu, bỗng nhiên nghe thấy sau lưng vang lên âm thanh, nàng quay đầu lại nhìn, suýt chút nữa ngất xỉu. Thì ra Cố Trạch Mộ và Cố Thanh Ninh luôn ngoan ngoãn nhất lại không quỳ xuống, hai người cứ đứng đó, Lục Liễu ở bên cạnh khuyên thế nào cũng không được, làm nàng lo lắng đến đổ mồ hôi.
Đào thị sốt ruột gần chết nhưng lại không dám động, chỉ có thể lo lắng khẽ khuyên nhủ: “Trạch Mộ, Thanh Ninh, nhanh quỳ xuống đi.”
Cố Thanh Ninh nhíu mày một cái, dường như không tình nguyện.
Cố Trạch Mộ cũng như thế, cho dù bây giờ hắn có thân phận thế nào thì chung quy hắn vẫn là cha ruột của Tiêu Trạm. Từ xưa, phụ tử cương thường, bây giờ bảo hắn là cha ruột quỳ xuống cho nhi tử, sao Tiêu Trạm gánh nổi?
Nhìn thấy giờ lành sắp qua rồi, Đào thị không có cách nào khác, chỉ có thể chạy chậm đến cạnh hai người bọn họ, một tay kéo hai người quỳ xuống.
Cố Thanh Ninh không lay chuyển được nàng, suy nghĩ một chút, dù sao mình cũng đã là sinh mạng mới, không nên cố chấp với kiếp trước quá, xem như mình là tiểu cô nương Cố Thanh Ninh bình thường là được.
Sau khi Cố Thanh Ninh quỳ xuống, Đào thị vội vàng nói với Cố Trạch Mộ: “Trạch Mộ, con nhìn muội muội con cũng quỳ rồi, con cũng ngoan đi, nương van xin con.”
Cho dù Cố Trạch Mộ không thể nào chấp nhận được một nữ tử nhỏ hơn mình làm mẫu thân, nhưng không thể phủ nhận giờ phút này nàng là mẫu thân của mình. Cố Trạch Mộ thấy Đào thị lo lắng đến mức sắp rơi nước mắt thì cũng không đành lòng.
Cố Trạch Mộ thở dài trong lòng, không cố chấp nữa, quỳ xuống theo.
Trong lòng Đào thị thả lỏng, vội vàng trở lại vị trí của mình.
Sau khi nàng dập đầu, những đứa trẻ khác cũng dập đầu theo.
Ai ngờ ngay lúc Cố Trạch Mộ và Cố Thanh Ninh dập đầu thì bên phía Thiên Đàn vang lên tiếng sấm.
Trên Thiên Đàn, tất cả quan lớn huân quý bị tiếng sấm này dọa một phát, càng không nhắc đến Tiêu Trạm ở dưới tiếng sấm kia. Hắn vốn đang kết nối với đất trời, ai ngờ mới nói dông dài vài câu thì bỗng nhiên tiếng sấm ầm ầm vang lên trên đầu khiến hắn bị dọa té xuống.
Trương Lễ vội vàng tới đỡ Tiêu Trạm: “Bệ hạ, cẩn thận!”
Tiêu Trạm chưa hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn bầu trời không có một rặng mây: “Vừa rồi… Là sét đánh sao?”
Trương Lễ lộ vẻ vui mừng: “Đúng thế, bệ hạ, điều này nói rõ ngài thành tâm…”
Trương Lễ còn chưa nói xong, một tiếng sấm vang lên dường như muôn đánh về phía Tiêu Trạm.
Chân Tiêu Trạm mềm nhũn, dựa vào Trương Lễ mới giữ vững được thân thể.
Những người huân quý ở dưới đang bàn tán sôi nổi, không phải lúc trước không có đế vương cầu mưa, nhưng bình thường đều là trong vòng ba ngày. Nào có ai mới ngày đầu tiên vừa dâng hương mà linh nghiệm như thế?
Tất cả mọi người đều nhìn nhau, không biết nói gì cho phải.
Có người lanh lợi đã quỳ xuống, hô lớn: “Bệ hạ anh minh, trời đất cũng vì đó mà cảm động, muốn thay bách tính ban mưa, chúng thần…”
Tiêu Trạm vốn không quan tâm hắn ta nói gì, chỉ vịn Trương Lễ đi qua một bên, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời. Y chờ một hồi cũng không thấy sét đánh nữa mới yên lòng.
Ai ngờ hắn thả lỏng quá sớm, tia sấm thứ ba nổ ầm trên đầu hắn.
Tiêu Trạm: “…”
Sau khi ba tia sét này vang lên không bao lâu thì trên trời có mưa rơi tí tách xuống. Lần này, tất cả mọi người không thể không quỳ xuống hô to: “Bệ hạ thánh minh!”
Tiêu Trạm còn chìm trong ba tiếng sấm kia, chưa hoàn hồn lại. Y không cảm thấy đây là phần thưởng ông trời dành cho mình, mà lại có cảm giác như cảnh cáo. Nhưng mà dù cho Tiêu Trạm ngây thơ thì cũng không thể nói thật như thế, hắn dần bình tĩnh lại, lấy lại tôn nghiêm của đế vương.
“Chư khanh bình thân.”
Lúc này, Trương Lễ đã cầm dù che mưa tới hộ tống y đi tránh mưa.
Còn những đại thần khác thì không may như thế, chỉ có thể dùng tay áo che đỉnh đầu. Đến khi vào được chỗ tránh mưa thì cả đám đều ướt sũng.
Nhưng mà chuyện này cũng không trách quan viên Lễ bộ được, dù sao trước đó không ai trải qua tiền lệ này.
Ở một bên, sử quan cũng không kìm nén được tâm trạng kích động của mình, mặt mũi đầy vẻ cuồng nhiệt múa bút thành văn.
Tuy nói phần lớn ai cũng biết cầu mưa này là chuyện thế nào, nhưng chung quy vẫn kính sợ quỷ thần. Tiêu Trạm là đế vương cầu mưa thành công nhanh như thế, chuyện này có thể đoán được sử quan viết trên sử sách buồn nôn thế nào.
Nhưng cũng có người có suy nghĩ khác sử quan, trong một đám quan viên ướt sũng, có mấy người có vẻ mặt cứng đờ.
Nói ra thì chuyện cầu mưa này giống như dây thừng kéo co quyền lực giữa quân thần.
Tiên đế mạnh mẽ, vốn không để ý đến bọn họ, cho dù bọn họ dựa vào lí lẽ biện luận hay là lấy gia pháp tổ tông ra thì tiên đế vẫn làm theo ý mình. Tiên đế cứng rắn khiến các thần tử không có cơ hội kéo co, dưới thời Thành Đế, các thần tử bị chèn ép đến không còn gì.
Thật vất vả tiên đế mới băng hà, đổi lại một hoàng đế ôn hòa, chúng thần xắn tay áo cũng có ngày được ngóc đầu dậy rồi. Tính cách của Tiêu Trạm vẫn rất tốt, sau khi hạ thần nói cầu mưa thì y cũng không phản đối, càng khiến cho bọn họ hưng phấn không thôi. Bọn họ muốn mượn lần cầu mưa này để làm một trận văn chương.
Dù sao trong lịch sử đã có tiền bối làm mẫu thành công, ngoại trừ tiên đế không theo lẽ thường ra thì trận này thế lực vẫn ngang nhau.
Nhưng bọn họ không ngờ tới, bọn họ tính toán kỹ thế lại không tính đến ông trời.
Vậy mà thật sự có mưa?
Trò chơi này còn chơi thế nào nữa?
Tiền bối chưa nói qua nếu hoàng đế có vận khí quá tốt thì phải làm sao!