Skip to main content

Trang chủ Huynh Trưởng Của Ta Là Tiên Đế Chương 22: 022

Chương 22: 022

8:28 sáng – 24/05/2025

Cứ như thế, Liễu Tử Ký ở lại Cố gia, tổ phụ hứa mỗi mười ngày sẽ đón hắn về. Hắn vô cùng xem thường, cảm thấy nhất định mình có thể ở lại Cố gia vui đến quên trời đất, nhưng mà ngày đầu tiên đã bị vả vào mặt.
Trời còn chưa sáng, Liễu Tử Ký còn chưa tỉnh ngủ đã bị nha hoàn kêu rời khỏi giường. Hắn đang muốn phát cáu thì đã bị Cố Trạch Hạo ở phòng sát vách kéo lại, kéo hắn đến nơi luyện võ.
Sáng sớm, Liễu Tử Ký cáu kỉnh đã được một cơn gió mát buổi sáng tràn vào bụng. Đến lúc đến võ trường thì đã thấy những đứa trẻ Cố gia đều đã ở đó.
Cố gia lấy quân công lập nghiệp, lúc mới lập phủ đã định ra tổ huấn, hài tử Cố gia phải tập võ từ nhỏ, bất luận nam nữ, gió mặc gió, mưa mặc mưa, nóng lạnh cũng không thay đổi. Cho nên đừng nhìn hài tử Cố gia đọc sách qua quýt bình thường, trong nhà cũng không quản lý nhiều, nhưng về võ nghệ thì không thể thiếu việc luyện công buổi sáng. Ngay cả Cố Thanh Ninh và Cố Trạch Mộ sau khi tròn ba tuổi cũng phải sáng sớm mỗi ngày đến võ trường đi theo ca ca tỷ tỷ luyện võ.
Liễu Tử Ký là lần đầu đến, sư phụ giáo tập cũng không có ý định làm khó hắn, cũng chỉ để hắn chạy quanh võ trường. Liễu Tử Ký vừa buồn ngủ lại đói, mới chạy nửa vòng đã không chạy nổi, kết quả là bị sư phụ giáo tập nhìn thấy, công chính nghiêm minh cho người kéo hắn chạy tiếp.
Liễu Tử Ký cũng không nhịn được nữa, hắn đặt mông dưới đất bắt đầu khóc rống, ai ngờ còn chưa bắt đầu đã bị thân cô cô ruột chạy tới đánh một đòn trấn áp.
Trong lòng Liễu Tử Ký phẫn nộ: Ta sai rồi, cha ta chỉ động khẩu, còn cô cô là vừa động khẩu vừa động thủ!
Nhưng mà giờ phút này hắn kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, cuối cùng cũng chỉ có thể lau nước mắt chạy tiếp.
Liễu thị còn ở bên cạnh kích thích hắn: “Con nhìn Trạch Mộ và Thanh Ninh đi, người ta còn nhỏ hơn con mà chưa thấy hai đứa kêu một tiếng.”
Cố Thanh Ninh hơi ngượng ngùng, nàng cũng không phải trẻ con thật sự, lại nói trước kia nàng ở phủ Định Quốc công cũng học võ qua, cho nên tiếp nhận cũng dễ dàng. Người thật sự lợi hại là Cố Trạch Mộ.
Cố Thanh Ninh nghĩ như vậy, nhịn không được mà nhìn thoáng qua Cố Trạch Mộ đang trầm mặt đánh quyền.
Nhưng mà Liễu Tử Ký không biết những chuyện này, hắn nhìn thấy Cố Thanh Ninh và Cố Trạch Mộ còn nhỏ hơn mình mà đánh đâu ra đấy, rành rọt gương mẫu, còn mình chạy mấy bước cũng không xong, trong phút chốc hắn bị đả kích. Mặc dù Liễu Tử Ký còn nhỏ lại ham chơi, nhưng lòng tự trọng rất cao, hắn và Cố Trạch Mộ phân cao thấp, cũng tiếp tục cắn răng kiên trì.
Thật vất vả mới luyện tập xong, bọn nhỏ mới trở lại viện của mình rửa mặt ăn cơm.
Bình thường Liễu Tử Ký thích ngủ nướng, có mẫu thân cùng và tổ mẫu cưng chiều, người hầu trong nhà cũng không dám gọi hắn dậy ăn điểm tâm, cho nên thường ngủ qua bữa.
Vậy mà sáng nay vừa trải qua rèn luyện vất vả, giờ phút này hắn cảm thấy mình đói đến mức có thể ăn được một con trâu.
Điểm tâm của Cố gia vẫn rất phong phú, Liễu Tử Ký ăn như hổ đói đã ăn xong điểm tâm, thoải mái thở dài. Ngay sau đó hắn lại cảm thấy hơi buồn ngủ, muốn trở về ngủ một giấc, còn chưa nằm xuống thì đã thấy cô cô đáng sợ của hắn đi đến, xách hắn tới gia thục.
Gia thục của Cố gia đặc biệt xây cho hài tử Cố gia, cũng dựa vào tiến độ học tập của bọn nhỏ mà sắp xếp chương trình học. Mặc dù võ nghệ của Liễu Tử Ký không tốt, nhưng dù sao Liễu gia cũng là thư hương môn đệ, cho dù hắn là công tử bột thì thứ nên học cũng học được. Cho nên lòng tự trọng bị đả kích vào buổi sáng đã trở về vào lúc này.
Nhưng trái lại, bọn Cố Trạch Hạo đáng thương, trước đó bọn họ trải qua Cố Thanh Ninh và Cố Trạch Mộ, bây giờ lại tới Liễu Tử Ký, cảm thấy thời gian này đúng là không thể nào sống nổi.
Bởi vì Liễu Tử Ký dẫn trước, đây là lần đầu tiên trong đời hắn có hứng thú với học tập, chỉ muốn chương trình học càng khó càng tốt.
Nhưng mà chương trình học của hài tử Cố gia không chỉ vây quanh Tứ thư Ngũ kinh. Dù sao thì hài tử Cố gia cũng không có ý muốn thi khoa cử, huống chi bây giờ là vỡ lòng, cũng không có nhiều không gian cho Liễu Tử Ký.
Sau khi Liễu Tử Ký ra sức không có kết quả thì cũng đành phải tiếp nhận sự thật buồn bã này.
Nhưng mà có mấy bạn nhỏ cũng cố gắng, đuổi theo nhau, vì thế sự buồn bã trong lòng cũng được thay thế bằng chút niềm vui. Cho nên hắn cũng không thấy thời gian trôi qua khó khăn, mười ngày thoáng cái đã tới.
Sau mười ngày, lần đầu tiên Liễu thái phó tới đón hắn trở về, vốn cho rằng Liễu Tử Ký sẽ ôm mình khóc thút thít không chịu đến nữa, nhưng không ngờ mặc dù tiểu tử này gầy đi trông thấy nhưng có tinh thần hơn nhiều. Điều này khiến cho Liễu thái phó tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
So với gia thục khắc nghiệt của Liễu gia thì Cố gia vẫn nhẹ nhàng hơn nhiều. Ví dụ như học mười ngày sẽ nghỉ một ngày, tuy nói buổi sáng luyện công vẫn phải luyện, nhưng bên gia thục sẽ được nghỉ môt ngày.
Cho nên Cố Thanh Ninh ăn điểm tâm xong không có chuyện gì làm thì chạy đến viện chơi với mèo. Đây là con mèo con của Liễu thị trước kia, tuy nói nuôi ở Nhị phòng nhưng nó lại thích hai huynh muội Cố Trạch Mộ và Cố Thanh Ninh nên thường xuyên chạy đến viện của bọn họ. Liễu thị tức giận với con mèo ăn cây táo rào cây sung này nhưng không thể làm gì.
Cố Trạch Mộ nhìn thoáng qua bóng lưng của muội muội, sau đó bắt đầu cầm một quyển sách trên bàn bắt đầu đọc. Trước đó khi chưa nhập học, hắn không thể để lộ mình cho nên chỉ khổ sở chơi vòng cửu liên. Bây giờ rốt cuộc có thể quang minh chính đại đọc sách, cảm thấy cuộc sống thật sự vô cùng tươi đẹp.
Vốn dĩ Tiêu Dận rất thích đọc sách, nhưng cả đời hắn đều sống trong âm mưu quỷ kế nên không thể nào bình tĩnh mà đọc sách. Tuy nói bây giờ sau khi trùng sinh có rất nhiều chuyện không tiện, nhưng Cố gia ấm áp hòa thuận, không cần hắn phí đầu óc tính toán gì đó, đương nhiên có thể bình tĩnh đọc sách.
Đào thị ngồi ở một bên thêu hoa, nhìn nhi tử đọc sách, lại nhìn nữ nhi đùa mèo trong sân, nếu bây giờ trượng phu trở về thì thật sự là vô cùng hạnh phúc.
Nhưng vào lúc này, Chu thị lại đích thân đến cửa, Đào thị nghe xong mục đích đến của Chu thị thì ngây ngẩn cả người.
Năm nay vào mùa xuân bắt đầu ít mưa, bây giờ đã là một tháng chưa mưa rồi, dựa theo quy củ khi xưa thì hoàng đế nhất định phải lập Thiên Đàn cầu nguyện với trời cao. Mà những người cao quý như bọn họ, ngoài trừ ăn mặc đơn giản đi theo sau hoàng đế cầu nguyện thì trong nhà cũng phải bố trí hương án, thành kính cầu nguyện.
Nhưng mà Mẫn phu nhân, Chu thị, Liễu thị đều có chức cáo mệnh, nhất định phải tiến cung, vì thế chủ tử trong nhà chỉ còn lại Đào thị.
Đào thị nghe xong thì lúng túng: “Chuyện này… Chuyện lớn như thế sao muội đảm đương nổi, đại tẩu…”
“Muội đừng lo lắng, đây không phải là chuyện lớn gì cả. Đến lúc đó ta sẽ để Liên Tử lại, nàng ấy sẽ nói cho muội biết phải làm gì.” Chu thị khuyên nhủ mà nói. “Lúc tại vị, tiên đế cũng từng cầu mưa, lúc đó muội ở trong phủ Đào đại nhân cũng đã thấy qua. Trong phủ chúng ta cũng không khác nhiều, chỉ là số người nhiều hơn mà thôi.”
“Nhưng mà…”
“Không sao đâu.” Chu thị vỗ vỗ bả vai Đào thị: “Đại tẩu tin tưởng muội.”
Đào thị thấy ánh mắt tin tưởng của Chu thị, sự khiếp sợ bị nàng đè xuống, trong lòng dường như có can đảm vô hạn: “Muội… Muội sẽ không để cho đại tẩu thất vọng.”
Chu thị hài lòng gật gật đầu, bắt đầu nói về việc chuẩn bị nghi thức cầu mưa với Đào thị.
Cố Trạch Mộ ở một bên nghe hai người trò chuyện những chuyện này, dường như ký ức cũng trở về đời trước.
Tiêu gia vốn là quý tộc phương bắc, gia tộc vẫn có tập tục nuôi dưỡng Linh Vu, nhưng sau đó có vài chuyện xảy ra, Linh Vu bị giết sạch. Những tập tục kia bị phế trừ, nhưng cầu mưa vẫn giữ lại.
Tiêu gia cho rằng Chân Long Thiên Tử có bản lĩnh nối liền trời đất, cho nên chỉ cần gặp khô hạn thì đế vương sẽ tự mình đi Thiên Đàn cầu mưa. Mỗi một lần cầu mưa đều phải ghi chép sử sách, sau đó ca tụng lên mây. Đương nhiên nếu không thể cầu được thì nói rõ hoàng đế không đủ thành tâm hoặc là đức hạnh thua kém, phải viết thư cáo tội với trời đất.
Lúc Tiêu Dận tại vị gặp đúng lúc đại hạn, hắn cũng dựa theo quy củ lên Thiên Đàn, ai ngờ cầu liên tục ba ngày mà không có một giọt mưa.
Lúc ấy, trong triều có người xin Tiêu Dận viết thư cáo tội nhưng bị Tiêu Dận cự tuyệt. Tiêu Dận cho rằng mỗi hành động của mình đều xứng đáng với bách tính thiên địa, cho nên không chịu viết thư cáo tội. Hắn cũng không phải là hoàng đế lúc mới đăng cơ cần ẩn nhẫn, bây giờ hắn nắm quyền trong tay, vừa mạnh lại cứng rắn, ngay cả triều thần cũng không làm gì được.
Vì thế hai phe cứ tiếp tục giằng cơ, ngay lúc giằng co đến ngày thứ bảy thì trời đang sáng sủa lại tối đen, sau đó đột nhiên vang lên tiếng sấm, trên trời bắt đầu có hạt mưa tí tách rơi xuống.
Từ đó về sau, triều thần không dám có ý kiến gì với hắn nữa, khi Thành Đế tại vị cũng không có chuyện cầu mưa nữa.
Nhưng mà chuyện này đều là chuyện cũ năm xưa, bây giờ cầu mưa đăng cơ, tính cách của y nhu hòa hơn tiên đế nhiều, cho nên triều thần thừa dịp mùa xuân năm nay mưa ít lại khuyến khích y cầu mưa lần nữa. Tiêu Trạm cũng vui vẻ đồng ý.
Cố Trạch Mộ thoát khỏi hồi ức thì Chu thị cũng đã rời đi, Đào thị lại trở về dáng vẻ hoảng hốt, kéo Lục Liễu như con ruồi không đầu chuẩn bị nghi thức cầu mưa vào ba ngày sau.
Trong lòng Cố Trạch Mộ âm thầm thở dài, cho dù là nhi tử đời trước hay nương đời này cũng đều là nợ.