Nguyên Gia ngồi trên kiệu mềm, bốn lực sĩ vững vàng nâng kiệu. Trước sau lại có tám cung nữ đi theo, dẫn đầu là đại nội tổng quản Trương Lễ và tiểu thái giám đắc lực. Vốn dĩ trong cung, ngoại trừ đế hậu thì ai cũng phải đi bộ, nhưng kim thượng vốn thương yêu muội muội này cho nên cố ý khai ân, cho người dùng kiệu mềm nâng nàng tới.
Chiếc kiệu đi vào trong cung Khôn Ninh, đại cung nữ Diêu Hoàng bên cạnh hoàng hậu đã chờ ở cửa cung, khi nhìn thấy Nguyên Gia thì hành lễ phúc thân: “Nô tỳ bái kiến trưởng công chúa Nguyên Gia điện hạ, nương nương đang ở trong điện chờ điện hạ.”
Nguyên Gia vịn tay Tố Y xuống kiệu, trên mặt lộ nụ cười nhạt: “Để hoàng tẩu chờ lâu là Nguyên Gia có lỗi.”
Nói xong, nàng đi theo Diêu Hoàng vào điện.
Trần hoàng hậu nhìn nữ tử đi ngược sáng mà tới kia, cảm giác dường như đã qua mấy đời. Nàng vốn nghĩ là qua ba năm thanh tu thì sẽ khiến Nguyên Gia trở nên vô cùng gầy gò, trong lòng còn thầm lo lắng, ai ngờ nữ tử đi tới xinh đẹp mị hoặc, còn xinh đẹp hơn ba năm trước. Có lẽ vì được Phật pháp hun đúc nên vẻ kiêu ngạo đều được thu lại, cả người giống như ngọc dương chi được mài đến nhu hòa.
Trần hoàng hậu đang ngồi ở chủ vị, thấy nàng đi đến thì bước nhanh xuống đón nàng. Hành động này của Trần hoàng hậu khiến cho cung nữ ở bên cạnh giật nảy mình, Trần hoàng hậu tính tình nghiêm cẩn, vô cùng quy củ, ngay cả mẫu thân nàng ấy đến cầu kiến còn phải quy củ hành lễ, chưa thấy Trần hoàng hậu thất thố với ai như thế. Cho dù các nàng biết thân phận trưởng công chúa Nguyên Gia không tầm thường, nhưng bây giờ càng xem trọng hơn vài phần.
Nguyên Gia đang muốn hành lễ thì đã bị Trần hoàng hậu ngăn cản. Trần hoàng hậu kéo tay nàng, cẩn thận nhìn kỹ nàng một lát, sau đó khẽ thở dài: “Ba năm không gặp, Nguyên Gia gầy gò đi nhiều, vất vả cho muội.”
Nguyên Gia nở nụ cười: “Để hoàng tẩu lo lắng, muội cảm thấy vẫn tốt.”
“Muội lại học những người kia chỉ nói chuyện tốt, muội mập hay gầy chẳng lẽ ta còn không nhìn ra sao?” Dường như Trần hoàng hậu còn mang theo sự trách cứ, kéo nàng qua bên cạnh ngồi. “Lúc trước ta còn nghĩ mấy ngày nữa muội mới trở về, còn nói với bệ hạ muốn cho người đi đón muội. Ai ngờ muội lại âm thầm về kinh như thế…”
Cung nữ được huấn luyện nghiêm chỉnh đã đem nước trà và điểm tâm lên từ sớm. Trần hoàng hậu phất phất tay, hai đại cung nữ nhanh chóng dẫn bọn họ lui xuống không một tiếng động.
“Sao không dẫn theo Diễn Chi tiến cung?” Trần hoàng hậu hỏi.
“Dường như Diễn Chi bị cảm lạnh, muội bảo thằng bé trong nhà đợi. Ngày sau thằng bé khỏe, muội sẽ để thằng bé tiến cung gặp hoàng bá phụ và hoàng bá mẫu.”
Trần hoàng hậu nhân tiện nói: “Nặng không? Sao không mời thái y xem thử?”
“Hoàng tẩu yên tâm, đại phu trong phủ xem cho thằng bé rồi, không sao đâu. Có lẽ mấy hôm nay thời tiết thay đổi nhanh quá, ăn uống thuốc đã đỡ nhiều rồi.
Hai người từ chuyện Tiêu Diễn Chi lại nhắc đến Tam hoàng tử mà Trần hoàng hậu sinh ra, chị dâu em chồng ở chung cũng không tệ, cũng có chủ đề trò chuyện. Nhưng mà hai người trò chuyện hồi lâu, ngay cả bóng của hoàng đế cũng không thấy đâu.
Tất nhiên là Trần hoàng hậu biết Tiêu Trạm xem trọng muội muội này, nên vội vàng giải thích với Nguyên Gia. “Hoàng huynh của muội biết hôm nay muốn đi đến, vốn cũng chờ trong cung Khôn Ninh rồi. Nhưng mà lúc này ngài ấy có việc vội trong ngự thư phòng, ta cũng đã cho người đi bẩm báo, chắc là một lát ngài ấy sẽ đến.”
Nguyên Gia vội nói: “Thần muội không dám quấy nhiễu hoàng huynh xử lý chính sự.”
“Sao muội lại lạnh nhạt với hoàng huynh rồi? Trong lòng hoàng thượng, muội trở về là chuyện quan trọng hàng đầu.”
“Hoàng hậu nói thế Nguyên Gia xấu hổ quá, chuyện chính sự của hoàng huynh quan trọng hơn, Nguyên Gia chờ thêm một chút cũng không sao.”
Trần hoàng hậu lại khuyên vài câu, thấy nàng thật lòng nghĩ thế thì trong lòng xúc động thở dài.
Nguyên Gia vốn là em gái ruột của Tiêu Trạm, sau khi Tiêu Trạm đăng cơ, trừ mình ra thì muội ấy là nữ tử tôn quý nhất trên đời, nhưng muội ấy cũng không trầm mê trong vinh hoa phú quý trước mắt. Sau khi tiên đế và thái hậu qua đời, muội ấy chủ động đề cập đến việc giữ đạo hiếu cho tiên đế và thái hậu, ở Thiên Phật Tự chịu khổ ba năm. Đừng nói là thiên kiêu quý nữ như muội ấy, dù cho ở dân gian thì người có lòng hiếu thảo sẵn sàng làm chuyện đó cũng không nhiều. Không chỉ Tiêu Trạm kính trọng muội ấy, mà trên dưới triều đình đều khen ngợi vị trưởng công chúa này.
Bây giờ Nguyên Gia từ Thiên Phật Tự trở về, thân phận muội ấy càng không tầm thường, nhưng muội ấy không hề phô trương, lúc nào cũng ghi nhớ thân phận, đây mới là điều hiếm có.
Trần hoàng hậu tự biết cho dù tài hoa hay nhan sắc thì mình không sánh nổi với những nữ tử trong hậu cung kia, nhưng mà có thân phận chính thê và bệ hạ tôn trọng nàng. Nàng biết bệ hạ là người trọng tình trọng nghĩa, cho nên dù đối với thái hậu đã qua đời hay Nguyên Gia cũng đều luôn tỏ vẻ hiền lành. Dù cho Nguyên Gia phô trương kiêu ngạo, nàng cũng sẽ không thay đổi thái độ, nhưng Nguyên Gia vẫn không hề ỷ vào thân phận mà làm chuyện kiêu căng. Bây giờ muội ấy từ Thiên Phật Tự trở về thì càng nhu hòa hơn.
Mấy năm nay, lúc nào Trần hoàng hậu cũng quan tâm nàng, ít nhiều cũng mang theo vẻ thật lòng, bây giờ thấy nàng ấy như thế lại hơi đau lòng.
Nguyên Gia thấy vẻ mặt Trần hoàng hậu khác thường, nhịn không được mà hỏi: “Hoàng tẩu, có việc gì sao?”
Trần hoàng hậu vội vàng gạt bỏ những suy nghĩ trong đầu kia, trò chuyện với Nguyên Gia về chuyện ở Thiên Phật Tự.
Hai người nói chuyện hơn nửa canh giờ thì Tiêu Trạm mới khoan thai chậm rãi đi tới. Y sải bước đi đến, miễn lễ cho các nàng rồi nói: “Nguyên Gia chờ lâu không?”
Nguyên Gia lắc đầu: “Trò chuyện với hoàng tẩu cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh.”
Tiêu Trạm cười ha ha một tiếng, Trần hoàng hậu mới nói: “Tính cách Nguyên Gia tốt, trái lại ca ca như ngài đó, nói phải chờ muội muội trở về mà còn chậm rãi như thế?”
Trần hoàng hậu thay Nguyên Gia bênh vực kẻ yếu, Tiêu Trạm lại không hề tức giận, chỉ nói: “Là tin tức Tây Bắc, xử lý hơi lâu.”
Y nói như thế, Trần hoàng hậu cũng không hỏi thêm nữa, đứng lên nói: “Cũng sắp đến giờ ăn trưa, thần thiếp đi cho người chuẩn bị mấy món Nguyên Gia thích ăn. Cả nhà chúng ta ăn bữa cơm trưa đoàn viên.”
Dường như Tiêu Trạm rất thích cách nói này, gật đầu với Trần hoàng hậu: “Nàng vất vả rồi.”
Đợi đến khi Trần hoàng hậu rời đi, Tiêu Trạm nhìn muội muội, cảm khái nói: “Không ngờ chớp mắt một cái đã qua ba năm. Ba năm trước đột nhiên phụ hoàng mẫu hậu qua đời, muội lại khăng khăng muốn đi Thiên Phật Tự giữ đạo hiếu, ta vốn nghĩ rằng ba năm này vô cùng gian nan, cuối cùng cũng trôi qua rồi.”
Nguyên Gia khẽ nói: “Ban đầu do thần muội tùy hứng.”
“Muội có lòng hiếu thảo, tùy hứng chỗ nào chứ.” Tiêu Trạm ôn hòa cười cười. “Mấy hôm nay ta hay nhớ đến thời thơ ấu, mẫu hậu không thích phô trương, cả nhà chúng ta chỉ ngồi trong bàn tròn. Cả nhà bốn người chúng ta ngồi vây chung một chỗ, phụ hoàng gắp thức ăn cho muội và ta, mẫu hậu nhỏ nhẹ hỏi chuyện ta đi học. À, muội còn kén ăn, mỗi lần phụ hoàng gắp thức ăn mà muội không thích, muội lại lén gắp vào chén của ta.
Vẻ mặt Nguyên Gia trong trẻo nhưng lạnh lùng, nàng hơi không chịu nỗi: “Hoàng huynh, huynh nhắc chuyện này làm gì?”
“Thật ra phụ hoàng và mẫu hậu đều biết. Mẫu hậu thường nói thân phận tôn quý của chúng ta chỉ cho người ngoài nhìn, chúng ta vẫn là người một nhà, không khác biệt với những nhà bình thường bao nhiêu cả.” Tiêu Trạm dừng một chút. “Nhưng mà, Nguyên Gia, muội xa lạ với ta như thế từ khi nào?”
Nguyên Gia im lặng.
Rốt cuộc nàng và hoàng huynh cũng khác nhau, y nhớ nhung loại dịu dàng bình thường này, nhưng nàng đã sớm nhìn rõ, tình thân trong hoàng tộc sẽ ngăn cản hoàng quyền chí cao vô thượng. Lúc trước, khi Phụng Triển chết, Phụng gia liên tục xảy ra chuyện, Phụng gia từng lừng lẫy suy tàn trong một đêm. Lúc đó, nàng nằm trong căn phòng ở cung Khôn Ninh, nghe mẫu hậu khàn giọng lên án phụ hoàng, nhưng không có được một câu giải thích của phụ hoàng.
Khi đó nàng biết, cho dù phụ hoàng có yêu thương mẫu hậu, nhưng so với quyền lực mà nói thì cũng không đáng nhắc tới. Mấy năm này ở ngoài cung nàng vẫn luôn suy nghĩ chuyện này, lại không ngờ rằng bị hoàng huynh liếc mắt một cái đã nhìn thấu.
Tiêu Trạm thấy Nguyên Gia không nói lời nào, hiểu lầm ý tứ của nàng, bất đắc dĩ nói: “Ta biết trong lòng muội, có lẽ cũng cảm thấy ta quá nhu nhược…”
“Hoàng huynh đang nói gì thế!”
Tiêu Trạm khoát tay áo: “Lúc trước, ta từng nghe lén phụ hoàng và mẫu hậu nói chuyện. Thật ra tính cách này của ta không thích hợp làm hoàng đế, chỉ vì mẫu hậu mà phụ hoàng vẫn giữ vị trí Thái tử của ta.”
Nguyên Gia khiếp sợ, suýt chút nữa hất đổ chén trà trên bàn.
Tiêu Trạm lại không để ý: “Những chuyện này đã sớm trôi qua, mai này ngoại trừ ta và muội thì có lẽ không còn ai biết.” Nói xong, y lại cười tự giễu một tiếng. “Mấy năm nay, ngoại trừ mẫu hậu báo mộng một lần, phụ hoàng vẫn chưa từng trở về nhìn ta. Có lẽ ta không đủ ưu tú, không như mong muốn của phụ hoàng.”
“Hoàng huynh!”
Tiêu Trạm nhìn về phía Nguyên Gia, thấy vẻ mặt nghiêm nghị của nàng: “Mặc dù thần muội vẫn ở bên ngoài nhưng chuyện liên quan đến kinh thành vẫn nghe thấy. Hoàng huynh đăng cơ đã ba năm, chăm lo chính sự, chọn người hiền có tài, chính trị triều đình trong sạch, bách tính an cư lạc nghiệp. Như thế còn không phải là một đế vương tốt thì không biết làm thế nào mới có thể khiến phụ hoàng hài lòng.”
“Muội là muội muội ta, cho nên mới nghiêng về ta như thế.” Mặc dù Tiêu Trạm nói thế, nhưng vẻ mặt đã dịu lại một chút. “Nhưng mà mấy năm nay ta cũng đã nghĩ thông, nếu phụ hoàng không hài lòng, ta làm ông ấy hài lòng là được. Những chuyện năm đó ông ấy chưa làm được, ta sẽ thay ông ấy làm.”
Nguyên Gia nhìn hoàng huynh, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nuốt những lời muốn nói xuống. Không ai biết rõ hơn nàng, đạt được sự khẳng định của phụ hoàng và mẫu hậu quan trọng với Tiêu Trạm thế nào.
Năm đó, hoàng huynh viết chữ không đẹp, huynh ấy sợ phụ hoàng không thích nên mỗi ngày ngoại trừ học ra còn luyện viết chữ thêm. Huynh ấy biết phụ hoàng thích chữ của Xương Cật, nên vẫn viết, viết đến hậu nhân của Xương Cật nhìn không ra sự khác biệt mới thôi.
Nguyên Gia hiểu rõ hoàng huynh của mình, huynh ấy là người ôn hòa hiền lành, đối với chuyện gì cũng không quá nghiêm khắc, nhưng chỉ có chuyện này huynh ấy vô cùng cố chấp. Lúc trước Nguyên Gia cũng không biết vì sao, đến hôm nay hoàng huynh tự mình nói ra thì nàng mới biết được.
Nhưng mà Nguyên Gia lại không thể khuyên bảo, nàng biết rõ đây là cảm giác gì. Chuyện đó đã trở thành chấp niệm của hoàng huynh, nàng không thể khuyên được.
Cuối cùng, nàng cũng chỉ có thể tốn công vô ích nói: “Bây giờ hoàng huynh rất tốt rồi, thật sự không cần quá nghiêm khắc với bản thân mình.”
Tiêu Trạm chỉ cười cười, bỏ qua chủ đề này: “Sau khi trở về muội có dự định gì không?”
Nguyên Gia vẫn chưa phản ứng kịp: “Chỉ trồng hoa xem sách, nuôi Diễn Chi lớn, còn dự định gì nữa?”
Tiêu Trạm sợ nàng không hiểu ý của y, nên nói thẳng: “Dù sao muội vẫn còn trẻ, có ý định tái giá không?”
Nguyên Gia hơi bất đắc dĩ: “Hoàng huynh, ban đầu muội đã nói với phụ hoàng rồi. Muội có Diễn Chi là đủ rồi, cũng không muốn tái giá.”
Tiêu Trạm vội nói: “Ban đầu là Tạ Chiết có lỗi với muội, nhưng trên đời này có ngàn vạn nam tử, muội đừng vì một năm bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng. Hơn nữa, muội là trưởng công chúa tôn quý nhất Đại Chu, hoàng huynh làm chỗ dựa cho muội, sẽ không ai dám đối với muội như vậy nữa!”
Nguyên Gia bị dáng vẻ sốt sắng của Tiêu Trạm làm cho buồn cười, vốn dĩ quân thần khác biệt mà vì chuyện này mà ngăn cách cũng không còn nữa. Đây là hoàng huynh yêu thương cưng chiều nàng.
“Hoàng huynh, muội không gả. Chẳng lẽ không phải là trưởng công chúa tôn quý nhất Đại Chu thì hoàng huynh sẽ không làm chỗ dựa cho muội sao?”
“Cũng không phải như thế…” Tiêu Trạm thấy nàng đã quyết định như thế thì cũng đành thở dài. “Ta biết rồi, tùy ý muội.”



