Hai người được Liễu thái phó khẳng định không phải vật trong ao bây giờ đang bị Liễu Tử Ký ép ngồi xổm trên đất đánh hạt châu.
Vốn dĩ Cố Thanh Ninh muốn đi về viện, dù sao lúc trước bọn họ đi ra ngoài đều chỉ vì muốn để Đào thị một mình. Bây giờ Đào thị đã thoát khỏi sự đau lòng, bọn họ trở về cũng không hề gì.
Nhưng mà không biết vì sao Cố Trạch Mộ không muốn rời đi, Cố Thanh Ninh nghĩ đến chuyện hai người bọn họ kết hợp đối “Địch” với ăn ý, mới miễn cưỡng quyết định ở lại cùng hắn. Sau đó, nàng bị Liễu Tử Ký bắt làm trọng tài cho hắn là Cố Trạch Hạo.
Lúc Liễu Tử Ký không tinh nghịch gây sự nhìn còn ra dáng, dù sao người Liễu gia có vẻ ngoài đẹp. Từ khi Liễu thái phó còn trẻ, gương mặt kia khiến không ít trái tim cung nữ rung động.
Đột nhiên Cố Thanh Ninh nhớ đến tình cảnh khi nàng mới gặp Liễu thái phó, lúc đó, Liễu thái phó vẫn chưa phải là thái phó, chỉ là một tiểu quan tên Liễu Hủ ở Hàn Lâm Viện. Ông ta trúng cử khi còn trẻ, cách năm đậu Thám Hoa tiến vào Hàn Lâm viện. Sau đó chờ ở Hàn Lâm viện ròng rã sáu năm, cho dù có học thức nhưng ông ta xuất thân nhà nghèo không có chỗ dựa, chỉ có thể ở Hàn Lâm viện chịu khổ.
Vừa đúng lúc đó, Tiêu Dận chọn lão sư cho Thái tử. Hắn nói với Phụng hoàng hậu, bàn về học thức của đại nho trong triều thì ai cũng có thể dạy Thái tử, nhưng hắn muốn tìm lão sư cho Thái tử cũng không chỉ giới hạn trong học thức.
Vì thế lúc đó, Tiêu Dận phát cho Hàn Lâm viện một đề thi, bàn về chuyện làm thầy?… Dùng cái này làm bài kiểm tra đầu tiên.
Lúc đó, tất cả mọi người biết đây là tuyển thầy cho Thái tử, đối với những người chịu khổ ở Hàn Lâm viện mà nói, đây đúng là đường tắt bước lên trời. Bọn họ dồn hết tất cả sức lực, hận không thể làm bài văn đủ sắc màu rực rỡ, lại thêm lời nói mông lưng biểu hiện lòng trung thành với hoàng thượng, hoặc là tìm con đường riêng phân tích phải dạy bảo Thái tử thế nào, viết thế nào cũng không đủ.
Nhưng Tiêu Dận không hài lòng về cái nào cả, đến khi hắn thấy được bài văn của Liễu Hủ.
Ngày đó, Phụng hoàng hậu cũng đã xem qua bài văn đó, nhắc lại thì ngày đó bài văn vô cùng giản dị, dường như chỉ có một đạo lý “Theo năng khiếu tới đâu mà dạy”. Lời lẽ cũng ngắn gọn thật thà, cũng không tối nghĩa, chỉ có chữ viết xinh đẹp phiêu dật khiến cho người ta mơ hồ thấy được hình dáng Thám Hoa năm đó.
Sau đó, lúc hai người đế hậu triệu kiến ông ta ở ngự hoa viên. Phụng hoàng hậu nhìn thấy gương mặt quá trẻ kia thì lo lắng không thôi, nhưng mà Liễu Hủ biết tiến biết lùi, không quan tâm hơn thua, mới khiến cho nàng có chút lòng tin với ông ta.
Nhưng mà cho dù như thế, khi ông ta lên lớp dạy Thái tử lần đầu tiên, Phụng hoàng hậu vẫn không yên lòng mà ngồi sau bình phòng, nghe xem rốt cuộc ông ta sẽ dạy Thái tử cái gì.
Khi đó, Thái tử Tiêu Trạm mới tám tuổi, có lẽ bởi vì phụ mẫu quá mức mạnh mẽ cho nên từ nhỏ tính tình của y đã vô cùng tốt, cũng rất hiếm khi nổi giận với cung nữ thái giám trong cung của mình. Y rất ngoan ngoãn cũng rất hiếu thuận, lại ôn hòa hiền hậu nên văn võ cả triều đều khen ngợi y.
Nhưng Phụng hoàng hậu lại vô cùng lo lắng, nếu như y không phải Thái tử thì tính cách này sẽ vô cùng tốt, cả đời này y có thể sống tốt.
Nhưng y lại là Thái tử, là chủ nhân tương lai của quốc gia này. Mà làm đế vương, điều y thiếu nhất chính là quyết đoán.
Điều làm tất cả mọi người bất ngờ là buổi đầu tiên Liễu Hủ đã không giảng tứ thư ngũ kinh, cũng không nói về nhân phẩm đạo đức, ông ta chỉ hỏi Thái tử một câu.
“Điện hạ muốn trở thành người như thế nào?”
Tiêu Trạm suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Ta muốn trở thành người giống phụ hoàng.”
“Vậy điện hạ cảm thấy mình có thể trở thành người giống bệ hạ sao?”
Lần này, Tiêu Trạm suy nghĩ rất lâu, dường như không chắc lắm. “Có đôi khi ta nghe mẫu hậu kể chuyện xưa của phụ hoàng. Tám tuổi phụ hoàng đã học xong tứ thư ngũ kinh, vô cùng tài trí, đến cả văn võ cả triều đều tán dương, nhưng bây giờ ta còn kém xa lắm, chớ nói chi những chuyện khác. Đôi khi ta cảm thấy rất mệt mỏi, vì sao mình không đủ thông minh, không thể nào trở thành nhi tử trong suy nghĩ của phụ hoàng mẫu hậu…”
Liễu Hủ im lặng nghe, đến khi chính Tiêu Trạm dừng lại, có vẻ tội nghiệp mà nhìn ông: “Tiên sinh, có phải ta rất đần, rất vô dụng không?”
Liễu Hủ lại nhếch miệng mỉm cười: “Dưới ánh mắt của thần, điện hạ còn thông suốt hơn người tự xưng mình thông minh. Người như bệ hạ bày mưu nghĩ kế là người thắng sau cùng, trong thiên hạ này không được mấy người. Nhưng mà mỗi người có cách sống riêng của mình, làm một chuyện có lẽ dùng biện pháp ngu ngốc, tiêu tốn nhiều thời gian, nhưng chỉ cần làm được thì cần gì để ý quá trình chứ?”
“Ý của tiên sinh là chỉ cần quan tâm kết quả, không cần để ý đến quá trình sao?”
“Ý của thần là khi điện hạ quyết định việc mình phải làm thì ngài phải suy nghĩ mình làm thế nào để hoàn thành tốt chuyện này, không cần để ý sự đánh giá của người khác. Chỉ cần điện hạ biết mình làm đúng là được rồi.”
Phụng hoàng hậu nghe đến đó thì không tiếp tục nghe tiếp nữ. Nàng hơi hiểu vì sao Tiêu Dận lại chọn Liễu Hủ làm lão sư của Thái tử, bởi vì ông ta không xem mình là lão sư của hoàng đế, mà chỉ xem mình là lão sư của một đứa bé. Lời ông ta nói không chỉ nói cho Thái tử, mà còn nói cho nàng nghe.
Cả đời Phụng hoàng hậu mạnh mẽ, đối với tính cách nhu hòa của trưởng tử chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trong lòng vô cùng muốn thay đổi tính cách nhi tử nhưng lại không biết tính cách do trời sinh. Khi bắt đầu nàng đã đi nhầm hướng rồi.
Phụng hoàng hậu rời đi hơi sớm, cho nên nàng không nghe câu sau mà Tiêu Trạm nói.
Trên mặt Thái tử còn nhỏ tuổi lộ vẻ kiên định không hợp với bản tính của y: “Nhưng mà tiên sinh, ta vẫn muốn giống như phụ hoàng.”
Liễu Hủ sững sờ.
“Trong mắt của ta, đây là một con đường đúng đắn.”
Trong hoàng cung, Thái tử đã trải qua nhiều năm tôi luyện, vẫn duy trì tính cách ôn hòa kia. Y ngồi trên giường êm của cung Khôn Ninh, đang dạy bảo con trai trưởng của mình.
Mặc dù tam hoàng tử Tiêu Hằng chỉ mới năm tuổi, nhưng trời sinh thông minh lanh lợi, luôn được y yêu thương.
Đầu tiên là Tiêu Trạm kiểm tra bài học gần đây của thằng bé, Tiêu Hằng đều trả lời trôi chảy. Sau khi trả lời xong, Tiêu Hằng quấn lấy phụ hoàng cùng mình chơi Song Lục, Tiêu Trạm cũng vui vẻ đồng ý.
Hai cha con chơi rất vui vẻ, cung nữ thái giám ở một bên cũng không giám làm phiền. Nếu không phải Trần hoàng hậu tới, có lẽ bọn họ sẽ chơi đến quên dùng bữa.
Tính cách của Trần hoàng hậu dịu dàng hiền lành, tuy nói nhan sắc không xuất sắc nhất nhưng tính cách hiền hòa khiến cho người ta ở cạnh nàng cảm thấy rất thoải mái.
Tiêu Trạm và Trần hoàng hậu làm phu thê nhiều năm, y luôn vô cùng tôn trọng nàng. Mà mỗi lần Tiêu Trạm tới, Trần hoàng hậu đều tự mình xuống bếp làm một món ăn.
Bàn ăn trong cung Khôn Ninh là một bàn tròn không lớn, trên bàn chỉ bày năm sáu món ăn một tô canh, gần như đều là thức ăn chay. Tuy nói ngự trù chế biến thức ăn tỉ mỉ nhưng trông thức ăn của đế hậu có vẻ hơi đơn sơ.
Tiêu Trạm nhìn qua nhân tiện nói: “Tay nghề của hoàng hậu càng lúc càng tốt, cả bàn này trẫm không nhìn ra đâu là món hoàng hậu làm ra, món nào là ngự trù làm ra.”
Trần hoàng hậu cười nói: “Bệ hạ đừng trêu ghẹo thần thiếp nữa.”
Mỗi khi ở bên chỗ Trần hoàng hậu dùng bữa, bọn họ sẽ chú ý thực bất ngôn tẩm bất ngữ*, lại thêm Tiêu Hằng ở cạnh nói ngôn ngữ trẻ con khiến cho người ta bật cười, để cho tâm trạng Tiêu Trạm thả lỏng.
* Ăn không bàn luận, ngủ không nói chuyện.
Nhưng mà hôm nay, Trần hoàng hậu phát hiện tâm trạng của Tiêu Trạm tốt hơn ngày xưa, nên hỏi: “Thần thiếp thấy hôm nay bệ hạ vô cùng vui vẻ, có chuyện gì vui thế?”
Tiêu Trạm cười nói: “Trẫm mới nhận được tin chiến thắng từ tiền tuyến, trước đó mấy ngày Uy Quốc công thắng một trận nhỏ, chém đầu hơn hai trăm người, đây không phải là chuyện vui sao?”
“Chuyện này đương nhiên là việc vui, là chuyện vui lớn, thần thiếp chúc mừng bệ hạ.”
Tiêu Trạm khoát tay áo: “Nhiều năm như thế, ngoại tộc vẫn là họa lớn trong lòng triều đình. Lúc phụ hoàng tại vị vẫn muốn diệt trừ ngoại tộc, chỉ tiếc thất bại trong gang tấc. Thuở nhỏ, trẫm thấy ông ấy vô cùng lo lắng về việc này, sau khi lên ngôi, trẫm quyết định phải thay phụ hoàng hoàn thành tâm nguyện.” Y dừng một chút. “Nhưng mà cho dù trẫm làm được thì phụ hoàng mẫu hậu cũng không thấy được.”
Trần hoàng hậu vội vàng an ủi y.
“Trẫm không sao, chỉ là khi đến cung Khôn Ninh này của nàng, nhìn thấy nàng vẫn giữ lại kiểu mẫu khi mẫu hậu còn ở đây, đột nhiên ta lại nhớ đến mẫu hậu.”
Trần hoàng hậu và Tiêu Trạm kết hôn mười năm, đối với Phụng thái hậu vừa tôn kính lại vừa sợ. Nhưng nàng cũng không thể không thừa nhận, ban đầu khi mới tiến cung, nhờ có Phụng thái hậu dốc lòng dạy bảo nên nàng mới đứng vũng gót chân ở Đông cung, vì thế nàng vô cùng cảm kích thái hậu. Sau này khi dời cung, nàng cũng giữ lại kiểu dáng lúc trước của cung Khôn Ninh, cũng không thay đổi nhiều.
Tiêu Trạm trọng tình, hành động kia của Trần hoàng hậu an ủi lòng y, để giọng nói của y cũng mềm nhũn ra. “Mặc dù ta là cửu ngũ chí tôn, nhưng cũng là con. Trong một buổi phụ mẫu đều mất, người ngoài chỉ chúc mừng ta lên ngôi, chỉ có nàng nhớ rõ hiếu đạo, không chỉ giữ lại dáng vẻ của cung Khôn Ninh mà còn nhớ bảo ngự thiện phòng chuẩn bị thức ăn chay. Mấy năm nay… Là ta khiến nàng oan ức rồi.”
Trần hoàng hậu không ngờ y sẽ nói thế, nước mắt lập tức rơi xuống, nức nở nói: “Thần thiếp… Thần thiếp…”
Tiêu Trạm kéo tay nàng: “Đi thôi, chúng ta đi vào trong viện một chút.”
Hai người đế hậu đi đến đại điện, lúc này hoàng hôn đã buông xuống, trong viện đèn đuốc sáng trưng, các loài hoa cây cỏ xinh đẹp nở rộ. Chỉ có một giàn nho trong đó trông có vẻ không hợp với viện này.
Không ngờ Tiêu Trạm thấy được giàn nho kia thì đi thẳng tới. Trong đám lá xanh, mơ hồ có thể thấy chùm nho màu tím đen, còn ngửi được mùi thơm nhàn nhạt.
Trong mắt của Tiêu Trạm lộ vẻ hoài niệm, đưa tay hái một chùm nho, cũng không rửa mà để vào miệng ăn. Trần hoàng hậu giật nảy mình: “Bệ hạ!”
Tiêu Trạm vẫn cười nói: “Nho này vẫn rất ngọt.” Nói xong thì dường như có hứng nói chuyện, chậm rãi nói: “Nhắc đến giàn nho này là ta và Nguyên Gia cùng trồng đó.”
Lần đầu tiên Trần hoàng hậu nghe được chuyện này thì khẽ giật mình.
“Khi còn bé, Nguyên Gia rất thích nghe cung nữ kể chuyện ngoài cung, có một lần nghe một tiểu cung nữ kể chuyện quê quán nàng ta thì không biết sao lại nói muốn trồng nho. Lúc đó, ta và muội ấy làm loạn, nhổ hết những hoa cỏ trân quý trong viện mẫu hậu rồi vùi hạt nho vào trong đất, chờ hồi lâu cũng không thấy nó nảy mầm. Sau đó, Nguyên Gia cũng quên chuyện này, là thái giám quản lý cây cảnh trong viện này phát hiện một giàn nho không biết mọc ra từ khi nào.”
“Nhiều hạt nho như thế nhưng chỉ có một cây này còn sống. Mẫu hậu dung túng chúng ta, còn để thợ tỉa hoa dựng giá đỡ, hàng năm khi nho kết trái thì bà ấy còn hái nho xuống cho ta và Nguyên Gia ăn. Thật ra ăn cũng không ngon, vô cùng chua, mỗi lần ta đều cố gắng ăn hết. Không ngờ sau đó mẫu hậu bế cung, bà ấy không còn gặp phụ hoàng, thậm chí không còn gặp ta và Nguyên Gia nữa. Nho ở đây cũng không được ăn nữa.”
“Bây giờ nho này ngọt nhưng mà tiếc là mẫu hậu cũng đã không có ở đây.”



