Mặc dù Liễu Tử Ký ngã một phát nhưng trên mặt đất đều là bùn nhão, vì thế hắn không bị thương, chỉ biến mình thành một con khỉ bùn.
Trước đó, con khỉ bùn nhỏ Cố Trạch Hạo đã ngoan ngoãn theo nha hoàn đi tắm rửa. Liễu Tử Ký khóc nửa ngày cũng không thấy cô cô ruột đến dỗ hắn, hắn cũng không lộn xộn mà ngoan ngoan theo nha hoàn đi tắm rửa.
Cơn giận này Liễu thị còn chưa nuốt trôi, qua một lúc thì Đào thị cũng biết tin tức mà tới cửa. Liễu thị vừa nhìn thấy đệ muội chưa nói chuyện đã rơi nước mắt thì cảm thấy hơi đau đầu, nàng cảm thấy Đào thị còn khó dỗ hơn Liễu Tử Ký.
Trên đường tới, Đào thị chỉ vội vàng nghe sơ qua, chỉ nghĩ là hai đứa con mình phạm sai lầm, vừa vào cửa đã xin lỗi Liễu thị.
Liễu thị liên tục khoát tay, dưới cái nhìn của nàng thì đây đều là Liễu Tử Ký tự làm tự chịu, lại nói bọn nhỏ cãi nhau ầm ĩ, đấu vật gì đó cũng đều là bình thường. Ngay chính mẹ ruột và đại tẩu vô cùng bao che khuyết điểm cũng không lấy chuyện này ra trách cứ hai đứa trẻ chỉ mới một tuổi rưỡi.
Nàng dùng thái độ không sao cả để tạm thời trấn an Đào thị, đến khi Liễu Tử Ký tắm rửa thay y phục ra, đứng cùng Cố Trạch Hạo, trắng tinh giống như hai bé trai chiêu tài. Liễu thị đã mời đại phu đến, xác định hai đứa không bị thương mới thả bọn chúng ra ngoài chơi.
Lúc này Đào thị mới yên tâm.
Trong viện, Cố Thanh Chỉ dẫn theo đệ đệ muội muội cùng trêu chọc con mèo nhỏ kia. Cố Thanh Vi và Cố Thanh Thù ngồi xổm ở bên cạnh líu ríu, thỉnh thoảng đưa tay sờ mèo con một chút. Cố Thanh Chỉ thì thực hiện chức trách của đại tỷ, chỉ ở một bên trông coi các nàng. Cố Thanh Ninh không hứng thú với mèo con lắm, chỉ đứng ở cạnh Cố Trạch Mộ.
Lúc này, bên cạnh vang lên giọng nói làm người ta ghét: “Sao hai người không đi sờ mèo con?”
Cố Thanh Ninh quay đầu lại, phát hiện là Liễu Tử Ký, lúc này hắn đang nắm tay Cố Trạch Hạo, tò mò mà hỏi. Chỉ có thể nói tình bạn giữa trẻ con rất kì lạ, rõ ràng lúc trước Liễu Tử Ký còn bắt nạt Cố Trạch Hạo, bây giờ hai người lại thân thiết.
Nhưng mà Cố Thanh Ninh cũng không hứng thú với trò này, nàng mới thấy Đào thị không khóc nữa thì muốn cùng Cố Trạch Mộ trở về, nhưng mà Liễu Tử Ký lại không cho. Hắn móc móc trong tay áo lấy ra một cây cỏ đùa mèo đưa cho Cố Thanh Ninh, ánh mắt sáng rực nhìn nàng: “Muội cầm cái này đùa nó, nó sẽ chạy theo, chơi vui lắm!”
Cố Thanh Ninh không nhận, dường như hắn hơi thất vọng, lại móc mấy hạt châu lưu ly từ trong tay áo. “Muội không trêu mèo thì chúng ta qua đó đánh hạt châu đi!” Nói xong thì ngồi xổm trên đất dạy bọn họ cách chơi.
Cố Thanh Ninh nhìn mà thở dài, cũng không biết trong tay áo hắn có bao nhiêu đồ vật.
Cố Thanh Thù thấy thế thì đứng chống nạnh nói: “Ninh tỷ nhi là nữ hài, không thích chơi trò chơi bẩn thỉu này với ca đâu! Có phải không Ninh tỷ nhi?”
Liễu Tử Ký làm mặt quỷ: “Nữ hài tử là phiền toái nhất!” Nói xong lại kéo Cố Trạch Mộ và Cố Trạch Hạo đi về phía cửa. “Đi, ba người chúng ta cùng nhau chơi, không chơi cùng bọn họ!”
Cố Thanh Ninh nhìn thấy Cố Trạch Mộ cứng đờ bị Liễu Tử Ký kéo đi, nhịn không được mà bật cười.
Giờ phút này, dường như chuyện đời trước đã cách nàng thật xa. Đột nhiên nàng cảm kích ông trời đã để cho nàng trùng sinh vào gia đình này, nói cho nàng còn có một cách sống khác, không cần đảm đương quá nhiều. Chỉ cần như một nữ hài tử bình thường, nhẹ nhõm vui vẻ, hạnh phúc bình thường/
Trong phòng, Liễu thị và Đào thị cũng hiếm khi bình thản tâm sự, Liễu thị thu lại vẻ ngoài lạnh trong nóng, thật ra là người vô cùng dịu dàng chu đáo.
Nhưng mà hai người mới nói một nửa, chợt nghe nói Liễu thái phó đến cửa.
Liễu thị sững sờ, phản ứng đầu tiên chính là sao Liễu Tử Ký này té một cái đã kinh động đến cha ruột của nàng rồi? Nhưng lập tức phản ứng kịp, từ trước đến nay cha nàng đều nuôi thả hài tử, sao vì chuyện nhỏ này mà tới nhà, tất nhiên là có chuyện khác.
Đào thị cũng ý thức được chuyện này, vội vàng đứng lên cáo từ: “Vậy nhị tẩu ở lại, muội về trước nhé.”
Liễu thái phó là trưởng bối, dựa theo lễ nghi khi ông ấy đến cửa thì những vẫn bối thân cận trong phủ đều phải đi thỉnh an ông. Nhưng mà đám nam nhân của phủ Uy Quốc công đều xuất chinh cả, nữ quyến không để gặp đơn độc, nên Liễu thị chỉ có thể dẫn bọn trẻ qua.
Mẫn phu nhân đang nói chuyện với Liễu thái phó ở chính sảnh, Liễu thị dẫn theo mấy đứa trẻ đến đi đến.
Liễu thái phó có làn da trắng nõn, khóe môi mỉm cười, râu đẹp cũng được vuốt chỉnh tề. Mặc dù đã lớn tuổi nhưng được bảo dưỡng tốt, vẫn là dáng vẻ quân tử nhẹ nhàng phong độ đoan chính.
Nhưng mà, ông vừa mới mở miệng có thể đánh vỡ loại tưởng tượng này của người ta. Ánh mắt Liễu thái phó nhìn qua đứa cháu của mình, cười nói với Mẫn phu nhân: “Vẫn là phủ thông gia có cách dạy dỗ, ngay cả con khỉ tinh nhà ta cũng giống người rồi.”
Mẫn phu nhân: “…” Tuy nói bà đã chứng kiến được hai cha con nhà này ác miệng, nhưng đối với Mẫn phu nhân từ trước đến nay vẫn nghiêm túc mà nói thì ít nhiều gì cũng không thích ứng kịp.
Liễu Tử Ký đã sớm quen với cách nói chuyện của tổ phụ, cũng không hề tức giận, còn tỏ vẻ nũng nịu: “Tổ phụ, con có thể ở nhà cô cô một thời gian được không?”
Liễu thái phó còn chưa nói chuyện, Liễu thị đã không nể tình mà từ chối: “Không được, con ở đây một ngày ta đã già đi mười tuổi, con ở thêm mấy ngày, chẳng phải ta già trước tuổi?”
“Dù sao cô cô cũng trát phấn dày như thế, có già hay không cũng không nhìn ra được.”
“Tiểu tử thúi này…” Nếu không phải bà bà còn ở trước mắt, tất nhiên Liễu thị muốn đi lên nắm lỗ tai hắn.
Liễu thái phó nhìn nhiều thành quen: “Để thông gia chê cười rồi.”
Mẫn phu nhân che trán: “Chắc là thông gia và con dâu có chuyện muốn nói, ta dẫn bọn trẻ đi trước.” Mẫn phu nhân nói xong thì dẫn mấy đứa bé ra cửa, nhìn bóng lưng có vẻ như chạy trối chết.
Liễu thị cũng không để ý đến việc bị trẻ con chọc giận, ngồi dưới tay Liễu thái phó, nghiêm mặt hỏi: “Cha, sao hôm nay cha lại tới, có chuyện gì quan trọng sao?”
Liễu thái phó nói: “Hôm nay hoàng hậu nương nương ban thưởng trái cây cho các nhà, vừa lúc ta đi vào cung nên thuận đường qua đây.” Ông thấy Liễu thị nhíu mày mới cười cười: “Con yên tâm, ban thưởng theo thông lệ thôi. Chỉ là phủ Thành Nghị Bá cũng được đi ban thưởng.”
Liễu thị nghe đã biết chuyện ẩn trong đó: “Thành Nghị Bá? Đó là Định Quốc công Phụng gia năm đó?”
“Đúng thế.”
“Không phải mấy năm nay bọn họ vẫn khiêm tốn, chia bớt quyền lực ra ngoài sao, sao lúc này lại nhảy ra?”
“Dù sao Phụng gia cũng là mẫu tộc của bệ hạ, tuy nói không biết làm chuyện gì khiến cho tiên đế tức giận giáng tước vị xuống hàng hai, nhưng mấy năm nay Phụng gia vẫn luôn an phận thủ thường. Mà năm đó, đứa bé mà Định Quốc Công nhận làm con thừa tự cũng đã trưởng thành. Bệ hạ giữ hiếu, Định Quốc công trước và thái hậu là ruột thịt cùng mẹ sinh ra, hoàng thượng muốn chiếu cố cũng là chuyện bình thường.”
Liễu thị nghi ngờ nói: “Nhưng chuyện này có liên quan đến phủ của chúng ta đâu?”
Liễu thái phó rũ mặt xuống, trong tròng mắt lộ ra ánh sáng u ám: “Chẳng lẽ con quên, năm đó phủ Định Quốc công vì quân công mà được phong tước. Ta nghe nói công tử Phụng gia kia tuy đọc sách không giỏi, nhưng võ công hay binh pháp thì đều ưu tú. Lúc ta vừa mới đến Ly cung, bệ hạ đã cãi lại khẩu dụ, để y bái Hỗ lão tướng quân làm thầy.”
Liễu thị giật mình, nói chuyện cũng hơi lắp bắp: “Không… Không thể nào, dù cho bệ hạ chiếu cố biểu đệ, nhưng có nhiều nơi lãnh binh đi được, sao ý của ngài ấy giống như…” Giống như là muốn đi Tây Bắc?
Nửa câu sau Liễu thị cũng không nói ra miệng, nhưng Liễu thái phó cũng hiểu, ông nhíu mày: “Quân công.”
Đúng thế, vì chính sách nghỉ ngơi lấy sức của tiên đế nên mấy năm gần đây mưa thuận gió hòa, Đại Chu quốc thái dân an, vô cùng thái bình. Ở vùng biển phía Nam chỉ có trò đùa trẻ con nhỏ xíu, muốn lập công thì chỉ có đánh nhau với ngoại tộc Tây Bắc. Nếu như hoàng đế muốn nâng đỡ mẫu tộc thì quân công là lựa chọn tốt nhất, nơi có thể lập quân công cũng không cần nghĩ.
Trong phút chốc, Liễu thị hoảng loạn, Liễu thái phó nhân tiện nói. “Ta cũng chỉ đoán mò mà thôi, dù sao đứa bé kia cũng còn nhỏ tuổi, bệ hạ cũng chưa từng nói ra suy nghĩ này. Dù cho bệ hạ dự định làm thế thì cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ sợ là muốn tìm cớ danh chính ngôn thuận giúp đỡ mẫu tộc thôi. Trong lòng bệ hạ có giới hạn, sẽ không làm loạn đại sự.”
Liễu thị nghe Liễu thái phó nói thế thì mới tạm an tâm, phụ thân của nàng dạy dỗ từ khi bệ hạ là Thái tử, hiểu rất rõ bệ hạ. Ông nói như thế thì chắc sẽ không có vấn đề gì.
Liễu thái phó thấy nữ nhi thả lỏng thì bất đắc dĩ lắc đầu: “Mấy năm nay con sống quá an nhàn rồi, ngay cả lúc trước lời cha dặn còn phải phòng ngừa chu đáo cũng không nhớ rõ. Các nam nhân bên ngoài chém giết, con thân là thê tử cũng không chỉ quản tốt việc nhà là xong. Bà bà của con không thích giao thiệp, nhưng mấy chị em dâu con phải gánh vác trách nhiệm này. Trong chính trị, điều tối kị nhất là “Đơn độc”, con hiểu chứ?”
Trong lòng Liễu thị run lên, nghiêm mặt nói: “Con hiểu, đa tạ cha dạy bảo.”
Lúc này, trong mắt thái phó toát ra vẻ hài lòng, cũng không nói những chủ đề nặng nề này nữa, ngược lại nói: “Hôm nay sao Tử Ký biết điều như thế? Có phải xảy ra chuyện gì không?”
Nói đến chuyện này, Liễu thị đành phải nói chuyện đã xảy ra cho Liễu thái phó nghe. Liễu thái phó nghe xong thì không hề đau lòng cháu trai, còn cười ha ha một tiếng: “Nên để cho tiểu tử này ăn chút khổ, tránh cho giống tiểu thúc kia của con không biết trời cao đất rộng, để cho người ta bận tâm.” Đương nhiên Liễu thái phó ghi lòng tạc dạ hành vi của Cố Vĩnh Hàn năm đó, nhiều năm như thế cũng chưa quên.
Liễu thị cười nói: “Cũng đúng lúc, người khiến Tử Ký nhà chúng ta bị ngã chính là hài tử nhà tiểu thúc.”
Liễu thái phó sững sờ: “Chính là đôi long phượng thai của lão tam Cố gia sao?”
Liễu thị gật gật đầu: “Không phải khi bọn chúng tròn một tuổi cha có tới qua sao?”
Liễu thái phó nghe Liễu thị nhắc như thế thì nhớ đến đôi hài tử chọn con dấu, liên tưởng tới hai đứa bé còn chưa cao quá đầu gối, rõ ràng là nhỏ nhất nhưng lại có khí thế khiến cho người ta không thể xem thường.
Ông như có điều suy nghĩ: “Chỉ sợ hai đứa bé này không phải vật trong ao, có lẽ ngày sau sẽ khó lường đây.”



