Cố Vĩnh Hàn ôm thư của Đào thị cười đến híp mắt, sau đó huênh hoang bị cha ruột và ca ca đánh cho một trận.
Uy Quốc công đánh nhi tử xong mới hết ngột ngạt trong lòng, lúc này mới bắt đầu cầm giấy nhận nhiệm vụ.
Tư liệu của bộ lạc Cát Nhan đã được bày trên bàn, trước kia bộ lạc Cát Nhan cũng là một bộ lạc lớn. Đáng tiếc năm đó xảy ra chuyện, đường đường là bộ lạc lớn lại chia thành mấy bộ lạc nhỏ, mấy năm nay vẫn kéo dài hơi tàn. Thủ lĩnh của bộ lạc Cát Nhan tên là Trác Cách, nghe nói là dũng sĩ nổi danh ngoại tộc. Trừ chuyện đó ra cũng không có nhiều tin tức, dù sao vào mùa đông năm ngoái, bộ lạc Cát Nhan chỉ là một ngoại tộc to to nhỏ nhỏ tầm thường nhất trong bộ lạc, ai ngờ bọn chúng lại có thể làm ra chuyện lớn như thế.
Uy Quốc công nói xong, nhìn về phía mấy người con trai: “Các con có ý kiến gì không?”
Thế tử Cố Vĩnh Huyên trầm giọng nói: “Thật ra, mặc dù bây giờ những bộ lạc nho nhỏ kia thần phục bộ lạc Cát Nhan, nhưng cũng chưa chắc tin phục. Mấy ngày nay vẫn luôn có những bộ lạc nhỏ đến quấy rối, nhưng con quan sát qua bọn chúng cùng một bộ lạc. Điều này nói rõ bộ lạc Cát Nhan chưa thật sự thuần phục được bọn chúng, bọn chúng rất cảnh giác với Trác Cách.”
Uy Quốc công: “Nói tiếp đi.”
“Con cảm thấy có thể lợi dụng điều này để kích động bọn chúng đấu tranh nội bộ với nhau. Ông ta thu phục được những bộ lạc kia, một mặt vì mùa đông năm ngoái có rất nhiều dê bò của bọn chúng chết rét, cũng sợ những bộ lạc lớn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, không bằng phụ thuộc vào một bộ lạc đang phất nhanh, ít nhất có thể bảo toàn tộc nhân của mình. Một phương diện khác, có lẽ cũng vì những vật tư mà Trác Cách kia giành được trên tay những người kia.”
Cố Vĩnh Huyên dừng một chút: “Liên kết thế này vô cùng lỏng lẽo, thừa dịp bây giờ bọn chúng vẫn đang đề phòng nhau, gây mâu thuẫn là thích hợp nhất. Nếu như chờ sau này Trác Cách dùng ơn huệ thu phục bọn chúng thì cách này sẽ không còn hiệu quả như thế.”
Uy Quốc công gật gật đầu, lại nhìn về con trai thứ, Cố Vĩnh Diệm vội vàng nói: “Cha, cha đừng nhìn con, con chỉ là kẻ thô bạo, chỉ biết đánh trận, những thứ rắc rối này con không hiểu.”
Uy Quốc công bị lời này của hắn chặn lại, trái lại nhìn về phía Cố Vĩnh Hàn: “Lão tam, góc nhìn của con thế nào?”
“Hả?… Ừm!” Không biết Cố Vĩnh Hàn thất thần đến nơi nào, nghe Uy Quốc công điểm danh mới lấy lại tinh thần, vẻ mặt mờ mịt nhìn phụ thân và cùng huynh trưởng, sau đó dè dặt hỏi: “Cha, cha vừa nói gì?”
Uy Quốc công lại ngứa tay, rất muốn đánh tiểu tử này một trận. Cố Vĩnh Hàn nhìn thấy trong mắt phụ thân lộ vẻ “Hung hãn”, y ý thức được nguy cơ mà ôm đầu một cái.
Uy Quốc công: “… Được rồi, ta đoán con cũng không nói ra được lời gì có ích.” Ông nhìn Cố Vĩnh Huyên: “Vậy theo lời con nói là sắp xếp trước, chuyện khác thì chờ thám tử thăm dò được nhiều tin tức hơn hẳn nói.”
Cố Vĩnh Huyên vâng dạ, dẫn đầu đi ra ngoài. Cố Vĩnh Hàn cũng thừa dịp chạy theo ra ngoài, không muốn để cho Uy Quốc công gọi y lại bắt bớ.
“Tiểu tử thúi!”
Cố Vĩnh Hàn dương dương đắc ý trốn đi: “Cảm ơn ân cứu mạng của đại ca.”
Cố Vĩnh Huyên nhìn dáng vẻ mệt mỏi của y, vừa bực vừa buồn cười: “Trước khi đi ra ngoài còn nói muốn kiến công lập nghiệp, đã lộ nguyên hình nhanh như thế à?”
Cố Vĩnh Hàn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Ai nói, đại ca bảo đệ làm gì thì đệ sẽ đi làm ngay, nhưng bày mưu tính kế gì đó đệ không biết. Hơn nữa, dù đệ nói lộn xộn một phen thì có lẽ mọi người cũng không nghe, nói không chừng cha còn muốn đánh đệ, ca nói mắc gì đệ phải chịu khổ thế chứ! Có bản lĩnh đó, không bằng đệ viết thêm mấy phong thư cho Ngọc Nương.”
Cố Vĩnh Huyên đưa tay gõ trán của hắn: “Đệ viết đến nghiện rồi đúng không? Sao khi còn bé bảo đệ đi học không thấy đệ để tâm như thế?… Lần này nếu phụ tâm huyết của đệ muội thì lần sau đệ đừng nghĩ đến nữa. Nhân tiện, đệ xem dịch trạm là do nhà chúng ta mở đúng không?”
Nụ cười trên mặt Cố Vĩnh Hàn tiu nghỉu xuống, nghi hoặc nói: “Đại ca, thật ra ca đang ghen tỵ đúng không? Dù sao lá thư của đại tẩu mỏng như thế, nhiều nhất cũng chỉ có hai tờ giấy!”
Cố Vĩnh Huyên bị nói trúng sự thật hơi dừng lại, vẻ mặt nở nụ cười: “Lão tam, đã lâu rồi đại ca không dạy đệ võ nghệ, thừa dịp hôm nay rảnh rỗi, chúng ta đi võ đài luyện tập đi.”
“Đại ca, đệ sai rồi!”
Mặc dù Cố Vĩnh Hàn lập tức chịu thua nhưng Cố Vĩnh Huyên cho rằng đối phó với loại người này phải cho ăn đòn mới nhớ, nên phải dạy bảo mấy lần mới khiến cho y nhớ lâu.
Cuối cùng, Cố Vĩnh Hàn tội nghiệp bị thương thể xác và tinh thần nói chuyện này trong thư, vừa lên án đại ca hung ác, vừa cầu thê tử trấn án.
Nhưng mà chờ phong thư này đến kinh thành, đưa đến trong tay Đào thị thì đã là mùa thu.
Cuộc sống của Đào thị phong phú hơn trước kia nhiều, ngoại trừ chăm sóc hài tử thì cũng giúp đỡ đại tẩu làm vài chuyện. Thỉnh thoảng, Đào thị còn dẫn theo hài tử đến Thiên Phật Tự, mang ít quà cho trưởng công chúa Nguyên Gia, lại tâm sự với nàng ấy. Ngay lúc này, đường muội của Đào thị xuất giá, Mẫn phu nhân còn cố ý bảo nàng về giúp đỡ một chút, có thể nói là bận tối mày tối mặt.
Đào thị bận rộn những chuyện này nên dường như đã đè ép sự nhớ nhung với Cố Vĩnh Hàn đến một góc. Nhưng khi phong thư này đến thì giống như bị đâm một lỗ hỏng, nhanh chóng bùng nổ.
Ở ngoài cửa, Cố Thanh Ninh và Cố Trạch Mộ nghe thấy trong phòng vang lên tiếng khóc, hai người nhìn nhau. Cố Thanh Ninh dẫn đầu rời khỏi phòng, Cố Trạch Mộ chần chờ một chút cũng đi theo.
Hai người càng đi càng vững, chỉ cần ở trong sân, Lý ma ma cũng không theo sát như lúc trước, bình thường đều là Lục Liễu đi theo bọn họ. Ban đầu, Lục Liễu còn lo lắng tiểu thư và thiếu gia nghe thấy tiếng khóc của Đào thị sẽ chạy vào, còn muốn ngăn cản hai người, ai ngờ vậy mà hai đứa trẻ lại rời đi. Điều này khiến cho nàng khẽ thở ra, vội vàng đuổi theo hai vị tiểu chủ tử.
Cố Thanh Ninh cũng không biết mình muốn đi đâu, vừa đi ra cửa viện đã thấy Cố Thanh Chỉ kéo tay muội muội Cố Thanh Vi tới, thấy bọn họ thì cười một tiếng: “Trong nhà của Nhị thẩm thẩm có đưa một con mèo nhỏ tới, hai đệ muội có muốn đi nhìn xem không?”
Cố Thanh Ninh không có hứng thú lắm đối với những động vật có lông, nhưng lúc này cũng không biết đi đâu, nên đồng ý với Cố Thanh Chỉ. Đương nhiên Cố Trạch Mộ cũng im lặng đi theo.
Bốn người dẫn theo một nhóm nha hoàn đi đến viện tử nhị phòng, không ngờ còn chưa tới đã thấy một đứa trẻ xấp xỉ Cố Trạch Hạo xô thằng bé ngã ra đất, bên cạnh cũng không có nha hoàn hay ma ma trông coi.
Cố Thanh Chỉ giật nảy mình, vội vàng chạy tới muốn tách hai người ra, nhưng mà sức nàng yếu, kéo cũng không kéo nổi, suýt chút nữa làm mình ngã một phát.
Cố Thanh Ninh nhướng mày, lúc này mới dùng giọng bi bô mà phân phó nói: “Tách hai người bọn họ ra, lại cho người đi tìm Nhị bá nương.”
Cũng không ai để ý một cô bé mới cao bằng đầu gối ở đây ra lệnh, dường như bọn nha đầu có chủ kiến, can ngăn can ngăn, báo tin báo tin. Trái lại là Cố Trạch Mộ nhìn nàng như có điều suy nghĩ.
Thật vất vả mới tách được hai người ra, Cố Thanh Chỉ ngăn ở trước Cố Trạch Hạo, trầm mặt hỏi: “Ngươi là ai? Vì sao lại bắt nạt Trạch Hạo?”
Đứa bé đối diện còn chưa lên tiếng, Cố Trạch Hạo đã mở miệng. Thằng bé vẫn mập mạp giống lúc còn bé, nói chuyện cũng chậm rãi: “Đại tỷ, hắn là biểu ca đệ.”
Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, lúc này nha hoàn cũng dẫn theo Liễu thị chạy tới. Liễu thị vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì gân xanh trên trán nổi lên: “Liễu Tử Ký! Con lại gặp rắc rối rồi!”
Đứa bé Liễu Tử Ký kia thờ ơ hít mũi một cái, không hề để ý đến Liễu thị, chỉ nhìn về phía Cố Trạch Hạo: “Đệ thua, con dế kia là của ta.”
Liễu thị không thể nhịn được nữa: “Tuổi còn nhỏ mà con còn học người ta cá cược đúng không?”
Liễu Tử Ký lại không hề sợ Liễu thị, còn giải thích đầy lý lẽ hùng hồn: “Cô cô, đây là lời của quân tử, là chuyện giữa nam nhân, cô cô đừng quản.”
Liễu thị nhìn như rất muốn đánh đứa trẻ này một trận, lại không biết Cố Thanh Ninh ở một bên chậc chậc cảm thấy kỳ lạ. Liễu Thái Phó đoan chính nho nhã, chú trọng gia phong, không ngờ gia đình như thế lại nuôi ra được một hỗn thế ma vương như thế.
Liễu Tử Ký chọc tức cô cô ruột xong thì đảo mắt một vòng, thấy Cố Thanh Ninh và Cố Trạch Mộ đứng ngoài cuộc chiến, lập tức như thấy đồ chơi mới lạ. Hắn chạy chậm qua: “Muội muội này thật đáng yêu, ta đưa muội một món quà.”
Liễu thị còn chưa kịp ngăn cản, chỉ thấy Liễu Tử Ký móc từ trong tay áo một con rắn giả để xuống trước mặt Cố Thanh Ninh. Nha hoàn xung quanh bị dọa đến la hét chửi bậy chạy tứ tán xong quanh, Cố Thanh Ninh lại như không bị ảnh hưởng chút nào, vô cùng bình tĩnh mà nhìn hắn.
Con rắn giả này của Liễu Tử Ký đi hù ai cũng thuận lợi, đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống như thế, lập tức sửng sốt: “Muội… Sao muội không sợ?”
Cố Thanh Ninh: “…” Tiểu tử, lúc bà cô đây cầm rắn dọa người thì cha ngươi còn chưa sinh ra đâu!
Lúc này, Liễu thị cũng không nhịn được nữa, bước nhanh tới nắm chặt lỗ tai Liễu Tử Ký: “Con thật sự là càng lúc càng hư hỏng, cho là ta không dạy dỗ được con đúng không! Mau xin lỗi muội muội đi!”
Liễu Tử Ký vừa “Ôi ôi” che lỗ tai của mình, vừa nói lung tung: “Ta xin lỗi ta xin lỗi, cô cô, lỗ tai con sắp rơi mất rồi!”
Mặc dù Liễu thị vô cùng tức giận nhưng cũng biết từ trước đến nay nương và đại tẩu nuông chiều hắn, nghe hắn nói xin lỗi thì buông lỏng tay.
Liễu Tử Ký vuốt vuốt lỗ tai, giống như ngoan ngoãn mà đứng trước Cố Thanh Ninh thấp hơn hắn cái đầu: “Muội muội, xin lỗi, xin muội tha thứ cho ta.”
Cố Thanh Ninh lại đứng im, dựa theo kinh nghiệm của nàng, đứa trẻ hư không đánh không nhớ thì bình thường sẽ không dễ dàng nhận thua như thế.
Quả nhiên, Liễu Tử Ký nhận sai xong, sắc mặt Liễu thị mới dịu lại. Đột nhiên hắn móc một con gián giả quăng lên người Cố Thanh Ninh, sau đó cười ha ha quay người muốn chạy trốn.
Ngay lúc Liễu Tử Ký đắc ý quên mình, đột nhiên Cố Thanh Ninh nhấc chân đạp một đạp phía sau lưng hắn. Thân thể Liễu Tử Ký không vững, lảo đảo ngã xuống phía trước, mà Cố Trạch Mộ vẫn luôn im lặng ở bên cạnh nhìn cũng ăn ý duỗi chân ra. Liễu Tử Ký bị vấp, cuối cùng không giữ được thăng bằng, trên mặt còn mang theo nụ cười ác ý, chớp mắt đã ngã như chó gặm bùn.
Lúc Liễu Tử Ký đùa nghịch người khác rất vui vẻ nhưng khi mình bị chơi xỏ thì lập tức oa oa khóc lớn. Cố Thanh Vi bị tiếng khóc của hắn làm giật mình, cũng khóc theo. Liễu thị bó tay toàn tập, tình cảnh trở nên vô cùng rối loạn.
Cố Thanh Ninh và Cố Trạch Mộ nhìn nhau, hôm nay hai người hỗ trợ nhau, lập tức cảm thấy đối phương thuận mắt hơn nhiều.



