16
Mùa đông năm nay, Trường Xuân cung được xây lại, sau khi xây lại, Trường Xuân cung dường như không khác gì trước đây.
Chỉ là trong viện Trường Xuân cung trồng rất nhiều cây đào, có lẽ mùa đông năm sau sẽ nở ra hoa đào rực rỡ, chỉ là người ngắm hoa không còn nữa.
Tống Hoài An nhìn Trường Xuân cung mới xây, bông tuyết rơi xuống đầu vai, tường đỏ ngói cao, tuyết rơi đầy trời.
“Bệ hạ, Thẩm lão tướng quân dâng tấu chương, nói là tuổi già sức yếu, muốn từ quan cáo lão về quê.” Tiểu Lỗi Tử tiến lên cẩn thận mở miệng.
Ánh mắt Tống Hoài An khẽ động, vươn tay ra, một bông tuyết rơi vào trong tay, tan thành nước.
“Đồng ý đi, ban thưởng hậu hĩnh, an trí Thẩm gia chu đáo.”
Tiểu Lỗi Tử do dự một chút, lại nói: “Nhưng mà, tiểu hoàng tử đang ở Thẩm gia, nếu Thẩm gia đi rồi, có cần đón tiểu hoàng tử vào cung hay không?”
Động tác trong tay Tống Hoài An khựng lại trong chớp mắt, chậm rãi thu tay lại, nhàn nhạt lắc đầu: “Không cần, thâm cung có gì tốt, Thẩm Trưng sẽ chăm sóc nó thật tốt.”
Lúc này Tiểu Lỗi Tử mới im lặng.
Sau khi hoàng hậu qua đời, hậu cung của hoàng đế trống trải chưa từng thấy, hoàng đế cũng hiếm khi bước vào hậu cung, ngẫu nhiên say rượu cũng chỉ ngồi yên trong Trường Xuân cung lạnh lẽo cả đêm.
Mùa xuân năm thứ bảy Tống Hoài An đăng cơ, Y Châu gặp nạn hồng thủy, để tỏ lòng hoàng đế đồng khổ với dân, Tống Hoài An cải trang vi hành, đích thân xuống Y Châu thị sát tình hình tai nạn.
Ngoài thành Y Châu, núi cao rừng rậm, lũ lụt cọ rửa qua, không ít con đường sụp đổ hư hại.
Một đoàn xe ngựa ăn mặc giản dị cầm kiếm sắc bén chầm chậm chạy trên đường cái.
“Bệ hạ, qua ngọn núi này, là đến Y Châu thành rồi.” Người nói chính là tổng quản ngự tiền thị vệ Lý Duy.
Tống Hoài An trong xe ngựa nhắm hai mắt lại, bỗng nhiên nói: “Y Châu, là nơi nàng ta sinh ra.”
Lý Duy sửng sốt một chút: “Bệ hạ nói là người nào?”
Người trong xe ngựa trầm mặc, không nói gì nữa.
Bỗng nhiên, xa xa một đám chim kinh sợ bay lên.
“Không xong, có thích khách, bảo vệ bệ hạ!”
Không biết trong đám người có ai kêu lên, ngay sau đó, một mũi tên nhọn từ trong rừng cây bắn ra, cắm thẳng vào lan can xe ngựa.
Một đám hắc y nhân thừa cơ xông lên, giao chiến với đoàn xe.
Con ngựa bị kinh hãi, hí lên một tiếng, kéo xe ngựa xô đẩy đám người xông thẳng về phía trước.
Lý Duy sợ tới mức biến sắc: “Bệ hạ cẩn thận!”
Vừa dứt lời, một bóng người nhảy ra khỏi xe ngựa, lăn một vòng rồi rơi xuống đất.
Lý Duy vội tiến lên: “Bệ hạ không sao chứ, đám người này đột kích bất ngờ, toàn là cao thủ nhất đẳng, thần bảo vệ bệ hạ đi trước, đến Y Châu thì an toàn rồi!”
Tống Hoài An trầm mặt xuống, nhìn hộ vệ phía lần lượt ngã xuống, cầm lấy thanh kiếm từ tay một hộ vệ vừa ngã xuống gần đó: “Có một số người lá gan là càng lúc càng lớn, đám loạn thần tặc tử này, trẫm cũng muốn xem hắn giết trẫm như thế nào!”
Dù gì trước kia hắn cũng từng là tướng quân rong ruổi sa trường, làm hoàng đế mấy năm, võ nghệ chưa hề mai mục, người bình thường tất nhiên không phải là đối thủ của hắn.
Nhưng tên hắc y nhân dẫn đầu võ công cao cường, hộ vệ bình thường căn bản không phải đối thủ.
Hắn ta lắc mình, rút kiếm đánh úp về phía Tống Hoài An.
Tống Hoài An nghiêng người né tránh, trở tay đánh rớt mũ quan trên đầu hắc y nhân.
Mái tóc dài của người nọ xõa xuống, Tống Hoài An mới phát hiện thích khách này là nữ, cặp mắt kia sắc bén quật cường làm hắn trong nháy mắt nghĩ đến Thẩm Uyển.
Trước kia ánh mắt Thẩm Uyển nhìn hắn cũng như vậy.
Hắn nhất thời hoảng hồn, thốt lên: “Nàng?”
Hắc y nhân liền đâm thẳng một kiếm về phía Tống Hoài An.
Đường núi sau khi lũ lụt sạt lở, chưa kịp đâm trúng, một tảng đá lớn đã từ trên núi lăn xuống.
Ngay sau đó, cả ngọn núi sạt lở, mọi người không kịp phản ứng, nước bùn làm mặt đường, cuốn mọi người về phía vách núi bên cạnh.
“Bệ hạ…”
17
Trong sơn cốc sau cơn mưa, không khí hơi lạnh, trên đường nhỏ chậm rãi xuất hiện hai bóng dáng một nam một nữ.
“Thẩm tỷ tỷ, cốc chủ nói thân thể tỷ không tốt, đường sau mưa trơn, chúng ta vẫn nên về đi!”
Cố Thính Lan mới chỉ mười sáu tuổi, giọng còn mang nét trẻ con.
Nữ tử vận y phục xanh lam, trên người khoác áo choàng hồ ly trắng, mặt mày dịu dàng, ngũ quan tinh xảo, dung mạo làm người ta kinh diễm, chỉ là sắc mặt có phần tái nhợt, lộ rõ vẻ bệnh trạng.
Nàng kéo áo choàng lại tiếp tục đi về phía trước: “Đã tĩnh dưỡng cả năm rồi, nên ra ngoài dạo chơi, nghe nói đằng sau sơn cốc có một gốc đào vạn năm, bốn mùa đều nở hoa, ta cũng chưa được tận mắt chiêm ngưỡng!”
Cố Thính Lan khuyên mãi không được, đành phải ngoan ngoãn đi theo, đi được hai bước bỗng nhiên dừng bước.
“Tỷ tỷ, có người!”
Thẩm Uyển nhìn theo hướng hắn ta chỉ, chỉ thấy một người nằm ở ven đường, toàn thân đầy vết bùn lẫn máu, gần như không còn sự sống.
Nàng tiến lên đưa tay dò xét hơi thở: “Vẫn còn sống, mang về cho cốc chủ xem sao, năm nay thiên tai hoành hành, đều là người đáng thương.”
Trong dược phòng của dược cốc có mùi thuốc thoang thoảng.
Thẩm Uyển ngồi bên giường, lẳng lặng nhìn nam nhân nằm trên giường, đôi mày thanh tú khẽ chau.
Cố Thính Lan bưng một chén thuốc vào cửa liền thấy cảnh này, tiến lên liếc Tống Hoài An nằm trên giường, chép miệng: “Người này trông đẹp nhưng tỷ cũng đừng nhìn chằm chằm chứ?”
Nghe vậy, Thẩm Uyển mới thu hồi ánh mắt: “Ta thấy người này có nét gì đó quen quen, hình như đã gặp ở đâu rồi, nhưng nhất thời lại không nhớ ra.”
Cuối cùng, nàng lại nhìn thoáng qua Cố Thính Lan, như bừng tỉnh đại ngộ: “Ta nhớ ra rồi, ngươi nhìn mặt mày người này, hơi giống ngươi.”
Cố Thính Lan rất khó chịu, cố ý đặt chén thuốc lớn tiếng: “Tỷ nhìn ai cũng quen!”
Thẩm Uyển nhìn thoáng qua người còn đang nằm trên giường, hạ thấp giọng: “Cốc chủ nói, người này cần tĩnh dưỡng, hôm nay chơi hai ván cờ với tỷ đi!”
Cánh cửa khép lại nhẹ nhàng, căn phòng chìm vào yên tĩnh, ngón tay Tống Hoài An trên giường bỗng nhiên run nhẹ.
Nhoáng một cái ba ngày, trời mưa dầm rốt cuộc cũng đã tạnh.
Tống Hoài An tỉnh lại như vừa trải qua một giấc mộng dài, trong đầu lại trống rỗng.
Tống Hoài An mở mắt ra, người đầu tiên nhìn thấy là một vị lão giả râu tóc bạc phơ.
“Ngươi tỉnh rồi.” Thấy vẻ mặt nghi hoặc của hắn, cốc chủ cười cười: “Ta là cốc chủ của tiểu dược cốc này, ngươi bị trọng thương, ta mới hành châm cho ngươi, ngươi mới tỉnh lại được.”
Tống Hoài An cố gắng lục lọi trí nhớ, nhưng hoàn toàn không thể nhớ nổi mình bị thương thế nào, trong đầu trống rỗng, càng cố nghĩ, đầu bắt đầu nhói lên.
Cốc chủ rút một cây ngân châm từ đỉnh đầu hắn ra mới nói: “Đầu ngươi bị thương, trong đầu có tụ huyết, nên sẽ ảnh hưởng đến trí nhớ, châm cứu vài lần, tụ huyết tan là có thể ngươi sẽ nhớ chuyện cũ, cứ từ từ đừng vội.”
Tống Hoài An gật đầu, khàn giọng nói: “Đa tạ ân cứu mạng của lão tiên sinh.”
Cốc chủ vuốt râu lắc đầu: “Người cứu ngươi không phải lão phu, là Thẩm cô nương nhặt ngươi về.”
“Quán Quán ——” Tống Hoài An vô thức mặc đọc cái tên này một lần, khóe miệng không khỏi hơi nhếch lên.
Dường như rất quen thuộc, không hiểu sao lại khiến trong lòng hắn căng thẳng.
Ba ngày sau, Tống Hoài An đã có thể xuống giường đi lại.
Mấy ngày nay hắn luôn nằm mơ, mơ thấy một nữ tử đứng dưới một gốc hoa đào cười dịu dàng với hắn, nhưng hắn luôn thấy không rõ dung mạo của nàng, chỉ cảm thấy quen thuộc.
Nhân dịp hôm nay trời đẹp, một tiểu dược đồ dẫn hắn đi dạo trong cốc.
Thời tiết đẹp, ánh mặt trời ấm áp, khi đến gần Hoa Cốc, từ xa đã ngửi được hương hoa thơm ngào ngạt.
Một cơn gió nhẹ thoảng qua, từ phía sau bức tường bỗng vọng đến tiếng cười trong trẻo, vui tươi.
Tống Hoài An dừng bước: “Cốc chủ còn có nữ đệ tử?”
Tiểu dược đồ cười: “Là Thẩm tiểu thư, chính nàng ấy cứu công tử về, ta dẫn công tử đi gặp nàng ấy!”



