14
Gió thu se lạnh, ánh trăng cũng lạnh lẽo.
Tống Hoài An nhìn ông lão tóc trắng xóa trước mặt, buông lỏng bàn tay đang nắm chặt vạt áo mình ra.
Hắn không phẫn nộ, cũng không bất mãn, chỉ trầm mặc xoay người rời đi.
Hắn bỗng nhiên nhớ lại, võ công của hắn đều là do Thẩm Trưng đích thân dạy, trận chiến ở Trường Lĩnh năm xưa, nếu không phải cha con Thẩm gia hết lòng ủng hộ, e rằng ngôi vị này đã không thuộc về hắn.
Rõ ràng ban đầu, hắn và Thẩm gia rất thân thiết, tại sao lại từng bước đi đến nông nỗi này?
Bước trên con đường cung điện dài đằng đẵng, những chiếc đèn lồng đỏ trên cao kéo dài bóng người hắn.
Ngước mắt lên, Tống Hoài An mới hậu tri hậu giác phát hiện hắn đi tới cửa Trường Xuân cung.
Tấm biển này đã có chút cũ kỹ, giống như chủ nhân trước đây của điện này, bị lãng quên, bị xem nhẹ.
Hắn bước vào, hoa cỏ trong sân tàn úa, cung điện vẫn hoang tàn đổ nát.
Gió thu lạnh lẽo thổi qua, dường như còn thoang thoảng mùi máu tươi nhàn nhạt.
Trong bóng đêm, Tống Hoài An như nghe thấy tiếng ai đó gọi hắn: “Hoài An ca ca, Hoài An ca ca ——”
Là giọng nói của Thẩm Uyển trong ký ức.
Nhưng trong đêm tối, ngoại trừ tòa cung điện đã bị thiêu hủy này, chẳng còn gì cả.
Trong phút chốc, một nỗi đau thương dâng lên trong lòng Tống Hoài An.
Đến giờ hắn vẫn không tin, nữ nhân kia sẽ chết như vậy.
Đã hứa sẽ trở về trước khi nàng sinh, nhưng cuối cùng, hắn thậm chí còn không được nhìn mặt nàng lần cuối.
“Thẩm Uyển, người chết thì hết, ngươi cho rằng trẫm sẽ khổ sở vì loại nữ nhân như ngươi sao?”
Tống Hoài An nhìn cung điện trước mắt, đột nhiên nghẹn ngào: “Trẫm là hoàng đế, không có khanh yêu trẫm, vẫn còn rất nhiều người khác, trẫm không phải không thể sống thiếu khanh! Khương quốc có thể có nữ tử khác làm hoàng hậu!”
Nhưng rồi, hắn chán nản ngồi xuống bậc thang, cúi đầu nhìn ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống chân mình, vai run lên.
Giọng nói của hắn chìm trong bóng tối, gần như không nghe thấy.
“Nhưng mà, Tuyền của ta, không còn nữa…”
Hoàng hậu Khương Quốc có thể có rất nhiều, nhưng nàng, không còn nữa.
Tống Hoài An không dám nghĩ, lúc Thẩm Uyển chết là bộ dáng gì.
Nghe Tiểu Như nói, nàng nàng bị băng huyết, chết trong cung này.
Khi đó, Tuyền Nhi của hắn tuyệt vọng đến mức nào, nhưng hắn lại không ở bên cạnh.
Tống Hoài An nhớ lại, suốt năm năm qua, hắn chưa bao giờ đối xử tốt với nàng, lúc còn niên thiếu nàng nhận hết sủng ái, sau khi gả cho hắn, lại chưa bao giờ có một ngày an yên .
Hắn luôn cho rằng, cuộc đời còn dài, chỉ cần nàng không cứng đầu như vậy, chỉ cần Thẩm gia không uy hiếp đến triều chính, hắn sẽ đối xử rất tốt rất tốt với Thẩm Uyển.
Nhưng, hắn chưa bao giờ nghĩ tới, Thẩm Uyển cứ như vậy, dùng phương thức như vậy, rời xa hắn mãi mãi.
Ngày thứ năm Thẩm Uyển chết, hoàng đế hạ chỉ, đày Thục quý phi vào lãnh cung.
Trước khi vào lãnh cung, Thục quý phi được gặp Tống Hoài An lần cuối.
Nàng ta hỏi hắn, còn nhớ khuê danh của nàng ta hay không.
Tống Hoài An chỉ lạnh lùng nhìn nàng ta ra hiệu, không nói gì.
Nàng ta bỗng nhiên cười, thì ra, hắn chưa từng yêu nàng ta, dù cho những năm gần đây nàng ta được sủng ái, nhưng Tống Hoài An ngay cả tên nàng ta cũng không nhớ rõ.
Không phải nàng ta không biết, nhưng càng biết mới càng ghen tị với Thẩm Uyển, hận không thể làm Thẩm Uyển chết đi.
Nàng ta lại hỏi: “Con của ta, có phải bệ hạ đã cho người động tay chân hay không?”
Nhưng Tống Hoài An vẫn im lặng.
Cửa lãnh cung nặng nề đóng lại, kể từ đó, rất lâu sau này, không ai còn dám nhắc tới vị quý phi được sủng ái nhiều năm này.
Các cung nhân đều cho rằng, sau khi hoàng hậu qua đời, vị quý phi này sẽ lập tức trở thành hoàng hậu mới.
Nhưng không ngờ, hoàng hậu không còn, vị quý phi này bỗng nhiên bị đày vào lãnh cung.
Tiểu Lỗi Tử đi theo phía sau Tống Hoài An, thận trọng hỏi một câu: “Bệ hạ, cung nhân bên Trường Nhạc cung xử lý như thế nào?”
Tống Hoài An sầm mặt, giọng lạnh lùng hơn trước: “Đánh năm mươi gậy, sung quân!”
Về phần Thục quý phi, nếu không phải nhớ năm đó nàng ta cứu hắn một mạng ở Trường Lĩnh, hắn nhất định sẽ bắt nàng ta lấy mạng đền mạng!
15
Thẩm Uyển chết một tháng, Tống Hoài An triệu Tiểu Như đến hỏi.
Cuối cùng hắn không thể không chấp nhận sự thật Thẩm Uyển qua đời.
“Hoàng hậu nương nương lúc đi có nói gì không?”
Tiểu Như quỳ gối trước mặt hắn, thần sắc tiều tụy hơn trước, chỉ cúi thấp đầu nói: “Nương nương lúc đi chỉ nắm lấy tay nô tỳ, nói muốn về nhà.”
Tống Hoài An không khỏi siết chặt tay, lại hỏi: “Nàng… để lại lời gì cho trẫm?”
Tiểu Như lắc đầu: “Không có, nương nương chưa từng để lại lời gì cho bệ hạ.”
“Rầm…”
Chén trà trước mặt Tống Hoài An bị quét rơi xuống đất, mảnh sứ vỡ văng tung tóe ở bên chân.
Sắc mặt của hắn hơi khó coi, tim lại như bị giội nước sôi, thống khổ khó tả.
“Sao nàng lại… không nói gì với trẫm!”
Tiểu Như chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Tống Hoài An, ánh mắt bình tĩnh đến lạ thường.
“Nô tỳ không dám quên, lúc nương nương đi, tay lạnh như băng, nước mắt lăn dài trên gò má, chỉ luôn miệng muốn về nhà, kêu đến mức nghẹn giọng, cuối cùng không ai cứu nương nương, cũng không ai dẫn nương nương về nhà, nương nương không yêu, cũng không hận, nên không muốn để lại lời nào cho bệ hạ, chỉ dặn nô tỳ đốt sạch Trường Xuân cung!”
Từng câu từng chữ như lưỡi dao cứa vào tim Tống Hoài An.
Thì ra là Thẩm Uyển đích thân cho người đốt Trường Xuân cung.
Tống Hoài An lớn lên cùng nàng, sao có thể hắn không biết ý của nàng.
Đến cuối cùng, Thẩm Uyển không muốn để lại gì cho hắn, nàng không muốn có bất kỳ liên quan gì với hắn.
Hắn biết tính nàng kiên quyết, nhưng không ngờ nàng tàn nhẫn với bản thân như vậy, không muốn để mình được toàn thây.
Hắn khoát tay áo, bất lực nói: “Ngươi đi đi, niệm tình ngươi tận tâm với nàng ta như vậy, trẫm sẽ không truy cứu, cũng không uổng công ngươi và nàng chủ tớ tình thâm.”
Đêm khuya thanh vắng, đèn lồng đỏ thẫm treo trước hành lang đung đưa, gió lạnh thổi qua, bóng dáng lay động.
Tống Hoài An đứng dưới hành lang, chợt hồi tưởng đến lúc thiếu niên, khi hắn còn chưa là hoàng đế.
Mỗi con đường trong cung này đều in dấu chân hắn và Thẩm Uyển.
Thẩm Uyển khi đó chỉ vào đèn lồng hỏi hắn: “Hoài An ca ca, huynh xem đèn lồng đỏ này có giống giống đèn lồng trong ngày tân nương xuất giá không?”
Hắn quay đầu nhìn nàng, thấy ánh mắt nàng lấp lánh như có thể soi rọi thiên hạ.
Khi đó, Tống Hoài An không nói, nhưng trong lòng đã tự hứa, sau này nhất định phải cưới nữ tử bên cạnh này làm thê tử, yêu thương nàng trọn đời.
Nhưng hôm nay, đèn lồng của hoàng thành vẫn còn đó, tâm nguyện thời niên thiếu đã thành, nhưng cố nhân đã khuất bóng.
Tiểu Lỗi Tử ở phía sau nhịn không được lên tiếng nhắc nhở: “Bệ hạ, đã cuối thu, đêm khuya sương lạnh, hay là về Dưỡng Cư điện đi?”
Tống Hoài An ngẩn người, trầm mặc một lúc lâu mới mở miệng: “Ngươi đi đưa tro cốt của nàng ta… cho Thẩm Trưng, để nàng ta… về nhà.”
Tiểu Lỗi Tử biết rõ nàng ta đang nói đến Thẩm Uyển.
Hắn đáp ứng, không dám hỏi nhiều.
Tiểu Lỗi Tử từ nhỏ đã đi theo Tống Hoài An, từ khi hắn còn là thiếu niên đến khi hắn đăng cơ, Tiểu Lỗi Tử vẫn tưởng mình hiểu rõ vị đế vương này.
Nhưng đến bây giờ Tiểu Lỗi Tử mới phát hiện, hắn cũng không hiểu vị đế vương trẻ tuổi này.
Rõ ràng trước kia Tống Hoài An yêu Thẩm Uyển như vậy, nhưng sau khi thành hôn lại vứt như giày cũ, vốn tưởng hắn yêu Thục quý phi của Trường Nhạc cung nhưng sau khi Thẩm Uyển chết, Thục quý phi bị đày vào lãnh cung, bệ hạ lại bắt đầu chìm đắm trong hồi ức với Thẩm hoàng hậu.
Tống Hoài An nhìn Tiểu Lỗi Tử lấy ra một cái hũ tro cốt tinh xảo từ trong điện, dẫn người đi ra ngoài cung.
Dường như hắn thấy ở trong màn đêm này, rốt cục Thẩm Uyển cũng vĩnh viễn rời xa hắn.
Bầu trời đêm đen kịt, không một vì sao, Tống Hoài An giương mắt nhìn sang, trước mắt chỉ còn lại một màu đen thăm thẳm.
Hắn nhấc chân chậm chạp đi về phía trước, mọi thứ xung quanh dần mờ ảo, cuối cùng phun ra một ngụm máu tươi.
Cung nhân phía sau sợ tới mức luống cuống tay chân, vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn.
“Bệ hạ! Gọi thái y, mau truyền thái y!”
Trước mắt Tống Hoài An trời đất quay cuồng, cuối cùng chỉ còn lại một vùng tăm tối.



