18
Thẩm Uyển ở tiểu dược cốc có thân phận đặc thù, phụ thân nàng và cốc chủ là bạn tri kỷ nên người trong cốc đều gọi nàng là Thẩm tiểu thư, không cần dò hỏi nhiều, tùy tiện tóm một đệ tử hỏi là biết nàng là ai.
Trong ba ngày tĩnh dưỡng ở đây, Tống Hoài An không ít lần nghe nói đến vị Thẩm tiểu thư này, chỉ là chưa từng gặp qua.
Nhưng nghe tiếng cười này, như xé tan màn sương mù bao phủ tâm trí hắn suốt mấy ngày qua.
Khi nhìn thấy Thẩm Uyển, nàng đang chơi xích đu dưới một gốc cây phượng hoàng, xích đu đu rất cao, tay áo của nàng cũng phất phơ trong gió, giống như một con chim giương cánh bay cao.
Gió nhẹ dập dờn, thỉnh thoảng mấy đóa hoa kim phượng bay xuống, đậu trên tà váy, vương trên mái tóc nàng, như điểm xuyết thêm nét đẹp cho nàng.
Khoảnh khắc ấy, dường như mọi thứ xung quanh đều trở nên tĩnh lặng, Tống Hoài An nhìn bóng lưng nàng, sửng sốt một lúc lâu, ngực bỗng nhiên đau đớn.
“Thẩm tỷ tỷ, người hôm đó mà tỷ cứu về đã đến rồi!” Tay Cố Thính Lan đẩy xích đu dừng lại.
Tiếng cười im bặt, Thẩm Uyển dừng xích đu, xa xa nhìn Tống Hoài An.
Lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt Thẩm Uyển, trong đầu Tống Hoài An bỗng nhiên dâng trào một cơn đau đớn kịch liệt, tựa như có thứ gì đó rất đỗi quen thuộc đang vùng vẫy, cố gắng thoát ra khỏi lớp sương mù dày đặc trong tâm trí hắn, nhưng lại bị một lực vô hình nào đó kìm nén.
“Sao vậy? Khó chịu ở đâu sao?”
Lại ngẩng đầu, không biết Thẩm Uyển đứng ở trước mắt hắn từ bao giờ, đôi mắt sáng như trăng cứ như vậy nhìn hắn.
Tim hắn bỗng thắt lại, bất giác lắc đầu: “Không có việc gì.”
Thẩm Uyển bèn cười với hắn, nụ cười tươi tắn như làn gió xuân: “Đúng rồi, ngươi tên gì?”
Tống Hoài An ngây người, một lúc lâu sau vẫn lắc đầu: “Không nhớ rõ.”
“Phụt.” Thẩm Uyển nhịn không được cười ra tiếng: “Cốc chủ nói ngươi ngã ngã đập đầu, xem ra là thật.”
Khóe môi Tống Hoài An hơi nhếch lên, có chút lúng túng nói: “Cốc chủ nói một thời gian ngắn nữa trí nhớ sẽ khôi phục.”
“Vậy ta nên gọi ngươi là gì?”
Hắn nhìn vào mắt Thẩm Uyển, trái tim bắt đầu đập thình thịch không thể khống chế.
Hắn không biết mình bị gì, dường như rất lâu trước đây đã từng quen biết Thẩm Uyển.
Thấy hắn không nói lời nào, Thẩm Uyển trừng mắt nhìn: “Lần đầu ta gặp ngươi, toàn thân ngươi đều là vết thương, chắc hẳn đang gặp nạn, vậy ta gọi ngươi là Bình An trước đi, hy vọng quãng đời còn lại ngươi sẽ bình an.”
Tống Hoài An chưa kịp nói g ì, Cố Thính Lan ở bên cạnh nhịn không được nói: “Tên này sến thật!”
Thẩm Uyển vừa định phản bác, Tống Hoài An lại gật đầu: “Gọi là Bình An, ta thích.”
Những ngày sau đó cũng trôi qua bình thản, Tống Hoài An là một người có tài hoa, uống rượu làm thơ, chơi cờ múa kiếm, mọi thứ đều tinh thông, rất hợp ý với Thẩm Uyển.
Nhưng càng gần Thẩm Uyển, hắn càng thường xuyên mơ.
Trong mộng nữ tử kia lúc nào cũng giống với bộ dáng Thẩm Uyển, chỉ là nữ tử trong mộng luôn u sầu, dùng ánh mắt cực kỳ ưu thương nhìn hắn, so với Thẩm Uyển tươi cười rạng rỡ, như hai người khác nhau hoàn toàn.
Nhoáng một cái đã nửa tháng trôi qua, trời hiếm khi trong lại bắt đầu đổ mưa.
Thẩm Uyển không nhịn được ho khan hai tiếng, hỏi tiểu dược đồng ở cửa: “Không phải hôm nay Cố Thính Lan đi vào trong thành sao, chưa về nữa à?”
Tiểu dược đồng lắc đầu: “Lúc trước giờ này đã về từ lâu rồi, hôm nay e là gặp chuyện nên chậm trễ.”
Tống Hoài An đặt quân cờ trong tay xuống, rót chén trà nóng đặt trước mặt Thẩm Uyển: “Trước đây ta chưa từng nghe ngươi kể, Cố Thính Lan này là ai? Các ngươi… rất thân nhau à?”
Thẩm Uyển uống một ngụm trà nóng, chậm rãi nói: “Hắn là nhi tử của Trấn Bắc Hầu, từ nhỏ si mê y đạo, lớn lên trong cốc này, mấy năm gần đây thân thể ta không tốt, cũng tĩnh dưỡng trong cốc này.”
Không đợi Tống Hoài An hỏi lại, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vã.
Theo tiếng nhìn sang, là Cố Thính Lan đội mưa đi vào.
Thẩm Uyển tiến lên, tiện thể đưa khăn trong tay: “Lau trước đã, hôm nay xảy ra chuyện gì, nhờ ngươi gửi thư cho phụ thân ta sao rồi?”
Cố Thính Lan nhận khăn lau tay: “Y Châu xảy ra chuyện, toàn thành đều đang tìm người, chắc là một đại nhân vật rất giỏi, hiện tại toàn thành giới nghiêm, ra vào không tiện, may mà ta khinh công tốt, chỉ chậm trễ chút thời gian.”
Thẩm Uyển gật đầu, thở phào nhẹ nhõm: “Hôm qua cốc chủ còn nói với ta ngoài thành Y Châu có dịch bệnh đột phát, hy vọng phụ thân ở trong thành mạnh khỏe.”
Tống Hoài An ở bên cạnh vẫn không nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm Cố Thính Lan thuận tay nhét khăn vào trong ngực, ánh mắt tối sầm lại.
19
Đêm khuya yên tĩnh.
Trong phòng, ánh đèn lay động.
Lão cốc chủ nhắm mắt bắt mạch cho Thẩm Uyển, một lúc lâu mới thu tay lại.
“Cơ thể của ngươi tốt hơn trước nhiều, chỉ là bên trong còn thiếu nhiều chất, tĩnh dưỡng cho tốt, có thể sống được đến năm sau.”
Con ngươi Thẩm Uyển tối sầm, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Trước đó ngài nói thời gian càng dài, chuyện ta quên sẽ càng nhiều, vậy những người gần đây ta biết, ta cũng sẽ quên sao?”
Cốc chủ thở dài: “Tuyền Tuyền, nếu như ngươi nhớ lại tất cả, đó chính là hồi quang phản chiếu, thời gian không còn nhiều.”
Thẩm Uyển nghe tiếng mưa rơi lốp bốp ngoài phòng, nhìn ngọn đèn gần cháy hết, hơi xuất thần.
Nàng đứng dậy ngồi xuống trước bàn, trải giấy nghiền mực, nâng bút vẽ ra một bức họa.
Trên tranh là một nam tử, một thân cẩm y, múa kiếm dưới một gốc đào, chỉ là, không có ngũ quan.
Nàng từng vô số lần mơ thấy cảnh tượng này, nhưng lần nào cũng không thấy rõ người trong mơ trông như thế nào.
Nhất định là nàng quên một người rất quan trọng, hơn một năm nay, không có ai nhắc tới với nàng, nàng cũng không biết phải hỏi sao.
Muốn viết một phong thư cho Thẩm Trưng, nâng bút thật lâu, lại không biết nên hỏi gì.
Sau khi phục hồi tinh thần lại, trên tờ giấy trắng chỉ có thêm hai chữ “Bình An”.
Thẩm Uyển nhìn hai chữ này, sửng sốt một chút, cười nhạt, lại vò thành cục giấy ném đi.
Bình An của nàng, tài hoa hơn người, trêu chọc có khi còn phụng phịu, lúc nhìn nàng, ánh mắt ngốc ngốc đáng yêu.
Trong phòng ngủ Đông Sương.
Cố Thính Lan cầm khăn tay lúc trước Thẩm Uyển lau mặt cho hắn ta, nhìn xuất thần.
Trên khăn tay thêu một gốc hoa đào, ngửi thấy mùi thơm ngát nhàn nhạt, trong đầu hắn ta bất giác hiện ra nụ cười của Thẩm Uyển.
Đang nghĩ ngợi, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa.
“Ai vậy?”
Hắn ta hỏi một tiếng, không ai trả lời.
Hắn ta đành phải đứng dậy đi mở cửa.
Cửa vừa mở, không ngờ Tống Hoài An đứng ở cửa.
Lúc Thẩm Uyển ở đây, Tống Hoài An luôn tỏ vẻ cười yếu ớt, Thẩm Uyển không ở đây, hắn lập tức như bây giờ, sắc mặt lạnh như băng, không có chút biểu cảm nào.
Cố Thính Lan nhíu mày, luôn không thích Tống Hoài An: “Ngươi tới làm gì?”
Tống Hoài An vươn một tay về phía hắn ta, lạnh lùng mở miệng: “Lấy ra.”
Cố Thính Lan vô thức siết chặt khăn tay trong tay: “Lấy gì?”
Tống Hoài An thoáng nhìn khăn tay trong tay hắn ta, một tay nắm chặt cổ tay hắn, rút khăn trong tay hắn tara, dễ như trở bàn tay.
“Đồ của nàng, ngươi không thể nhận.”
Cố Thính Lan cũng không biết tại sao nam nhân này lại có khí lực lớn như vậy, tức đến giậm chân, nhưng có giao thủ cũng không phải là đối thủ của người này.
Hắn ta chỉ đành cười lạnh: “Ngươi thích Thẩm tỷ tỷ à? Đáng tiếc, Thẩm tỷ tỷ không thích ngươi, nàng ấy có người trong lòng rồi!”
Tống Hoài An vốn xoay người muốn đi, nghe hắn ta nói vậy nên dừng một chút.
Thấy hắn có phản ứng, Cố Thính Lan lúc này mới nói tiếp: “Thẩm tỷ tỷ vì hắn sinh một đứa bé, đứa bé kia được nuôi dưỡng ở cấm cốc của tiểu dược cốc!”
Tống Hoài An không khỏi siết chặt tay, trong bóng đêm, không nhìn thấy sắc mặt của hắn.
Nhưng hắn cũng chỉ dừng một chút, quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Tống Hoài An rời đi, Cố Thính Lan cắn răng nói: “Ám Nhất!”
Vừa dứt lời, một ảnh vệ áo đen trên nóc nhà lắc mình nhảy xuống dưới mái hiên, quỳ nửa gối trước mặt Cố Thính Lan.
“Đi tra cho ta, rốt cuộc hắn là ai!”
Ám Nhất chắp tay đáp ứng, lắc mình biến mất trong bóng đêm thâm trầm.



