12
Ngày đầu tiên sau khi Thẩm Uyển chết, Tống Hoài An hạ liền ba đạo thánh chỉ.
Đạo thứ nhất, trong cung không được để linh vị của Thẩm Uyển, không được treo tang, không được nhắc tới hoàng hậu.
Đạo thứ hai, tất cả mọi người không được tiến vào Trường Xuân cung một bước.
Đạo thứ ba, hoàng trưởng tử ban tên Thừa Tự, do Thẩm lão tướng quân nuôi dưỡng, không có chiếu chỉ không được vào cung.
Ngày thứ hai sau khi Thẩm Uyển chết, có đại thần dâng tấu định hoàng hậu thụy hiệu, hoàng đế nhìn thoáng qua, nổi trận lôi đình, mặc kệ.
Vì phải vào sử sách nên do nội đình giám chọn lựa, cuối cùng chọn hai chữ Ninh Gia, sử xưng Ninh Gia hoàng hậu.
Ngự Sử liệt truyền, rải rác vài nét bút: “Ninh Gia hoàng hậu, cả đời làm ác, năm thứ hai, qua đời ở mùa thu.”
Ngày thứ ba sau khi Thẩm Uyển chết, Hoàng đế bị bệnh, trong lúc bệnh nói mê, gọi: “Quán Quán.”
Cung nhân bốn mắt nhìn nhau, không biết là ai.
Ngày thứ tư sau khi Thẩm Uyển chết, Tống Hoài An mơ một giấc mơ.
Mơ thấy năm mười bốn tuổi, phụ hoàng tổ chức Bách Hoa yến, triệu trọng đại thần mang gia quyến vào cung dùng tiệc.
Ngày ấy xuân sắc vừa vặn, hoa đào nở rộ, hắn đi ngang qua Thẩm Kinh các, thấy cửa sổ lầu các bị người đẩy ra.
Hắn đứng cách vài bước quay đầu nhìn lại, đụng phải đôi mắt mang ý cười của Thẩm Uyển.
Hắn đi tới trước, kêu một tiếng: “Khanh.”
Nhưng sương mù trước mắt chợt nổi lên, âm thanh và dáng vẻ cười cười trước mắt tan thành mây khói, biến thành màn đêm đen nhánh lạnh như băng, Thẩm Uyển nằm trên giường, toàn thân là máu, máu tươi tràn tới chân hắn, nhuộm đỏ đế giày.
Thẩm Uyển mở to mắt, nhìn hắn không chớp mắt, cuối cùng rơi một giọt nước mắt.
Là màu đỏ, huyết lệ.
Nước mắt nóng hổi, Tống Hoài An bỗng bừng tỉnh từ trong mộng, đập vào mắt là tẩm điện hoa lệ quen thuộc.
“Bệ hạ, ngài đã tỉnh rồi, quý phi nương nương đang lo lắng lắm!”
Hắn mở mắt ra, thấy Thục quý phi bưng chén thuốc ở bên giường với nha hoàn của nàng ta.
Tống Hoài An nhìn Thục quý phi trước mắt, nàng ta cười lên có vài phần tương tự với Thẩm Uyển lúc còn trẻ, nhưng rồi lại chỗ nào cũng không giống.
Thục quý phi buông chén, nói chuyện, vẻ mặt dịu dàng: “Mấy ngày nay bệ hạ không tới Trường Nhạc cung, ta rất nhớ bệ hạ.”
Thẩm Uyển và Thục quý phi là người hoàn toàn khác nhau, Thẩm Uyển chưa bao giờ nói nhớ hắn, yêu hắn, Thục quý phi tuy rằng không biết nói, nhưng lại luôn tìm cách biểu đạt tâm ý của mình.
Tình yêu của nàng ta nhiệt liệt mà thẳng thắn, khác với Thẩm Uyển trầm mặc yên lặng.
Có đôi khi Tống Hoài An cũng sẽ nghĩ, nếu có một ngày, Thẩm Uyển không còn bướng bỉnh nữa, cũng dịu dàng mềm mỏng như vậy, có phải hắn sẽ cưng chiều nàng hơn không?
Hắn nhớ rõ ràng, lúc trẻ hắn còn hận không thể hái trăng sao trên trời xuống cho Thẩm Uyển, nàng nhíu mày một cái, hắn đã cảm thấy tim mình tan nát.
Bắt đầu từ khi nào, hắn bắt đầu đề phòng nàng, hoài nghi nàng?
Là khi hắn bắt đầu lên ngôi vị hoàng đế, hay là quyền thế Thẩm gia ở trong triều mạnh hơn?
Hắn không nhớ rõ, năm năm qua, đủ để mài mòn tâm tính thiếu niên của hắn.
“Sao vậy? Vẫn không thoải mái sao?” Thục quý phi lại ra dấu hỏi hắn.
Tống Hoài An bỗng nhiên bắt lấy cổ tay nàng ta, thần sắc âm u: “Trẫm hỏi ngươi, ngày đó hoàng hậu sinh, rốt cuộc ngươi đã làm gì?”
Trên mặt Thục quý phi hiện lên vẻ bối rối, muốn giơ tay giải thích, nhưng tay phải bị Tống Hoài An nắm chặt.
Nha hoàn bên cạnh vội dập đầu giải thích: “Bệ hạ, ngày đó quý phi nương nương thân thể không thoải mái, nô tỳ liền triệu tập thái y đến khám bệnh thay nương nương, hôm đó thật sự nguy hiểm, nô tỳ sợ quý phi có sơ xuất, lúc này mới không để ý đến bên hoàng hậu nương nương, xin bệ hạ giáng tội!”
Tống Hoài An chỉ nhìn Thục quý phi, giọng điệu lạnh lùng: “Ngươi nghĩ trẫm chán ghét hoàng hậu, còn ỷ vào ngươi đã cứu mạng trẫm, cho nên, hại chết một hoàng hậu cũng không sao, trẫm sẽ che chở ngươi, đúng không?”
13
Trong điện đèn đuốc chập chờn, làm nổi bật sắc mặt phá lệ âm trầm của Tống Hoài An.
Bầu không khí xung quanh dường như đã lạnh đến mức khiến người ta không dám thở mạnh.
Thục quý phi không ngừng lắc đầu phủ nhận, sốt ruột khoa tay múa chân, giải thích mình vô tội.
Tống Hoài An đột nhiên buông tay ra, thấy Thục quý phi ngã ngồi xuống đất, bỗng nhiên cười: “Đúng vậy, trẫm ghét Thẩm Uyển, nàng ta là nữ nhân tính tình bướng bỉnh nhất, không hiểu phong tình nhất mà trẫm từng gặp!”
Nha hoàn bên cạnh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đỡ quý phi từ trên mặt đất lên nói: “Như thế, bệ hạ nhất định không thể vì vậy mà sinh lòng hiềm khích với quý phi nương nương!”
Tống Hoài An ngồi bên giường, lạnh nhạt nhìn người hai người trước mắt, ánh mắt lập tức lạnh lẽo: “Nhưng, hôm nay, trẫm muốn cho tất cả mọi người biết, trên đời này, chỉ có ta có thể chán ghét nàng ta, chỉ có ta có thể quyết định sinh tử của nàng ta! Cũng chỉ có ta có thể bắt nạt nàng ta!”
Hắn bỗng nhiên đứng lên, cả giận nói: “Người đâu! Mang điêu nô này đi, phanh thây xé xác!”
Nha hoàn khóc lóc cầu xin người kéo xuống, cung nhân trong điện thấy thế, không dám ngẩng đầu.
Tống Hoài An tiến từng bước tới gần Thục quý phi, thấy sắc mặt nàng ta tái nhợt, chỉ còn lắc đầu.
Hắn bóp cổ nàng ta, giờ khắc này, con ngươi của hắn hận ý cuồn cuộn.
“Từ ngày ngươi tiến cung, trẫm đã nói với ngươi rồi, ngươi muốn gì trẫm cũng cho ngươi, chỉ là không được đặt chủ ý lên đầu hoàng hậu, ngươi cho rằng ngươi cứu trẫm, trẫm sẽ không giết ngươi sao?”
Ánh mắt Thục quý Phi kinh hãi, cảm giác khó thở dần dần bao vây nàng ta.
Ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân, một tiểu thái giám ở cửa thông báo: “Bệ hạ, Thẩm lão tướng quân đã đến, thỉnh cầu gặp mặt bệ hạ!”
Vừa dứt lời, ngoài cửa vang lên một giọng nói già nua khàn khàn: “Bệ hạ, lão thần xin bệ hạ ban thưởng thi thể tiểu nữ cho lão thần, Tuyền Nhi là tiểu nhi nữ của Thẩm gia ta, nếu đã không xứng được hạ táng như tang lễ của hoàng hậu thì xin bệ hạ cho phép lão thần đón con gái về nhà, để nó có bài vị an nghỉ, hưởng hương khói phụng thờ!”
Tống Hoài An khựng lại, bỗng chốc toàn thân như mất hết sức lực.
Thục quý phi nhân cơ hội vùng khỏi tay hắn, thở dốc lấy lại hơi thở.
“Mong bệ hạ nể tình lão thần chinh chiến nửa đời, không ngại khó khăn vất vả, để lão thần cho nhi nữ được an nghỉ!”
Ngoài cửa điện, từng câu từng chữ, ai oán vang vọng.
Tống Hoài An đi ra ngoài, đột nhiên cảm thấy bước chân nặng trĩu chì.
Cửa điện nặng nề mở ra, hắn nhìn thấy Thẩm Trưng lão tướng quân mái tóc bạc trắng phất phơ trong gió, vị thiết huyết tướng quân sa trường đổ máu không đổ lệ, nhưng giờ phút này lại quỳ gối trước mặt hắn, nước mắt giàn giụa.
Dường như chỉ mới một đêm, Thẩm Trưng già đến mức tóc bạc trắng, trên mặt cũng thêm mấy vết nếp nhăn sâu như rãnh cuốc.
Tống Hoài An từng vô cùng kiêng kị, vô cùng thống hận người trước mắt, nhưng giờ phút này mọi lời nói đều nghẹn lại trong cổ họng.
Thấy Tống Hoài An đi ra, Thẩm Trưng dập đầu liên tục : “Cầu xin bệ hạ, để lão thần đón nhi nữ về nhà!”
Bóng đêm như mực, bỗng nhiên Tống Hoài An ý thức rõ rang rằng, dù hắn không muốn nghe thế nào, dù hắn trốn tránh thế nào, Thẩm Uyển cũng đã chết rồi, mãi mãi rời xa hắn.
Nhận thức này khiến một cơn đau đớn tột cùng bỗng dâng trào trong lòng hắn.
Trong tích tắc, hắn có chút nghẹn ngào, khó nhọc thốt ra từng chữ: “Hoàng hậu… An táng ở đâu?”
Tiểu Lỗi Tử quỳ rạp xuống đất: “Trường Xuân cung… xảy ra hỏa hoạn… thi thể củmẫu thân nương bị thiêu rụi… chỉ còn lại… đám cung nhân chỉ… thu lại được một vốc tro tàn…”
Thẩm Trưng dừng động tác dập đầu, im lặng thật lâu, nghe thấy tiếng khóc trầm thấp của lão nhân.
Một giọt lệ nóng hổi bất ngờ lăn dài trên gò má Tống Hoài An.
Hắn lảo đảo, hài cốt cũng không còn?
Hắn cảm giác một nơi nào đó trong lòng đau đến muốn nổ tung, chỉ còn lại máu thịt be bét.
Hắn đã nói, dù chết nàng cũng là người của hắn, thi thể nàng sẽ được an táng trong hoàng lăng của hắn, cùng hắn chìm vào giấc ngủ ngàn thu, hóa thành cát bụi lịch sử.
Cho dù sau này hài cốt của họ bị người đời đào lên, họ cũng sẽ nằm cạnh nhau trong cùng một quan tài, không ai có thể chia lìa.
Nhưng sao nàng lại đi sạch sẽ như vậy?
Thẩm Trưng chậm rãi đứng dậy, lưng thẳng tắp lần đầu tiên dùng giọng điệu kiên quyết nói với bậc đế vương: ” Bệ hạ, xin hãy để lão thần mang vốc tro cốt cuối cùng này về Thẩm gia!”
Tống Hoài An không chút suy nghĩ liền cự tuyệt: “Nàng là hoàng hậu của trẫm!”
Thẩm Trưng bỗng nhiên nắm chặt vạt áo của hắn, ánh mắt già nua không chút sợ hãi.
“Bệ hạ còn muốn Thẩm gia thế nào nữa? Lão thần tự biết công cao chấn chủ, bao năm qua chưa từng cầu xin bệ hạ bất cứ điều gì, nhưng bệ hạ lại nghĩ rằng nhi nữ của lão thần không ai thèm lấy, Thẩm gia muốn thấy sang bắt quàng làm họ nên mới gả nhi nữcho ngài sao?”
“Nếu không phải nhi nữ có ý với bệ hạ, lão thần dù chết cũng không muốn gả nhi nữ vào hoàng gia để chịu khổ! Hôm nay, con bé chết thảm trong cung, bệ hạ không cho trong cung treo tang, không cho lập bài vị, chẳng lẽ muốn nó chết cũng chỉ có thể làm cô hồn dã quỷ sao! Nếu vậy, bệ hạ cứ giết lão thần đi!”



