Skip to main content

Trang chủ Hành Bất Đắc Dã Chương 7: Bức tranh

Chương 7: Bức tranh

7:43 sáng – 24/05/2025

Một tập tranh vẽ, lại khơi dậy một cơn sóng dữ.
Tương Dã dứt khoát mở hết các hộp đựng đồ ra, kiểm tra các loại đồ vật một lượt, lớn nhỏ không bỏ sót. Đương nhiên, trọng điểm kiểm tra vẫn là tập tranh vẽ.
“Bình thường ông lão dựa vào viết chữ bán tranh để kiếm tiền, tập tranh như vậy ông ấy còn tới vài quyển lận. Thật ra tôi vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ, tranh ông ấy bán ra ngoài tệ hơn tranh ông ấy tự vẽ riêng rất nhiều. Rõ ràng ông ấy có thể vẽ đẹp hơn, nhưng ông ấy thà nhận vài trăm tệ cho một bức tranh cũng không muốn vẽ đẹp hơn chút nào.”
Lúc đầu Tương Dã còn tưởng rằng đây là sự cố chấp kỳ lạ gì đó của nghệ thuật gia, cũng giống như tính tình kỳ lạ của ông lão vậy, nhưng bây giờ cậu ngẫm lại, cảm thấy có lẽ là do ông lão không muốn lộ rõ trước mặt người khác cho nên chỉ có thể ngụy trang cho chính mình.
“Anh xác định bức tranh lúc nãy là Lộc Dã?” Cậu lại hỏi.
“Cục điều tra hình sự bắt được không ít người của Lộc Dã, bức tranh này không khác lắm so với cảnh bọn họ miêu tả.” Hình Trú nói.
“Trước giờ mấy người thật sự chưa tận mắt nhìn thấy Lộc Dã sao?”
“Đó là một con đường không có lối về.”
Không có lối về?
Hình Trú tiếp tục giải thích, không có lối về không phải là đường xuống suối vàng, mà là một con đường không thể quay đầu. Không chỉ riêng người bên ngoài vĩnh viễn không tìm thấy Lộc Dã, ngay cả người ra khỏi Lộc Dã cũng không thể về lại bằng đường cũ. Rời đi chính là rời đi, từ nay về sau cắt đứt tiền duyên, không bao giờ quay đầu lại nữa.
Tương Dã: “Vậy đưa chìa khóa về bằng cách nào?”
Hình Trú: “Cúng tế. Bọn họ có nghi thức đặc biệt, cũng giống như thắp hương thờ cúng, nghi thức thành công, chìa khóa sẽ trở lại Lộc Dã.”
Nghe như thế, lại giống hệt như ma vậy. Người đã chết, biến thành ma, người sống đốt vàng mã cho họ, ma có thể nhận được.
Vậy những đứa trẻ bị rút xương đó còn sống không?
Tương Dã cũng muốn hỏi, lời lại nghẹn lại trong cổ họng, hỏi không nổi. Cậu hỏi ngược lại: “Vậy chìa khóa đầu tiên là từ đâu tới? Anh nói chỉ có đứa trẻ được sinh ra giữa người của Lộc Dã và người bên ngoài mới có được đặc tính của cả hai thế giới, trở thành chìa khóa. Nhưng nếu như là đoạt xác xong mới sinh con ra, có lẽ không phù hợp với điều kiện này nhỉ?”
Đoạt xác, thân thể là của người khác, chỉ có linh hồn là của mình, sinh con ra dưới tình huống như thế, sợ rằng trên người chẳng có đặc tính nào đến từ Lộc Dã nữa cả.
Nhưng người của Lộc Dã muốn đi ra ngoài, thì nhất định sẽ bị thiêu thân xác, đây là một cái nghịch lý.
Hình Trú nói: “Lúc Sở Liên còn ở Cục điều tra hình sự đã từng nói, Lộc Dã lưu truyền một câu chuyện. Không biết bao nhiêu năm trước, nơi đó vẫn còn ở trạng thái ngăn cách, người ở bên trong không biết bên ngoài thế nào, cũng căn bản không muốn rời khỏi Lộc Dã, bởi vì phương thức phá hủy thân thể là dùng lửa thiêu, cực kỳ đau đớn, không người nào nguyện ý đi chịu đựng sự tra tấn dã man khủng khiếp ấy chỉ vì một hy vọng mơ tưởng hão huyền. Thế nhưng có một ngày, một một người phụ nữ đi thám hiểm nhầm vào Lộc Dã, cô mang đến tin tức ở bên ngoài, miêu tả một thế giới hoàn toàn mới, từ đó về sau —”
Tương Dã trầm giọng: “Chiếc hộp ma thuật Pandora bị mở ra.”
Tống Linh giả từng nói Lộc Dã là một nơi giống như địa ngục, Tương Dã cảm thấy lời ấy hẳn không phải là nói dối. Dưới tình huống như vậy, một thế giới mới tuyệt đẹp đến tột cùng có bao nhiêu cám dỗ mê hoặc, có thể tưởng tượng được.
Hầu như Tương Dã cũng có thể đoán ra được hướng phát triển tiếp theo của câu chuyện, người phụ nữ kia tới Lộc Dã sau đó sinh con với người của Lộc Dã.
Đứa bé này chính là cái chìa khóa đầu tiên.
Có chìa khóa rồi, thì có người có thể đi từ Lộc Dã ra một cách nguyên vẹn. Anh ta hoặc cô ta, có thể sinh đời sau ra cùng với người bên ngoài, chìa khóa sinh ra chìa khóa, tội lỗi lại càng thêm tội lỗi, vô cùng vô tận.
Hình Trú tiếp tục nói: “Cho đến nay chúng tôi vẫn không tìm thấy con đường kết nối với Lộc Dã, đã thẩm vấn rất nhiều người nhưng cũng không có kết quả. Nếu như câu chuyện đó là thật, vậy người phụ nữ kia chính là trường hợp ngoại lệ duy nhất.”
Tương Dã nhíu mày suy nghĩ sâu xa, cậu nghe câu chuyện của Hình Trú xong, lại nhìn bức tranh của ông lão, rốt cuộc vẫn cảm thấy không đúng lắm. Tranh này nhìn rất mơ hồ, càng giống như là hình ảnh trong tưởng tượng, nhưng cậu lại cảm nhận được sự thật một cách hoang đường.
Hình Trú nhìn ánh mắt của cậu rồi nói: “Những người tối qua cậu nhìn thấy, phần lớn đều là những người bình thường không có liên gì đến Lộc Dã.”
Tương Dã hơi sốc, thật sự không hề ngờ tới là loại tình huống này, cậu theo bản năng cho rằng những người đó là một phe, vậy chắc chắn là biết hết gốc rễ của nhau.
“Tôi đã nói rồi, cái giá phải trả cho việc đi qua cánh cửa đó là cực kỳ thảm hại, cho nên người rời khỏi Lộc Dã, phần lớn đều có chìa khóa. Nhưng để có được chìa khóa thì không dễ dàng chút nào, bắt buộc phải sinh ra đời sau rồi rút xương, cho nên dựa theo số liệu dự đoán của Cục điều tra hình sự, số lượng người của Lộc Dã lăn lội bên ngoài chưa tới một trăm.” Hình Trú nói.
Tương Dã suy nghĩ theo tuyến suy nghĩ này một chút, về cơ bản có thể hiểu được.
Để sinh được một đứa trẻ thì cần tới gần mười tháng, trước sau tối thiểu cũng phải cần một năm. Người của Lộc Dã cũng không thể toàn là người xấu được, cũng không thể tàn nhẫn đi rút xương đứa bé, hoặc là căn bản không muốn trở nên xấu xa, cho nên số lượng chìa khóa tuyệt đối sẽ không tràn lan.
Hơn nữa sự tồn tại của Cục điều tra hình sự, ở một mức độ nhất định nào đó, tình trạng này đã được kiềm chế.
Có điều nghĩ như vậy, người cầm được chìa khóa ra ngoài cũng chưa tính là gì, có thể chịu được đau đớn bị lửa thiêu mà rời khỏi Lộc Dã, mới là người tàn nhẫn độc ác.
Tương Dã: “Vậy còn anh Bùi?”
Hình Trú: “Độc ác.”
Thì ra là vậy.
Tương Dã lại cúi đầu lật xem tập tranh, trên tập tranh ngoài bức vẽ Lộc Dã ra, còn có một số tác phẩm thiên về dòng ý thức, trong phút chốc nhìn không ra rốt cuộc là vẽ cái gì.
Cậu lập tức yêu cầu Hình Trú cho xem ảnh của Sở Liên, kết quả càng xem càng thấy quen.
Đó là một người đàn ông trẻ tuổi lịch thiệp lại trắng nõn nà, tóc nửa dài không ngắn, khoảng chừng hai mươi mấy tuổi, rất có phong độ của người trí thức, môi nở nụ cười, nhìn không ra lai lịch thật sự.
Tương Dã càng nhìn càng cảm thấy quen mắt, nhưng sao cậu lại biết Sở Liên được cơ chứ? Hơn nữa đây rõ ràng bức ảnh đã chụp từ nhiều năm trước, khi đó Sở Liên còn trẻ…
Đúng rồi, đây là Sở Liên lúc còn trẻ!
Tương Dã lập tức tưởng tượng ra dáng vẻ già đi của người nọ, nếu như lớn hơn mười mấy hai mươi tuổi, đeo một đôi kính gọng vàng, vậy há không phải là…
“Tôi đã thấy ông ta!” Tương Dã hồi tưởng lại ngày cậu đưa ông lão đi hỏa táng, ở nhà tang lễ, người đàn ông này che ô đứng trong một góc hành lang!
“Cậu chắc chắn không?” Vẻ mặt Hình Trú cũng nghiêm túc lại.
“Tuyệt đối sẽ không nhận nhầm, ngày hôm đó trong nhà tang lễ rất ít người, cả một buổi sáng chỉ có một mình ông lão đợi hỏa táng. Người kia che ô ở trong hành lang đứng yên thật lâu, cho nên tôi mới chú ý tới ông ta.”
Đó là ngày mười chín tháng tư, ở Cốc Vũ.
Mười giờ sáng, bầu trời cũng hợp với hoàn cảnh mà mưa phùn lất phất. Ông lão không có họ hàng nào khác, chỉ có duy nhất một mình Tương Dã, cậu là một con bạch nhãn lang trong lời cha mẹ giả chưa nuôi được ngày nào, đương nhiên sẽ không khóc tang vì ông.
Tương Dã chỉ cảm thấy có chút ngột ngạt, muốn đi ra ngoài hít thở không khí. Ai biết khi quay người lại thì cậu liền đối diện với một đôi mắt ẩn giấu dưới lớp mắt kính dày xuyên qua bức tường thủy tinh.
Mắt phượng nhỏ dài, ý cười quẩn quanh, tao nhã lại khéo léo. Ông ta gật đầu với Tương Dã, áo vest giày da, che dù ở hành lang, một người kỳ lạ.
Bây giờ Tương Dã đã hiểu, ông ta mặc đồ đen che ô đen, là đi đưa ông lão.
Lúc này Hình Trú nhận được điện thoại, cửa sổ mới đến rồi. Anh ra ngoài đi lấy, Tương Dã ở lại trong phòng để đồ một mình, tiếp tục tìm kiếm đầu mối.
Thật ra căn phòng để đồ này chính là phòng của ông lão, sau khi ông chết, Tương Dã mới đổi nó thành phòng để đồ. Di vật của ông lão cũng không nhiều, bình thường ngoài vẽ, hút thuốc ra, còn lại ông hầu như là một người không hề có ham muốn.
Còn cái gì bị bỏ sót không?
Còn tin tức gì mà cậu không chú ý, bỏ qua không?
Tương Dã lao tâm khổ sở. Trước và sau khi ông lão mất cậu đều đang trong giai đoạn chuẩn bị thi đại học, trường học yêu cầu bắt buộc học sinh tham gia tự học buổi tối, cho nên ngày nào cậu cũng đều đi sớm về muộn, cậu cảm thấy rất đột ngột đối với tình huống của ông lão.
Nếu nói suốt khoảng thời gian đó có cái gì khác thường…
Sức khỏe ông lão trở nên kém đi, nhưng trước nay sức khỏe của ông vẫn luôn không tốt, cũng không phải đột nhiên trở nên kém đi vào một ngày nào đó. Thời gian Tương Dã không để ý đến ông, có lúc thím Tiền sẽ mang cơm qua giúp, cũng không nghe thấy thím Tiền nhắc qua có cái gì khác thường.
Tương Dã càng nghĩ càng say sưa, không cẩn thận hít vào một ít bụi, sặc một cái rồi ho khan.
Hình Trú vừa tới cửa chợt nghe thấy một trận ho khan kịch liệt, bước nhanh vào trong phòng, đỡ lấy Tương Dã.
Tập tranh vẽ trong tay Tương Dã rơi trên mặt đất, lật tới một tờ vẽ tranh phong cảnh, cậu nhìn chằm chằm hoa trên bức tranh, đột nhiên ngộ ra điều gì đó, nắm chặt cánh tay Hình Trú, nói: “Hoa, là hoa!”
Những ngày trước khi ông lão chết, Tương Dã thấy trên bệ cửa sổ trong phòng ông, cũng chính là căn phòng này, nhìn thấy có một bình thủy tinh cắm hoa.
Một mình ông lão đau ốm trên giường, không thể có sức lực mà xuống lầu hái hoa, thím Tiền lại càng không thể nào có cái nhã hứng thanh lịch này, chỉ có thể là khách từ bên ngoài mang đến.
Khách từ đâu đến?
Khách là ai?
Công nhân mang cửa sổ mới tới câu nệ đứng ở cửa, không dám động đậy, cũng không dám hỏi. Lần đầu tiên bọn họ tới một nơi quỷ dị như này để lắp cửa sổ, lại còn là buổi tối muộn nữa chứ, nếu không phải người mua thanh toán tiền gấp đôi, còn lâu bọn họ mới đến.
Mãi mới đợi được người đàn ông cao lớn lúc nãy đi ra, chỉ huy bọn họ lắp cửa sổ cho ổn thỏa, hai người nhanh chóng bỏ chạy như bay, sợ gặp phải ma.
Tương Dã đã dịu lại, không còn ho khan nữa, đáy mắt lại nổi lên tầng sương giá một lần nữa.
Nếu như cậu nhớ không sai, Sở Liên đã xuất hiện từ lâu rồi. Ông ta tự nhiên nhàn nhã qua lại nơi này ngay dưới mí mắt của Tương Dã, thậm chí còn có lòng thanh thản cắm hoa, mà Tương Dã là người duy nhất bị che trong bóng tối, không hề biết gì cả.
“Cậu xem cái này đi.” Hình Trú đưa điện thoại tới, cho cậu xem tư liệu của Tương Tề.
Tương Dã vừa mới nhìn lướt qua thì hô hấp gần như ngừng lại. Ngày tháng năm sinh của Tương Tề đặt ở đó, giống như đang mạnh mẽ chế nhạo cậu, mười tám năm đầu đời của cậu, chỉ hoàn toàn sống trong sự dối trá, chẳng có gì là chân thật.
Hình Trú nói: “Đại khái là Tương Tề và Sở Liên là người quen cũ, nhưng tình huống cụ thể còn cần phải điều tra đã.”
Tương Dã nắm chặt tay lại, bên môi lại cong lên ý cười, “Tra, sao lại không tra chứ, tra toàn bộ gốc rễ ông ta, để tôi xem xem rốt cuộc còn gạt tôi chuyện gì nữa.”
Dứt lời, Tương Dã vòng qua Hình Trú, bước nhanh vào phòng khách. Cậu bị tức đến mức hồ đồ luôn rồi, bây giờ mới nghĩ ra, hôm qua vội vàng rời đi cùng cha mẹ giả, máy nghe lén trong phòng khách còn chưa tháo ra.
Thứ này mặc dù là đồ second hand, nhưng cũng có chức năng lưu trữ. Tương Dã xuất nội dung bên trong ra, phóng ra ngoài, tiếng dòng điện rè rè vang lên.
Nhưng cũng chỉ có tiếng dòng điện, một lát sau dường như có tiếng gió nhẹ đập vào cửa kính, không được rõ cho lắm.
Tương Dã điều chỉnh với tốc độ ánh sáng, cứ để nó phát ra như vậy, sau đó cậu hỏi về sự mất tích của Sở Liên hồi đó. Nhưng lúc đó Hình Trú cũng vẫn chưa gia nhập Cục điều tra hình sự, tin tức anh lấy được cũng bị giới hạn chỉ vỏn vẹn trong tài liệu giấy.
“Năm đó có một vụ án lớn, Cục điều tra hình sự truy xét được một lô chìa khóa rơi xuống, điều tra về phía trước. Sở Liên cũng tham gia lần hành động đó, nhưng cuối cùng không ai sống sót trở về, người của Cục điều tra hình sự, người của Lộc Dã, hầu như đều chết hết. Lúc những người khác của Cục điều tra hình sự phát hiện ra được có gì đó không đúng mới đi tìm, thì chỉ tìm được một đoạn video trong điện thoại di động.”
Video quay được là thảm cảnh người thương người chết đầy đất, Sở Liên là người duy nhất còn đang đứng, ông ta đang rút dao ra khỏi lồng ngực của một thành viên của Cục điều tra hình sự, cầm một dây chuyền được xâu thành bởi những chiếc chìa khóa xương trên mặt đất lên, cứ thế mà rời đi.
Hình Trú là người kế thừa thế hệ mới của Cục điều tra hình sự, đương nhiên đã xem qua cái video có thể được coi là tuyệt mật này. Đến bây giờ anh còn nhớ rõ ánh mắt sau cùng của Sở Liên kia, thê lương lại thấm thía, trên gương mặt nhuốm máu ấy thậm chí còn mang theo ý cười, giống như bông hoa sen đỏ ở địa ngục.
“Xin chào.”
Âm thanh đột ngột vang lên bên tai, trùng hợp mà tiếp nối hồi ức của Hình Trú, giống như là Sở Liên quay đầu lại trong video đang chào hỏi với bọn họ vậy.
Càng đáng sợ hơn nữa là, đây chính là giọng của Sở Liên.
Bởi vì đây là tiếng trong máy nghe lén.
Vẫn rè rè như trước, giọng của Sở Liên cũng càng ngày càng gần, có vẻ giống như ông ta đi ngay tới trước máy nghe lén, mỉm cười chào hỏi bọn họ, “Tôi là Sở Liên.”
“Có lẽ cậu biết tên tôi.”
“Tôi về rồi đây.”
“Rất xin lỗi vì đã biến mất lâu như vậy, tôi biết trong lòng cậu chắc chắn có rất nhiều nghi ngờ, đúng không? Bạn nhỏ Tương Dã. Tề Tề nói tên cậu giống với ông ấy, là một người tính tình hoang dã khó thuần, nói vậy sẽ gây ra rất nhiều rắc rối, nhờ tôi chăm sóc cậu nhiều hơn.”
“Ngày đó thấy cậu ở nhà tang lễ, thật đáng tiếc không thể nói với cậu vài câu, có thể cậu sẽ rất hứng thú nghe tôi kể chuyện ở Lộc Dã, tuy rằng cảnh sắc ở chỗ đó trước sau như một, cực kỳ đơn điệu.”
“Chờ mong lần gặp mặt sau với cậu nhé.”
“À đúng rồi, nếu như cậu thật sự muốn biết chân tướng như vậy, có thể đi tra tài khoản ngân hàng của Thẩm Duyên Chi một chút, có lẽ sẽ có thu hoạch bất ngờ. Thuận tiện cho cậu một lời khuyên: luyện chạy bộ nhiều một chút, mới tiện chạy thoát thân.”
Ngay sau đó đó là tiếng của một trận mưa rào gió thổi, giống như là cửa sổ bị đẩy ra, đèn sàn và bếp lò lần lượt rơi xuống đất. Sau khi tiếng huyên náo qua đi, tất cả lại khôi phục lại yên tĩnh, thật lâu sau cũng không có tiếng giọng nói truyền đến.
Tương Dã tua đi tua lại nhiều lần, xác nhận bên trong không truyền tới giọng của Sở Liên nữa, lúc này mới bỏ qua.
Sở Liên trở về không nghi ngờ gì nữa là một lời tuyên cáo, không có ai biết ông ta ở đâu, nhưng lại giống như là chỗ nào ông ta cũng có mặt. Ngay cả Hình Trú cũng không nghĩ ra, khi anh cho rằng tin tức của Sở Liên chỉ là một cái cờ hiệu, lúc vội vàng cứu Tương Dã, Sở Liên lại thực sự xuất hiện trong tòa nhà mục nát, để lại một đoạn ghi âm như vậy.
Vậy bây giờ ông ta đang ở đâu, còn đang ở Giang Châu sao?
“Quyết Minh.” Hình Trú đeo lại tai nghe, ra lệnh điều tra kỹ lưỡng.
Một đêm này, bất kể là Hình Trú hay là Tương Dã cũng đều khó mà ngủ được.
Tương Dã lại có loại cảm giác bị người rình mò này, không hẳn là có ai đó ở trong bóng tối nhìn chằm chằm cậu, mà là trong lòng. Cậu mơ mơ màng màng giống như đang ngủ, chờ đến khi nhìn thấy ánh mặt trời ngày hôm sau, thì lại còn tệ hơn so với không ngủ.
Mùi thơm của bữa sáng khiến cho dây thần kinh đang buộc chặt lại của Tương Dã thư giãn hơn chút, cậu đi vào phòng khách, nhìn thấy Hình Trú đang dùng chảo làm trứng ốp la trên bếp lò.
Trải qua sự kiện cô tiên ốc tối qua, Tương Dã rất hài lòng tiếp thu tình huống này, cho dù sợ bây giờ Hình Trú rút súng ra sống mái với cậu, cậu cũng có thể bình thản ung dung.
“Tra được cái gì rồi sao?” Cậu hỏi.
“Hai ngày trước khi cha mẹ cậu xảy ra chuyện, có người đã chuyển năm trăm ngàn vào tài khoản của cha cậu, nhưng đến nay vẫn chưa có ai sử dụng.” Hình Trú để trứng ốp la vừa làm xong vào bát rồi đưa tới.
Tiểu Tinh Linh còn đang ríu rít trong tai nghe: “Bữa sáng chỉ ăn trứng ốp la thôi là không được đâu, Tương Dã còn đang tuổi ăn tuổi lớn đó, cần phải uống sữa tươi với sữa bò có biết không? Ực ực ực, uống sữa bò…”
Tương Dã không nghe thấy, còn đang cầm bát suy nghĩ.
Cha cậu chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, ai lại chuyển cho ông ấy năm trăm ngàn được chứ? Lại còn chuyển vào thời điểm mấu chốt đó. Nói chung, đột nhiên nhận được số tiền lớn, xác suất lớn nhất là đã có giao dịch gì đó.
Tương Dã: “Ai chuyển cho ông ấy?”
Hình Trú nhìn cậu một cái, không trả lời ngay, qua hai giây mới nói: “Người của Lộc Dã, sau này đã chết trong vụ việc của Sở Liên.”
Người của Lộc Dã đưa tiền cho Thẩm Duyên Chi, chuyện này rất khó làm cho người ta không tưởng tượng ra được ý tưởng xấu nào.
Có điều rận nhiều quá sẽ không còn cảm thấy ngứa, Tương Dã đã không phải là Tương Dã của hôm qua nữa rồi, cậu ăn hai ba miếng đã hết trứng, buông chén đũa xuống, nhân tiện nói: “Tôi cần tới nhà tang lễ một chuyến.”
Sở Liên từng xuất hiện ở nơi nào, cho dù có để lại cái gì không đi chăng nữa thì Tương Dã đều muốn tới nhìn một lần.
Buổi sáng hơn tám giờ, nhà tang lễ.
Tương Dã hỏi thăm nhân viên về tình hình ngày mười chín tháng tư hôm đó, tuy rằng đã qua hai tháng, nhưng thật ra họ còn có chút ấn tượng với Tương Dã. Thứ nhất, Tương Dã trông rất trưởng thành; thứ hai, trong nhà chỉ có một một đứa trẻ đưa người già đi hỏa táng, cũng rất ít khi thấy tình huống như vậy.
“Cậu vừa nói như vậy, thật ra tôi chợt nhớ ra đúng là có một người đàn ông đứng trên hành lang, là một người rất lịch thiệp, còn đeo kính mắt, giống như một giáo sư đại học, có điều tôi không nhớ rõ ông ta rời đi lúc nào.”
Tương Dã không hỏi ra được manh mối gì, còn đứng ở chỗ Sở Liên đứng hôm đó. Đứng chỗ này nhìn ra ngoài, có thể thấy cây đại thụ trong sân, chỗ kia còn có một cửa hàng tạp hóa, Hình Trú đang đứng trước cửa hàng tạp hóa.
Hình Trú mua một chai sữa bò đi tới, đưa cho Tương Dã.
Tương Dã con mẹ nó không hiểu ra sao.
Bỏ đi.
“Mắt thấy chưa chắc đã là thật. Nhận được năm trăm ngàn không thể nói lên cái gì cả, chí ít năm trăm ngàn này vẫn còn nguyên vẹn. Sở Liên giết người của Cục điều tra hình sự, cũng không thể kết luận rằng ông ta là kẻ phản bội. Lỡ như người bị ông ta giết mới là kẻ phản bội thì sao?” Tương Dã nói.
“Nhưng ông ta đã lẩn trốn.” Hình Trú nói.
“Cho nên phải tìm được ông ta, mặt đối mặt chất vấn.” Tương Dã nắm chặt bình sữa bò. Từ nội dung trong máy nghe trộm tối qua nghe ra, Sở Liên chắc chắn còn sẽ xuất hiện lần nữa, nhưng trước lúc này, chủ động tìm ra ông ta, mới là thượng sách.
Nhưng biển người mênh mông, rốt cuộc là phải đi đâu tìm mới được đây?