Lần tiếp theo Tương Dã tỉnh lại là khi cậu đang ở trong phòng của một khách sạn xa lạ.
Căn phòng âm u, chỉ có một tia sáng chiếu qua khe hở của tấm rèm cửa, tình cờ chiếu vào khuôn mặt Tương Dã. Cậu đưa tay che mặt, muốn ngồi dậy, nhưng xương cốt vẫn đau nhức, đầu óc cũng nặng nề, như thể không những đã ngủ quá lâu mà còn ngủ đến hồ đồ rồi.
Phải khoảng mười phút sau cậu mới hoàn toàn tỉnh táo, bước xuống giường, “xoạt” một tiếng mở toang rèm cửa, ánh mặt trời chói chang.
Bên ngoài cửa sổ, cả thành phố vẫn là dáng vẻ ngựa xe như nước áo quần như nêm của nó, tất cả những yêu ma quỷ quái đều bị đè dưới bê tông cốt thép, yên bình tựa như thời tiết hôm nay, không một gợn mây.
Ngay khi bị ánh nắng ấm áp chiếu vào, dường như cả cơ thể Tương Dã cũng thoải mái lên. Cậu mở cửa sổ đón những làn gió nhè nhẹ, cậu cũng không ngạc nhiên khi thấy trên cánh tay mình có quấn băng gạc. Quần áo trên người cũng sạch sẽ, có thể thấy rằng đã có người thay giúp cậu.
Tương Dã cũng chả buồn suy nghĩ xem cuối cùng là ai đã thay quần áo giúp cậu. Từ khi hiểu chuyện, cậu đã bắt đầu tự chăm lo cho cuộc sống hàng ngày của mình, không bao giờ để bất cứ ai đến gần mình, bây giờ nghĩ đến việc ai đã thay quần áo giúp cậu, lại là tự mình đi tìm cảm giác khó chịu.
Cậu ngáp một cái, xoay người đi vào phòng tắm rửa mặt, rửa mặt xong thì chậm rãi đun cho mình một ấm nước sôi, bưng ly nước ngồi xuống trước cửa sổ.
Khi Hình Trú xách cơm hộp đi vào, thấy cảnh cậu đang ngồi trước cửa sổ. Khung cảnh vô cùng yên bình, ánh mặt trời chiếu lên mặt Tương Dã, trông cậu rất—vô tư lự.
Loại tình huống này rất khó xảy ra với một người vừa bước sang tuổi mười tám sau khi đã trải qua một biến cố lớn như vậy, đặc biệt là cậu vẫn còn bị thương, cánh tay mảnh khảnh quấn băng gạc tưởng chừng như chỉ cần bẻ nhẹ thôi là sẽ gãy.
Tương Dã nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn anh, liếc nhìn hộp cơm anh xách theo: “Cho tôi à?”
Hình Trú không nói chuyện, trực tiếp đặt hộp cơm lên bàn trà.
Bây giờ là hơn một giờ chiều, trên bàn có một bát cháo trứng kèm với thịt nạc và một bát canh sườn, trong túi ni lông còn có hoa quả tráng miệng. Tương Dã không thích ăn cháo, chỉ thích ăn thịt, nhưng lúc này không phải là lúc để kén cá chọn canh. Sau khi ăn no, cậu trực tiếp vào chủ đề chính: “Rốt cuộc chuyện Thẩm Duyên Chi và Tống Linh là như thế nào?”
Hình Trú đứng trước cửa sổ và trả lời: “Những gì cậu thấy không phải là con người thực sự của họ.”
Tương Dã: “Ý anh là sao?”
Hình Trú: “Mười năm trước, họ không chết. Người dân Lộc Dã đã cứu họ từ cơn lũ bất ngờ ấy và đưa họ đi, từ đó biệt tăm không một dấu vết. Nhưng Thẩm Duyên Chi và Tống Linh mà cậu thấy là khi bọn họ đã bị ma ám, vẫn thể xác đấy nhưng linh hồn lại là của người khác. Thẩm Duyên Chi và Tống Linh thật đã chết rồi.”
Lộc Dã? Ma ám?
Tương Dã chợt nghĩ đến những gì Tống Linh đã nói, bà ta nói rằng bà ta có thể nhìn thấy ma và đến từ một nơi đặc biệt. Chắc chắn có một phần giả dối trong đó, nhưng nếu có phần đúng thì sao?
Hình Trú thấy cậu cau mày, hỏi: “Cậu biết được bao nhiêu?”
Lúc này, dường như Hình Trú lại trở về bộ dạng lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, một bầu không khí nguy hiểm toả ra xung quanh anh, khiến Tương Dã nhanh chóng nghĩ đến một từ—thẩm vấn.
Rất khó để nói dối người này, bởi vì đôi mắt anh dường như có thể nhìn thấu mọi lời dối trá.
Nhưng Tương Dã thật sự không biết gì cả, cậu không chút sợ hãi mà nhìn thẳng vào mắt Hình Trú, như thể đang nhìn thẳng vào trận mưa gió của đêm qua, lại hỏi: “Anh nói với tôi rằng trên đời này không có ma. Vậy chuyện ma ám kia là sao? Tại sao Tống Linh lại nói muốn lấy xương cốt của tôi.”
Hình Trú im lặng nhìn cậu, sau một lúc mới thu ánh mắt lại, nói: “Đồng bằng Lộc Dã, một địa điểm lưu đày. Không thể nghiên cứu được tuổi đời và nguồn gốc của nó, và nơi này không thể tìm thấy trên bản đồ. Nghe có vẻ khó tin, nhưng nó thực sự tồn tại. Có tin đồn rằng những người sống ở đó đều là con cháu của những tội nhân giết người hung ác nhất, họ bị kết án ở đó, cách biệt với thế giới, vĩnh viễn không thể rời đi.”
Nghe đến đây, Tương Dã lại nhớ tới lời nói của Tống Linh.
“Trong mắt bọn họ, cha mẹ là tội nhân, vậy con chính là con đẻ của tội nhân. Vĩnh viễn không thể thoát khỏi.”
Hình Trú tiếp tục giải thích: “Nơi đó không thể xác định vị trí, người ngoài không tìm được, không vào được, người bên trong cũng không ra được. Nếu muốn dứt khoát rời khỏi Lộc Dã thì nhất định phải đi qua một cánh cửa, nhưng khi đi qua đó, thân thể sẽ bị huỷ hoại và chỉ còn lại hồn phách. Ma ám chính là đoạt xác, chọn một người sống, giết chết người đó, thay thế người đó rồi sau đó thay da đổi mặt cho người đó, chào đón một cuộc sống mới.”
Nói cách khác, Thẩm Duyên Chi và Tống Linh đều đã bị đoạt xác, bây giờ trong cơ thể bọn họ là hai người khác đến từ Lộc Dã. Nhưng nếu Tống Linh thật, mẹ cậu đến từ Lộc Dã, vậy thì sao mà bà ta ra ngoài được?
Cũng là sau khi huỷ hoại thân thể, đoạt xác sao?
“Không có ngoại lệ?” Tương Dã siết tay vịn ghế sô pha.
“Có. Nếu người dân Lộc Dã và người bên ngoài sinh ra một đứa trẻ. Đứa trẻ này sẽ có đặc tính của hai thế giới, chỉ cần giết chết nó rồi lấy một khối xương đặc biệt ra khỏi cơ thể, khối xương này—sẽ trở thành chìa khóa của cánh cửa đạo giáo đó.”
Hình Trú dừng lại một chút rồi nói: “Tương Dã, cậu chính là một trong số đó. Trong tay mẹ cậu cũng có khối xương đó.”
Tương Dã cười trong lòng, cái sự thật củ chuối gì thế này, còn không bằng trên đời thật sự có ma. Trước khi chết, ông lão nói cậu có thể sớm được đoàn tụ với ông, vậy mà giờ nghĩ lại thì đúng là chuẩn không thể chuẩn hơn được nữa.
Nghĩ đến đây, cậu nhướng mày rồi lại ngẩng đầu hỏi: “Vậy nên là, cái Cục điều tra hình sự của mấy người là tổ chức chuyên truy bắt những tên tội phạm như vậy, đúng không? Tôi cũng là con cháu của tội phạm, anh chặn cuộc gọi cầu cứu của tôi cũng là vì muốn bắt tôi?”
Hình Trú trầm giọng: “Cậu không phạm tội, tôi sẽ không bắt cậu. Con người không thể lựa chọn xuất thân của mình, nhưng có thể lựa chọn mình sẽ trở thành người như thế nào.”
Cái giọng điệu thuyết giáo chết tiệt.
Tương Dã giận đến ngứa răng, nhưng trong thâm tâm cậu biết rõ rằng cậu thật sự không giận Hình Trú, cái cậu giận là sự thật, là cái vận mệnh chó chết này.
Cứ thế qua một lúc, cổ họng Tương Dã lại ngứa ngáy, cậu cố nén lại và hỏi câu cuối cùng: “Mẹ tôi đã là người Lộc Dã, vậy tại sao bà ấy vẫn bị đoạt xác? Sở Liên là ai?”
Hình Trú: “Vì mẹ cậu và Sở Liên đã cùng nhau đánh cắp chìa khoá và trốn khỏi Lộc Dã.”
Tiếp đến, Tương Dã lại nghe được phiên bản thứ ba của câu chuyện.
Điều kiện để có thể sử dụng chìa khoá rất ngặt nghèo, một chìa khóa chỉ có thể sử dụng bởi một người và sau khi chủ sở hữu được công nhận thì không thể thay đổi. Tống Linh và Sở Liên đều là những người sống dưới đáy của Lộc Dã, bọn họ đã trộm chìa khóa thì đương nhiên sẽ bị coi là những kẻ phản đồ.
Sau đó, Sở Liên gia nhập Cục điều tra hình sự, Tống Linh gặp được Thẩm Duyên Chi và sống một cuộc sống bình thường.
Nhưng không biết tại sao, mười năm trước, Sở Liên đột nhiên nổi dậy chống lại Cục điều tra hình sự, từ đó biến mất không có tung tích. Cùng lúc đó, Tống Linh và Thẩm Duyên Chi cũng bị người của Lộc Dã bắt đi, không rõ sống chết.
Cục điều tra hình sự biết được sự tồn tại của Tống Linh, nhưng rất nhiều chuyện đã xảy ra vào thời điểm đó, Sở Liên đột ngột làm phản khiến bọn họ sứt đầu mẻ trán, vì thế đã bỏ sót rất nhiều thông tin. Khi bọn họ phát hiện ra sự bất thường trong cái chết của Tống Linh và Thẩm Duyên Chi, mọi thứ đã quá muộn, Tương Dã cũng bị đưa đi và thậm chí còn đổi lại tên.
Không ai nghĩ rằng cậu ở Giang Châu, đúng là tưởng chừng như xa tít chân trời mà lại gần ngay trước mắt.
“Có thể cậu không tin nhưng có người cố tình dùng tin tức của Sở Liên dẫn tôi đến Giang Châu, sau đó để sim điện thoại vào nơi quy định rồi cho tôi đi lấy. Tôi tưởng rằng có thể tìm thấy Sở Liên, nhưng lại tìm thấy cậu.” Hình Trú nói.
Tương Dã hơi giật mình, ngay sau đó suy nghĩ như được mở ra, trong tích tắc xuất hiện vô số suy đoán.
Khi nhìn thấy người của Cục điều tra hình sự, Tống Linh và Thẩm Duyên giả đều kinh ngạc hơn là sợ hãi, họ nói rằng người của Cục điều tra hình sự đáng nhẽ ra đang ở phía Bắc. Nói cách khác, để đảm bảo hành động thuận lợi thì bọn họ phải xác định được hành tung của Cục điều tra hình sự từ sớm.
Là ai đã khiến Hình Trú đến đây, còn làm khó anh nữa?
Hơn nữa, rõ ràng Tương Dã đã che giấu kỹ càng nhiều năm như vậy, vô cớ đột nhiên bị phát hiện, sao người dân Lộc Dã có thể biết được cậu đang ở đâu, còn kết luận cậu có quan hệ với Sở Liên rồi mới triển khai kế hoạch này?
Tất cả những điều này thật quá trùng hợp rồi, dường như sâu trong bóng tối có một đôi tay vô hình điều khiển mọi thứ.
Sở Liên?
Trong đầu Tương Dã lập tức hiện ra cái tên này, bởi vì cậu cũng chỉ biết mỗi tên của người này, càng nghĩ càng thêm nghi ngờ cái người Sở Liên này. Nếu Sở Liên thực sự bày kế giấu Tương Dã đi, bảo vệ cậu nhiều năm như vậy thì chắc chắn ông lão có mối quan hệ chặt chẽ với Sở Liên.
Ông lão để lại số điện thoại, rất có khả năng là gọi đến Sở Liên.
Nhưng ông ta đã phản bội Lộc Dã, sau đó lại phản bội Cục điều tra hình sự, để cho hai bên muốn bắt ông ta, còn mất tích lâu như vậy, rốt cuộc ông ta muốn làm gì?
Hít một hơi thật sâu, Tương Dã ổn định thần trí rồi hỏi: “Thẩm Duyên Chi và Tống Linh giả còn sống sao?”
Hình Trú: “Chạy rồi.”
Đêm qua, người của Cục điều tra hình sự vội vàng tới cứu Tương Dã, thần tốc đi từ Giang Châu đến thành phố Thanh Thuỷ, đương nhiên không rảnh để tâm tới bọn họ. Cái người tên anh Bùi cũng là một nhân vật hung ác, anh ta đã đưa Thẩm Duyên Chi và Tống Linh đi, chắc chắn sẽ còn xuất hiện trong tương lai.
Tương Dã cũng nghĩ đến điều này: “Có phải họ sẽ tới bắt tôi không? Chỉ cần trên người tôi vẫn còn khối xương đó, chỉ cần một ngày Sở Liên chưa xuất hiện, cho dù tôi có trốn đến chân trời góc biển thì cũng sẽ có người tìm tới.”
Hình Trú: “Cục điều tra hình sự là cơ quan nhà nước, cậu có thể đến đó xin bảo hộ.”
Có thể bảo hộ đến mức nào?
Chẳng phải người xấu còn đáng sợ hơn quỷ sao.
Tương Dã nhanh chóng đưa ra quyết định: “Tôi phải quay lại Giang Châu.”
Hình Trú: “Lý do?”
Tương Dã hỏi ngược lại: “Anh có biết ai đã dẫn anh đến đây không?”
Hình Trú: “Tin ẩn danh, không thể truy dấu.”
“Một đầu manh mối đã bị đứt, vậy chỉ có thể tìm một đầu khác.” Tương Dã đứng lên, nhìn thẳng vào Hình Trú: “Ông lão đưa cho tôi số điện thoại, cũng là ông ấy đã nuôi nấng tôi. Tôi sinh ra ở Giang Châu, lớn lên cũng ở Giang Châu, đối với tôi đó là điểm khởi đầu của tất cả mọi chuyện.”
Hình Trú im lặng nhìn cậu vài giây, liếc nhìn đồng hồ rồi nói: “Nửa giờ sau xuất phát.”
Tương Dã thở phào nhẹ nhõm, mặc dù cậu có thể cảm thấy Cục điều tra hình sự không có ác ý với mình, thậm chí đêm qua còn cứu cậu, nhưng cậu không thể tin bất cứ ai trong cái thế giới ngày càng kỳ lạ này. Sự thật, chỉ có thể do chính bản thân đi tìm.
Bên kia, Hình Trú rời khỏi căn phòng, đi ra hành lang. Anh không đi đâu xa, anh đứng gần cửa và mở di động ra.
Một giọng nói nhẹ nhàng, hoạt bát truyền đến tai anh, đó là người phụ trách theo dõi tín hiệu điện thoại di động và điều chỉnh giám sát đêm qua.
“Sếp, tài liệu đã được gửi cho anh rồi. Người nuôi dưỡng Tương Dã là Tương Tề, là người Kinh Châu. Nhưng rất kỳ lạ nha, em phát hiện thông tin hộ khẩu của ông ấy đã bị đụng chạm. Lúc chết, đầu ông ấy đã bạc trắng và hoàn toàn là một ông cụ già, nhưng dựa theo ngày tháng năm sinh thực tế thì ông ấy mới ngoài bốn mươi tuổi, vẫn còn rất trẻ. Hơn nữa, một ông cụ già chạy từ Kinh Châu đến Giang Châu chỉ để nhận nuôi một đứa trẻ không quen biết, nhìn thế nào cũng thấy không hợp lẽ thường.”
Hình Trú nhìn ảnh chụp chứng minh thư trên tài liệu, cuối cùng bỏ điện thoại vào túi, nói: “Đi kiểm tra lý lịch của cái người Tương Tề này, sau đó xem qua tài liệu của Sở Liên, tập trung vào những việc mà ông ta đã làm khi còn ở Kinh Châu.”
Người ở đầu dây bên kia nhanh chóng đồng ý: “Rõ. Xin đảm bảo sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ.”
Rất nhanh sau đó, Tương Dã thu dọn đồ đạc và đi ra khỏi phòng.
Hình Trú liếc cậu một cái, anh không nói gì, cứ dẫn đường phía trước. Cả hai đi thang máy xuống bãi đỗ xe, đi đến một chiếc xe việt dã màu đen.
Tương Dã nhìn thoáng qua, là biển số xe của Kinh Châu.
Lên xe rồi, cậu thấy Hình Trú hoàn toàn không có ý đợi người khác, không thể không hỏi: “Còn hai người nữa đâu, sao không đi cùng chúng ta?”
Hình Trú: “Giải quyết triệt để hậu quả.”
Tương Dã nghĩ đến trận chiến đêm qua, thuyền trưởng bị bắn vỡ đầu và chiếc thuyền đánh cá phát nổ. Nếu Cục điều tra hình sự thật sự là nhánh đặc biệt nào đó thì giải quyết triệt để hậu quả không phải là vấn đề lớn, nhưng Bộ Mộng Võng thì sao?
“Còn những người trên xe buýt đường dài thì sao?”
“Bọn họ sẽ không nhớ cậu.”
Bộ Mộng Võng không chỉ bắt người, mà còn xoá đi tất cả dấu vết tồn tại của người này trong vòng một giờ. Nhưng Hình Trú không muốn giải thích thêm, Tương Dã cũng biết điều không hỏi nhiều, cậu dựa lưng vào ghế và bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không lo lắng về những việc không nên lo lắng, đây là một trong những nguyên tắc sống của Tương Dã.



