Skip to main content

Trang chủ Hành Bất Đắc Dã Chương 21: Một căn phòng

Chương 21: Một căn phòng

7:43 sáng – 24/05/2025

“Cậu cho rằng Sở Liên mới là người đứng đầu chân chính của Lộc Dã?” Giọng của Trần Quân Dương tăng lên tận quãng tám.
“Tôi cảm thất Tể Tể nói đúng đấy!” Quyết Minh hùng hồn nói: “Chúng ta nhìn lại toàn bộ sự việc từ đầu đến giờ nhé, cậu không thấy Sở Liên rất khả nghi à? Tất cả mọi việc đều rất trùng hợp, từ sau khi ông ta xuất hiện, người Lộc Dã dường như trở thành công cụ, chỉ ở đâu thì đánh ở đó.”
Trần Quân Dương lẩm bẩm: “Mã hậu pháo.”
*Mã hậu pháo: Việc xảy ra rồi mới nói thì còn tác dụng gì.
Quyết Minh: “Cho dù tôi có là mã hậu pháo đi chăng nữa thì cũng là mã hậu pháo nhắm thẳng vào chân tướng, càng nghĩ tôi càng cảm thấy suy luận Sở Liên là người đứng đầu Lộc Dã là hợp lý nhất. Nếu cho tôi chọn giữa ông cậu hờ và Sở Liên, dựa trên phương diện tình cảm thì tôi có khuynh hướng tin tưởng ông cậu hờ hơn.”
Văn Nguyệt tò mò hỏi: “Tại sao chứ?”
Quyết Minh: “Bởi vì ông ấy đưa Tể Tể đến Cục điều tra hình sự, là ông ấy đang thực sự bảo vệ Tể Tể, lần này cũng vậy, mặc kệ nguy cơ bị bại lộ cũng muốn gửi bức hình này đến. Còn Sở Liên lại không ngừng đẩy Tể Tể vào nguy hiểm, đúng không?”
Mọi người nghe xong thì sửng sốt.
Đạo lý đơn giản như vậy, tại sao trước kia lại không nghĩ ra? Đến cả Tương Dã cũng sửng sốt, có lẽ đây là năng lực biến phức tạp thành đơn giản, nhìn từ góc độ này, vấn đề đã rõ ràng hơn rất nhiều.
Lúc này Hình Trú nhìn xung quanh một vòng rồi nói: “Xuống dưới họp.”
Bên dưới ngoài phòng huấn luyện còn có một phòng họp nhỏ được trang bị máy chiếu, chứa vừa đủ mười người.
Những người tham gia cuộc họp đều là thành viên của Cục điều tra hình sự, còn Văn Nguyệt, Tiểu Hùng và Kiều Trị ngoài biên chế nên tiếp tục ở tầng trên để trông coi. Quyết Minh kết nối máy chiếu từ xa, ai muốn nói gì thì nói, bắt đầu sắp xếp lại mọi chuyện một cách rõ ràng.
Hình Trú: “Giả sử Sở Liên là người đứng đầu Lộc Dã.”
Đây là tiền đề của mọi chuyện. Quyết Minh nhập giả thuyết này lên màn hình, sau đó liệt kê các sự kiện xảy ra theo lần lượt bắt đầu từ tháng 4 năm nay.
Hình Trú ngắt lời cậu: “Lùi thời gian lại xa hơn nữa đi.”
Quyết Minh: “Lùi về trước nữa hả?”
Hình Trú: “Nếu giờ ông ta là người đứng đầu của Lộc Dã, vậy thì tại sao lại không phải là mười năm trước chứ?”
Quyết Minh: “…”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, nhất là ba người Lão Nhạc, họ cảm thấy nỗi kinh hãi đã gặp phải trong ngày hôm nay phải bằng cả năm cộng lại. Trong số đó, người bị dọa sợ nhiều nhất là Lão Nhạc, chú ấy nhìn Hình Trú với vẻ mặt phức tạp, hỏi: “Nói cách khác, khi ông ta còn ở Cục điều tra hình sự thì ông ta đã là một thành viên của Lộc Dã? Nhưng không phải ông ta đã trốn thoát khỏi Lộc Dã sao?”
Tông Miên nhíu mày: “Có lẽ…ông ta lợi dụng chức vụ của mình để tiến hành thu nạp và tổ chức biên chế lại Lộc Dã.”
Lão Nhạc cạn lời, với tư cách là một thành viên lâu năm của Cục điều tra hình sự, chú ấy không thể tiếp thu chuyện này được. Nếu là sự thật, vậy chẳng phải sư phụ và những tiền bối năm đó của chú ấy đã dẫn sói vào nhà sao?
Rốt cuộc lòng dạ và mưu tính Sở Liên sâu đến dường nào?
Tương Dã nhìn Lão Nhạc: “Chú có thể kể chuyện xảy ra năm đó không?”
Lão Nhạc gật đầu: “Tôi gia nhập Cục điều tra hình sự là tháng 6 năm 2012, lúc đó Sở Liên vẫn chưa rời đi, nhưng ông ta vẫn luôn làm nhiệm vụ ở ngoài, nên tôi cũng không có dịp nhìn thấy ông ta. Không lâu sau đó ông ta xảy ra chuyện, nhiệm vụ lần đó khiến người của Cục điều tra hình sự phải bỏ mạng hơn một nửa. Vốn sư phụ của tôi cũng phải đi, nhưng ông ấy lại đang phải dẫn dắt người mới là tôi cho nên phải ở lại Kinh Châu, không ngờ lại tránh được một kiếp.”
Dừng một chút, Lão Nhạc lại nói tiếp: “Sau khi chuyện đó xảy ra, sư phụ đã kể với tôi rất nhiều chuyện liên quan đến Sở Liên, nhưng phần lớn đều là những chuyện sau khi ông ta gia nhập vào Cục điều tra hình sự. Ông ấy thường xuyên bùi ngùi rằng tại sao Sở Liên lại làm như vậy, rõ ràng ông ta là một người tốt, là một đồng đội đáng để tin cậy. Sau này lão đội trưởng chết, sư phụ của tôi cũng giải ngũ vì bị thương, đến tận năm ngoái tôi gọi điện thoại cho ông ấy, ông ấy còn hỏi tôi là đã tìm thấy Sở Liên chưa. Nhưng tôi chắc chắn ông ấy chưa hề nhắc đến chuyện của Tống Linh và anh trai.”
Tông Miên nói tiếp: “Lúc đó có lẽ Sở Liên tưởng rằng người đó đã chết.”
Quyết Minh: “Đúng, đúng, đúng á, bây giờ cứ tạm gọi là “người đó” đi. Người đó xuất hiện vào năm 2012, khi đó Sở Liên và Tống Linh đã chạy ra khỏi Lộc Dã được mười năm rồi. Có lẽ Sở Liên không nghĩ rằng người đó còn có thể xuất hiện lần nữa, cho nên đành phải vội vàng lựa chọn giết người diệt khẩu.”
Trần Quân Đào lạnh lùng khoanh tay: “Còn năm trăm ngàn tệ thì sao?”
Lão Nhạc: “Năm trăm ngàn tệ gì nữa?”
Quyết Minh phổ cập kiến thức ngay lập tức, bởi vì ba người Lão Nhạc phải xử lý việc khác nên chưa nắm bắt được tin tức. Vừa dứt lời, Lão Nhạc vô thức nhìn về phía Tông Miên.
Tông Miên nhàn nhạt nói: “Đã mười năm rồi mà vẫn không chịu tăng giá.”
Thành viên Cục điều tra hình sự: “…”
Tông Miên: “Nếu Sở Liên là người đứng đầu của Lộc Dã, thì tất cả hành động của Lộc Dã đều do ông ta bày mưu tính kế, vậy nên sau khi người đó đến tìm Tống Linh, ông ta bèn sai người Lộc Dã chuyển tiền cho Thẩm Duyên Chi là rất dễ hiểu.”
Trần Quân Dương: “?”
Giọng nói của Tông Miên rất nhỏ, phong cách u ám chán nản giống như mọi tế bào trong cơ thể anh ta cũng đầy rẫy ủ rũ vậy, khiến anh ta nói chuyện cũng uể oải theo.
Anh ta lại tiếp tục chậm rãi giải thích: “Sau khi nhìn lịch sử chuyển khoản năm trăm ngàn tệ, phản ứng đầu tiên của mọi người không phải là Thẩm Duyên Chi bán con mình sao? Việc Tống Linh bị người Lộc Dã giết có thể giải thích hợp lý, mà Thẩm Duyên Chi cũng bị diệt khẩu, chết không có đối chứng, Sở Liên cũng sẽ giảm nguy cơ bị bại lộ.”
Tương Dã im lặng quan sát anh ta, Giản Hàn Tây lạnh mặt không nói lời nào, Lão Nhạc tạm thời không có ý kiến gì, trong ba người kia thì chắc Tông Miên là người đa mưu túc trí.
Tông Miên tiếp tục nói: “Đằng sau con số năm trăm ngàn tệ của mười năm trước chắc chắn là có mục đích. Cho dù chuyện bố mẹ của Đường Nhất Ninh có như nào đi chăng nữa, thế nhưng lúc này Lộc Dã lại đột nhiên mang tiền đến mua người, mục đích thực sự của người Lộc Dã không phải là lấy xương, mà là Tương Dã và người đó.”
Đây là một vở kịch lấy mạng người ra diễn, diễn cho Tương Dã xem.
Quyết Minh: “Cha mẹ giả cũng là vở kịch sao? Người Lộc Dã luôn miệng muốn bắt Sở Liên, nhưng thực ra người họ muốn bắt lại là người đó. Nhưng người đó lại báo tin cho chúng ta, nên sếp đã qua đó. Mẹ kiếp, đây là nội dung chương, chương một là cướp người một cách nhanh chóng, chương hai là đuổi tà ma ở Quan Thủy Đàm, còn chương ba là cái gì nhỉ, là ma vương tự bạo?”
“A…” Tông Miên suy nghĩ cẩn thận một chút: “Sở Liên để lộ sự tồn tại của người đó là đoán được rằng người đó sẽ không nhịn được mà xuất hiện. Nhưng chúng ta cũng sẽ dựa vào đó mà suy đoán ông ta đang nói dối, cho nên—”
Hình Trú: “Ông ta dự định ra ngoài ánh sáng rồi.”
Làm việc cùng nhau lâu năm như vậy, Hình Trú và Tông Miên đã hiểu nhau từ lâu. Tông Miên thấy Hình Trú tiếp lời mình nên dứt khoát tựa lưng vào ghế nghỉ ngơi. Hình Trú nhìn về phía Tương Dã đang im lặng hỏi: “Cậu cảm thấy như thế nào?”
Từ đầu đến cuối Tương Dã vẫn luôn hoài nghi Sở Liên, cho nên cậu cũng chẳng bị đả kích bởi sự thay đổi thân phận của Sở Liên. Lúc này cậu nheo mắt nói: “Mọi người có cảm thấy thái độ của Sở Liên giống như mèo vờn chuột không?”
Quyết Minh: “Rất thấu đáo, gãi trúng chỗ ngứa rồi á, Miên Đại Hoa có người kế tục rồi.”
Trần Quân Dương: “Tôi biết ngay ông ta là người xấu mà.”
Quyết Minh còn chêm vào một câu: “Mã hậu pháo.”
Trần Quân Dương: “Rõ ràng tôi đã nói từ trước rồi!”
Quyết Minh: “Lêu lêu lêu.”
Trần Quân Dương lại bị chọc tức, nhưng khi ánh mắt Hình Trú đảo qua, bực bội của Trần Quân Dương bị dập xuống một nửa. Trần Quân Đào vươn tay đặt lên vai Trần Quân Dương, bực bội còn sót lại của cậu ta cũng bị dập hết luôn.
Cậu ta ỉu xìu ngồi xuống, Hình Trú nói: “Sau khi Sở Liên xuất hiện, phong cách hành động của Lộc Dã đúng là đã thay đổi.”
Trần Quân Đào: “Càng ngông cuồng hơn.”
Quyết Minh: “Không sai.”
Tương Dã nhìn xung quanh một vòng: “Nhưng vấn đề quan trọng nhất bây giờ là rốt cuộc Sở Liên đã đi đâu trong mười năm biến mất đó?”
Lão Nhạc ngẫm nghĩ, hỏi: “Có khi nào ông ta chỉ ẩn sau màn không?”
“Không biết.” Tông Miên lắc đầu: “Nếu như ông ta vẫn luôn núp sau lưng Lộc Dã, mười năm, sao không ra tay với người đó, mà hết lần này đến lần khác lại chờ đến tận bây giờ? Lực công kích của Lộc Dã trong mười năm này cũng đâu có mạnh.”
Lão Nhạc: “Hơn nữa, có phải sau khi Tống Linh chết thì người đó cũng trốn đi, mãi đến bây giờ mới xuất hiện?”
Tông Miên nhăn mày: “Có lẽ cái chết của Tống Linh và Thẩm Duyên Chi đã khiến ông ta ném chuột sợ vỡ bình, cũng có thể bản thân ông ta đã xảy ra chuyện gì đó nên bắt buộc phải ẩn núp. Nhưng nói tóm lại, mấu chốt của vấn đề vẫn nằm trên người Sở Liên, nhất định phải tìm được chuyện gì đã xảy ra khi Sở Liên mất tích.”
Tương Dã im lặng một lúc, nói: “Có thể có quan hệ với Tương Tề.”
Lúc Sở Liên gặp chuyện không may, Tương Tề vội vàng rời khỏi Kinh Châu, hơn nữa cũng không quay lại nữa. Rất có thể là ông ấy đã gặp được Sở Liên rồi trải qua chuyện gì đó, làm cho ông ấy thoáng chốc già đi nhanh như vậy.
Lúc Sở Liên xuất hiện lần nữa, thì cũng xuất hiện ở tòa nhà mục nát đầu tiên, trước giường bệnh của Tương Tề.
Nghĩ đến đây, Tương Dã lại nhớ đến lá bùa Tỏa Linh ở trong ổ cứng. Tương Tề đã ghi lại, đó là bùa do ông ấy tự nghĩ ra, nó đóng vai trò gì trong chuyện này?
Mọi người tiếp tục nghiên cứu thảo luận, nhưng do thông tin có hạn nên không thể bổ sung thêm các chi tiết khác được.
Nói đến cùng, bây giờ vẫn chưa có bằng chứng nên tất cả chỉ là suy đoán của họ mà thôi. Lão Nhạc vẫn luôn im lặng, sau khi cuộc họp kết thúc thì chú ấy lên tiếng chào hỏi Hình Trú rồi quyết định đi tìm sư phụ của mình để hỏi chuyện.
Tông Miên đi đường vất vả nên đã mệt mỏi từ lâu, anh ta vừa đi ra ngoài, vừa bình tĩnh châm kim lên đầu mình. Văn Nguyệt nhìn thấy, nên hỏi đùa anh ta sao hôm nay châm kim muộn thế?
Anh ta nói: “Sợ dọa người mới.”
Tương Dã đi phía sau anh ta chứng kiến toàn bộ sự việc: “…”
Giản Hàn Tây nhìn thấy vậy, vỗ vỗ bả vai của cậu rồi nói ra câu đầu tiên từ lúc gặp mặt đến bây giờ: “Đừng để ý.”
Tương Dã mỉm cười: “Tôi không để ý.”
Nhưng lực tay của anh đập lên vai tôi có thể nhẹ đi một chút được không.
“Ôi chao!” Văn Nguyệt tới hòa giải, sao cô lại không biết Thiết Sa Chưởng của Giản Hàn Tây lợi hại như nào được, tay chân Tương Dã lại nhỏ như vậy, đừng có vỗ hư mất. “Không phải mấy người còn mang cả con trâu về sao? Đừng có để trong hộp mà sẽ bị hỏng đấy, nhanh mang đến phòng bếp để Kiều Trị sơ chế, tối nay còn có thể ăn lẩu.”
Giản Hàn Tây cũng đi, thuận đường còn gọi Trần Quân Dương nữa. Hình ảnh hai người đi cùng nhau lại hài hòa đến không ngờ.
Tương Dã nhìn bóng lưng của bọn họ, đứng bất động một mình ở trên hành lang. Cậu vẫn chưa quen, vừa rồi còn nói chuyện đánh nhau giết chóc, chân tướng bị lật đổ rồi lại bị lật đổ, con đường phía trước còn chưa chắc chắn, chẳng có sắc mặt người nào là thoải mái cả.
Nhưng vào lúc này, khói lửa của thế gian lại tràn ngập trong thế giới nhỏ bé này.
Văn Nguyệt nhoẻn miệng cười với cậu: “Trời đất bao la, không phải chuyện ăn uống là quan trọng nhất sao? Mặc kệ gặp chuyện gì vẫn phải ăn uống thật ngon mới được.”
Nói xong, Văn Nguyệt cũng đến phòng bếp tham gia náo nhiệt. Một mình Tương Dã đứng đó, nghe thấy tiếng bước chân, cậu quay đầu lại thì thấy Hình Trú.
Hình Trú nói: “Ngày mai để Tông Miên tháo thạch cao ra giúp cậu, chuẩn bị khôi phục huấn luyện.”
Tương Dã: “…”
Hình Trú: “Có ý kiến?”
Tương Dã: “Không có.”
Tương Dã quyết định không bi thương nữa, hôm nay phải ăn bữa thật ngon.
Tiếc là sắc trời không đẹp, ban đầu mọi người định đặt một chiếc bàn lớn để ăn lẩu ngoài trời. Nhưng ở Kinh Châu hơn năm giờ lại đổ mưa lớn, Quyết Minh nhìn dự báo thời tiết, cả nửa Trung Quốc đều mưa.
“Trận mưa này còn lâu mới dứt.” Quyết Minh nói.
Cách Giang Châu hàng ngàn dặm, trời mưa càng lớn hơn.
Cơn bão đổ bộ dọc theo bờ biển và quét qua mọi nẻo đường, mang theo mưa lớn. Tình hình lũ lụt ở nhiều nơi ngày càng gia tăng, Giang Châu đã làm biện pháp đề phòng từ lâu nên không để lại hậu quả nghiêm trọng, nhưng tòa nhà mục nát không có người trông coi đã bất ngờ sụp đổ trong đêm mưa này.
Mới đầu vẫn chưa có người phát hiện, vì trong khu này có quá ít hộ gia đình sinh sống. Bởi vì bão nên nhà nào cũng đóng chặt cửa sổ, cách xa nhau, nghe thấy tiếng mưa to gió gào thét ở bên ngoài làm sao dám ra ngoài.
Đợi đến lúc mưa gió bắt đầu ngớt, cuối cùng cũng có người có đủ can đảm bước ra ngoài thăm dò tình hình, thì nhìn thấy tòa nhà số 7 ở xa xa bị đổ. Anh ta lo lắng, vội vàng gọi điện báo cảnh sát, sau khi nói chuyện điện thoại xong mới nhớ tới, hộ gia định duy nhất ở chỗ đó đã dọn đi rồi, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cảnh sát và lính cứu hỏa đã đến xem xét thì lại phát hiện dấu vết bất thường ngay chỗ vách tường bị đổ.
“Đó là cái gì?” Có người chỉ vào cái cửa hầm do cầu thang sụp đổ để lộ ra.
“Ồ! Các tòa nhà trong khu này còn có tầng hầm sao?” Một người cảnh sát đi qua, ngồi xổm xuống bật đèn pin soi vào bên trong. Anh ta vừa ngồi cạnh người dân ở đây nghe ngóng, chỗ này có gara ngầm, nhưng đang thi công thì bị bỏ dở, tất cả các tòa nhà ở khu này đều không có gara ngầm, cũng chưa bao giờ nghe qua có tầng hầm.
Nhưng khi đèn pin chiếu vào, quả nhiên có một gian phòng ở bên dưới. Căn phòng này không lớn, anh ta nhìn thấy cầu thang bị sập, cùng với một chiếc giường lớn, bên cạnh giường còn có một chiếc xích đã han gỉ.
“Shhhh…” Anh cảnh sát hít một hơi khí lạnh, ở đây sao lại có đồ này được? Đây không phải là tòa nhà mục nát không có người ở sao? Hơn nữa nhìn những đồ này cũng đã rất lâu rồi.
Anh ta tranh thủ thời gian gọi đồng nghiệp sang đây xem, đem đèn pin chiếu liên tục vào giường, đến một chỗ thì bỗng nhiên dừng lại.
“Đó là, một nửa chiếc bùa?” Giọng đồng nghiệp anh ta vang lên.
Hai người liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương. Tầng hầm vốn không nên tồn tại, lại có một chiếc giường và một sợi dây xích đã han gỉ, còn có nửa chiếc bùa màu vàng dán trên giường, có vẻ như một bí mật nào đó đã được hé lộ.
Đúng lúc này, sấm sét trên không trung đánh xuống: “Ầm, ầm.” Chiếu sáng khắp bầu trời đêm.
Gió lớn lại bắt đầu gào thét.
Mưa to như trút nước.
Mưa trộn lẫn với mồ hôi, người cảnh sát nắm chặt đèn pin, cảm giác ớn lạnh chạy dọc từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu, da gà nổi khắp người.
Lúc sấm sét vang lên, Tương Dã đang ở cách Kinh Châu rất xa đang nhìn ra ngoài cửa sổ. Trên bàn có một nồi lẩu, Quyết Minh đang tranh cãi với Trần Quân Dương, bầu không khí hòa thuận vui vẻ, nhưng cậu nhìn màn mưa bên ngoài, trong lòng luôn dự cảm sẽ có chuyện gì đó xảy ra, nên không thể nào bình tĩnh được.
Ở trong biệt thự thành phố bên kia, không giống như homestay đèn đuốc sáng trưng, thậm chí còn không bật đèn. Sở Liên ngồi trong bóng tối, nhìn bức tranh trên tường không nói một lời.
Ông ta nhớ tới Tương Tề trước khi chết, lần cuối bọn họ gặp mặt. Tương Tề nằm trên giường nhìn ông ta, khuôn mặt già nua không thể nhìn thấy bóng dáng năm đó nữa, chỉ có đôi mắt kia vẫn sáng ngời như vậy.
Tương Tề nói: “Tôi thật hối hận vì năm đó không giết cậu đi.”
Sở Liên: “Anh nhốt em mười năm là để nói những lời này với em sao?”
Tương Tề không trả lời ông ta.
Vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, ông ấy đã hối hận về sự mềm lòng của mình, nhưng Sở Liên chỉ cảm thấy châm chọc, hoặc có lẽ là vì không cam lòng, nói: “Em giết nhiều người như vậy, nhưng lại không có chút phòng bị nào với anh, A Tề.”
Nhưng hai mắt Tương Tề đã nhắm nghiền, ông ta biết rõ ông ấy không tin.
“Thực ra em cũng không tin.”
Trong bóng tối vang lên một câu nói khẽ, ánh trăng thê thảm chiếu lên gò má của ông ta, một nụ cười dần dần xuất hiện trên khuôn mặt đó. Lạnh lùng mà tàn nhẫn, đẹp đẽ mà lại thê lương.