Kể từ khi Thẩm Duyên Chi và Tống Linh xuất hiện, cuộc sống của Tương Dã dần đi lệch khỏi quỹ đạo bình thường, giống như một đoàn tàu mất kiểm soát, lao vào một thế giới đầy bí ẩn và nguy hiểm.
Cái khoá bị hỏng chỉ là bước khởi đầu, và Tương Dã nhanh chóng phát hiện ra rằng có vẻ như ai đó đang theo dõi mình.
Cảm giác này không hề có cơ sở, chỉ là trực giác.
Khi đứng bên cửa sổ, cậu cảm thấy như có ai đó đang đứng trong khu rừng cằn cỗi tối tăm ngẩng đầu lên nhìn mình; khi nằm trên giường, cậu cảm thấy nhiệt độ trong phòng giảm xuống, có khi xuống đến âm độ, lạnh thấu xương. Cậu để đèn ngủ cả đêm, nhưng không hề chợp mắt. Cậu liên tục lục lại trí nhớ, lại đứng dậy sắp xếp lại di vật của ông lão, xong rồi lên mạng tra cứu báo cáo về vụ tai nạn năm đó, cố gắng tìm kiếm bất kỳ manh mối nào còn sót lại.
Ngày hôm sau, mặt trời mọc, là một ngày nắng.
Tương Dã không thu hoạch được gì gặp lại Thẩm Duyên Chi và Tống Linh, bọn họ thế mà lại đi mua bữa sáng, như thể họ chưa từng rời đi trong mười năm, vừa nhiệt tình vừa lấy lòng gọi Tương Dã ăn cơm.
Nhưng Tương Dã vẫn không thể nảy sinh tình cảm với họ, cậu quyết định ra ngoài đi dạo.
Những câu chuyện về ma quỷ không thể khiến cậu sợ hãi, mặc dù Tương Dã không thể thi qua được một nghìn năm trăm mét, nhưng cậu rất dũng cảm lại không tin vào ma quỷ, kiên trì ủng hộ sự phát triển của khoa học kỹ thuật, đồng thời, cũng là một người theo chủ nghĩa duy tâm, vậy nên, trừ khi tận mắt nhìn thấy ma thì mới tin, còn không thì trên đời này không có ma.
Người nhát gan thì không thể nào sống ở trong một toà nhà mục nát được, mùa hè trước năm mười bảy tuổi, Tương Dã còn làm thêm cho một nhóm quay phim ma ở khu chung cư.
Bởi vì có rất nhiều cây cối và cỏ dại trong khu chung cư, cho thấy các nhà đầu tư cũ đã làm một công trình có tâm trước khi bỏ chạy, tỷ lệ phủ xanh của khu chung cư đứng trong top đầu toàn Giang Châu. Sau khi bị bỏ hoang, phủ xanh trở thành phủ hoang, khi vào trong người dân thường bị lạc, chỉ có người bản địa là quen đường.
Nam chính mười tám câu thoại trong đoàn nhìn Tương Dã xuất quỷ nhập thần cả ngày trời, trong một khoảng thời gian dài cứ nghĩ rằng Tương Dã chính là linh hồn thổ địa nơi đây.
Thẩm Duyên Chi nói rằng ông ta lo lắng cho sự an nguy của Tương Dã nên đi theo cậu ở xa xa đằng sau.
Tương Dã cũng không quan tâm đến ông ta, cậu muốn điều tra về chuyện đã xảy ra năm đó. Chưa nói đến có ma hay không, vẫn còn rất nhiều nghi vấn, nếu ông bà nội vì muốn tốt cho cậu nên mới để ông lão mang cậu đi, vậy tại sao lại là ông lão ấy? Người này không chỉ có tính tình quái gở mà lại còn nghèo, dù nhìn thế nào cũng không giống người đáng tin cậy.
Tại sao ông bà nội, những người đã cắt đứt quan hệ với cha cậu, đột nhiên sẵn sàng hợp tác với bọn họ, thậm chí còn lừa dối cảnh sát? Chẳng lẽ đến cuối cùng mới phát hiện ra lương tâm sao?
Suốt mười năm, thật sự có bậc cha mẹ nào yêu con mà lại tàn nhẫn bỏ rơi con những mười năm không thèm ngoảnh đầu nhìn lại, bây giờ lại nói nhận thấy được nguy hiểm, quay lại bảo vệ cậu?
Muốn điều tra rõ ràng thì phải tìm được những người liên quan đến sự việc năm ấy,
Thế hệ cũ đều đã chết, bằng chứng thì ngày càng khó tìm. Cả ông lão và Tống Linh đều không có họ hàng thân thích, quan hệ xã hội của họ vô cùng hạn hẹp, vì vậy Tương Dã đến công ty của Thẩm Duyên Chi để tìm đồng nghiệp của ông ta vào thời điểm đó. Nhưng mười năm đã qua, dòng chảy nhân viên quá tấp nập, trong tòa nhà không biết đã thay bao nhiêu dì giúp việc, dù một người cậu cũng không tìm được.
Cậu lại đi tìm những người hàng xóm ban đầu của mình.
Khi Thẩm Duyên Chi và Tống Linh vẫn còn sống, họ không sống ở quận Nam Sơn. Tương Dã đi bộ qua hơn nửa cái thành phố rồi lại quay trở lại khu vực xung quanh nơi ở của mình, mới phát hiện rằng, nơi này đã bị bỏ hoang từ lâu. Hàng xóm dọn đi đâu? Không ai biết.
Muốn gọi về quê, nhưng lại không có ai để gọi. Nơi đó là một vùng quê hẻo lánh cách Giang Châu hơi xa, ông già có tư tưởng tương đối bảo thủ nên không chấp nhận Tống Linh không rõ lai lịch làm con dâu.
Tương Dã rất ít khi đến đó, có ấn tượng không tốt về nơi đó, căn bản cũng không biết ai cả. Sau khi ông bà nội vứt bỏ cậu, hiếm khi cậu nghe tin tức về chỗ đó.
Sau một ngày điều tra, Tương Dã bỗng phát hiện ra rằng dường như cậu bị tách khỏi quá khứ.
Ma xui quỷ khiến, cậu đến nơi cất giữ tro cốt.
Ảnh của Thẩm Duyên Chi và Tống Linh được dán cạnh nhau, hai tấm ảnh được cắt ra từ một bức ảnh nhóm, hai người cười rất ấm áp và hạnh phúc, nếu thật sự thành ma, chết cùng ngày cùng tháng cùng năm, chắc hẳn cũng có thể làm một cặp vợ chồng ma.
Tương Dã đột nhiên phát hiện ra rằng cậu thực sự không hề biết gì về cha mẹ mình.
Họ chết quá sớm, trước khi Tương Dã hiểu được ý nghĩa của cuộc sống thì họ đã rời bỏ cậu rồi. Bây giờ người đã quay trở lại rồi, nhưng có thực sự là bọn họ không?
Tương Dã đứng trước cái hũ rất lâu, mãi đến khi mặt trời lặn mới quay người rời đi.
Nhưng cậu vừa mới đi được vài bước, còn chưa ra tới cửa, liền nghe thấy “đoàng” một tiếng ở phía sau. Cậu đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy hũ tro cốt của Thẩm Duyên Chi rơi xuống đất, tro vương vãi khắp sàn nhà.
Nhân viên quản lý nghe thấy tiếng động vội vàng chạy vào, sợ hãi nhìn khung cảnh trước mắt.
“Chú nói cháu nghe nè đứa nhỏ này, nhìn cháu cũng khá đẹp trai nhưng sao lực tay lại yếu thế. Dù có bất mãn thế nào thì cũng không được ném tro cốt như thế chứ!” Gã đương nhiên cho rằng là Tương Dã làm, bởi vì cái hũ không nhẹ, lại không đối diện với cửa sổ, với lại gió cũng không thể thổi bay nó từ trên giá xuống được, không thấy bát hương vẫn còn nguyên vẹn sao?
Nhưng Tương Dã không nghe thấy, đôi mắt tìm kiếm quanh phòng, sắc mặt tái mét.
Thấy cậu như vậy, quản lý cũng bị cậu doạ sợ, vội vàng hỏi cậu bị làm sao. Tương Dã không giải thích, cậu lao ra khỏi cửa, vừa chạy vừa thở hồng hộc, cuối cùng tìm thấy Thẩm Duyên Chi đứng sau cái cột ngoài cửa.
“Ông làm gì ở đây?” Tương Dã hỏi thẳng một câu.
“Cha, cha hút thuốc?” Thẩm Duyên Chi nhìn điếu thuốc trong tay, có chút xấu hổ.
“Không phải nói bảo vệ tôi sao? Sao lại không vào trong?”
“Đây không phải là nơi cất giữ tro cốt của cha sao? Nếu mọi người nhận ra ta giống với người chết trong ảnh thì chẳng phải doạ họ à? Con không sao chứ, bên trong xảy ra chuyện gì vậy?”
Lời giải thích của Thẩm Duyên Chi lại hợp tình hợp lý.
Cái hợp tình hợp lý chết tiệt.
Tương Dã chạy quá nhanh nên cảm thấy bực bội, cũng không muốn nói mấy điều vô nghĩa với ông ta. Cả hai về nhà trong im lặng, nhưng trên đường về nhà lại xảy ra một việc kỳ lạ khác—
Tương Dã đang chậm rãi đi trên đường thì bất ngờ bị ai đó đẩy. Nếu không phải Thẩm Duyên Chi phản ứng nhanh nhạy kéo cậu lại, chiếc xe gào thét đi ngang qua kia có thể trực tiếp khiến cậu nhập viện.
Nhưng cậu quay đầu lại nhìn, trong phạm vi mười mét căn bản không có ai ngoài cậu và Thẩm Duyên Chi. Mà Thẩm Duyên Chi không thể đẩy cậu, bởi vì Tương Dã đi sau ông ta.
Nếu nói cái ổ khoá và hũ tro chỉ là rắc rối nhỏ, thì lần này, Tương Dã đã thực sự cảm nhận được thế nào là đe doạ tính mạng.
Thẩm Duyên Chi còn sửng sốt hơn so với cậu: “Không được, tiểu Dã, chúng ta phải đi ngay, bọn chúng đã tìm tới cửa rồi, con còn không hiểu sao!”
Có vẻ Tương Dã không ở trong trạng thái tốt, cả đêm không ngủ, còn bị sốc, sắc mặt của cậu nhợt nhạt hơn bình thường. Thanh âm cũng trở nên nhẹ nhàng hơn một chút, điều duy nhất không thay đổi chính là giọng điệu của cậu: “Chỉ với thủ đoạn này, ông muốn trốn đi đâu? Chi bằng tìm một bà đồng đến nhảy đi.”
Thẩm Duyên Chi nhiều lần khuyên can nhưng Tương Dã không chịu nghe.
Cậu có thể sẽ bỏ lỡ vĩnh viễn manh mối về vụ việc năm đó ở Giang Châu nếu như cậu rời đi với hai người bọn họ. Ngay cả khi Thẩm Duyên Chi và Tống Linh thật sự là cha mẹ cậu, tất cả những gì họ nói đều là sự thật lại căn cứ theo tình hình hiện tại, thì Tương Dã có thể sẽ chết ở một vùng đất xa lạ, không bao giờ có thể trở về nữa.
Không thành thật chính là vấn đề lớn nhất.
Tống Linh nói bà ta đến từ một nơi đặc biệt, có thể nhìn thấy ma, vậy còn nơi này chính xác là nơi nào? Họ vẫn còn giấu cậu rất nhiều điều, mà bây giờ Tương Dã thậm chí bắt đầu nghi ngờ ông lão.
Người đã nuôi nấng cậu mười năm nay lại để lại cho cậu một di ngôn như vậy, rõ ràng là biết về tình hình bên trong, vậy tại sao lại không nói cho cậu biết.
Tối hôm đó, Tương Dã tiếp tục lên mạng tìm kiếm thông tin, cậu tìm được một tòa báo có phóng viên đưa tin về vụ tai nạn năm đó. Kết quả toà báo đóng cửa, tất nhiên cũng không có thông tin liên lạc với phóng viên.
Cứ tìm được một manh mối là lại đứt một manh mối, khiến Tương Dã không khỏi thốt lên một tiếng chân thành đầy tình cảm: “Đệt.”
Ngày thứ ba, Tương Dã quyết định báo cảnh sát.
Báo cảnh sát không hẳn là báo cảnh sát, cậu chỉ muốn thăm dò hướng đi của kẻ thù. Một mặt, cảnh sát chắc chắn sẽ không tin có ma, người đã chết mười năm trước bỗng nhiên quay về, khả năng cao sẽ lên thời sự; mặt khác, nếu những gì Thẩm Duyên Chi nói là sự thật, thì báo cảnh sát sẽ gây nguy hiểm cho cảnh sát, Tương Dã không muốn gây rắc rối cho người khác. Cậu trời sinh đã là người tình nguyện đi một mình trong đêm tối chứ không thích làm phiền đến mọi người xung quanh.
Cậu chỉ muốn biết sự thật.
Tương Dã ra ngoài, đi thẳng đến đồn cảnh sát, bằng sự hiểu biết của mình về Giang Châu, cậu nhanh chóng tách Thẩm Duyên Chi ra, một mình đi báo án, nội dung báo án là—cậu nghi ngờ có người đang theo dõi mình.
Không ngờ rằng, những người khác còn chưa ra khỏi đồn cảnh sát, đồn cảnh sát đã bốc cháy.
Điểm nổi lửa ở phòng hồ sơ, lửa không lớn, nhanh chóng được phát hiện trong đồn cảnh sát đông đúc rồi được dập tắt. Nhưng Tương Dã đứng dưới ánh mặt trời, nhìn lên cửa sổ bốc khói, một cơn ớn lạnh xộc thẳng vào tận đáy lòng.
“Chạy mau!” Thẩm Duyên Chi cuối cùng cũng đuổi kịp, kéo cậu về thẳng toà nhà mục nát.
“Chẳng nhẽ con vẫn không hiểu sao? Vô dụng thôi!” Thẩm Duyên Chi khuyên bảo hết nước hết cái: “Bọn chúng đang uy hiếp chúng ta, chúng ta không thể tìm người giúp đỡ, chỉ có thể trốn!”
Tống Linh cũng rưng rưng nước mắt thuyết phục: “Tiểu Dã, đi với cha mẹ, được không con? Mẹ thật sự rất lo cho con.”
Tương Dã nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, lại mở mắt ra, đôi mắt nhạt màu nhìn chằm chằm bọn họ, hỏi: “Vậy vì lý do gì mà hai người lại không sao? Tôi chỉ là con trai của hai người, tôi không hề biết gì cả, sao bọn chúng không giết hai người trước đi, mà lại nhắm vào tôi?”
Lời nói này thật sự quá máu lạnh, cũng thật đau lòng. Hai người đều bị cậu làm cho nghẹn lại, chưa kịp nói rõ suy nghĩ của mình, Tương Dã lại hỏi: “Hai ngày nay hai người vẫn luôn muốn tôi đi cùng hai người, đi đâu? Nơi đó có an toàn không? Còn nữa, hai người thăm dò cái gì ở trong khu chung cư?”
“Mẹ, mẹ chỉ muốn biết mấy năm nay con sống có tốt không, cũng muốn biết ông lão kia có đối tốt với con không…” Tống Linh dừng lại, rồi đột nhiên bật khóc: “Mẹ biết cha mẹ có lỗi với con, tiểu Dã, xin lỗi, mẹ xin lỗi…”
Tiếng khóc tưởng chừng như chấm dứt cuộc cãi vã.
Thẩm Duyên Chi đau lòng an ủi vợ mình, chuyện này cứ như vậy mà trôi qua. Tương Dã xoay người trở về phòng, nhưng tim vẫn đang đập thình thịch. Thật ra mọi vấn đề của cậu, quan trọng nhất vẫn là một câu cuối cùng.
Ngày nào Thẩm Duyên Chi cũng đi theo sau để bảo vệ cậu, nhưng Tống Linh lại ở trong toà nhà mục nát, bà ta thăm dò về chuyện có liên quan đến Tương Dã và ông lão. Điều này khiến Tương Dã lờ mờ đoán rằng, như thể bọn họ đang tìm kiếm thứ gì đó.
Là một đồ vật chăng? Hay là tin tức gì?
Trong hai ngày này, khi dùng bữa, bọn họ hỏi cũng mập mập mờ mờ hỏi về cuộc sống của cậu, ngoài mặt thì giống như cha mẹ quan tâm đến con cái.
Tương Dã không lấy trứng chọi đá với bọn họ, quay người đi thẳng về phòng, đóng “rầm” cửa lại.
Vào trong phòng, sự tức giận trên mặt Tương Dã biến mất một cách thần kỳ. Cậu nhìn xung quanh căn phòng, xác nhận không có gì bất thường rồi mới ngồi vào bàn, đeo tai nghe, cầm bút máy rồi mở nhật ký ra, bình tĩnh vẽ tranh.
“Xoẹt, xoẹt.” Tai nghe phát ra âm thanh, không phải bài hát, giống như dòng điện. Ngay sau đó, một âm thanh khác vang lên, chính là đoạn đối thoại giữa Thẩm Duyên Chi và Tống Linh, hai người hạ giọng nói.
Tống Linh: “Nó vẫn không tin chúng ta, thăm dò cũng không thăm dò được cái gì, làm sao bây giờ?”
Thẩm Duyên Chi: “Ai mà biết được thằng nhãi này lại tàn ác và ăn cháo đá bát thế chứ, dám máu lạnh với cả cha mẹ ruột mình như vậy.”
Tống Linh: “Sớm biết rắc rối như vậy, không bằng trực tiếp mạnh bạo, đến lúc đó rồi rút xương cốt của nó ra…”
Thẩm Duyên Chi: “Đừng hấp tấp. Lỡ như giết chết nó thì sẽ mất đi manh mối, đến lúc đó chúng ta tự làm tự chịu…”
Tống Linh: “Anh có chắc là không mềm lòng không?”
Thẩm Duyên Chi: “Hà…”
Cuộc đối thoại đột nhiên trở nên mơ hồ, nghe không rõ ràng. Cậu đưa tay giữ một bên tai nghe, nhíu mày muốn nghe rõ hơn nhưng vô ích.
Hai ngươi kia nhất định đã đi xa con bọ nghe lén rồi, hơn nữa chất lượng của con bọ nghe lén này thật đáng lo ngại. Nhưng có còn hơn không, lúc trước Tương Dã mua cái này ở khu chợ đồ cũ, lúc mua chỉ là nhất thời cảm thấy mới mẻ, không ngờ lại có ích như vậy.
Rốt cuộc thì hai người kia đang âm mưu chuyện gì? Họ muốn gì từ cậu? Cậu không nhịn được mà quay đầu lại lần nữa, ánh mắt như muốn xuyên qua bức tường, nhìn rõ sự việc đang diễn ra sau cánh cửa phía đối diện.
Lúc này, âm thanh phát ra từ tai nghe lại trở nên rõ ràng.
Tống Linh: “Ngày mai nhất định phải đưa nó đi, chúng ta phải rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt, thần không biết quỷ không hay, để không bị người khác nhắm tới. Nếu không có tác dụng thì cho nó uống thuốc.”
Thẩm Duyên Chi: “Yên tâm, anh đều chuẩn bị tốt cả rồi.”
Cây bút máy vạch xuống một đường thật nặng nề trên trang giấy, ngòi bút gần như tẽ ra. Tương Dã suy tư, có vẻ như ngày mai là hạn chót hai người đó tự đặt ra cho chính mình.
Ban đêm, cậu nằm một mình trong căn nhà mục nát, suy nghĩ về các biện pháp đối phó. Mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, nhưng cậu ngủ không sâu giấc, gặp ác mộng nên tỉnh lại.
Lúc đó đã là rạng sáng, cậu vẫn nằm nghiêng, quay mặt vào tường. Vừa mở mắt ra thì thấy có một bóng đen mơ hồ trên tường.
Xung quanh im lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi, Tương Dã nhìn chằm chằm vào cái bóng đen kia, vẫn không nhúc nhích.
Dưới gối có một con dao, do Tương Dã đặc biệt chuẩn bị. Cậu nín thở, lặng lẽ luồn tay nắm lấy cán dao, chỉ là một hành động rất đơn giản nhưng dường như lại tiêu hao hết sức lực của cả cơ thể cậu. Cậu thậm chí có thể nghe thấy âm thanh nhức nhối từ từng khớp xương, thân thể giống như cỗ máy hoen gỉ.
Nhưng khi cậu quyết tâm quay đầu lại nhìn, cái bóng đen kia biến mất.
Căn phòng trống trơn, chỉ có một mình cậu.
Tương Dã cảm thấy mình không thể tiếp tục ở lại đây được nữa, vội vàng cất đồ đạc vào balo, muốn rời đi. Vừa mở cửa, khuôn mặt của Thẩm Duyên Chi đã đập vào tầm mắt cậu. Bọn họ rất gần, nếu Tương Dã bước nhanh hơn thì chính là mặt dán mặt.
“Tiểu Dã, muộn như vậy rồi, con muốn đi đâu?” Thẩm Duyên Chi lo lắng hỏi.
“Tại sao ông lại ở đây?” Giọng Tương Dã đanh lại, tay cầm con dao găm giấu sau lưng, toàn thân căng thẳng.
“Cha không ngủ được, cha lo lắng cho con, cha ở đây canh cửa cho con. Con sợ à? Không sao đâu, có cha ở đây, quay về ngủ tiếp đi.” Thẩm Duyên Chi chặn cửa, không hề có ý muốn nhường đường.
“Không dễ gì trốn thoát” Lời nguyền của ông lão quả thật đã linh nghiệm.
Tương Dã cảm thấy bực bội, thời gian càng kéo dài cậu càng mất kiên nhẫn, vì vậy cậu bắt đầu làm mọi thứ một cách bất thường. Đến sáng, cậu chủ động đề nghị rời đi với Thẩm Duyên Chi và Tống Linh, thay vì ở thế bị động, không bằng chủ động tấn công, có lẽ cậu có thể thăm dò được mục đích thực sự của hai người này.
Thời gian quay lại lúc bốn giờ ba mươi phút chiều ngày mười bảy tháng sáu, ở bến xe đường dài Nam Sơn, thành phố Giang Châu, Tương Dã trốn trong nhà vệ sinh và gọi cho số điện thoại mà ông lão để lại.
Cậu đã gọi tám cuộc rồi.
Bảy lần trước không ai nhấc máy.
Lần thứ tám, có người bắt máy, nhưng không nói chuyện.
Rốt cuộc là tin tức của cậu đã được truyền đi chưa? Cuối cùng thì cậu có chờ được người đến giúp hay không, Tương Dã nghĩ: Con mẹ nó đi thì đi, thích gì thì chiều.



