Hành động bất ngờ của luật sư Kim đã khiến tuyến phòng vệ trong lòng Tiền Tần nhanh chóng sụp đổ.
Tiền Tần vốn không phải là người có ý chí kiên định, nếu không cũng sẽ không sao chép lại bức tranh này, gã mê mệt giới giải trí như vậy, Tiền Tần không thể giải thích được đoạn video kia, cũng không thể trả lời câu hỏi của Tương Dã, tức thì cả người toát mồ hôi lạnh, cổ họng khàn đặc.
Nhưng Tương Dã không bỏ qua cho gã, tiếp tục hỏi: “Anh không trả lời, vậy là thừa nhận rồi đúng không?”
“Không phải!” Tiền Tần phản bác ngay lập tức, tuy nhiên lời này quá vô nghĩa. Gã vội vàng muốn bổ sung, có thể trong lúc nhất thời gã không nghĩ ra được một cái cớ để giải thích cho vẹn toàn, cũng muốn im miệng theo lời của luật sư Kim, nhưng gã quá hoảng loạn, không nhịn được mà muốn thanh minh, mà càng giải thích lại càng dễ mắc sai lầm.
Gã thậm chí còn chẳng dám nhìn ra ngoài cửa sổ, mặc dù kính của xe này là màu đen, có thể ngăn cách những ánh mắt rình mò bên ngoài một cách hiệu quả, nhưng không phải hoàn toàn không thấy được. Rất nhiều người lần theo âm thanh tìm tới xe gã, Tiền Tần nhìn thấy từng bóng người đang đến gần, cảm tưởng như bị yêu ma quỷ quái vây kín bốn bề đang muốn kéo gã xuống địa ngục.
Hơn nữa lúc Tương Dã truy hỏi, cứ liên tục lặp đi lặp lại tên Tiền Lập Xuân bên tai gã, làm gã bỗng chốc nảy sinh một ý tưởng, “Đúng vậy, chính cha tôi là người đem bức tranh về, ông ta muốn có một đứa con trai xuất sắc, tôi cũng là bị ép mà thôi!”
Dứt lời, gã liền cho rằng mình đã tìm được một cái cớ rất hợp lý, nhưng lại thấy người đối diện chậm rãi lộ ra một nụ cười. Trước mắt là một khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, khiến gã nghĩ tới người thanh niên trong bức tranh.
Đây mà là phóng viên gì chứ, rõ ràng là ma!
Con ma tắt micro, nói với gã: “Thật không may, cha của anh, Tiền Lập Xuân, đã chết.”
Lý do lúc đầu Tiền Tần không nhận được thông báo này là bởi vì các cuộc gọi đều sẽ tới chỗ của trợ lý trước. Người bên ngoài muốn liên lạc với Tiền Tần đều phải thông qua trợ lý của gã, hơn nữa người trợ lý này vừa hay đang bù đầu bù cổ giải quyết vụ bức tranh nên đã bỏ lỡ cuộc gọi đó.
Nhưng Tương Dã chẳng hề quan tâm, để lại một câu kia rồi xuống xe, dưới sự hộ tống của Hình Trú mà nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Đám đông giận dữ lúc này không thèm quan tâm đến cậu phóng viên kia, họ vây quanh chiếc xe và yêu cầu Tiền Tần đi xuống xe để giải thích. Tiền Tần sao dám xuống xe, gã vội vàng khóa cửa xe lại, thậm chí một khe hở trên cửa sổ cũng không thấy.
May mà luật sư Kim vẫn còn giữ lại một chút lý trí và đạo đức nghề nghiệp, đưa vệ sĩ đến giải cứu Tiền Tần, nhưng đám đông quá khủng khiếp, hơn nữa cảnh sát cũng ở đó. Bọn họ có thể xông vào nổi không?
Cuối cùng đội bảo vệ an ninh và cảnh sát có mặt tại hiện trường kiểm soát cục diện hỗn loạn này, toàn bộ những người vây xung quanh xe đều bị cưỡng chế buộc giải tán để Tiền Tần có thể rời đi.
Chỉ cần nghĩ tới những gì đang chờ đợi mình phía trước, khuôn mặt của Tiền Tần trở nên xám xịt, hai tay không tự chủ được mà run rẩy.
“Hết rồi, mọi thứ đã hết thật rồi…” Gã đau đớn lầm bầm.
Lúc này, Tương Dã đang ở trên nóc của một tòa nhà, cậu đứng bên rìa nhìn chiếc xe rời đi, một lúc sau mới quay lại hỏi: “Cho nên chuyện Tiền Lập Xuân cất giữ của Tương Tề, không phải là chuyện cô biết ngay từ đầu, mà là gần đây mới nghe được, đúng chứ?”
Cô hướng dẫn sửng sốt, sau đó gật đầu nói: “Không sai, tôi chỉ mới nghe được gần đây.”
Dừng lại một chút, bà nói tiếp: “Tôi nghe được chuyện này lúc đang đi vệ sinh, còn cụ thể người nào truyền ra ngoài thì tôi không biết.”
Nhưng bà không hề ngu ngốc, nếu Tiền Lập Xuân và con trai ông ta đã làm ra chuyện này, sao bọn họ dám đi rêu rao khắp nơi được, e rằng là có ai đó cố tình tung tin. Nghĩ đến đây, bà không khỏi lộ ra vẻ mặt tức giận, bà thật sự cảm thấy thương xót cho Tương Tề, cảm thấy ông rất có tài, vốn dĩ là một thanh niên tuổi trẻ tài hoa, tiền đồ vô cùng rộng mở, vậy mà lại bị hai cha con kia ăn cắp thành quả. Thân là một giáo viên, làm sao bà có thể không tức giận cho được?
Tiền Lập Xuân cũng là một giáo viên, thế nên chuyện ông ta làm ra thật sự khiến người ta phẫn nộ vô cùng.
Cô hướng dẫn vừa tức giận vừa buồn bã, muốn an ủi Tương Dã, nhưng sợ bản thân vốn từ nghèo nàn, bà nên nói gì bây giờ? Nói là sau này mọi chuyện sẽ ổn thôi? Nhưng bà chỉ là một giáo viên hướng dẫn thấp cổ bé họng, lời nói không có giá trị, cũng không dám đảm bảo cái gì hết.
Bà thậm chí còn không dám hỏi thăm tình hình gần đây của Tương Tề, sợ phải nghe thấy tin xấu nào đó.
Tương Dã không làm khó bà, rất nhanh, Trần Quân Đào đã dẫn bà đi. Vừa rồi Trần Quân Đào vẫn luôn đứng bên cạnh, sau khi xác nhận bà không có bất kỳ vấn đề gì, hiển nhiên sẽ thả người đi.
Trước lúc rời khỏi, Trần Quân Đào gọi thêm Trần Quân Dương cùng đi. Trần Quân Dương không rõ nguyên nhân, nhưng vì đó giờ cậu ta luôn sợ em gái mình, cho nên nghe lời rời đi.
Trên nóc tòa nhà lúc này chỉ còn lại hai người là Hình Trú và Tương Dã, cộng thêm một kẻ ranh mãnh always online.
“Không phát hiện ra tung tích của Sở Liên, phải không?” Hình Trú hỏi.
“Đúng ạ, vừa rồi Dương Dương và Tiểu Đào đã đi lục soát một lượt, không thấy nhân viên nào khả nghi hết. Em đã cho người giám sát học viện khắp nơi, mấy ngày nay phòng nghệ thuật cứ liên tục tổ chức các buổi triển lãm to nhỏ, lúc nào cũng có người ra ra vào vào, nhân viên lại cực kỳ hỗn tạp, vốn không thể đoán ra thời gian cụ thể bức tranh được đưa vào, trừ phi chúng ta cẩn thận kiểm tra mỗi một người vào phòng nghệ thuật, mỗi một món đồ trưng bày, nhưng quy mô công trình này quá lớn, làm một lát không xong nổi đâu sếp ơi.” Quyết Minh nói.
“Phía Tiền Tần thì sao? Có tra ra được rốt cuộc bức tranh biến mất như thế nào không?”
“Rất giống nét chữ của Lộc Dã. Có điều Tiền Tần ở trong một tòa biệt thự lớn, vệ sĩ không ít, bức tranh đột nhiên biến mất như vậy, căn bản không hề có dấu vết xâm nhập của người ngoài.”
Ngừng một chút, Quyết Minh lại nói: “Ngoài ra, căn phòng nơi Tiền Lập Xuân chết là một căn phòng bí mật. Cửa lớn bị khóa, mặc dù cửa sổ mở, nhưng vừa hay camera an ninh bên đường có thể quay được, xác nhận không hề có người ra vào từ chỗ đó. Tiền Lập Xuân bị bệnh đau tim. Rải rác xung quanh thi thể đều là thuốc chuyên dùng để trị bệnh. Mặc dù báo cáo khám nghiệm tử thi chưa có, nhưng nguyên nhân cái chết chắc chắn chỉ có một khả năng–là gặp ma, dọa ông ta chết tại chỗ!”
Tin đồn xuất hiện, không có nguồn gốc; đồ vật bị trộm, không có thủ phạm; người bị giết, không có hung thủ.
Hình Trú nghe xong, trong lòng đã có quyết định. Lộc Dã làm việc càng ngày càng chẳng kiêng nể ai, đây không phải điềm tốt, nhưng điều anh càng muốn biết hơn là, tại sao Lộc Dã lại làm như vậy?
Chuyện bức tranh kia là đồ sao chép, chỉ có mấy người bọn họ xem được video và người trong cuộc là Sở Liên mới biết được, vậy Lộc Dã lấy tin tức này đâu ra?
Tương Dã vẫn luôn im lặng, giờ mới mở miệng nói: “Chuyện này không thoát khỏi có liên quan tới Sở Liên được.”
Hình Trú: “Nhưng cho dù là ai, có kết quả như vậy cũng đều không liên quan đến cậu.”
Tương Dã ngẩng đầu nhìn anh, trong con ngươi màu nhạt chứa đựng chút nghi hoặc cùng với sự yếu ớt mà chính cậu cũng không phát hiện ra. Gió thổi bay tóc cậu, ánh hoàng hôn đang ở phía xa, nhuộm bầu trời thành một màu hồng rực rỡ.
Hình Trú nói: “Cậu không cần phải tự trách mình. ”
Tương Dã lại rơi vào yên lặng. Tự trách sao? Có lẽ có một chút. Câu hỏi lúc nãy cậu mới hỏi cô hướng dẫn có vẻ đâm chọc, cậu hỏi “bà” nhưng thật ra cũng là tự hỏi chính mình. Lúc Tiền Tần đạo nhái bức tranh đó mà trở nên nổi tiếng, rõ ràng Tương Tề vẫn còn sống, không có chuyện ông ấy không biết gì hết, nhưng ông ấy lại chẳng nói gì cả, cũng không làm gì hết, cứ mặc cho mọi chuyện xảy ra như vậy.
Tương Dã không khỏi tự hỏi, còn không phải tại cậu sao, khiến Tương Tề bị mắc kẹt trong cái tòa nhà mục nát kia.
“Yên tâm, tôi không rảnh để nghĩ ngợi lung tung đâu.” Tương Dã ổn định lại tâm thần, xoay người rời đi, “Còn một nơi Sở Liên có thể đi.”
Hình Trú suy nghĩ một chút: “Nhà của Tương Tề?”
Trong tâm lý học, để có được cảm giác thành tựu mà phạm nhân thường sẽ quay lại hiện trường gây án của mình, rồi đứng bên cạnh thưởng thức sự tiến triển của vụ án đó. Mà Sở Liên đang trả thù nhà họ Tiền nhưng lại không có ở hiện trường để hưởng thụ thành quả, vậy có lẽ ông ta sẽ xuất hiện ở nơi bức tranh được vẽ ra.
Theo như Tương Dã quan sát, Sở Liên là một người khá coi trọng nghi thức.
Hai người chạy đến nhà Tương Tề ngay sau đó.
Lúc đầu bọn họ ngồi xe cảnh sát tới, bây giờ mà ngồi xe cảnh sát ra ngoài lại không được tiện cho lắm nên đành phải bắt taxi.
Đến nơi, lại đẩy cửa đi vào, trong phòng quả nhiên đã có thêm dấu chân của một người. Đây là dấu chân giày da, giống y hệt với cái đã xuất hiện ở ngôi nhà cũ của nhà họ Thẩm lần trước.
Trước cửa sổ sát đất đặt một cái ghế, đối diện chiếc ghế là một cái máy ảnh kỹ thuật số được đặt trên một cái giá đỡ ba chân, nhưng người dùng máy đã không còn ở đây.
Bọn họ lại đến trễ một bước.
Nhưng giờ phút này Tương Dã không có tâm tình để cảm thấy mất mát, cậu nhanh chóng cầm lấy máy ảnh mà Hình Trú đưa tới rồi mở video bên trong ra xem—khuôn mặt của Sở Liên đập thẳng vào mắt.
Mười năm trước và mười năm sau, hai đoạn video, cùng một nhân vật chính, điều duy nhất khác biệt là ngày tháng năm đã thay đổi.
“Xin lỗi.” Nét mặt Sở Liên ôn hòa mà bình tĩnh, “ Tôi lại bắt cậu phải đi tìm chân tướng nữa rồi.”
Tay Tương Dã siết chặt máy ảnh.
Sở Liên tiếp tục nói: “Cậu nhất định rất tò mò tôi đã làm mọi chuyện như thế nào đúng chứ? Rất đơn giản, tôi để cho người của Lộc Dã giúp mình thực hiện toàn bộ kế hoạch. Từ việc lấy trộm bức tranh của Tiền Tần, sau đó đặt nó vào phòng triển lãm, tìm Tiền Lập Xuân, bắt ông ta phải chết trong đau đớn. Hơn nữa tôi biết, một khi cậu bước vào căn phòng này chắc chắn sẽ tìm thấy video gốc, sau đó sẽ thay tôi lập lại trật tự.”
Lập lại trật tự?
Cụm từ này được dùng quá thích hợp.
Sở Liên đứng lên, xoay người giật giật tấm rèm lụa trắng, rõ ràng ông ta đang nói những chuyện rất tàn khốc, nhưng giọng điệu vẫn có thể bình tĩnh và ôn hòa như vậy, “Có lẽ cậu sẽ muốn hỏi, rõ ràng Lộc Dã đang đuổi giết tôi, sao còn giúp tôi thực hiện kế hoạch? Rất đơn giản, chỉ vì tôi đã nắm thóp được bọn họ thôi.”
Nói xong, ông ta quay đầu lại, cười một tiếng, “Tôi biết người đứng đầu hiện tại của Lộc Dã là ai. ”
Người đứng đầu của Lộc Dã?
Trong lòng Tương Dã khẽ run, nhìn về phía Hình Trú, quả nhiên thấy anh đang rất nghiêm túc.
Nhưng Sở Liên lại không cho bọn họ đáp án cuối cùng, chỉ đưa ra một manh mối: “Năm đó trốn thoát khỏi bình nguyên Lộc Dã, không chỉ có mỗi tôi và Tống Linh, còn có người thứ ba. Người đàn ông đó là anh trai ruột của Tống Linh, cũng là cậu ruột của cậu, Tương Dã.”
Con ngươi của Tương Dã co rút lại, không giấu được nỗi khiếp sợ đang tràn ra trong mắt, mà giọng nói của Sở Liên vẫn tiếp tục vang bên tai: “Tôi vốn tưởng rằng ông ấy không thể thoát được, đã chết ở bình nguyên Lộc Dã rồi, nào ngờ ông ấy vẫn còn sống. Mười năm trước, ông ấy đã tìm tới Tống Linh.”
Một mảnh ghép của bức tranh sự thật bất ngờ xuất hiện.
Mười năm trước, vì sao Tống Linh và Sở Liên liên tiếp xảy ra chuyện? Là bởi vì người lẽ ra đã chết lại xuất hiện một lần nữa. Tại sao người đó lại hận bọn họ đến vậy? Cho nên Tương Tề phải tới Kinh Châu xa xôi để che giấu Tương Dã may mắn sống sót.
Tương Dã bắt đầu xâu chuỗi mọi chuyện lại với nhau, nhưng vẫn còn những chi tiết nhỏ không thể lý giải được nên cậu nhíu chặt mày lại. Cậu gấp rút muốn biết nhiều hơn nữa, nhưng thanh tiến độ của video đã chạy đến cuối cùng.
“Tìm ra ông ấy đi, Tương Dã.”
Một giây cuối cùng, Sở Liên lại nhìn về phía máy ảnh lần nữa, nhưng ông ta không nhìn vào máy ảnh mà giống như đang nhìn một người vốn nên đứng ở sau máy ảnh có, vẻ mặt nhớ nhung xen lẫn phức tạp mà Tương Dã không hiểu được.
Vị trí phía sau máy ảnh đó, đã từng là Tương Tề, là cố nhân đã mất.
Video kết thúc hoàn toàn, nhốt hoàng hôn và ánh mắt của người kia vào trong hộp, lại phủ đầy bụi bặm theo thời gian một lần nữa.
Tương Dã cầm máy ảnh trong tay, không nói gì, mãi một lúc lâu sau mới lấy lại được giọng nói của mình, hỏi: “Cục điều tra hình sự có biết thủ lĩnh của Lộc Dã là ai không? Các anh đã thấy qua bao giờ chưa? ”
Hình Trú trầm giọng: “Ông ấy rất thần bí, bên trong Lộc Dã cũng cực kỳ ít người biết được thân phận thật sự của ông ấy, trước mắt chỉ có thể xác định người này là nam.”
Tương Dã tiếp tục hỏi: “Lúc Sở Liên còn ở Cục điều tra hình sự, thật sự chưa từng nhắc tới ông ấy sao? ”
Hình Trú lắc đầu, nhưng lại sợ ký ức xuất hiện sai sót, bèn gọi hồn Quyết Minh. Quyết Minh suy nghĩ một lúc lâu mới trả lời: “Đúng thật là không có, nhưng lão Nhạc sắp trở về rồi, có thể hỏi chú ấy, chú ấy là người có thâm niên lâu nhất trong Cục điều tra hình sự. Để khi nào tôi quay về cũng sẽ xem xét lại hồ sơ của Sở Liên thật cẩn thận mới được, có khi lại phát hiện ra những thứ đã bỏ sót á.”



