Tôi hoàn toàn không thể tiêu hóa được tất cả những điều này, có lẽ cả đời tôi cũng không thể tiêu hóa được sự thật này.
“Tất cả đã là quá khứ, đừng nghĩ ngợi nữa, chúng ta trân trọng hiện tại được không?”
Chu Ngôn ôm lấy mặt tôi, áp lên trán tôi.
“Trân trọng thế nào đây, Chu Ngôn, ba anh bị ba em hại chết sao?”
Hôm nay, tôi đã hiểu sự căm ghét của anh dành cho tôi.
Tôi đã nghĩ ra hàng ngàn lý do, nhưng tôi không bao giờ nghĩ rằng lý do đó lại khó khăn đến thế.
Chu Ngôn giải thích.
“Không phải, ba anh chết vì ung thư, không phải bị đánh chết, đó chỉ là vết thương ngoài da.”
Tôi không hề nghe vào.
“Không cần giấu giếm cho bọn họ nữa.”
Khi tôi đứng trước giường Trần Thanh Văn.
Ông ta đã đoán được.
“Con biết hết rồi sao?”
“Chắc ông hy vọng cả đời này tôi sẽ không biết phải không, tôi chợt hiểu vì sao bệnh tình của ông năm lần bảy lượt xấu đi, bởi vì quả báo đến.”
Dì vẫn còn xót cho ông ta.
“Tiểu Hàm, đừng như vậy nói về ba con, ông ấy vẫn luôn hối hận về chuyện này, ý định ban đầu của ông ấy thực ra là hy vọng con cưới một người mà mình hiểu rõ, ông ấy lo lắng con sẽ bị ấm ức.”
Tôi cười khẩy: “Gả cho người mình không yêu thì sẽ không cảm thấy ấm ức sao? Hóa ra cách ông yêu thương tôi là làm tổn thương người tôi yêu.”
“Sau này đừng gọi điện thoại cho tôi tỏ vẻ đáng thương nữa, nếu ông vẫn còn chút lương tâm thì đừng gọi điện thoại cho Chu Ngôn nữa. Bố anh ấy đã chết từ lâu, mà ông vẫn còn sử dụng loại thuốc đắt nhất, nằm trên tấm nệm bạc triệu, thậm chí còn chi phối Chu Ngôn. Anh ấy là một con người, nghĩ đến cảnh ba mình đã từng bị ông đánh đập như con kiếm, mỗi lần anh ấy đối mặt với ông thì trong lòng anh ấy sẽ đau đớn đến nhường nào.”
“Ba xin lỗi, Tiểu Hàm, ba sai rồi, ba không dám cầu xin con và Chu Ngôn tha thứ, nhưng nguyện vọng duy nhất của ba bây giờ chính là mong hai đứa không bị ảnh hưởng, sống tốt cuộc sống của mình.”
“Từ đầu đến cuối con là người vô tội, là ba yêu con sai cách, tất cả báo ứng hãy để cho ba gánh chịu.”
“Trên đời làm gì có thuốc hối hận. Hạnh phúc đã vỡ tan thì không bao giờ có thể hàn gắn được nữa.”
Tôi cười với những giọt nước mắt chua chát.
“Còn hy vọng tôi và Chu Ngôn sống tốt, sao ông lại tàn nhẫn như vậy? Ông muốn ba anh ấy đã chết mà cũng không được yên ổn sao?”



