Skip to main content

Trang chủ Dã Tâm Của Em Gái Phần 7

Phần 7

11:34 chiều – 06/08/2025

Ngày hôm sau, nhà họ Kiều và nhà họ Cố bàn bạc chuyện đổi hôn ước của tôi và Cố Lỗi thành hôn ước của Kiều Nguyệt và Cố Lỗi.

Không có ai phản đối. Vì muốn giữ lại chút thể diện cho hai nhà nên không ai nói toạc ra sự thật này.

Ông nội của Cố Lỗi lên tiếng: “Cô bé nhà họ Kiều này xinh đẹp lanh lợi, tuy rằng không có duyên phận với Cố Lỗi nhưng có thể làm con dâu tôi, thế nào?”

Cố Lỗi nghe xong thì trong lòng hoảng sợ, phản kháng kịch liệt: “Ông nội, ông hồ đồ rồi, lại muốn gả cô ta cho bố cháu, có bị đánh chết cháu cũng sẽ không gọi cô ta là mẹ.”

Ông nội nhà họ Cố tức giận vung gậy đánh Cố Lỗi tới tấp, đánh cho Cố Lỗi kêu la thảm thiết. Ông vừa đánh vừa mắng: “Đồ nghịch tử, đồ nghịch tử này.”

“Ông đánh cháu cũng vô dụng, cháu tuyệt đối sẽ không gọi cô ta là mẹ.”

Phải nói rằng, đầu óc quả thực là thứ tốt. Nhưng rõ ràng là Cố Lỗi không có.

Chỗ đông người như vậy, thật mất mặt.

Xem ra trong đầu anh ta ngoài phụ nữ và phim đen ra thì chẳng còn gì khác.

Sắc mặt bố tôi cũng không được tốt lắm, ông ta cũng tin lời Cố Lỗi, cảm thấy vô cùng hoang đường. Tuy rằng ông ta có lỗi với mẹ tôi, nhưng bởi vì tôi là con gái ruột mà ông ta nuôi nấng hơn hai mươi năm, ông ta đối với tôi vẫn có chút tình cảm thật lòng. Thấy tình hình không ổn, ông ta vội vàng muốn từ chối thay tôi. Nhưng tôi đã nhanh hơn ông ta một bước: “Vâng ạ, ông nội.”

“Tốt tốt tốt.”

Ông nội nhà họ Cố vui mừng khôn xiết, bố tôi trừng mắt nhìn tôi vài lần, tôi giả vờ như không thấy. Cố Lỗi xông lên mắng tôi: “Kiều Diệc Hi, cô bị điên rồi, cô vì muốn trả thù tôi mà lại chọn làm mẹ kế của tôi sao?”

“Không có trật tự tôn ti, phải gọi là dì nhỏ.” Một giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên, tôi vội vàng quay đầu lại cười ngọt ngào với người vừa đến.

“Cố Hoài, anh đến rồi.”

Cố Hoài chắn trước mặt tôi, nheo mắt nhìn Cố Lỗi: “Cố Lỗi, sau này phải tôn trọng dì của cậu một chút.”

Bố tôi kinh ngạc, Cố Lỗi kinh ngạc, ngay cả ánh mắt của Kiều Nguyệt cũng dán chặt vào Cố Hoài.

Tôi biết bây giờ cô ta chắc chắn đang rất hối hận vì đã quyến rũ Cố Lỗi, nhưng điều này chắc cũng không ảnh hưởng đến việc cô ta quyến rũ Cố Hoài.

Ông nội nhà họ Cố hài lòng nhìn hai chúng tôi, cười nói: “Thật xứng đôi.” Tôi cũng cười theo, trong lòng cũng vơi đi phần nào thù hận với ông nội nhà họ Cố vì đã ép tôi đính hôn với Cố Lỗi mấy năm trước.

“Hai người qua lại với nhau sau lưng tôi?” Sau khi Cố Lỗi hoàn hồn lập tức nhìn tôi với ánh mắt tức giận như muốn phun lửa.

Chẳng trách Cố Lỗi không nghĩ đến việc ông nội anh ta nói đến Cố Hoài.

Cố Hoài quanh năm ở bên ngoài bận rộn với việc kinh doanh lớn nhỏ của nhà họ Cố, ghét nhất là người khác can thiệp vào chuyện của anh.

Huống chi là chuyện kết hôn thương mại kiểu này.

Tôi cười khẩy, bước ra từ sau lưng Cố Hoài, nói lại nguyên văn những lời anh ta đã nói với tôi trước đây: “Sao có thể gọi là qua lại sau lưng anh được? Trước đây chẳng phải anh đã nói với tôi là chúng ta chơi riêng không can thiệp vào nhau sao?”

“Hơn nữa, tôi cũng không giống như anh, phóng khoáng đến mức có thể lăn giường ngay trước mặt người ngoài.”

Lời nói của tôi đầy mỉa mai, lại có ẩn ý, khiến Cố Lỗi không nói được lời nào.

Kiều Nguyệt lại khóc lóc om sòm: “Chị, chị vốn không thích anh Lỗi, tại sao còn trách em?”

Cô ta khóc, tôi cũng bắt đầu lau nước mắt: “Em gái, chị chưa từng nói là trách em, tại sao em cứ tự trách mình vậy?” Ý tôi là Kiều Nguyệt đang tự dát vàng lên mặt mình.

Kiều Nguyệt nghe xong thì mắt càng đỏ hơn, trước khi cô ta kịp nổi đóa, tôi lại nói: “Hơn nữa chị vốn đã muốn hủy hôn ước rồi, chị và loại công tử bột Cố Lỗi này không cùng quan điểm, không thể nào đi cùng nhau được.”

“So với bạn tình, chị càng thích cuộc sống an nhàn hơn.”

Tôi cười dịu dàng, sắc mặt của Cố Lỗi và Kiều Nguyệt đều rất khó coi.

Sắc mặt bọn họ khó coi, tôi mới thấy thoải mái trong lòng.